Tiêu Thiên Dịch cũng không ghê tởm giống như Họa Mi, ngược lại cho rằng Vân Thiên Tuyết thuần chân dịu dàng, nhìn nàng ôn thanh nói: "Chuyện ngày hôm qua là bổn vương làm không đúng, lúc trước bổn vương vào cung cùng phụ hoàng thỉnh tội, cũng cùng phụ hoàng nói, vội tới xin lỗi Vân đại tiểu thư."
Vân Thiên Tuyết nghe Tiêu Thiên Dịch nói xong, trên mặt lập tức hiện đầy ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Thiên Dịch ca ca, chuyện này cũng có ta không phải, ta và ngươi cùng nhau xin lỗi đại tỷ, để nàng tha thứ cho chúng ta."
Họa Mi nghe hai người kianói, giận đến thật muốn ói vào mặt bọn họ, nam cặn bã nữ hạ tiện, hai người bọn họ làm hại tiểu thư bị hủy dung nhan.
Hủy diệt một người, chẳng lẽ nói xin lỗi liền không sao, nghĩ đến thật tốt.
Bất quá Họa Mi chưa kịp nói chuyện, một bên Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, lại sắc mặt đen xì ra lệnh cho Họa Mi: "Nhanh đi gọi tiểu thư ra ngoài, đã nói Tuyên vương điện hạ đến xem nàng."
Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi vừa mới nói xong, trong phòng truyền đến một thanh âm nhàn nhạt: "Họa Mi, mời vương gia vào phòng khách, ta lập tức đi tới."
Vân Thiên Vũ đã bị động tĩnh bên ngoài thức tỉnh, cho nên sau khi Vân Lôi mở miệng, nàng liền lên tiếng.
Nàng sợ mình không mở miệng, Họa Mi lỗ mãng đắc tội Vân Lôi, Vân Lôi người này tâm địa nhỏ mọn, trả thù tâm cực mạnh, nếu hắn nhớ kỹ Họa Mi, Họa Mi rất có thể xui xẻo.
Cho nên Vân Thiên Vũ mới có thể lên tiếng.
Họa Mi nghe được âm thanh của Vân Thiên Vũ, lập tức nhìn về Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: "Tuyên vương điện hạ xin mời."
Tiêu Thiên Dịch khẽ gật đầu, xoay người đi đến phòng khách tiểu viện.
Tuy nói phòng khách, thật ra chỉ là một phòng khách nhỏ đơn sơ, ngay cả bố trí bình thường cũng không có, chỉ có cái bàn cùng ba cái ghế.
Cuối cùng cái ghế bị Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi còn có Liễu thị ngồi, Vân Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn là đứng.
Mặc dù trong lòng một bụng khí, nhưng ngay trước mặt Tiêu Thiên Dịch, Vân Thiên Tuyết duy trì mình hình tượng tới nay dịu dàng thiện lương, không muốn để cho Tiêu Thiên Dịch phát hiện cái gì, từ đó cùng nàng phân tâm.
Hôm nay Tiêu Thiên Dịch tới nói xin lỗi với Vân Thiên Vũ, nói xin lỗi xong, chuyện này coi như qua.
Chờ thêm một chút, tình thế đã qua, nàng tin tưởng Tiêu Thiên Dịch tất nhiên sẽ để cho hoàng thượng hạ chỉ đem nàng cho hắn, đến lúc đó nàng có thể trở thành Tuyên vương phi.
Nghĩ tới đây cái, Vân Thiên Tuyết không khỏi có chút đắc ý, nụ cười trên mặt không nói ra được rực rỡ.
Đang lúc ấy thì, trước cửa vang lên tiếng bước chân.
Một người đạp ánh mặt trời từ ngoài cửa đi vào, gầy yếu kiều tiểu, mặt mũi dử tợn đáng sợ, nhưng một thân thong dong khí độ, làm cho người ta thấy có chút dời tầm mắt không được.
Vân Thiên Tuyết không khỏi nghi hoặc, mặt nữ nhân này bị hủy, hiện tại trên gương mặt bò đầy vết sẹo, giống như quỷ, nàng như vậy, không thê thảm mà bi thương sao, vì sao nàng lại không có ở nàng ta coi trọng, nếu nói nàng ta làm bộ, mục đích thực sự lạc mềm buộc chặt quyến rũ vương gia.
Vân Thiên Tuyết ý niệm vừa động, thật nhanh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tiêu Thiên Dịch không nháy mắt nhìn nàng, hình như cũng hết sức kinh ngạc.
Vân Thiên Tuyết lập tức mất hứng, trong lòng dâng lên lửa giận, âm thầm mắng Vân Thiên Vũ, tiện nhân, mặt cũng phá hủy, còn không quên quyến rũ vương gia.
Vân Thiên Tuyết mặc dù trong lòng mắng Vân Thiên Vũ, trên mặt cũng không lộ vẻ, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức hiện đầy thương tâm, nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Tỷ tỷ, ta không nghĩ tới mặt của ngươi bị thương thành như vậy, ta đáng chết, để cho mặt của tỷ bị hủy."
Nàng vừa nói vừa chảy xuống nước mắt, nhẹ giọng 涰 khóc đứng lên.
Hành động của Vân Thiên Tuyết lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thiên Dịch.
Hắn rốt cục không hề nhìn Vân Thiên Vũ nữa, mà quay đầu nhìn về Vân Thiên Tuyết, nhìn dáng vẻ nàng khổ sở tự trách, không đành lòng đứng lên: "Tuyết Nhi, chuyện này không liên quan đến ngươi."