• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung yến trung thu tối nay chia làm hai nơi, Cảnh Thuận Đế mở tiệc mời bách quan ở Ngọ Môn, Thích Hoàng hậu khoản đãi mệnh phụ nội ngoại ở Ngự Hoa Viên.

Sập tối, một vầng trăng sáng chậm rãi nhô lên từ chân trời, sáng vằng vặc như mâm ngọc, lại mơ hồ như có cung trăng bóng quế.

Ngự Hoa Viên, Thích Hoàng hậu mặc hoa phục ngồi đoan chính trên chủ vị, bên trái là Lâm Quý phi và các phi tần được sủng ái, bên phải là An Nhạc Trưởng công chúa, Hoa Dương, Nam Khang và các thân thích khác, chỗ ngồi của đám người như Thích Thái phu nhân, Tôn thị thì ở xa hơn một chút.

Ở khoảng đất trống giữa hai dãy ghế ngồi, đám ca cơ đang uyển chuyển múa trong điệu nhạc du dương vui tươi.

Từ nhỏ đến lớn Hoa Dương đã tham gia không biết bao nhiêu cung yến như vậy.

Có điều tối nay đặc thù hơn một chút, đây chính là cung yến đầu tiên nàng tham gia sau khi sống lại, lúc này phụ hoàng vẫn còn, Trần Kính Tông và cha chồng cũng đều bình an khỏe mạnh.

Hoa Dương nhìn trăng tròn trên trời, trong đầu nghĩ đây mới thật sự là đoàn viên.

Nàng hy vọng tất cả đều sẽ thuận lợi, sang năm phụ hoàng sẽ không đột ngột băng hà, Dự Vương không dám tạo phản, Trần Kính Tông cũng không cần lên chiến trường.

"Bàn Bàn đang nhìn gì vậy?"

An Nhạc Trưởng công chúa ngồi bên trái nàng quan sát hồi lâu, trăng đẹp chất nữ còn đẹp hơn, chỉ là sao bà lại có cảm giác dường như cháu gái đang đau lòng.

Hoa Dương hoàn hồn, nhìn cô mẫu, nàng khẽ cười nói: "Ta đang suy nghĩ trên cung trăng có thật sự chỉ có một mình Hằng Nga hay không, nếu quả thật như vậy, cho dù trường sinh cũng quá cô đơn rồi."

An Nhạc Trưởng công chúa biết chất nữ tâm địa thiện lương của mình đang lo nghĩ cho Hằng Nga!

Bà cười nói: "Trên trời có bao nhiêu tiên nhân, nếu Hằng Nga thật sự cảm thấy cô đơn, với vẻ đẹp của nàng, tùy tiện ngoắc tay với nam tiên nào đó là có thể thoải mái ước hẹn trên cung trăng, đâu thê thảm như con nghĩ."

Hoa Dương:...

Bàn về việc không đứng đắn, nàng cũng không biết rốt cuộc nên xếp Trần Kính Tông hay cô mẫu đứng đầu nữa.

Nam Khang Công chúa ở bên cạnh nghe thấy, tò mò nhìn Hoa Dương.

Chỉ có người sống không được như ý mới có thể ảo tưởng Hằng Nga có cô đơn hay không, nếu cuộc sống yên bình thoải mái thì sẽ chỉ thưởng thức vẻ đẹp của ánh trăng.

Hoa Dương được phụ hoàng sủng ái, có thể có chuyện gì không được như ý?

Nam Khang Công chúa nhanh chóng nghĩ đến Phò mã Trần Kính Tông của Hoa Dương.

Trần Các lão đúng là lợi hại, đầu tiên là Thứ phụ hôm nay thành Thủ phụ nhưng chung quy căn cơ Trần gia quá cạn, Trần Kính Tông không giống hai ca ca phía trên, nghe nói từ mười tuổi đến tám tuổi đều sống ở quê Lăng Châu, coi như là một kẻ thô kệch quê mùa không hiểu văn nhã, hoàn toàn dựa vào Trần Các lão mới có thể xin được một chức vụ nhàn tản từ phụ hoàng, lại vì Thích Hoàng hậu muốn lôi kéo Trần Các lão, trời xui đất khiến trở thành Phò mã của Hoa Dương.

Hoa Dương mắt cao hơn đầu, tự cho là mình bất phàm, sao có thể chịu được kẻ thô kệch như Trần Kính Tông?

"Giọng điệu này của muội muội giống như tiên nữ kia nhớ phàm trần, chẳng lẽ gần đây muội muội và Phò mã nảy sinh hiềm khích, cho nên bị ánh trăng đêm nay gợi lên ưu sầu?"

Nam Khang Công chúa ra vẻ quan tâm nói.

Nàng ta cũng không dám khiêu khích Hoa Dương quá mức, cố gắng nhỏ giọng, còn mượn tiếng cầm sắt che đậy, cũng chỉ có Hoa Dương nghe rõ lời nàng ta nói.

Nhưng Hoa Dương làm như không nghe thấy, tiếp tục cười nói với An Nhạc Trưởng công chúa, khiến Nam Khang Công chúa nghiêng đầu đợi hồi lâu cực kỳ khó xử.

Ngọ Môn bên kia đột nhiên truyền tới nhịp trống như tiếng sấm.

Tiết mục trở hứng mà đế vương và các đại thần xem đương nhiên không phải loại ca múa du dương êm dịu như này.

Rõ ràng là nhịp trống làm lòng người phấn chấn nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Hoa Dương lại nhớ tới Trần Kính Tông đêm trước cũng như cái chày gỗ, vừa nhanh vừa mạnh.

Trên bàn tiệc bày rượu trái cây thơm ngon ngọt ngào, Hoa Dương bưng ly rượu lên, từ từ uống nửa ly, mượn việc này che giấu vẻ khác thường trên mặt, mặc dù nàng không nhìn thấy bản thân mình thế nào nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng kia.

An Nhạc Trưởng công chúa kinh ngạc nói: "Bàn Bàn cũng thích uống cái này từ lúc nào vậy? Ta nhớ trước kia tửu lượng của con cực kỳ kém, uống rượu trái cây cũng dễ say, xem kìa, mới vừa uống một ít tai cũng đã đỏ bừng rồi!"

Hoa Dương cười với cô mẫu: "Năm nay cuối cùng cũng lại được đón lễ với cô mẫu, trong lòng ta vui vẻ."

An Nhạc Trưởng công chúa cũng rất vui mừng: "Được, tới uống một ly nữa với cô mẫu!"

Bà luôn cảm thấy trước kia chất nữ quá đoan chính, uy nghiêm thì uy nghiêm nhưng mất đi rất nhiều điều thú vị, giống như Thích Hoàng hậu là không có cách nào khác, có thân phận quốc mẫu đè nặng bên trên, chất nữ là Công chúa, Công chúa được sủng ái hết mực, lẽ ra nên không bị trói buộc, mặc sức làm điều mình muốn.

Thịnh tình khó chối từ, Hoa Dương lại uống một ly với cô mẫu, rượu trái cây vào bụng, có một luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng từ mọi nơi trong cơ thể lan ra.

Hoa Dương biết nàng đã hơi say rồi, không dám uống nữa, bắt đầu ăn một ít trái cây, thức ăn.

Ngọ Môn bên này các nam nhân lại không thiếu được rượu, mà rượu Cảnh Thuận Đế ban thưởng tới đều là rượu mạnh cống phẩm.

Lúc phải mời rượu, các quan văn nâng ly qua loa ứng phó, có thể đến khi kết thúc cung yến mới miễn cưỡng uống hết một ly rượu, bầu không khí bên phía quan võ lại khác, đám tiểu thái giám ôm vò rượu cung kính đứng phía sau, nhìn thấy chén của đại nhân nào cạn là lập tức rót cho đầy, có lúc động tác chậm còn bị các quan võ trợn mắt.

Bên trái Trần Kính Tông là Mạnh Diên Khánh, Phò mã của Nam Khang Công chúa, bên phải chính là Thích Cẩn.

Ba người này đều là hoàng tôn, cũng đều lĩnh chức ở Vệ Sở, ngồi chung một chỗ đúng là phù hợp.

Mạnh Diên Khánh là con nhà tương đối giàu sang, bình thường thích uống rượu, vốn là hắn ta kiêng dè đây là cung yến không dám uống nhiều nhưng thấy Trần Kính Tông, Thích Cẩn đều đang không ngừng uống, con sâu rượu của hắn ta bị câu lên. Sau khi uống ba chén lớn, Mạnh Diên Khánh say, choáng váng chóng mặt. Hắn ta bưng chén rượu tới bên bàn tiệc của Trần Kính Tông, ra vẻ huynh đệ tốt tâm sự nỗi khổ giấu kín trong lòng với Trần Kính Tông: "Công chúa quản ta quá nghiêm, ta chỉ muốn một thông phòng nàng cũng không cho!"

Say thì say, Mạnh Diên Khánh vẫn còn biết hạ thấp giọng nói chuyện, không dám lớn tiếng chỉ trích một vị Công chúa.

Trần Kính Tông né tránh cái tay hắn ta đưa tới, giữ một khoảng cách, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã cưới Công chúa thì đừng suy nghĩ gì đến thông phòng nữa."

Mạnh Diên Khánh ợ rượu, nhìn hắn, vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi cũng biết nói mát cơ đấy, nàng đang mang thai, cũng hơn nửa năm rồi, đổi thành ngươi ngươi có chịu được không?"

Trần Kính Tông không đáp lại câu này, chỉ yên lặng uống rượu.

Mạnh Diên Khánh nhớ tới buổi sáng nhìn thấy Hoa Dương Công chúa ở hoàng thành, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ: "Nếu Nam Khang cũng đẹp như Hoa Dương..."

Hắn ta còn chưa nói xong, Trần Kính Tông đã vung một đấm ngay đối diện, trực tiếp đánh Mạnh Diên Khánh ngã nhào xuống đất.

Cho dù có đào kép nhảy vũ khúc chiến đấu phấn khích oanh liệt, động tĩnh do hai vị Phò mã gây ra vẫn kinh động đến quan viên văn võ đều nhìn sang phía bên này.

Ấn đường Trần Đình Giám không ngừng giật giật, từ khi lão Tứ cưới Công chúa, ông ấy chưa từng được một ngày yên tâm.

Đã có cung nhân đỡ Mạnh Diên Khánh đứng lên, hay thật, bên dưới lỗ mũi đều là máu.

Phụ thân của Mạnh Diên Khánh là Tĩnh An Hầu, là đại tướng tiếng tăm lừng lẫy trong triều dưới trướng Cảnh Thuận Đế, ông ta ngồi đối diện với Trần Đình Giám, bình thường đã không hòa hợp lắm với Trần Đình Giám, lúc này thấy nhi tử của Trần Đình Giám lại đánh nhi tử của mình, tính khí nóng nảy của Tĩnh An Hầu từ từ dâng lên, đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, nói với Trần Đình Giám: "Tứ công tử của Các lão đúng là lễ nghĩa!"

Trần Đình Giám mặt trầm như nước.

Cảnh Thuận Đế nhìn thấy, ra hiệu ca múa dừng lại, nhìn về phía Trần Kính Tông: "Kính Tông, vì sao khanh lại đánh Diên Khánh?"

Bình thường Trần Kính Tông đến gặp ông một mình, Cảnh Thuận Đế đều gọi là "Phò mã" nhưng Mạnh Diên Khánh cũng là Phò mã, Cảnh Thuận Đế đành gọi thẳng tên hai nữ tế.

Trần Kính Tông đứng dậy rời khỏi chỗ, đi vòng qua, chắp tay nói với Cảnh Thuận Đế: "Hồi bẩm hoàng thượng, vừa rồi Mạnh Diên Khánh than phiền với thần, nói là Nam Khang Công chúa không cho hắn ta nạp thêm thông phòng. Nam Khang Công chúa là tỷ tỷ Hoa Dương Công chúa, cũng là tỷ tỷ của thần, Mạnh Diên Khánh nói như vậy, thần không thích nghe, hắn còn lải nhải không ngừng, thần nhất thời tức giận, không để ý lỡ vung nắm đấm, thần tự biết thất lễ, xin hoàng thượng trách phạt."

Một đám quan viên văn võ:...

Trần Đình Giám cụp mắt, chòm râu dài che giấu khóe miệng hơi nhếch lên của ông ấy.

Khóe miệng Tĩnh An Hầu lại mím thật sâu, khóe mắt giật giật.

Nhưng vào lúc này, Thích Cẩn cũng rời khỏi chỗ, đi tới bên cạnh Trần Kính Tông, chắp tay nói: "Hoàng thượng, những gì Trần Chỉ huy sứ nói thần có thể làm chứng cho hắn."

Không đợi Cảnh Thuận Đế mở miệng, Tĩnh An Hầu đã quỳ xuống, thỉnh tội thay nhi tử nghiệt chướng không có tác dụng, không có tiền đồ nhà mình.

Tâm trạng Cảnh Thuận Đế cực kỳ tệ.

Ông sủng ái nữ nhi Hoa Dương nhất không phải giả nhưng Nam Khang cũng là nữ nhi của ông ấy, vô cùng cưng chiều nuôi lớn, lúc này Nam Khang đang mang thai cốt nhục của Mạnh gia, Mạnh Diên Khánh không đau lòng nữ nhi khổ cực lại còn chạy đến chỗ một Phò mã khác than phiền, thế nào, Mạnh Diên Khánh còn muốn xúi giục Trần Kính Tông nạp thông phòng có phải không?

Đừng nhìn Cảnh Thuận Đế cũng từng chạy đi sủng hạnh phi tần khác trong thời kỳ Thích Hoàng hậu, Lâm Quý phi mang thai, nhưng ai bảo ông ấy là hoàng thượng, chuyện ông ấy có thể làm, đám nữ tế lại không được!

Nhưng điều khiến tâm trạng Cảnh Thuận Đế không tốt là ông ấy vẫn không thể quang minh chính đại trừng phạt Mạnh Diên Khánh, dù sao nữ đức

tránh việc đố kỵ, là Công chúa, có thể âm thầm không cho phép Phò mã nạp thiếp nhưng công khai nói ra như vậy là Công chúa không chiếm lý.

Cho nên Cảnh Thuận Đế bày ra vẻ mặt khoan dung nói với Tĩnh An Hầu đang quỳ ở đó: "Hầu gia đứng lên đi, là trẫm bình thường quá cưng chiều Nam Khang, lại để nàng khiến Diên Khánh chịu uất ức như vậy."

Nói xong, Cảnh Thuận Đế cũng không để ý đến Tĩnh An Hầu, Mạnh Diên Khánh nghĩ thế nào, dặn dò Mã công công đứng bên cạnh: "Đến nhạc phường chọn bốn vị mỹ nhân ban cho Diên Khánh làm thông phòng."

Gương mặt già nua của Tĩnh An Hầu không biết để đâu, dập đầu khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Cảnh Thuận Đế cười nói: "Nam nhân thích cái đẹp, đó là thiên tính rồi, Hầu gia đừng nên tự trách, tối nay là tết trung thu, tiếp tục uống rượu ngắm trăng với trẫm đi."

Hoàng đế đã lên tiếng, hai tiểu thái giám thức thời lại gần đỡ Tĩnh An Hầu về chỗ ngồi.

Thích Cẩn trở về chỗ ngồi trước, Cảnh Thuận Đế nhìn Trần Kính Tông còn ở đó chờ lĩnh phạt, hừ một tiếng: "Diên Khánh say rượu, nói với khanh mấy lời riêng tư, cần gì phải động tay đánh người, bình thường Các lão nói khanh kích động dễ tức giận trẫm còn không tin, hôm nay cuối cùng cũng biết Các lão nói không sai. Trước mắt mọi người, khanh lại công khai đánh Diên Khánh, nể tình hôm nay trung thu, trẫm không phạt khanh, tự đi nhận lỗi với Diên Khánh đi."

Trần Kính Tông: "Đa tạ hoàng thượng khoan dung, thần lĩnh mệnh."

Cảnh Thuận Đế khoát tay.

Trần Kính Tông lui về chỗ ngồi, không có chút thành ý nào đất xin lỗi Mạnh Diên Khánh.

Trần Đình Giám lại rời khỏi chỗ, tự nhận không dạy dỗ nhi tử cho nghiêm, đầu tiên là thỉnh tội Cảnh Thuận Đế, sau đó lại nhận lỗi với Tĩnh An Hầu ở đối diện.

Ông ấy phong độ nhẹ nhàng, ra vẻ lão quân tử khiêm nhường, khiến Tĩnh An Hầu ngượng đến đỏ bừng mặt nhưng lại nhịn một bụng lời chửi mắng người không thể nói ra khỏi miệng.

Sau khi ngồi xuống một lần nữa, Tĩnh An Hầu âm thầm thề, sau khi trở về phủ nhất định phải đánh nhi tử một trận!

Chuyện bên này ắt có tiểu thái giám chạy tới bẩm báo cho Thích Hoàng hậu.

Thích Hoàng hậu nhìn Lâm Quý phi, vẻ mặt sa sầm xuống.

Tin tức có thể khiến bà không vui, Lâm Quý phi cảm thấy nhất định là tin tức tốt, ân cần hỏi: "Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng của bà ta không nhỏ, các Công chúa phi tần ở gần và đám người Thích Thái phu nhân, Tôn thị ngồi gần đó đều ngừng nói chuyện, nhìn sang.

Thích Hoàng hậu ra vẻ không muốn nói chuyện.

Lâm Quý phi tiếp tục cố gắng: "Tỷ tyer nhìn xem, mọi người đều đang bận tâm đến chuyện này, nếu tỷ không nói, chúng ta đâu còn tâm trạng gì ngắm trăng nữa."

Thích Hoàng hậu không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ sai tiểu thái giám vừa mới báo tin nói lại một lần.

Giọng tiểu thái giám nhỏ nhưng nói rõ ràng, vài ba câu đã nói ra chuyện hai vị Phò mã xảy ra xung đột.

Thích Hoàng hậu lắc đầu nói với nữ nhi: "Tính cách này của Phò mã, trở về con phải khuyên hắn, sao có thể ra tay với tỷ phu của mình được?"

Hoa Dương nhịn cười đồng ý.

Tôn thị cũng vội vàng thỉnh tội với Thích Hoàng hậu Lâm Quý phi, Nam Khang Công chúa vì sự lỗ mãng của nhi tử.

Biểu cảm của Lâm Quý phi như nuốt phải con ruồi, Nam Khang Công chúa như ăn phải phân, bị Mạnh Diên Khánh ầm ỹ như vậy, không lâu sau bách tính toàn kinh thành khắp thiên hạ đều biết nàng ta ghen tuông đố kỵ, thậm chí sử sách còn ghi lại! Mất hết cả mặt mũi, phụ hoàng còn ban cho Mạnh Diên Khánh bốn thông phòng, thông phòng ngự ban, nàng ta có thể ngăn Mạnh Diên Khánh không đi ngủ với bọn họ! Lần này ngay cả áo lót cũng không còn!.

Truyện đề cử: Nhóc Thanh Mai

Chú ý tới người xung quanh đều đang nhìn nàng ta, trong lòng không chừng còn đang cười trên sự đau khổ của người khác, Nam Khang Công chúa bỗng nhiên che bụng!

Sau lúc ồn ào ngắn ngủi, Lâm Quý phi, Nam Khang Công chúa rời khỏi chỗ ngồi trước.

An Nhạc Trưởng công chúa cười thoải mái, nói với Hoa Dương: "Vị Trần Tứ lang nhà các con đúng là một người tài, kịch năm nay cô mẫu xem cũng không có ai giỏi diễn như hắn."

Hoa Dương trên mặt cười, trong lòng lại thấy kỳ lạ.

Mặc dù nàng chưa từng nhắc đến chuyện nàng bất hòa với Nam Khang Công chúa với Trần Kính Tông nhưng chỉ cần Trần Kính Tông không ngốc, hắn cũng biết giữa hai Công chúa không có tình cảm tỷ muội gì cả, Trần Kính Tông cũng không giống muội phu nhiệt tình tốt bụng giúp đỡ Nam Khang Công chúa.

Xem trò vui thì xem trò vui, An Nhạc Trưởng công chúa vẫn hơi tức giận: "Mạnh Diên Khánh kia quá khốn nạn, sao hắn ta lại không biết xấu hổ như vậy."

Tính cách Nam Khang có khó chịu đến đâu đi nữa thì cũng là chất nữ của bà, cũng giống bà, đều là Công chúa.

Hoa Dương không thích Nam Khang, càng coi thường loại người như Mạnh Diên Khánh.

Cũng may phụ hoàng thể hiện khí thế hoàng gia, nhìn như thưởng cho Mạnh Diên Khánh bốn mỹ nhân nhưng trò cười Mạnh Diên Khánh gây ra sẽ được ghi lại trong sử sách, cho dù hắn ta có sắc tâm có sắc đảm thật sự nhớ nhung ca cơ phụ hoàng ban cho, Tĩnh An Hầu cũng sẽ thay Nam Khang ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn ta, khiến Mạnh Diên Khánh không thể ngủ với bốn ca cơ kia, ngay cả nha hoàn trong phủ, ca cơ bên ngoài cũng không có cách nào động đến nữa.

Nam Khang quả thật mất mặt nhưng phụ hoàng nhúng tay vào như vậy, ngược lại không cần tự mình đề phòng Mạnh Diên Khánh chơi bời bên ngoài nữa.

Đương nhiên đổi thành Hoa Dương, nếu Trần Kính Tông dám như vậy, nàng sẽ lập tức bỏ hắn, mới lười phí công làm mấy chuyện kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK