Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư - Ngư Tiểu Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện, Vân Thiên Vũ không thèm để ý tới người khác mà chỉ nhìn Trinh Đức công chúa Thác Bạt Trinh của Bắc Địch quốc: “Trinh Đức công chúa cho rằng vòng thứ nhất, chúng ta ai thắng ai thua.”

Thác Bạt Trinh sa sầm nét mặt, nàng ta vốn cho rằng mình chắc thắng không thể nghi ngờ, vì nàng ta là mỹ nhân ngang bướng nổi tiếng của Bắc Địch quốc.

Nam nhân lại thích nhất điểm này của nàng ta.

Nhưng mà giờ xem ra nam nhân vẫn thích nữ tử mặt đẹp da trắng, thắt lưng nhỏ, thân hình mềm mại.

Thác Bạt Trinh cắn răng: “Được, vòng này coi như ngươi thắng, nhưng kế tiếp còn có vòng thứ hai và vòng thứ ba nữa.”

“Nếu đã như vậy thì bắt đầu vòng thứ hai đi.”

“Được.” Thác Bạt Trinh cắn răng, thầm hạ quyết tâm, vòng thứ hai nàng ta không thể thua nữa.

Nếu thua, hôm nay nàng ta sẽ phải liên hôn với người mà Vân Thiên Vũ chọn cho nàng ta.

Vì lần trước bản thân đã ra tay với nữ nhân này, chỉ sợ nữ nhân này sẽ không thật tâm đối đãi với nàng ta.

Cho nên Thác Bạt Trinh âm thầm quyết định, vòng thứ hai nhất định phải thắng.

Ở giữa đại điện, trên có hoàng thượng, dưới có quần thần đều vui mừng với cuộc so tài diễn ra trong điện, mặc dù Vân Thiên Vũ mới chỉ thắng vòng thứ nhất.

Nhưng mọi người đều biết kỳ nghệ của Vân Thiên Vũ hết sức cao siêu, nói không chừng cầm nghệ và thư họa của nàng cũng cao siêu như vậy.



Chỉ cần thắng hai vòng thì vòng thứ ba không cần thi nữa.

Vân Thiên Vũ có linh lực hay không cũng không quan trọng.

Bầu không khí trong điện bắt đầu nóng lên.

Mọi người trong đại điện nhìn chằm chằm vào hai mỹ nữ.

Có người thích mỹ nữ ngang bướng hoang dã, có người lại thích mỹ nữ nhan sắc xinh đẹp rung động lòng người.

Có điều rất nhiều người kinh diễm với dung mạo của Vân Thiên Vũ, tán thưởng không ngớt: “Không thể ngờ được Linh Nghi quận chúa lại là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy.”

“Quốc sắc thiên hương gì chứ ngươi có biết dùng từ không, quốc sắc thiên hương không đủ để miêu ta vẻ đẹp của nàng, nàng giống như tiên nữ trên trời, chẳng lẽ ngươi không thấy linh lực trên người nàng, thật giống như tiên nữ hạ phàm sao?”

“Ừ, đúng thế.”

Vân Thiên Vũ không để ý tới những lời bàn tán trong điện, mà tập trung chú ý vào chiếc đàn thái giám mang lên.

Thác Bạt Trinh đề nghị so tài cầm kỳ thư họa, hơn nữa tất cả phải thi cùng lúc.

Đối với đề nghị này Vân Thiên Vũ cũng không có ý kiến, nhưng kĩ nghệ của nàng cũng không quá cao siêu, mà từ trước đến giờ cũng chưa bao giơ thử làm cả bốn kĩ nghệ cùng một lúc.



Nên cần nghĩ xem muốn thắng vòng này thì phải làm thế nào.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ rồi quyết định đàn một khúc nhạc làm nhiễu loạn nhân tâm, sau đó áp đảo Thác Bạc Trinh ở bàn cờ, như vậy tâm trí Thác Bạc Trinh sẽ loạn, cho dù vòng này hòa thì ván cuối cùng nàng chắc thắng.

Mắt Vân Thiên Vũ lấp lánh.

Thác Bạt Trinh nhìn vào thái giám ở một góc đại điện: “Mang đồng hồ cát lên, lấy thời gian một canh giờ làm chuẩn.”

Thái giám nghe lệnh, vội vàng chuẩn bị đồng hồ cát mang tới.


Trong điện, mọi người đều tập trung chú ý quan sát cuộc so tài.


Thác Bạt Trinh và Vân Thiên Vũ đi tới bên bàn của mình, sau đó hai người nhìn nhau gật đầu, vòng thứ hai chính thức bắt đầu.


Vòng đầu tiên Thác Bạc Trinh thua nên giành đàn trước, một tiếng trống vang lên rồi bắt đầu đàn.


Tiếng đàn của Thác Bạc Trinh vừa vang lên thì người trong đại điện đã biết cầm kĩ của nữ nhân này vô cùng cao siêu.


Nhưng thi cả bốn kĩ nghệ cùng một lúc thật sự có được không?


Vân Thiên Vũ cũng bắt đầu đàn, nói thật cầm kĩ của nàng trình độ không cao, kiếp trước chỉ học qua loa, căn bản không thể so với người luyện học đàn cùng danh cầm như Thác Bạc Trinh.


Nhưng khúc nhạc Vân Thiên Vũ đàn là một khúc nhạc do tự mình sáng tác có tên Loạn Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK