Nhưng trong lòng Tân Trạm đã hạ quyết tâm, cắn răng chống lại sức mạnh này chạm vào được hơi thở của chưởng ẩn dù là một chút.
Ngay sau đó nó phát ra sức mạnh càng lớn hơn nữa, đẩy anh rơi xuống đất tạo thành một chiếc hố sâu.
Tân Trạm phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù bị thương cũng không hề nhẹ nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, vì đã phong ấn được một hơi thở đặt vào không gian trữ vật của mình.
Tuy nhiên không biết có phải là do vui quá hóa buồn hay không, mà ngay khi Tần Trạm phun ra máu, một ánh sáng màu vàng lặng lẽ bay lên từ trong cơ thể bị nghiền nát của một con quái thú, nó run rẩy quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy vết máu quả cầu ánh sáng chợt toả sáng lập tức bay qua.
“Mẹ kiếp đây là cái gì vậy?”
Tân Trạm đang cảm nhận hơi thở của chưởng ấn, bỗng nhiên hoa mắt sau đó trông thấy ánh sáng màu vàng ngày càng biển lớn qua con người của mình.
Ánh sáng vàng đó vọt tới trước mặt anh rồi đột ngột mở miệng, nuốt chỗ máu tươi mà anh vừa mới phun ra, sau đó cơ thể bỗng chốc co nhỏ lại và biến mất ngay tại chỗ.
Anh mở to mắt ngày người không biết tại sao.
“Hơi thở của quái thú này là như thế nào vậy?”
Giây tiếp theo, thân hình của một vị trưởng lão thuộc phải Vấn Tông đột nhiên đáp xuống đất, ông ta nhìn thoáng qua xung quanh với vẻ mặt đầy khó hiểu, cuối cùng tầm mắt đặt lên người của Tân Trạm.
“Người trẻ tuổi, cậu có nhìn thấy một con quái thủ không?” Ông ta mở miệng hỏi.
“Quái thủ?” Trong lòng Tân Trạm lập tức xoay chuyển, anh nghĩ tới quả cầu ánh sáng vừa nuốt máu mình khi nãy.
Sau đó anh bỗng nhiên cảm ứng được có thêm một quả cầu ánh sáng trong đầu mình.
“Con mẹ nó chứ, con quái thú này chạy vào trong đầu mình từ khi nào vậy?” Tần Trạm có chút ngây ngốc. “Có nhìn thấy hay không hả?” Nhìn thấy Tần Trạm đang sững sở, vị trưởng lão khó chịu lên tiếng.
“Nơi đây chỗ nào mà chẳng có quái thú?” Anh mở miệng nói.
“Là một con quái thú có vẻ ngoài đặc biệt không hề giống với những loại quái thủ khác. Vị trưởng lão nhăn mày lại.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì cá.”
Quả nhiên ông ta đang tìm quả cầu màu vàng kim kia, Tần Trạm suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không nói cho ông ta biết. Vị trưởng lão không cảm nhận được hơi thở quái thú trên người của anh, vì vậy cau mày lại rồi bay đi.
“Này anh bạn nhỏ, có chuyện gì với mày vậy?”
Chờ sau khi người kia rời khỏi, anh thử cố gắng trò chuyện với quả cầu ánh sáng trong đầu mình.
Thứ này không thèm chào hỏi lấy một tiếng đã chạy thẳng vào trong trí óc của anh, đúng là có chút quá đáng.
“Chít, chít.
Quả cầu ánh sáng màu vàng phát ra âm thanh yếu ớt, cùng lúc cơ thể cũng run lên dường như đã bị thương. “Tiếng kêu như này chẳng lẽ mày là một con chuột vàng à?” Anh nói mà có chút nghẹn lời.
“Chít, chít.”
Lần này quả cầu đó càng kêu lớn tiếng hơn, trong giọng điệu dường như ẩn chứa sự tức giận.
“Thôi được rồi, đừng có tức giận nữa, mày cứ từ từ chữa khỏi vết thương đi, tạo không đùa mày nữa. Anh cười khổ một tiếng.
“Con quái thú này đã nuốt xuống máu của cậu thì có nghĩa là đã ký kết khế ước với cậu, sau đó chạy vào trong đầu cậu.” Phù Ma lúc này bỗng nhiên mở miệng nói. “Khế ước? Tôi đã ký khế ước với con quái thú này bằng máu tươi khi nào chứ?” Tần Trạm sửng sốt khi nghe thấy điều này.
“Cậu quên rồi à, khi nó chạy đến đã nuốt xuống máu của cậu.”
“Mẹ kiếp, còn có thể làm như vậy à, đây không phải là ép mua gượng bản hay sao?” Nghe vậy anh bằng cảm thấy không nói lên lời.
Tuy anh cũng biết có một số cường giả cũng sẽ tìm cho mình một con quái thú thích hợp, rồi ký kết khế ước chủ tớ hay quan hệ hợp tác, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý bất cứ điều gì mà con quái thú này đã vội vã ký xuống rồi, chính mình cũng là lần đầu tiên nghe nói đến điều này.
“Nhưng có vẻ như huyết mạch của con quái thú này cũng không tầm thường đầu, những con quái thú bình thường sẽ không hiểu cách làm thế nào để có thể ký kết khế ước với con người.” Phù Ma nhìn quả cầu ảnh sáng màu vàng mà khen ngợi.
“Thứ này không làm hại đến tôi là được rồi.”
Tân Trạm lắc đầu và cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng chẳng qua chuyện cũng đã rồi nên anh cũng không muốn bận tâm thêm nữa, dù sao trong trí nhớ của anh chỉ còn lưu giữ lại ký ức về cha mình, nên ngay cả khi quả cầu ánh vàng này muốn làm chuyện gì đó thì nó cũng không có cơ hội.
Lúc này trong phải Vấn Tông, hầu hết các quái thú đều đã bị chưởng ấn thu thập, số còn lại cũng lần lượt bị các đệ tử của trưởng lão của phái Vấn Tông chạy đến giết sạch.
“Cậu Trạm anh không sao thì tốt rồi.”
Đám người Tiết Đại Tráng cũng lấy hết can đảm chạy đến.
Nhìn thấy Tần Trạm đang đứng bên đường bình an vô sự, mấy người họ đều cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Trình Tần, tên khốn nhà mày vẫn còn sống à.”
Đúng lúc này, một giọng nói ngập tràn lửa giận bỗng nhiên vang lên trên bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy một bóng người đột ngột đáp xuống, chính là Triệu Tân Đông.
“Tên khốn khiếp nhà mày, phá hủy Trích Tinh Các của phái Vấn Tông tao, tao phải giết chết mày.
Đôi mắt của Triệu Tân Đông đỏ hoe, đánh một chưởng về phía Tân Tram.
Một chưởng này dùng hết toàn lực kèm theo hơi thở mạnh mẽ và sắc bén, muốn trực tiếp giết chết anh chỉ bằng một chưởng này.
Vẻ lạnh lùng sắc bén chợt thoảng hiện lên trong mắt của Tân Trạm, sau đó anh cũng tung ra một chưởng giống như vậy.
Khi hai luồng hơi thở đụng vào nhau, ngay lập tức phát ra một tiếng nổ vang trời lở đất.
Triệu Tân Đông lùi về sau một bước còn Tấn Trạm cũng lùi lại ba bước. Cùng lúc đó, những vết thương mà anh đã cố gắng đè nén lại lần nữa phát tác, vì vậy không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.
“Triệu Tân Đông, con mẹ mày!”
khi mọi người nhìn thấy anh hộc máu đều tỏ ra vô cùng tức giận.
Vốn dĩ họ đã cực kỳ căm thù Triệu Tân Đông rồi, bây giờ anh ta lại đánh lén Tần Trạm khiến tất cả mọi người đều nổi nóng.
Tiết Đại Tráng ngay lập tức biến thành người khổng lồ cao ba mét, rồi dùng búa đập mạnh vào anh ta.
Con người của Triệu Tân Đông chợt co rụt lại, vội vàng nghiêng người né tránh, mặt đất không ngừng chao đảo sau đó bỗng chốc sụp xuống thành một chiếc hố sâu ba mét.
“Mấy người chúng mày muốn lợi dụng hỗn loạn để tấn công phải Vấn Tông của tao, đúng là muốn làm phản mà!”
Triệu Tân Đông hét to một tiếng, trong thoảng chốc đệ tử của phái Vấn Tông đang ở xung quanh cũng nhanh chóng bao vây lại đây, hai nhóm người không ai chịu nhường ai trực tiếp đánh lên.
“Mấy tên khốn này đều dừng tay lại ngay cho ta!”
Một luồng ánh sáng chợt vụt qua trên bầu trời, sắc mặt của trưởng lão Trịnh bỗng trở nên khó coi, đột ngột phất tay.
Trong thoảng chốc rất nhiều hơi thở bay ra, hất văng cả hai nhóm người.
“Lão già này cũng là đồ khốn khiếp.”
Ảnh mắt của Tần Trạm trở nên lạnh lùng, trưởng lão Trịnh này trông có vẻ công bằng không thiên vị bất cứ ai, nhưng hơi thở kia rõ ràng là ra tay càng độc ác hơn đối với mấy người Tiết Đại Tráng. Rất nhiều người bị luồng hơi thở này quét trung không khỏi bị hất văng phun ra máu, mà ngược lại đảm đệ tử của phái Vấn Tông lại nhẹ nhàng rơi xuống phía xa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Trưởng lão Trịnh đáp xuống mặt đất, sau đó nhìn Triệu Tân Đông rồi cất tiếng hỏi.
“Thưa sư phụ, con đã tìm được kẻ đầu sỏ gây nên thảm họa lần này rồi ạ.
Triệu Tân Đông nhìn Tần Trạm rồi lạnh lùng mở miệng nói.
“Cái gì?” Trưởng lão Trịnh nhưởng mày rồi đột nhiên nhìn về phía Tần Tram.
“Sư phụ, chính là người này đã gây ra thủ triều, khiến cho Trích Tinh Các của phái Vấn Tông chúng ta mới bị phá hủy, cho nên con không thể nhịn nổi nữa mới muốn giết chết anh ta.”
Những lời nói của anh ta giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lần lượt nhìn về phía Tân Trạm.
“Đánh rằm! Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Mấy người Tiết Đại Tráng cũng rất tức giận, không nghĩ tới anh ta lại có thể mách lẻo trước đối trắng thay den.
Tân Trạm dửng dưng nhìn anh ta, muốn xem thử tên này còn có thể giới trò gì nữa.
“Triệu Tân Đông, hãy nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đúng đấy, đợt thủ triều lần này là do con người gây ra, ý của con là gì?” Đám người của phái Vấn Tông cũng đều cau mày mở miệng nói.
Hầu hết họ đều chạy tới cứu viện sau khi Trích Tinh Các đã bị sập, vì vậy họ cũng không rõ lý do tại sao sẽ xuất hiện thủ triều.
“Nói tiếp đi.” Trưởng lão Trịnh nhíu chặt mày lại rồi ra hiệu cho Triệu Tân Đông tiếp tục nói.
“Sư phụ, các vị đồng môn, chuyện là như thế này.” Sau khi anh ta chắp tay với mọi người xong rồi mới mở miệng lên tiếng.