Thấy Vân Thiên Vũ đang khoác áo choàng đội mũ che mặt, không ít người bắt đầu bàn tán, suy đoán nữ nhân này tại sao lại khoác áo choàng đội mũ che mặt, là vì quá xấu xí hay đã lớn tuổi rồi.
Vân Thiên Vũ không hề phản đối, nàng nhẹ nhàng đưa tay bỏ áo choàng xuống.
Lộ ra khuôn mặt của nàng, khi khuôn mặt nàng vừa lộ ra thì xung quanh vô cùng xôn xao.
Mọi người đều nhỏ giọng ca ngợi, nữ nhân này quả thật hết sức xinh đẹp.
Linh khí bức người, giống như tiên tử hạ phàm, hơn nữa nhìn lại rất trẻ tuổi.
Nhưng nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy sao lại đến tham dự giải đấu, tu vi linh lực của nàng rất cao? Hay chỉ đơn giản là đến đây chơi.
Có người ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, trời ơi, nam nhân này dáng vẻ thật đáng sợ.
Nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy lại có một nam nhân đáng sợ ở bên cạnh.
Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Mọi người còn đang bàn tán thì Vân Thiên Vũ đã đưa tay khoác áo choàng lên.
Hạ nhân phụ trách tiếp đón bây giờ mới khôi phục lại tinh thần, cả người đều hồn bay phách lạc.
Hai người nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi hai vị là người của gia tộc nào hoặc đến từ môn phái nào?”
Ánh mắt của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ tối sầm lại.
Trong lòng biết rõ điều này nhưng họ không định nói họ là người của gia tộc hay môn phái nào.
“Chúng ta chỉ là người của gia tộc bình thường đến tham dự giả đấu thôi.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, một người trong số hạ nhân phụ trách tiếp đón rút ra một tấm bảng, Vân Thiên Vũ liếc mắt thấy trên tấm bảng đó có viết một dãy số là năm ba bảy.
Nhưng tấm bảng lại bị một người khác cướp đi mất, sau đó rút ra một tấm bảng đưa cho nàng.
Vân Thiên Vũ thấy trên tấm bảng viết một dãy số là ba tám tám.
Hạ nhân đưa tấm bảng đó cho nàng rồi cười nói: “Tiểu thư, đâu là số của người, số này ở trên đầu một chút, chỗ ở cũng tốt hơn.”
Được rồi, Vân Thiên Vũ cũng hiểu được những điều đó, những người có bối cảnh có địa vị có năng lực đều sẽ được xếp số ở trên đầu.
Đến lúc đó thì đồ dùng, thức ăn hay chỗ ở đều tốt hơn.
Mà những người như bọn họ không có bối cảnh không có lai lịch, lại tạm thời chưa thể hiện được bản lĩnh thì chỉ được các số ở phía sau mà thôi.
Sở dĩ nàng có được số này là do tên hạ nhân này thấy nàng xinh đẹp nên thương hoa tiếc ngọc, vì vậy mà cho nàng số ở trên đầu một chút.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: “Cảm ơn.”
Tên hạ nhân kia lập tức tươi cười hớn hở.
Gã lại tiện tay rút ra một tấm bảng đưa cho Tiêu Cửu Uyên, số của Tiêu Cửu Uyên là ba tám chín.
Xem như là nể mặt Vân Thiên Vũ.
Ai bảo người ta là mỹ nhân, mỹ nhân thì có thể được ưu tiên.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vừa rời đi liền nghe thấy tiếng hạ nhân đang thì thầm ở phía sau: “Sao ngươi lại đưa cho bọn họ những số ở trên đầu thế, bọn họ không có địa vị không có năng lực, cần gì phải làm vậy?”
“Ngươi không thấy tiểu cô nương kia xinh đẹp thế nào sao? Để nàng ấy ở chỗ tốt một chút thì đã sao? Thật là.”
“Mọi người đến đây xếp hàng lấy số nào.”
Ở phía sau lại bắt đầu tiếp đón khách đến.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cầm tấm bảng, học theo mọi người, đeo tấm bảng ở trên lưng rồi đi theo họ lên núi.
Bởi vì trước đó Vân Thiên Vũ bỏ áo choàng xuống, không ít người đã nhìn thấy dung mạo của nàng, họ vô cùng kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng nên thỉnh thoảng lại chỉ trỏ.
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy tiếng bàn luận của đám nam nhân, sắc mặt vô cùng khó chịu, trừng mắt u ám liếc nhìn bọn họ.
Hắn như vậy khiến mọi người đều sợ hãi.
Hai người đi thẳng lên núi.