Hai người ở trong phòng cũng không ngủ, chỉ không nói chuyện với nhau, giằng co như vậy, thời gian trôi qua cơn buồn ngủ của Vân Thiên Vũ ập đến, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Nàng mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy ngoài hiên vang lên riếng ầm ầm không ngừng, kèm theo tiếng vang còn có giọng nói: "Tất cả người ở trong ba gian phòng này đều cút ra ngoài, lập tức cút." Cùng với giọng nói đó chính là âm thanh gào khóc thê thảm, còn có âm thanh đá người.
Tất cả mọi người của khách điếm đều bị âm thanh đột nhiên phát ra này đánh thức, mọi người hoảng sợ nhìn tình hình ở bên ngoài.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ ở trong phòng cũng bị âm thanh quấy rầy, xoay người ngồi dậy.
Bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa: "Chủ tử, Ma Quân Phượng Vô Nhai cung Ma Ảnh đến, y đuổi mấy người ở gian phòng sát vách với chúng ta đi hết rồi."
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe đến ba chữ Phượng Vô Nhai, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, ánh nhìn lạnh thấu xương quét thẳng về phía Vân Thiên Vũ.
Tại sao bọn họ đi đến Thiên Mộc Sơn Trang, Phượng Vô Nhai cũng đến Thiên Mộc Sơn Trang rồi.
Vân Thiên Vũ vẻ mặt cạn lời, đây là chuyện gì vậy hả, nàng thật sự không biết chuyện Phượng Vô Nhai đi đến Thiên Mộc Sơn Trang.
Vân Thiên Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, liền nhìn thấy ngọn lửa bừng bừng như muốn thiêu đốt trong đôi mắt đen của Tiêu Cửu Uyên, hắn trừng mắt nhìn nàng vô cùng tức giận: "Vân Thiên Vũ, đây là cái mà ngươi nói không có quan hệ gì sao?"
Vân Thiên Vũ nhún vai: "Ta thật sự không biết tại sao y lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao vương gia không nghĩ xem, nếu như ta và y liên thủ, y hẳn phải hành động rất cẩn thận, chứ không phải lộ diện khoa trương như thế."
Lời nói của Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên trái lại nghe lọt vào tai, lửa giận trong lòng giảm đi một ít, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước, hắn hừ lạnh nói: "Tốt nhất đừng để bổn vương điều tra ra ngươi và Phượng Vô Nhai có liên quan gì với nhau, nếu như để bổn vương điều tra ra, bổn vương không ngại chặt ngươi thành tám khúc."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, cũng không nhìn đến Vân Thiên Vũ đen mặt lại, ra lệnh cho Bạch Diệu ở bên ngoài: "Không cần để ý tới bọn họ, nhưng mấy người các ngươi dịch dung một chút đi, đừng để Phượng Vô Nhai nhận ra các ngươi."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu rõ."
Bạch Diệu lách mình, ngay lập tức rời khỏi.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Vân Thiên Vũ lười nói nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn nhìn nàng, thời gian trôi qua cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, người của cung Ma Ảnh đều đã đi rồi, sau khi Vân Thiên Vũ nghe được tin tức liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngước mắt lên liếc thấy ánh mắt bí hiểm của Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh, ánh mắt kia dường như đang dò xét tâm tư của nàng.
Vân Thiên Vũ cạn lời, không bao giờ muốn ở cùng một chỗ với tên này nữa, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Cửu Uyên cũng đứng lên, nhóm người bọn họ xuống lầu ăn chút điểm tâm, sau đó đi về phía Thiên Mộc Sơn Trang.
Chân núi Thiên Mộc Sơn Trang có rất nhiều cao thủ lợi hại canh gác, người nào không thông qua bài kiểm tra của cửa thứ nhất, căn bản không lên được đến đấu trường ở lưng chừng núi.
Bài kiểm tra của cửa thứ nhất có mười tên bệnh nhân, mười tên bệnh nhân này mắc phải một vài chứng bệnh khó trị, tuyển thủ dự thi không thể dùng tay bắt mạch, chỉ có thể quan sát từ xa, sau đó phải viết ra mười tên bệnh nhân này mắc phải bệnh gì, có thể dùng phương pháp gì để chữa trị.
Viết xong những thứ này giao cho người chủ trì của Thiên Mộc Sơn Trang, nếu như tất cả đều chính xác, cửa thứ nhất xem như vượt qua.
Nói thật thì cửa thứ nhất quả thực rất khó, rất nhiều người sẽ bị loại.