Nàng chắc chắn nghĩ ràng đó là một tên thái giám chết tiệt nào đó.
Nhưng có những người thông minh lại nghĩ khác.
Thái tử ở trong cung của hoàng hậu, còn trèo vào phòng của Linh Nghi quận chúa định làm gì?
Không thể nào. Lẽ nào thái tử định giở trò với Linh Nghi quận chúa
Đúng là không bằng loài cầm thú.
Mỗi người một suy nghĩ.
Hoàng hậu tức chết đi, nhưng nhìn thấy nhi tử hít thở vô cùng khó khăn nên không so đo tính toán tội của Vân Thiên Vũ, nhanh chóng hạ lệnh: “Người đâu, truyền ngự y đến trị thương cho thái tử.”
“Vâng.” Thái vội vã đi mời ngự y.
Trong phòng, hoàng hậu hung hăng nhìn Vân Thiên Vũ, định tính toán món nợ này với Vân Thiên Vũ.
Nhưng lúc này người Vân Thiên Vũ hơi nóng, gương mặt cũng đỏ lên.
Mặc dù nàng đã dùng ngân châm châm vào huyệt đạo để giảm bớt thôi tình tán trong người.
Nhưng loại thôi tình tán này rõ ràng rất lợi hại, không phải loại thôi tính tán bình thường
Mặc dù nàng chỉ bị trúng một chút nhưng vẫn thấy rất khó chịu.
Nhất là có hai người như Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần đứng trước mặt làm cho nàng càng cảm thấy khó chịu.
Còn Diệp Gia lúc trước đã ăn đan dược, qua một thời gian lại đỡ hơn nhiều.
Trong phòng, không ai chú ý đến điểm bất thường của Vân Thiên Vũ, nhưng Tiêu Cửu Uyên lại chú ý.
Hắn phát hiện mặt Vân Thiên Vũ đỏ một cách khác thường, ánh mắt cũng mơ màng, lúc này trông nàng giống một đóa hoa e lệ xấu hổ, quyến rũ không nói nên lời.
Nhưng rõ ràng nàng có chút bất thường.
Chẳng lẽ là trúng độc.
Tiêu Cửu Uyên kinh hãi, vội vàng đi sang kéo Vân Thiên Vũ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bổn vương độc phát rồi, muốn Linh Nghi quận chúa xem có thể giải được hay không.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền mạnh mẽ kéo Vân Thiên Vũ ra ngoài.
Hoàng hậu ở phía sau mặt tối sầm, giận đến run người.
Thái tử bị nàng ta đánh thành như vậy mà Tiêu Cửu Uyên lại cứ thế đưa nàng ta đi, thật đáng giận.
“Ly thân vương gia, ngươi không thấy thái tử bị...” Hoàng hậu còn chưa nói xong, Tiêu Cửu Uyên đã kéo Vân Thiên Vũ ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý đến những lời của Tưởng hoàng hậu.
Tưởng hoàng hậu giận đến mức suýt chút nữa ngã ra, nghiến răng ken két nhưng lại không có cách nào đối với người kéo Vân Thiên Vũ đi.
Đúng lúc này ngự y chạy tới trị thương cho thái tử, Tưởng hoàng hậu đành phải quan tâm đến nhi tử của mình trước, không thèm để ý đến Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nữa.
Vân Thiên Vũ bị Tiêu Cửu Uyên kéo ra ngoài, Diệp Gia ở đằng sau vô cùng lo lắng.
Bởi vì người khác không biết nhưng nàng biết biểu muội đã bị trúng độc thôi tình tán, nàng ấy và Ly thân vương gia ở cùng nhau sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Diệp gia nghĩ như thế nên lo lắng muốn đi theo.
Tiêu Dạ Thần ở đằng sau lại đưa tay kéo Diệp gia lại: “Sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đừng lo lắng.”
Tiêu Dạ Thần kéo Diệp Gia lại, trái tim Diệp Gia đập thình thịch, chỉ cảm thấy nhiệt khí đã cố gắng nhịn xuống lại trào dâng, nàng cảm thấy mùi hương trên người nam nhân đang kéo tay mình thật là thơm, nàng có cảm giác muốn dựa vào gần gã, muốn nhào tới hôn gã.
Chẳng lẽ thôi tình tán trên người nàng lại bộc phát.
Diệp gia dùng sức hít thật sâu, sau đó giãy giụa muốn Tiêu Dạ Thần bỏ tay ra.
Nhưng Tiêu Dạ Thần căn bản không biết tình trạng của Diệp Gia hiện giờ nên vẫn nắm chặt tay nàng, sau đó ép sát người nàng, nói nhỏ: “Ngươi đừng lo lắng, cửu hoàng thúc sẽ không làm gì tiểu cô cô đâu.”
Gã vừa ép sát vào khiến Diệp Gia chỉ thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, tiếp đó có rất nhiều âm thanh vang lên.
Nhào vào gã, nhào vào gã.