“Ta nghe nói ngươi có thể trở thành thiếu chủ của Hắc Diêm thành là bởi vì có sự giúp đỡ của tỷ ấy nên ngươi mới leo được lên địa vị ngày hôm nay.”
“Một nam nhân lại đi dựa vào nữ nhân để đạt được địa vị, quả thực là vô cùng ghê tởm.”
“Nếu có bản lĩnh hãy dựa vào năng lực của chính mình.”
Vân Thiên Vũ nói xong, không thèm nhìn nam nhân trước mặt, đi thẳng tới chỗ Diệp Gia.
Nàng nói như vậy là vì muốn thức tỉnh biểu tỷ, đừng ngu muội tin tưởng lời của nam nhân này nữa.
Lời của Vân Thiên Vũ khiến sắc mặt Cổ Thiên thay đổi, mặt y trở nên xanh thẫm, từ từ cắn chặt răng lại.
Trong lòng vô cùng hận Diệp Gia, nữ nhân này lại nói hết tất cả chuyện của y cho biểu muội của nàng nghe, khiến y mất hết mặt mũi. Thật sự đáng hận.
Nữ nhận không biết xấu hổ, nếu trước đây không phải y đã cứu nàng thì nàng đã chết từ lâu rồi. Bây giờ lại nói hết tất cả chuyện của y cho người khác biết thật sự đáng giận.
Trong lòng Cổ Thiên thầm tức giận chửi rủa, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhìn thấy Diệp Gia đi theo sau Vân Thiên Vũ rời đi, y vươn tay giữ chặt Diệp Gia, nói một cách khẩn khoản: “Gia Nhi, đừng đi, ta không thể không có nàng, ta yêu nàng. Nàng hãy ở lại bên cạnh ta…”
Diệp Gia cảm thấy buồn nôn, vầng hào quang trên người nam nhân này lập tức biến mất không còn nữa.
Trước kia khi y đối diện với nàng luôn tao nhã khiến nàng nghĩ tới người nàng đã từng yêu mến, y giống người đó vô cùng.
Cho nên nàng với bằng lòng ở lại bên cạnh y, cố gắng hưởng thụ những dịu dàng mà trước kia nàng không có được.
Nhưng từ trước tới giờ hai người vẫn luôn bình lặng, bây giờ y lại nói thích nàng một cách trôi trảy như vậy.
Chẳng lẽ thực sự nghĩ nàng là kẻ ngốc sao? Từ trước tới giờ y chưa bao giờ có ý định lấy nàng.
Y chỉ đối xử tốt với nàng, cũng chưa bao giờ nói như vậy với nàng, nàng cũng biết thành chủ Hắc Diễm thành sẽ không cho phép y lấy nàng.
Nhưng bây giờ thì sao, y lại giữ nàng lại, thật sự không biết xấu hổ.
Điều này khiến nàng cảm thấy y không còn chút tự trọng nào.
Diệp Gia bình tĩnh đẩy tay Cổ Thiên ra, gương mặt bình thản nhìn Cổ Thiên: “Cổ Thiên, trước đây ngươi cứu ta, nhưng ta đã giúp ngươi ra nhiều chuyện, còn giúp ngươi leo lên được chức thiếu chủ Hắc Diễm thành, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Nàng nói xong không hề thay đổi sắc mặt quay người bỏ đi, Cổ Thiên ở phía sau nhận thấy không thể giữ người lại được, vô cùng tức giận.
Trực tiếp mắng mỏ: “Tiện nhân.”
Y vừa mắng xong, Vân Thiên Vũ lập tức tức giận, quay lại, phất tay chém thật mạnh vào Cổ Thiên.
Ầm một tiếng, Cổ Thiên và mấy tên thuộc hạ bị bay ra xa, đập vào vách núi rồi rơi xuống đất.
Vân Thiên Vũ vẫn còn muốn đánh chết mấy người này, nhưng bị Diệp Gia ngăn lại: “Bỏ đi, giữ lại mạng cho y.”
Vân Thiên Vũ nghĩ lại không hề phản đối, đoàn người nhanh chóng rời khỏi đấu trường.
Ban đêm, mọi người ở Bắc Mang sơn đều đang bàn tán về cặp đôi của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Các đại thế lực đang nghĩ cách làm thế nào để giữ chân được hai nhân vật lợi hại này.
Còn những người có thù với Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, ai ai cũng đang âm thầm tính kế để đối phó với họ.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng đang tụ tập lại bàn chuyện. Dưới ánh đèn, một vài người đang quây quần quanh một chiếc bàn, nhanh chóng thương lượng chuyện tiếp theo: “Chúng ta nhân lúc đêm tối rời khỏi Bắc Mang sơn.”