Nguyên Ngọc Xuân cảm nhận một chút rồi chắc chắn nói.
Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão đã ổn hơn một chút.
Hai ngày qua bọn họ đã liên lạc, xác định thiếu niên mà hai bên đang tìm chính là một người, nếu Nguyên Ngọc Xuân nói không phải, vậy thì không có vấn đề gì.
“Thường Phi Dương, ông đi đi, tôi cho phép ông mang người này đi” Nguyên Ngọc Xuân nhẹ giọng nói.
Thường Phi Dương ánh mắt lóe lên sắc bén.
“Để cho tôi đi hả? Ha ha, ông thật sự có bản lĩnh, lúc trước tôi xem thường ông, nhưng lại không phân thắng bại, ông liền muốn chấm dứt sao?”
Thường Phi Dương hét lớn một tiếng, sau đó đánh về phía sau đầu của Nguyên Ngọc Xuân.
Trong lòng bàn tay của ông ta phát ra một lượng nguyên khí cực lớn, một sức mạnh mạnh bạo, chấn đến đến bốn phía đều rung động, làm cho mọi người đều tránh nè Nguyên Ngọc Xuân cũng buộc phải vung kiếm một lần nữa để chặn.
“Thường Phi Dương, ông làm sao vậy, tôi đã thả ông đi rồi”
Nguyên Ngọc Xuân cũng hoảng sợ, không nghĩ tới bản thân đã cho ông ta đi, mà lão quái Thường này lại tự nhiên nổi giận.
“Chiếm được tiện nghỉ rồi lại không muốn đánh, đâu mà dễ dàng như vậy”
Thường Phi Dương cười to, tung ra một quyền, hoàn toàn không có chút phòng ngự, thủ đoạn lấy độc trị độc.
“Cái đồ điên này”
Nguyên Ngọc Xuân nghiến răng nghiến lợi.
Trách không được người khác đều gọi ông ta là kẻ điên, lão quái Thường này hoàn toàn không thể nói đạo lí.
Ông ta cũng không có tâm tình cùng đối phương luyện cổ luyện chỉ thể, mà tu vi trên người của đối phương và tình trạng vết thương của ông ta, người thua nhất định là bản thân ông ta rồi.
Nguyên Ngọc Xuân buông người lui về phía sau, một thân bản lĩnh của ông ta đều nằm trên thanh kiếm, đương nhiên sẽ duy trì khoảng cách với Thường Phi Dương.
Nhưng không ngờ tới, ngay tại thời điểm Nguyên Ngọc Xuân bay ngược về phía sau, trên mặt Thường Phi Dương lại lộ ra một nụ cười đắc ý.
Một cái vòng tròn hình lốc xoáy xuất hiện ở phía sau Nguyên Ngọc Xuân.
Cảm nhận được khí tức không gian của địa vực khác ở bên trong lốc xoáy đều tràn ngập.
“Quyền ảnh mà ông đánh ra trước đó là vì cái bí thuật này”
“Không sai, chẳng lẽ chỉ có ông biết giương đông kích tây?
Thường Phi Dương cười lạnh, nguyên khí giống như thuỷ triều tuôn trào ra ngoài, Nguyên Ngọc Xuân hừ nhẹ, vạn niên đạo kiếm lại xuất hiện, đâm về phía sau của Thường Phi Dương.
Nếu Thường Phi Dương không muốn bị vòng xoáy này nuốt chửng, ông ta nhất định phải tránh ra.
Nhưng thật không ngờ, Thường Phi Dương thật sự không quan tâm tới phi kiếm bay ở phía sau, cùng Nguyên Ngọc Xuân bay về phía vòng xoáy.
“Tân Trạm, lão phu chỉ có thể giúp đến đây thôi”
Trong tiếng rống giận dữ của hai người Nguyên Ngọc Xuân, Thường Phi Dương rồi cùng nhau bay vào vòng xoáy không gian.
Cho dù Nguyên Ngọc Xuân có bản lĩnh, cũng không thể trong vòng mấy ngày sẽ trở về được, đây cũng là việc tốt nhất mà Thường Phi Dương có thể giúp mấy người Tân Trạm rồi.
“Lão quái vật này thật sự điên rồi”
Những người còn lại đều cảm thấy hoảng sợ run lên.