Thật ra hắn có thể bỏ qua chuyện nàng đá hắn xuống xe ngựa, xét cho cùng lúc đó bọn họ cũng đã cứu hắn.
Nhưng sao nàng phải đánh cắp binh phù của hắn, có phải có mục đích gì không thể nói cho người khác biết, còn nữa rõ ràng đã tốt rồi sao lại phải giấu hắn.
Điểm quan trọng nhất là hắn đã điều tra rõ, đại tiểu thư Vân Thiên Tuyết của phủ Vĩnh Ninh hầu quả thực là một người hèn yếu vô năng.
Vân Thiên Vũ trước mắt chính xác là một nữ nhân khác, chẳng trách hắn thật sự tin lời nàng nói, nàng là quỷ hồn gì đó.
Nghĩ đến điều này Tiêu Cửu Thiên không nhịn được mà cất tiếng cười lạnh.
Ha ha.
Sở dĩ lần này hắn bảo Vân Thiên Vũ đến trước tham gia cuộc thi của Thiên Mộc Sơn Trang, giúp hắn lấy được hoa linh quỳ tám cánh chính là muốn xem thử nàng có thật lòng muốn cứu hắn không.
Nếu như cuối cùng nàng giải độc cho hắn, hắn mới có thể tin tưởng nàng không phải người ngấm ngầm tính toán sau lưng hắn.
Trong phòng hàn khí tràn ngập, Vân Thiên Vũ thật sự muốn quay đầu rời đi, nhưng nhớ đến những lời Tiêu Cửu Uyên nói lúc trước, cô lại nhịn xuống.
Để cho đỡ bị ai đó nói là ra ngoài để sắp xếp chuyện này chuyện kia.
Chỉ là phải ngủ thế nào đây.
Vân Thiên Vũ nhìn lên giường thấy Tiêu Cửu Thiên đang lười nhác dựa vào giường, tuy hắn nhắm mắt không nhìn nàng nhưng rõ ràng là hắn đang tức giận.
Vân Thiên Vũ nghĩ một chút rồi quyết định ngồi trong phòng cả đêm.
Nàng quay người định đi về phía bàn ở giữa phòng.
Không ngờ nàng vừa đi, Tiêu Cửu Uyên nằm trên giường liền xoay mình lạnh giọng quát: “Đi đâu?”
Vân Thiên Vũ tức giận nói: “Người nói ta đi đâu, nếu ta ra khỏi căn phòng này, người lại cứ cho rằng chắn chắn ta đi sắp xếp, cho nên ta phải an phận ngồi cả đêm vậy.”
Sau khi nàng nói xong, trên giường bỗng ném xuống một tấm thảm lông.
Vân Thiên Vũ nhìn nhìn, đương nhiên hiểu ý của Tiêu Cửu Uyên là bảo nàng trải thảm nằm dưới đất.
Nói thật, ngủ như thế này thì thà Vân Thiên Vũ ngủ trong xe ngựa còn hơn, thật sự quá kỳ quặc rồi, ngủ dưới đất, lại còn ở cùng một gian phòng với hắn nữa, nàng không muốn ở cùng với hắn.
Nhưng nhìn Tiêu Cửu Uyên, nàng lại phải nhịn xuống, đưa tay ra cầm lấy tấm thảm trải ra, sau đó cởi áo choàng rồi cứ thế nằm trên thảm, nhắm mắt ngủ.
Dù sao một đêm sẽ nhanh chóng trôi qua, chấp nhận một đêm thôi.
Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu thì nàng liền nghe thấy từ trên giường ở trong phòng vang lên giọng nói lành lạnh của Tiêu Cửu Uyên.
“Vân Thiên Vũ, ngươi là người của Phượng Vô Nhai.”
Vân Thiên Vũ mở miệng muốn giải thích nhưng giải thích thì có tác dụng gì cơ chứ, bây giờ vị gia gia này đang nghi ngờ nàng, nàng có nói gì hắn cũng sẽ không tin.
Đúng là Thiên Vũ không nói lời nào, Tiêu Cửu Uyên lại tiếp tục châm chọc.
“Lẽ nào thật sự bị bổn vương đoán trúng rồi, người đúng là người do Phượng Vô Nhai phái đến, nói đi, Phượng Vô Nhai phái ngươi đến tiếp cận bổn vương để làm gì?”
Vân Thiên Vũ tức giận: “Tiêu Cửu Uyên, những gì cần nói ta đều đã nói rồi, người không tin ta cũng hết cách, nhưng bây giờ ta cần phải đi ngủ.”
Nói xong, nàng xoay người đưa lưng về phía Tiêu Cửu Uyên, không thèm để ý tới Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên u ám nhìn chằm chằm vào nàng từ phía sau, ánh mắt hắn sắc bén phải giống như mũi tên, dường như chỉ hận không thể đâm xuyên qua người Vân Thiên Vũ.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không để ý tới hắn, Tiêu Cửu Uyên chỉ còn cách nằm trên giường với lửa giận trong lòng, tiếp đó hắn căn bản không nhắm mắt ngủ mà luôn nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ.
Mặc dù Vân Thiên Vũ nhắm mắt nhưng bị một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm như thế nàng làm sao ngủ được, có điều nàng không hề động đậy, vẫn nằm quay lưng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Bên ngoài gian phòng, Bạch Diệu và Diệp Gia không ngừng lo lắng, Diệp Gia cẩn thận ghé sát vào cạnh phòng để nghe trộm, nàng muốn nghe xem biểu muội của nhà mình có bị Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên đánh chết không.
Nhưng nghe đi nghe lại vẫn không có động tĩnh gì.