Về trước mắt, bản thân còn kém chính là việc lý giải thuật pháp, chứ không phải là tưởng tượng, chuyện này không phải trong một thời gian ngắn là có thể nâng lên được.
“Vậy tôi thử lại một lần nữa”
Tân Trạm cười cười.
Dù sao cũng lấy được thành tích tốt nhất, bản thân anh hai lần đều là mức độ trọn vẹn, lần thứ ba này thì có thể thử xem Sao.
Hơn nữa có thể đem thủ đoạn mạnh nhất trong ý niệm của mình ở mức độ đỉnh cao nhất thi triển ra, Tân Trạm cũng không muốn lãng phí cơ hội thử lần này.
Lại một lần nữa ngồi trên đệm hương bồ, Tân Trạm từ từ nhắm mắt lại.
Lần này, anh ấy không hề nghĩ đến bất cứ thuật pháp nào nữa, mà trong đầu óc chỉ phác họa ra một con rồng.
Thanh Long!
Trước đây, hồn Thanh Long vì muốn cứu anh, bị cuốn vào vòng xoáy hư không, nhưng mà anh và Thanh Long luôn ở bên nhau, Tân Trạm cũng rất hiểu Thanh Long.
Và sự cảm ngộ của anh về bản nguyên của rồng lại càng là chứng cứ tốt nhất.
Lần này, Tân Trạm lại không hề có ý định tạo ra đánh giá Cửu Nhai nhả ngọc gì, anh chỉ là tò mò, hồn Thanh Long nếu như có được thân xác hoàn chỉnh thì nó sẽ mạnh đến mức nào?
Trong ký ức không gian với linh khí vô tận này, Tân Trạm chậm rãi phác họa hình dáng của Thanh Long.
Từ mờ ảo, đến xương cốt, xác thịt, dần dần, một con Thanh Long hoàn chỉnh đã xuất hiện trong không gian.
Trong quá trình này, Tân Trạm cũng có thể cảm nhận được, một số khoảng trống mà anh chưa từng nhìn thấy đã bị không gian này lấp bổ sung vào.
Chính vào lúc anh vẽ rồng điểm mắt thì con Thanh Long này đột ngột mở mắt ra.
Không gian này hình như cũng không còn chịu đựng được nữa, rung chuyển phát ra tiếng âm ầm.
Thanh Long lắc đầu quẫy đuôi, ngửa đầu lên trời phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Không gian này trong nháy mắt đã sụp đổ, Tân Trạm cũng bị quay về ngồi trên đệm hương bồ.
Và cũng lúc này, chín bức tượng rồng khổng lồ ở bên cạnh rơi mạnh xuống đất.
Chín con rồng khổng lồ từ từ quỳ xuống quanh Tân Trạm, giống như là hành hương vậy.
Trong mấy con rồng này đều có long hồn tồn tại, đối mặt với Thanh Long, con rồng nào dám không quỳ.
“Rồng khổng lồ quỳ rạp, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tân Hồng Phong há hốc mồm ra, sửng sốt tại chỗ.
Cũng chính vào lúc rồng khổng lồ quỳ xuống đó.
Trong phòng sát hạch, đột nhiên bùng ra một luông ánh sáng màu vàng rực rỡ đến cùng cực.
Ánh sáng đó lại một lần nữa sáng rực lên, chiếu rọi xung quanh trong phạm vi năm dặm.
Trước đại điện, ông lão và Chú Thụy đã bị kinh ngạc đến không biết nói gì.
Ông lão gượng cười lắc đầu.
Bản thân ông ta còn đang lo lắng, sợ vì sai lâm của mình mà có thể ảnh hưởng đến tương lai của một thiên tài nhà họ Tân, nhưng bây giờ xem ra thì là ông đã nghĩ thừa rồi.
Thiên tài thật sự thì bất luận là hoàn cảnh như thế nào đều có thể bộc phát ra tài năng mà thôi.
Cái thằng ranh này, là con rồng thật của nhà họ Tân.
“Cảnh tượng hai luồng kim quang kỳ lạ này, trong hơn nghìn năm này chỉ có năm người”