Cổ Hồ thấy nàng nhìn sang sợ tới mức run cầm cập, sau đó giãy giụa dẫn người vội vàng bỏ chạy.
Cổ Hồ chạy rồi, Cổ Thiên lại mang hai tên thuộc hạ đến.
Trong mắt Cổ Thiên tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, lúc trước Vân Thiên Vũ khẽ nâng khăn che mặt lên, y đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Chỉ nhìn thấy một lần cũng khiến y không thể nào quên.
Nữ tử xinh đẹp, một nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Nàng giống như tiên nữ trên trời.
Cổ Thiên nhìn Diệp Gia đang đứng cạnh Vân Thiên Vũ, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này chính là một cây cải trắng.
Ăn vào thì vô vị nhưng vứt đi thì tiếc.
Nhưng trước mắt, y vẫn phải nhờ nữ nhân này để có mối quan hệ thân thiết với tiên nữ.
Vị tiên nữ này không những có tu vi linh lực cao cường mà còn vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt kia, làn da kia, cái miệng nhỏ xinh kia làm người ta không thể nào quên được.
Mặc dù trong lòng Cổ Thiên đứng núi này trông núi nọ, nhưng y không hề biểu hiện ra ngoài mặt.
Y chắp tay kính lễ với Vân Thiên Vũ: “Tại hạ là Cổ Thiên, thiếu chủ của Hắc Diễm thành.”
Lúc này Vân Thiên Vũ đã bỏ áo choàng xuống, nàng nhìn nam nhân trước mặt qua lớp lụa mỏng.
Mặc dù nam nhân này trông rất nho nhã nhẹ nhàng, nhưng Vân Thiên Vũ vô cùng ghét y.
Bởi vì trong mắt của người này ẩn chứa sự tham lam.
Khiến cho người ta không thích, song Vân Thiên Vũ có cảm giác quan hệ giữa người này và biểu tỷ Diệp Gia không bình thường, cho nên nàng không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gật đầu: “Hóa ra là Cố thiếu chủ, khách khí rồi.”
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn Cổ Thiên mà quay sang Diệp Gia, quan tâm hỏi han chuyện sau khi các nàng chia tay nhau: “Biểu tỷ, hãy nói cho muội biết những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta chia tay nhau, nhất định tỷ đã phải chịu không ít khổ cực.”
Khóe miệng Diệp Gia hơi cong lên rồi dần dần nở nụ cười, nói thật, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với thế giới này, vì tu vi linh lực của mọi người trong thế giới này rất cao mà tu vi linh lực của nàng lại quá thấp.
Việc tu luyện linh lực rất khó khăn đối với nàng.
Nàng chỉ có thể dựa vào việc sử dụng độc.
Sau đó nàng may mắn gặp Cổ Thiên, Cổ Thiên luôn đối xử rất tốt với nàng, y giữ nàng lại Hắc Diễm thành, giữ nàng lại bên cạnh y.
Lòng nàng cuối cùng cũng có thể tạm thời yên tâm.
Không ngờ bây giờ còn gặp lại Vũ nhi, thật sự là quá tốt rồi.
“Ta cũng không có chuyện gì, lúc đó khi ta ra khỏi truyền tống trận liền ngất đi, là Cổ Thiên đã cứu ta, y không những đã cứu ta mà còn chứa chấp ta.”
Sau khi nói xong Diệp Gia ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Thiên dịu dàng mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt của nàng khiến Vân Thiên Vũ hơi lo lắng.
Chị họ đây là thích Cổ Thiên sao? Nhưng nàng thấy nam nhân này có vẻ không tốt.
Cổ Thiên nhẹ nàng cười nói: “Mọi người là người thân của Diệp Gia sao? Vậy thì tốt quá, sau này mọi người chính là khách quý của Hắc Diễm thành ta, đợi sau khi kết thúc long phụng tranh bá, mời mọi người đến Hắc Diễm thành chơi một chuyến.”
Mặc dù Cổ Thiên ăn nói rất lễ độ khiêm nhường nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn về phía Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên đứng đến cạnh mặt tối sầm lại, rõ ràng hắn đang đứng sờ sờ ở đây mà tên này lại coi như hắn chết rồi à?
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên vang lên: “Chúng ta không có thời gian rảnh để tới Hắc Diễm thành gì đó đâu, ngươi nghĩ rằng mọi người ai cũng chẳng có việc gì làm giống ngươi sao?”
Tiêu Cửu Uyên vừa cất giọng, Cổ Thiên mới chú ý đến hắn, nói thật lúc trước trong mắt trong lòng y chỉ có Vân Thiên Vũ, căn bản không chú ý đến nam tử đứng bên cạnh, lúc này phát hiện ra, y tò mò hỏi Vân Thiên Vũ: “Vị này là...”
Vân Thiên Vũ không hề có ấn tượng tốt với Cổ Thiên, nàng chậm rãi nói: “Hắn là vị hôn phu của ta.”