Hoàng đế Đông Ly đã đồng ý việc này, cho nên mới có chuyện một sứ thần của Bắc Địch quốc vào kinh. Nhưng thái hậu cũng không ngờ những người này tới nhanh đến vậy. Có thể nói là thần tốc. Nhưng người đã tới rồi, cũng không thể nói trở mặt được, cần phải xem như là khách.
Thái hậu nhìn hai người Vân Thiên Vũ và Dung Kỳ nói: “Xem ra ai gia không thể nói chuyện với các người nữa, lát nữa hoàng hậu có thể sẽ tới bàn chuyện với ai gia.”
Lần này Bắc Địch quốc muốn nghị hòa, nhưng nói là hai nước liên hôn, chỉ là không biết công chúa của Đông Ly quốc gả cho hoàng tử của Bắc Địch quốc hay là công chúa của Bắc Địch quốc gả cho hoàng tử của Đông Ly quốc. Cho nên lát nữa, chắc chắn hoàng hậu sẽ tới đề bàn bạc với bà ta chuyện này.
Vân Thiên Vũ lập tức đứng lên: “Thần nữ cáo lui.”
Nhưng khi nàng đang trên đường về phủ, lại nghĩ tới những chuyện mà thái hậu đã nói. Những chuyện quá khứ của Tiêu Cửu Uyên, trong lòng nàng bỗng không biết nên nói thế nào, hơn nữa tại sao nàng cảm thấy những chuyện thái hậu nói vô cùng quen thuộc.
Vân Thiên Vũ nhíu mày suy nghĩ, nhưng vẫn chưa nghĩ được gì thì Diệp Gia bên cạnh đã quan tâm hỏi nàng: “Vũ Mao, muội sao vậy, sắc mặt của muội rất khó coi, có phải là chuyện muội đã làm lúc trước khiến thái hậu không vui phải không.”
Nói đến đây, Vân Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Lại ngược lại với lời tỷ nói, thái hậu không hề trách muội, bà ấy gọi muội vào cung và muốn giảng hòa muội và Tiêu Cửu Uyên.”
Lần này Diệp Gia kinh ngạc: “Thái hậu nương nương không hề giống như lời đồn đại, không phải là bà ấy vô cùng mạnh mẽ sao? Hoàng hậu và các phi tần trong cung đều không dám trêu chọc thái hậu nương nương mà, nhưng xem ra bây giờ bà ta cũng đâu có cứng rắn như vậy.”
Vân Thiên Vũ nhướn mày: “Đây là do thái hậu vô cùng yêu thương tiểu nhi tử, sở dĩ Tiêu Cửu Uyên chuyên quyền độc đoán, kiêu ngạo cũng là bởi vì thái hậu yêu thương vương gia, nên mới hình thành tính cách của vương gia như vậy.”
Vân Thiên Vũ nói tới đây đột nhiên dừng lại, nàng nghĩ tới lời thái hậu nói, có lẽ bởi vì lần đó Tiêu Cửu Uyên suýt chết, cho nên thái hậu mới chiều hắn như vậy, không có mẫu thân nào lại không đau lòng vì nhi tử suýt chết cả.
Bởi vì thái hậu quá đau lòng cho nên mới chiều hắn quá độ, thuận theo ý hắn. Xe ngựa đi thẳng về phủ An thân vương, trời đã tối, Vân Thiên Vũ dùng bữa tối xong thì đi ngủ sớm.
Đêm nay, lại không có ai đến quấy rầy nàng, dù là Phượng Vô Nhai hay Tiêu Cửu Uyên đều không hề xuất hiện. Vân Thiên Vũ khó có được một đêm thanh tĩnh như vậy. Nhưng đến nửa đêm nàng lại mơ thấy ác mộng. Trong trường săn bắn của hoàng thất, bốn phía đều là rừng rậm, nơi ẩn nấp của của đầy thú dữ.
Một nữ hài tử hoảng hốt đứng ở trong rừng rậm nhìn bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng lại hét lên: “Muội muội, muội ở đâu, muội đừng trốn nữa, ta sợ lắm, chúng ta không chơi nữa được không, chúng ta về nhà thôi.”
Nữ hài tử nói xong rồi khóc rống lên, sợ hãi tốt độ. Cuối cùng khóc đến khản cả họng cũng không có ai để ý tới nàng ta. Nữ hài tử nhỏ nhắn rốt cuộc không chịu nổi sự sợ hãi trong lòng, nhanh chóng chạy loạn trong rừng rậm. Vừa chạy vừa gọi to: “Muội muội đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại.”
Nàng ta chạy được một lát, đột nhiên nhìn thấy mấy người mặc quần áo màu đen, những người này không chỉ mặc áo màu đen mà còn che mặt bằng khăn màu đen.
Chỉ lộ ra đôi mắt hết sức ngoan độc.
Tiểu nữ hài tử vừa nhìn thấy người bèn chạy lại cầu cứu, nào biết rằng những người này đến để giết nàng ta: “Cứu ta, cứu ta.”