Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư - Ngư Tiểu Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cửu Uyên mơ màng nghĩ, căn bản không nghe thấy tiếng Vân Thiên Vũ gõ vào vách đá.

Cuối cùng vẫn là Bạch Diệu nhanh chóng mở miệng: "Vương gia, người nghe thử xem, có phải tiếng kêu của Linh Nghi quận chúa hay không."

Tiêu Cửu Uyên lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy tiếng Vân Thiên Vũ vang lên: "Tiêu Cửu Uyên, huynh có ở đó hay không, nếu có thì hãy gõ một tiếng lên vách đá."

Tiêu Cửu Uyên ngẩn người, nghe thấy tiếng nói tao nhã kia, phảng phất vọng lại tiếng vang, hắn đây là nằm mơ sao?

Tại sao Vũ nhi nàng lại tới núi Phượng Hoàng rồi, làm sao có thể đi vào hoàng lăng, nàng không phải đang ở kinh thành cách xa ngàn dặm hay sao?

Chẳng lẽ là bởi vì hắn rất nhớ nàng, cho nên sinh ra ảo giác ư?

Trong thạch thất, Tiêu Cửu Uyên ngồi không nhúc nhích, cho đến khi trên vách đá lại có tiếng vang lên.

Tiêu Cửu Uyên mới tin tiếng nói mà bản thân nghe thấy không sai.

Là Vũ nhi, vậy mà Vũ nhi nàng đã tới rồi.

Tim Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt tràn đầy vui sướng, nhưng tiếp đó lại cảm thấy đau lòng.

Tại sao nàng lại đi đến núi Phượng Hoàng.



Núi Phượng Hoàng nguy hiểm thế nào, hắn đương nhiên biết, vậy mà nàng chẳng những tìm được núi Phượng Hoàng, hơn nữa còn tìm tới hoàng lăng, tìm tới nơi này.

Tiêu Cửu Uyên vội vàng đứng lên, đi đến bên vách đá, nhanh chóng gõ lên vách đá.

Vách đá vừa vang lên tiếng gõ, Vân Thiên Vũ ở bên ngoài vui vẻ nở nụ cười, Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc ở phía sau nàng đồng thời nở nụ cười.

Hai người đưa tay ra mừng rỡ nắm tay nhau, chỉ cần người không sao là tốt rồi, bọn họ nghĩ cách cứu hắn ra là được. Như vậy, Vũ nhi và Ly vương gia cũng không cần phải chia xa nữa.

Hai người bọn họ khó khăn lắm mới đến được với nhau, cho nên bọn họ hi vọng hai người yêu nhau thì cuối cùng sẽ ở cùng nhau.

Bên ngoài thạch thất, Vân Thiên Vũ nghe thấy bên trong vang lên tiếng gõ cùng giọng nói Tiêu Cửu Uyên hỏi nhanh: "Vũ nhi, tại sao nàng lại từ kinh thành chạy tới đây rồi?"Vân Thiên Vũ vốn vẫn rất kiên cường, nhưng nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong, ánh mắt nàng đột nhiên ẩm ướt.

Sự kiên cường trong lòng dường như lập tức bị đánh vỡ, nếu không phải bởi vì lúc này hai người một người ở trong thạch thất còn một người ở ngoài thạch thất, nàng đã muốn nhào vào trong ngực Tiêu Cửu Uyên khóc một trận thật lớn.

Sau khi Tiêu Cửu Uyên rời đi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nàng đã bị người khác mắng là yêu cơ họa quốc, còn trải qua chuyện Dung Hành nổi loạn, sau đó nàng lại sợ hắn xảy ra chuyện, đi suốt ngày đêm đến đây.

Thật ra mỗi một bước nàng đều rất cẩn thận, đều rất lo lắng.

Hiện tại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Cửu Uyên, nàng lập tức nhận thấy thật ra bản thân rất yếu ớt.



Thật ra nàng cũng muốn có một người sóng vai đi cùng với mình, cùng nàng đối phó với kẻ thù bên ngoài.

Vân Thiên Vũ ở bên ngoài đang miên man suy nghĩ, bên trong Tiêu Cửu Uyên không nghe thấy tiếng nói của nàng, hắn không khỏi bối rối, vội vàng hỏi: "Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Nàng không sao chứ? Có phải nàng bị thương rồi không? Hay là sinh bệnh rồi?"

Vân Thiên Vũ nghe ra sự lo lắng và căng thẳng trong lời nói của Tiêu Cửu Uyên, nàng không muốn khiến Tiêu Cửu Uyên lo lắng căng thẳng nữa, cho nên ổn định tâm tình nói: "Tiêu Cửu Uyên ta không sao, ta chính là nhất thời vui vẻ mà thôi."

Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra chạm nhẹ vách đá, trong lòng ấm áp, hận không thể lập tức đập vỡ vách đá, sau đó lao ra ôm Vân Thiên Vũ thật chặt, trấn an nàng, bào nàng đừng lo lắng.


Nhưng bây giờ hắn không làm được gì cả.


Vân Thiên Vũ ở bên ngoài nhanh chóng hỏi: "Tiêu Cửu Uyên, mọi người không sao chứ, huynh và Bạch Diệu không xảy ra chuyện gì chứ?"


Trong thạch thất, Bạch Diệu nghe thấy Vân Thiên Vũ vẫn quan tâm gã, trong lòng cũng rất cảm động.


Vân Thiên Vũ ngay sau đó lại hỏi: "Mọi người đừng gấp gáp, chúng ta nghĩ cách đã, xem làm thế nào mới có thể mở vách đá này ra được."


Bên trong thạch thất, Tiêu Cửu Uyên nói: "Vũ nhi, nàng đừng sốt ruột, từ từ nghĩ cách."


Bởi vì Vân Thiên Vũ đến cho nên tinh thần của Tiêu Cửu Uyên đã khá lên nhiều, hắn nhìn đám người Long Lân quân ở bên cạnh nói: "Chúng ta lại tìm một lần nữa, xem có thể tìm được cơ quan của thạch thất này hay không."


Thật ra bọn họ đã tìm rất nhiều lần, nhưng nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong, hơn nữa biết Linh Nghi quận chúa đã chạy tới đây, cho nên mọi người giống như thấy được hi vọng, cuối cùng tất cả đều nhanh chóng tìm kiếm cơ quan thạch thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK