Phủ Yến Bắc hầu là một trong hai vương phủ khác họ lớn mạnh, hoàng thượng xưa nay luôn xem trọng hai nhà này.
Yến tiệc tuyển phi cho hoàng tử đêm nay, rất có thể Yến Thanh Phong sẽ được ban cho một vị hoàng tử nào đó, bởi vậy việc nàng ta để ý đến nam nhân khác dường như không thích hợp lắm.
Yến Thanh Phong ngẩn người, chỉ cho rằng Vân Thiên Vũ không vui vì nữ nhân khác để ý đến nam nhân của mình, trong lòng chua xót không thôi, nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Xin lỗi, lẽ ra ta không nên hỏi."
Thấy vẻ mặt ghen tuông với mình của Yến Thanh Phong, Vân Thiên Vũ mở miệng muốn giải thích rằng nàng và Tiêu Cửu Uyên không có chút liên quan nào với nhau. Song nàng chưa kịp nói thì tiếng hô của thái giám đã vang lên ngay trước cửa Ngọc Phượng đài: "Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, thục phi nương nương giá lâm, chiêu nghi nương nương giá lâm."
Một đoàn người quần là áo lụa lũ lượt từ ngoài Ngọc Phượng đài đi vào.
Người trong đài đang chuyện trò sôi nổi nhất loạt dừng hết lại.
Đám người thái tử vội vàng đi ra nghênh đón.
Những người khác cũng không dám chậm trễ, đứng dậy tới tấp hành lễ với đoàn người hoàng đế và hoàng hậu, Vân Thiên Vũ cũng hành lễ theo.
Đoàn người hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu đi thẳng vào trong đình bát bảo Phượng Hoàng ở giữa Ngọc Phượng đài ngồi xuống, những người khác cũng lục tục yên vị dưới thềm đá ngoài Phượng Hoàng đình. Nam một hàng, nữ một hàng, lần lượt từ trên xuống dưới.
Thái tử, Hoài vương và Tuyên vương đều ngồi ngang nhau ở hàng đầu.
Tiêu Cửu Uyên là Đông Ly Ly thân vương gia dĩ nhiên cũng ngồi ở hàng đầu.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên chẳng có hứng với yến tiệc tuyển phi, chỉ lười nhác dựa vào ghế, khẽ nheo đôi mắt phượng nhìn Vân Thiên Vũ ngồi đối diện không xa, nghĩ cách làm sao để Vân Thiên Vũ nguôi giận.
Có điều cung yến hôm nay hẳn là nàng sẽ không nhắc tới việc huỷ hôn nhỉ? Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy với tính cách của nữ nhân này thì có thể sẽ làm thật.
Nhưng hắn sẽ cương quyết không đồng ý, bởi vì bây giờ họ đã có những đụng chạm da thịt nên hắn càng không thể đồng ý huỷ hôn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ thầm thế, đôi mắt phượng đăm đắm nhìn Vân Thiên Vũ không chớp. Gương mặt đó, trong lạnh lùng nghiêm nghị lộ vẻ biếng nhác, trong ngang ngược ngạo nghễ lại gợn nét quyến rũ, hắn cứ nhìn mãi làm đám nữ tử đối diện cũng phải đỏ mặt thẹn thùng. Không ít người tưởng rằng Tiêu Cửu Uyên đang nhìn họ, thế là trống ngực cứ đánh thình thịch.
Trái lại, Vân Thiên Vũ ngước mắt lạnh lùng trừng Tiêu Cửu Uyên, thẳng thừng phớt lờ như thể hoàn toàn không trông thấy dáng vẻ đó của hắn.
Trong Ngọc Phượng đài, đợi mọi người ngồi ngay ngắn hết rồi, hoàng đế mới cầm một ly rượu lên trước, kính các vị triều thần tại đó một ly. Hoàng đế mời rượu, nào ai dám không uống, ai nấy cũng đều đứng lên uống cùng hoàng đế một ly.
Chỉ trong chốc lát, cả Ngọc Phượng đài đã đông nghịt người.
Uống xong ly rượu, mọi người ngồi xuống, phía trên hoàng đế đã lên tiếng: "Hôm nay trẫm và hoàng hậu mở tiệc thiết yến ở Ngọc Phượng đài là bởi các hoàng tử đã đến tuổi lúc phải tuyển chính phi, nên trẫm quyết định thay thái tử, Hoài vương và Tuyên vương chọn một người chính phi, một người trắc phi."
Bên dưới được phen xôn xao rộn ràng.
Vậy là có đến những sáu người, ban đầu còn tưởng rằng chỉ tuyển chính phi, bây giờ còn thêm cả vị trí trắc phi. Tuy địa vị của trắc phi kém xa chính phi, nhưng cũng tốt hơn không có gì.
Ngọc Phượng đài nhất thời tưng bừng rộn rã chưa từng có.
Vân Thiên Vũ ngồi lặng nhìn người xung quanh cất tiếng nói cười rôm rả, bỗng rất muốn hỏi họ rằng lấy các hoàng tử để rồi phải ngày ngày sống trong đấu đá bộ tốt lắm sao?
Đáng tiếc suy nghĩ của nàng và người ta hoàn toàn khác nhau, người nào người nấy đều mong chờ được gả vào phủ hoàng tử.