Bên trong phòng khách nho nhỏ, nam tử tuấn mỹ dịu dàng, nữ tử đềm đạm thương tâm khóc thút thít, cô gái xinh đẹp tuyệt trần trên khuôn mặt hiện đầy thương tâm, nước mắt giống như trân châu rơi xuống.
Hình ảnh rất tốt đẹp, đáng tiếc có người lười nhìn.
Vân Thiên Vũ lười phải nhìn hai người kia một bộ dáng vẻ ân ái tình trường, sáng sớm không để cho nàng ngủ, chạy đến nàng nơi này biểu diễn có ý tứ sao?
"Không biết Tuyên vương điện hạ sáng sớm chạy đến viện nhỏ này của ta làm cái gì? Chẳng lẽ chính là vì để cho ta xem các ngươi có nhiều ân ái sao?"
Vân Thiên Vũ châm chọc lạnh lùng nói, khiến cho bên trong phòng khách Tiêu Thiên Dịch tỉnh thần.
Hắn thật nhanh buông tay Vân Thiên Tuyết ra, quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lòng hiện lên không đành lòng.
Hắn tới đây vì muốn cùng Vân Thiên Vũ nói xin lỗi, cũng cho nàng một chút bồi thường, thế nào ngược lại an ủi Thiên Tuyết.
Đây không phải rõ ràng kích thích Vân Thiên Vũ sao? Nếu là như vậy, Vân Thiên Vũ còn tiếp nhận hắn nói xin lỗi sao?
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ, há miệng liền muốn nói chuyện, bên cạnh Vân Thiên Tuyết cũng đã dịu dàng lên tiếng.
"Đại tỷ, Thiên Dịch ca ca là muốn cùng ngươi nói xin lỗi, ta cũng nói xin lỗi với ngươi, chuyện phát sinh ngày hôm qua, ta cùng Thiên Dịch ca ca làm không đúng, ngươi có thể tha thứ cho hai chúng ta sao?"
Vân Thiên Tuyết không giây phút nào không quên đem mình cùng Tiêu Thiên Dịch trói chung một chỗ, đồng thời trong mắt của nàng thoáng qua ánh sáng ác độc, sâu kín nhìn Vân Thiên Vũ.
Nàng nhớ Vân Thiên Vũ cho tới nay thật ra thích Tiêu Thiên Dịch.
Nếu như mình kích thích phải lòng ghen tỵ của nàng ta đại phát, nàng ta có thể hay không phát điên mà làm ra chút gì đây.
Nếu như Vân Thiên Vũ vì Tiêu Thiên Dịch mà cùng nàng ra tay quá nặng, như vậy Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ không cần người vương phi này.
Đợi đến khi Tiêu Cửu Uyên không muốn nữ nhân này, đến lúc đó nàng chắc chắn để cho nữ nhân này sống không bằng chết.
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng cảm giác cái chủ ý này của mình không tệ, cho nên tự trách hơn: "Đại tỷ, ngươi ngàn vạn lần không nên trách Thiên Dịch ca ca, hết thảy đều là lỗi của Tuyết Nhi."
Vân Thiên Vũ híp mắt nhìn Vân Thiên Tuyết, khóe miệng nhếch lên, châm chọc nói: "Ngươi không giả bộ sẽ chết sao? Nam nhân ngươi cần, ta không ăn, còn ngươi nữa vẫn trói mình cùng Tiêu Thiên Dịch ở chung một chỗ, không phải là muốn cho ta ghen phát điên, từ đó làm ra chuyện gì không tốt sao? Ngươi cho rằng ta sẽ làm tiếp."
Vân Thiên Vũ không khách khí, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt Vân Thiên Tuyết tái nhợt, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về Tiêu Thiên Dịch.
Quả nhiên Tiêu Thiên Dịch cũng nhíu mi nhìn về nàng.
Lần này Vân Thiên Tuyết trong lòng dâng lên nguy cơ, cho tới nay Tiêu Thiên Dịch đều cho rằng nàng là người ôn hòa, tâm địa thiện lương, cho nên đối với nàng đặc biệt tốt, nếu như hắn thật tin lời của Vân Thiên Vũ.
Chỉ sợ hắn sẽ không thích nàng nữa.
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng bất an, đồng thời trong lòng ảo não, nàng thật là sơ suất quá.
Phát hiện ở nữ nhân này cùng với trước kia hèn yếu vô năng, nhát gan sợ phiền phức hoàn toàn khác nhau.
Mình và nàng chính diện giao phong căn bản không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ, nước mắt ào ào chảy xuống, liều mạng lắc đầu: "Ta không có, đại tỷ tại sao không tin ta."
"Tin tưởng ngươi cái gì, tin tưởng ngươi vì giành nam nhân của tỷ tỷ, mà làm ra một loạt hãm hại sao, thổ phỉ bắt cóc, để cho Tiêu Thiên Dịch đưa ta qua đổi ngươi, sau đó ngươi thuận lợi gả cho Tiêu Thiên Dịch sao?"
Vân Thiên Vũ nói xong còn phủi tay.
"Hảo, ta khen một tiếng, ngươi mưu kế không tệ, bất quá chớ coi người khác là kẻ ngu được không? Bên cạnh ngươi có một người ngu là được, không cần xem tất cả mọi người trở thành kẻ ngu."
Vân Thiên Vũ nói xong tự tiếu phi tiếu nhìn về Tiêu Thiên Dịch, thằng ngốc kia trong lời nói của nàng, không khác là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.