Sau khi ăn cơm tối xong, bên ngoài cũng có gió nhẹ.
Hoa Dương đi dạo trong sân hai vòng rồi quay lại ngồi dưới bóng cây hóng mát, mặc dù có thể để băng trong phòng nhưng không thể dễ chịu bằng gió tự nhiên bên ngoài được.
Trần Kính Tông không đi dạo tiêu cơm với nàng, lúc này hắn ngồi xuống nhận cây quạt trong tay Triều Vân để quạt gió cho nàng.
Nhóm tiểu thư khuê các thường thích quạt tròn, Trần Kính Tông dùng rất không thuận tay: "Nói sẽ mua cho nàng chiếc quạt hương bồ, quạt kia quạt mới mát được."
Hoa Dương biết hắn đang nói loại nào, gần như lão thái giám hay ma ma nào trong cung cũng có một chiếc nhưng mà nó quá xấu, sao Hoa Dương dùng được chứ.
Nàng nghiêng người nhìn hắn: "Ngại mệt thì cứ để cho bọn nha hoàn làm."
Trần Kính Tông không đáp lại câu này, hắn nghiêm túc trò chuyện với nàng: "Ngày đó ta cả gan đòi làm ở Tả vệ Đại Hưng với Hoàng Thượng, phụ thân của ta rất không vui, dạy dỗ ta phải biết chừng mực, trách ta ỷ vào thân phận Phò mã mà cố tình làm bậy, nàng nghĩ thế nào?"
Cảnh Thuận Đế hiền lành chủ động hỏi hắn muốn ban thường thứ gì, Trần Kính Tông không nghĩ nhiều mà nói thẳng lời trong lòng ra.
Hắn thật sự không muốn ở lại Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ chuyên nghe theo lệnh của Hoàng Thượng, tất cả những việc họ làm là dò xét tin tức, tuần tra và truy bắt, mà Chi huy sứ Lưu Thủ của Cẩm Y Vệ biết hắn là con rể của Hoàng đế, chỉ cho hắn làm mấy việc nhà hạ, chỉ sợ bị liên lụy. Trần Kính Tông không có việc gì làm, cả ngày ăn không ngồi rồi thấy có hơi ngột ngạt, nếu tiến tới thì dù sao đó cũng là Cẩm Y Vệ, hắn sợ Lưu Thủ nghi ngờ hắn có ý đồ độc quyền, sẽ chạy tới trước mặt Cảnh Thuận Đế nói xằng nói bậy.
Trần Kính Tông muốn đến Vệ Sở hơn, hắn luyện võ đã lâu, đầu tiên có cố ý chống đối phụ thân, thứ hai là muốn làm tướng quân anh hùng lưu danh sử sách.
Lúc ấy hắn nói vậy, nếu Cảnh Thuận Đế đồng ý thì hắn có thể đạt được mong muốn của mình, nếu Cảnh Thuận Đế không đồng ý thì hắn cũng không mất thứ gì.
Không ngờ phụ thân lại nổi giận còn Cảnh Thuận Đế thì tốt tính đồng ý.
Trần Kính Tông cũng tự hiểu rằng cũng không phải Cảnh Thuận Đế tán thưởng hắn, ông chỉ quan tâm con rể mà thôi.
Cưới Hoa Dương, ngoại từ nàng ra thì hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi gì khác ở nàng nhưng đúng là thân phận Phò mã đã mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, bao gồm cả sự sủng ái và dung túng của Cảnh Thuận Đế.
Nếu đã như vậy, có một số việc Trần Kính Tông cũng muốn nghe ý của nàng.
Hoa Dương nhìn hắn dò xét, sau đó tò mò hỏi: "Nếu như thái độ của ta cũng giống phụ thân, sớm cảnh cáo chàng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói trước mặt phụ hoàng, chàng có mở miệng nhắc đến chuyện kia với phụ hoàng không?"
Trần Kính Tông suy nghĩ rồi nói: "Nói thì ta vẫn sẽ nói, chỉ là sẽ uyển chuyển hơn một chút, hy vọng Hoàng Thượng điều ta đến Vệ Sở làm một tiểu binh, bắt đầu từ tầng thấp nhất."
Hoa Dương: "Nếu làm tiểu binh thật thì chàng sẽ không thể muốn về nhà lúc nào thì về đâu."
Trần Kính Tông: "Vậy cũng tốt hơn là rảnh rỗi ở Cẩm Y Vệ."
Hoa Dương từ chối cho ý kiến.
Trần Kính Tông: "Sao thế, nàng không nỡ để ta vắng nhà thời gian dài à?"
Hoa Dương nhìn mặt hắn: "Mới có mười ngày không gặp, hình như mặt của chàng càng ngày càng dày rồi."
Trần Kính Tông cười quạt gió cho nàng.
Hoa Dương hừ một tiếng, nói: "Phụ hoàng thương ta, chàng là Phò mã của ta, chỉ cần chàng biết giữ chừng mực, không yêu cầu gì quá đáng thì phụ hoàng sẽ đồng ý với chàng. Ta cũng không muốn quản nhưng phụ thân dạy chàng cũng rất có lý, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm cũng chẳng sai, bình thường chàng hãy chú ý một chút."
Trần Kính Tông: "Vi thần kính tuân lời dạy của Công chúa."
Thấy hắn chững chạc đàng hoàng như thế, Hoa Dương lại nhớ đến dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn trước mặt cha chồng, nàng không nhịn được bật cười: "Sao chàng lại không hiểu chuyện trước mặt phụ thân như thế?"
Chỉ cần hắn chịu khách sáo trước mặt phụ thân một chút, hai cha con cũng không đến mức đối xử lạnh nhạt với nhau.
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, hắn nói: "Nếu ông ấy đẹp bằng một nửa của nàng, ta sẽ cố nhịn."
Hoa Dương:...
Vừa lúc sắc trời cũng dần tối, Trần Kính Tông thả cây quạt nhỏ xuống, ôm nàng đi vào phòng trong.
***
Buổi sáng, khi Hoa Dương tỉnh ngủ, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rồi.
Nhớ đến đủ loại tư thế tối qua, Hoa Dương cảm thấy may mắn rằng nàng là Công chúa, không cần phải đi thỉnh an mẹ chồng.
"Phò mã đi khi nào?" Nàng hỏi bọn nha hoàn đi vào hầu hạ.
Việc này chỉ có Triều Lộ gác đêm biết, nàng ấy bội phục nói: "Vào giờ Mão một khắc ạ, nô tì nghe tiếng Phò mã mở cửa chính thì mới tỉnh, đến lúc nô tì ra ngoài thì Phò mã đã đi rồi. Phòng bếp biết hôm nay Phò mã phải dậy sớm ra ngoài nên đã làm sẵn điểm tâm nhưng Phò mã không dùng, ngài ấy nói sẽ đến Vệ Sở ăn, nói sau này phòng bếp không cần phải chuẩn bị."
Hoa Dương tính khoảng cách từ Tả vệ Đại Hưng đến kinh thành, sáng sớm Trần Kính Tông đã phải phi ngựa một canh giờ, hắn không muốn ăn xong rồi xuất phát, có lẽ vì ngồi trên lưng ngựa xóc nảy nên sợ bụng không thoải mái.
Nghĩ như vậy, phụ tử bốn người của Trần gia, nếu nói người làm việc vất vả nhất chắc là Trần Kính Tông.
Sau đó Hoa Dương lại nghĩ, đổi là nàng đừng nói là vì chút sung sướng này, cho dù có người nói với nàng mỗi ngày dậy sớm phi ngựa một canh giờ có thể giữ gìn thanh xuân mãi mãi, chưa chắc nàng đã có thể kiên trì.
Bây giờ thời tiết cũng được xem là dễ chịu, chờ đến mùa đông ngày nào cũng lạnh buốt, Trần Kính Tông bôn ba sớm tối trên đường hạ canh giờ, trời cũng còn tối đen!
Như thế có thể thấy được, Trần Kính Tông có thể kiên trì về nhà, cũng coi như là ý chí kiên định!
Một mình ăn xong bữa điểm tâm, sau bữa ăn Hoa Dương nghe theo lời của mẹ chồng, đi ra ngoài đến phủ của An Nhạc trưởng công chúa.
Chỗ tốt lớn nhất của Công chúa đã xuất giá đó là hành động tự do, muốn đi đâu thì đi đó.
An Nhạc trưởng công chúa không ngờ cháu gái vừa xuất cung đã đến tìm mình, bà vô cùng vui vẻ đón Hoa Dương vào phủ.
Đương nhiên Hoa Dương cũng không đến tay không, nàng mang một số quà mua cho cô mẫu từ Lăng Châu.
An Nhạc trưởng công chúa: "Những vật này có hiếm lạ gì đâu, nếu con muốn hiếu kính cô mẫu thì đã đưa tên thống lĩnh thị vệ kia đến chỗ ta mấy đêm rồi, hắn tên là Chu Cát nhỉ?"
Hoa Dương:...
Cho dù Chu Cát có đồng ý thì nàng cũng không thể nói chuyện này với thị vệ của mình được, cô mẫu chọn người tìm vui thì được, nếu thật sự dùng người ở bên cạnh nàng, khi chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của hai người đều bị tổn hại.
"Xem con bị dọa kìa, cô mẫu chỉ tùy tiện nói một chút thôi, đùa con đấy." Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Hoa Dương, An Nhạc trưởng công chúa cười đến run rẩy.
Hoa Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức giận trách: "Ngài lại đùa thế nữa, sau này ta không đến nữa đâu."
An Nhạc trưởng công chúa vội vàng dỗ cháu gái xinh đẹp đang giận dữ, rồi kéo nàng đến thủy tạ nghe hát.
Mười ca cơ mặc váy sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, cảnh đẹp ý vui như này, đừng nói là nam nhân, nữ tử cũng sẽ rất thích.
Nhưng Hoa Dương xem một lát rồi ra về, nàng thích cô mẫu là thật, yêu thanh danh của mình cũng là thật. Mỗi lần đến phủ của cô mẫu làm khách nàng sẽ không ở lại quá lâu, miễn cho người ngoài nghi ngờ nàng cũng tìm vui ở chỗ của cô mẫu.
Trở lại Trần gia, Hoa Dương đi thẳng đến Tứ Nghi Đường.
"Công chúa, hình như đại thiếu gia bị bệnh rồi."
Hoa Dương vừa đi vào trong viện, Triều Lộ và Triều Lam ở trong nhà ra đón, các nàng ấy bấm bảo tin tức mình nghe lúc sáng cho chủ tử.
Hoa Dương dừng bước, trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ tuấn tú của Đại Lang.
Kiếp trước trong những chất tử của Trần gia nàng chỉ thân thiết với Uyển Nghi, nàng không quá quan tâm đến bọn Đại Lang. Kiếp này có thể sẽ gần gũi hơn một chút, lúc ở Lăng Châu, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cũng thường xuyên theo Uyển Nghi đến chỗ của nàng chơi, Hoa Dương cũng có chút tình cảm với ba đứa bé trai này.
Nếu đã nghe Đại Lang bị bệnh, Hoa Dương cũng không về nhà nữa, nàng đi thẳng đến Quan Hạc Đường.
Viện của ba huynh đệ rất gần nhau, Hoa Dương cũng không cần đi quá lâu, chỉ là trời nóng nực nên lúc nàng đi đến Quan Hạc Đường, mặt vẫn hơi ửng đỏ lên.
"Trời nóng thế này, sao Công chúa lại tới đây?" Du Tú vội vàng ra đón.
Lúc này, Uyển Nghi còn đang đọc sách ở học đường.
Hoa Dương thấy vẻ lo lắng trên mặt của Du Tú, nàng vừa đi vào trong vừa hỏi: "Nghe nói Đại Lang bị bệnh, đã mời lang trung đến xem chưa?"
Du Tú cười khổ nói: "Đã xem rồi, nói là không có vấn đề gì lớn, có lẽ tối qua ngủ đá chăn nên bị cảm lạnh, sáng nay ở học đường còn nôn một trận."
Đang nói chuyện thì Hoa Dương bước vào phòng của Đại Lang.
Đại Lang mới bảy tuổi, bị mẫu thân yêu cầu ngoan ngoãn nằm trong chăn, lúc này tứ thẩm là Công chúa đến, y lại không dám chỉ mặc quần áo trong xuống đất, sợ sẽ mất lễ nghi.
"Tứ thẩm." Khuôn mặt của nam hài tử đo đỏ, vì dáng vẻ này mà khó xử.
Hoa Dương thấy được nét của Trần Bá Tông và Du Tú trên người y, gương mặt khá giống Trần Bá Tông, vết nhăn giữa lông mày giống như đúc với Du Tú.
Hoa Dương âm thầm kinh ngạc.
Bình thường nữ hài tử khác dễ ngại ngùng, không ngờ Uyển Nghi hoạt bát còn Đại Lang lại kế thừa tính cách trầm lặng của Du Tú.
Hoa Dương có một đệ đệ nhỏ hơn nàng tám tuổi, nàng cũng có kinh nghiệm chăm sóc nam hài tử, nàng dịu dàng nói: "Tối qua Đại Lang không đắp kín chăn sao, hay là không cẩn thận ăn nhầm đồ gì rồi?"
Đại Lang cụp mắt xuống, ngầm nhận suy đoán đầu tiên.
Nhưng Hoa Dương ngầm cảm thấy dường như đứa nhỏ này có tâm sự.
Sau khi rời khỏi phòng của Đại Lang, Hoa Dương hỏi Du Tú có phát hiện Đại Lang có gì khác thường không, Du Tú thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ăn uống chắc chắn không có vấn đề, hôm qua lúc hoàng hôn phụ thân có gọi bọn nhỏ đến thư phòng kiểm tra công khóa. Lúc Đại Lang trở về buồn bã ỉu xìu, hỏi nó thế nào nó cũng không chịu nói, Uyển Nghi nói với ta nó đọc sai bài học thuộc lòng, bị phụ thân răn dạy."
Hoa Dương ngây người.
Du Tú cúi đầu xuống, vuốt ống tay áo nói: "Đại Lang giống ta, không thông minh bằng Đại gia nhưng nó là trưởng tôn, phụ thân có kỳ vọng cao với nó, tức giận thất vọng cũng là lẽ thường."
Đã rất lâu rồi Hoa Dương chưa nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của Du Tú, không hiểu sao nàng lại thấy tức giận: "Không nói đến việc rốt cuộc Đại Lang có thông minh hay không, cho dù thiên phú của nó không cao thì vì sao lại giống tẩu? Cùng cha cùng mẹ, phụ thân có thiên phú hơn người là thế, chẳng phải Trần Nhị lão gia cũng không đỗ tú tài đó sao? Đơn giản là rồng sinh chín con đều khác nhau, đại tẩu lại tự xem nhẹ mình như thế, những lời ta nói với tẩu hai năm nay cũng thành vô ích cả rồi."
Du Tú nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là hổ thẹn đỏ cả mặt, sau đó mặt nàng ấy trắng bệch vì sợ Công chúa tức giận, lắp bắp nói: "Công chúa chớ giận, ta, ta nhớ cả, chỉ là thấy Đại Lang như vậy nên ta sốt ruột, quen miệng lỡ lời mà thôi."
Hoa Dương cũng hiểu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu Du Tú mà trở nên tự tin như Trần Kính Tông thì nàng cũng thấy xa lạ.
Hai người đi vào chủ trạch ngồi xuống, Hoa Dương muốn hỏi xem cha chồng đã răn dạy Đại Lang thế nào mà làm cho hài tử sợ hãi đến vậy, đáng tiếc lúc ấy Du Tú không có ở đó nên nói không rõ ràng.
Không bao lâu sau, Uyển Nghi tan học trở về.
Hoa Dương nhắc Du Tú đi chăm sóc Đại Lang, còn một mình nàng nói chuyện với Uyển Nghi.
Uyển Nghi rất thương đệ đệ của mình, nàng nhỏ giọng phàn nàn nói: "Tổ phụ quá dữ, đối xử với ta còn khoan dung nhưng rất nghiêm khắc với nhóm Đại Lang. Chỉ cần đọc sai một chữ là sẽ trừng mắt, tổ phụ luôn bày ra vẻ mặt lạnh, trước kia bọn ta luôn ngóng trông ngày hưu mộc nhưng giờ nghĩ đến ngày hưu mộc tổ phụ sẽ ở nhà, bọn ta đều hy vọng sẽ bỏ luôn ngày hưu mộc đi, ngày nào tổ phụ cũng đi sớm về trễ thì mới tốt."
Hoa Dương:...
Cha chồng luôn ôn hòa hữu lễ với nàng, trước mặt bọn nhỏ lại như thế sao?
Hoa Dương nhớ đến lúc nàng chưa xuất giá, nàng đã từng đến nghe cha chồng giảng bài cho các đệ đệ, cha chồng trong trí nhớ luôn phong độ nhẹ nhàng đầy bụng kinh luân, uốn nắn lỗi sai của đệ đệ cũng rất khiêm tốn.
Đệ đệ từng nhiều lần phàn nàn rằng cha chồng của nàng quá nghiêm khắc, Hoa Dương không để trong lòng, cứ tưởng tính của đệ đệ trẻ con. Lúc đọc sách có mâu thuẫn nên cố ý nói xấu cha chồng của nàng, khi còn bé nàng cũng từng cáo trạng với mẫu hậu về ma ma dạy nàng như thế.
Nhưng bây giờ, Uyển Nghi cũng phàn nàn rằng cha chồng dạy học nghiêm khắc, nàng còn tận mắt chứng kiến Đại Lang bị cha chồng răn dạy mà đổ bệnh!
Chẳng lẽ chỉ khi nào có nàng ở đó, cha chồng mới ôn hòa hay sao?
Như lời Uyển Nghi đã nói, cha chồng sẽ khoan dung với cháu gái hơn một chút!
Cả buổi chiều Hoa Dương đều suy nghĩ về chuyện này.
Không thể nghi ngờ gì cha chồng là một Thủ phụ tốt nhưng ông ấy là một tiên sinh tốt sao?
"Công chúa, sao ngài lại mất hồn mất vía vậy?"
Thấy Công chúa cầm đũa mà mãi không nhúc nhích, Triều Vân nhỏ giọng hỏi: "Chắc ngài đang nghĩ đến phò mã đúng không?"
Hoa Dương:...
Nàng trừng Triều Vân một cái, không nghĩ lung tung mà chăm chú ăn cơm.
Sau bữa ăn lúc đi hóng mát, tiền viện bỗng truyền đến một loạt tiếng động, hình như có gã sai vặt gọi 'Phò mã'.
Không đợi Hoa Dương phân phó, Triều Nguyệt đã sai Trân Nhi đi nghe ngóng tin tức.
Không bao lâu sau, Trân Nhi trở về và cười nói: "Công chúa, đúng.là Phò mã đã về, ngài ấy đang gọi người chuẩn bị nước nóng để tắm rửa."
Hoa Dương đi dạo trong sân hai vòng rồi quay lại ngồi dưới bóng cây hóng mát, mặc dù có thể để băng trong phòng nhưng không thể dễ chịu bằng gió tự nhiên bên ngoài được.
Trần Kính Tông không đi dạo tiêu cơm với nàng, lúc này hắn ngồi xuống nhận cây quạt trong tay Triều Vân để quạt gió cho nàng.
Nhóm tiểu thư khuê các thường thích quạt tròn, Trần Kính Tông dùng rất không thuận tay: "Nói sẽ mua cho nàng chiếc quạt hương bồ, quạt kia quạt mới mát được."
Hoa Dương biết hắn đang nói loại nào, gần như lão thái giám hay ma ma nào trong cung cũng có một chiếc nhưng mà nó quá xấu, sao Hoa Dương dùng được chứ.
Nàng nghiêng người nhìn hắn: "Ngại mệt thì cứ để cho bọn nha hoàn làm."
Trần Kính Tông không đáp lại câu này, hắn nghiêm túc trò chuyện với nàng: "Ngày đó ta cả gan đòi làm ở Tả vệ Đại Hưng với Hoàng Thượng, phụ thân của ta rất không vui, dạy dỗ ta phải biết chừng mực, trách ta ỷ vào thân phận Phò mã mà cố tình làm bậy, nàng nghĩ thế nào?"
Cảnh Thuận Đế hiền lành chủ động hỏi hắn muốn ban thường thứ gì, Trần Kính Tông không nghĩ nhiều mà nói thẳng lời trong lòng ra.
Hắn thật sự không muốn ở lại Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ chuyên nghe theo lệnh của Hoàng Thượng, tất cả những việc họ làm là dò xét tin tức, tuần tra và truy bắt, mà Chi huy sứ Lưu Thủ của Cẩm Y Vệ biết hắn là con rể của Hoàng đế, chỉ cho hắn làm mấy việc nhà hạ, chỉ sợ bị liên lụy. Trần Kính Tông không có việc gì làm, cả ngày ăn không ngồi rồi thấy có hơi ngột ngạt, nếu tiến tới thì dù sao đó cũng là Cẩm Y Vệ, hắn sợ Lưu Thủ nghi ngờ hắn có ý đồ độc quyền, sẽ chạy tới trước mặt Cảnh Thuận Đế nói xằng nói bậy.
Trần Kính Tông muốn đến Vệ Sở hơn, hắn luyện võ đã lâu, đầu tiên có cố ý chống đối phụ thân, thứ hai là muốn làm tướng quân anh hùng lưu danh sử sách.
Lúc ấy hắn nói vậy, nếu Cảnh Thuận Đế đồng ý thì hắn có thể đạt được mong muốn của mình, nếu Cảnh Thuận Đế không đồng ý thì hắn cũng không mất thứ gì.
Không ngờ phụ thân lại nổi giận còn Cảnh Thuận Đế thì tốt tính đồng ý.
Trần Kính Tông cũng tự hiểu rằng cũng không phải Cảnh Thuận Đế tán thưởng hắn, ông chỉ quan tâm con rể mà thôi.
Cưới Hoa Dương, ngoại từ nàng ra thì hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi gì khác ở nàng nhưng đúng là thân phận Phò mã đã mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, bao gồm cả sự sủng ái và dung túng của Cảnh Thuận Đế.
Nếu đã như vậy, có một số việc Trần Kính Tông cũng muốn nghe ý của nàng.
Hoa Dương nhìn hắn dò xét, sau đó tò mò hỏi: "Nếu như thái độ của ta cũng giống phụ thân, sớm cảnh cáo chàng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói trước mặt phụ hoàng, chàng có mở miệng nhắc đến chuyện kia với phụ hoàng không?"
Trần Kính Tông suy nghĩ rồi nói: "Nói thì ta vẫn sẽ nói, chỉ là sẽ uyển chuyển hơn một chút, hy vọng Hoàng Thượng điều ta đến Vệ Sở làm một tiểu binh, bắt đầu từ tầng thấp nhất."
Hoa Dương: "Nếu làm tiểu binh thật thì chàng sẽ không thể muốn về nhà lúc nào thì về đâu."
Trần Kính Tông: "Vậy cũng tốt hơn là rảnh rỗi ở Cẩm Y Vệ."
Hoa Dương từ chối cho ý kiến.
Trần Kính Tông: "Sao thế, nàng không nỡ để ta vắng nhà thời gian dài à?"
Hoa Dương nhìn mặt hắn: "Mới có mười ngày không gặp, hình như mặt của chàng càng ngày càng dày rồi."
Trần Kính Tông cười quạt gió cho nàng.
Hoa Dương hừ một tiếng, nói: "Phụ hoàng thương ta, chàng là Phò mã của ta, chỉ cần chàng biết giữ chừng mực, không yêu cầu gì quá đáng thì phụ hoàng sẽ đồng ý với chàng. Ta cũng không muốn quản nhưng phụ thân dạy chàng cũng rất có lý, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm cũng chẳng sai, bình thường chàng hãy chú ý một chút."
Trần Kính Tông: "Vi thần kính tuân lời dạy của Công chúa."
Thấy hắn chững chạc đàng hoàng như thế, Hoa Dương lại nhớ đến dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn trước mặt cha chồng, nàng không nhịn được bật cười: "Sao chàng lại không hiểu chuyện trước mặt phụ thân như thế?"
Chỉ cần hắn chịu khách sáo trước mặt phụ thân một chút, hai cha con cũng không đến mức đối xử lạnh nhạt với nhau.
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, hắn nói: "Nếu ông ấy đẹp bằng một nửa của nàng, ta sẽ cố nhịn."
Hoa Dương:...
Vừa lúc sắc trời cũng dần tối, Trần Kính Tông thả cây quạt nhỏ xuống, ôm nàng đi vào phòng trong.
***
Buổi sáng, khi Hoa Dương tỉnh ngủ, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rồi.
Nhớ đến đủ loại tư thế tối qua, Hoa Dương cảm thấy may mắn rằng nàng là Công chúa, không cần phải đi thỉnh an mẹ chồng.
"Phò mã đi khi nào?" Nàng hỏi bọn nha hoàn đi vào hầu hạ.
Việc này chỉ có Triều Lộ gác đêm biết, nàng ấy bội phục nói: "Vào giờ Mão một khắc ạ, nô tì nghe tiếng Phò mã mở cửa chính thì mới tỉnh, đến lúc nô tì ra ngoài thì Phò mã đã đi rồi. Phòng bếp biết hôm nay Phò mã phải dậy sớm ra ngoài nên đã làm sẵn điểm tâm nhưng Phò mã không dùng, ngài ấy nói sẽ đến Vệ Sở ăn, nói sau này phòng bếp không cần phải chuẩn bị."
Hoa Dương tính khoảng cách từ Tả vệ Đại Hưng đến kinh thành, sáng sớm Trần Kính Tông đã phải phi ngựa một canh giờ, hắn không muốn ăn xong rồi xuất phát, có lẽ vì ngồi trên lưng ngựa xóc nảy nên sợ bụng không thoải mái.
Nghĩ như vậy, phụ tử bốn người của Trần gia, nếu nói người làm việc vất vả nhất chắc là Trần Kính Tông.
Sau đó Hoa Dương lại nghĩ, đổi là nàng đừng nói là vì chút sung sướng này, cho dù có người nói với nàng mỗi ngày dậy sớm phi ngựa một canh giờ có thể giữ gìn thanh xuân mãi mãi, chưa chắc nàng đã có thể kiên trì.
Bây giờ thời tiết cũng được xem là dễ chịu, chờ đến mùa đông ngày nào cũng lạnh buốt, Trần Kính Tông bôn ba sớm tối trên đường hạ canh giờ, trời cũng còn tối đen!
Như thế có thể thấy được, Trần Kính Tông có thể kiên trì về nhà, cũng coi như là ý chí kiên định!
Một mình ăn xong bữa điểm tâm, sau bữa ăn Hoa Dương nghe theo lời của mẹ chồng, đi ra ngoài đến phủ của An Nhạc trưởng công chúa.
Chỗ tốt lớn nhất của Công chúa đã xuất giá đó là hành động tự do, muốn đi đâu thì đi đó.
An Nhạc trưởng công chúa không ngờ cháu gái vừa xuất cung đã đến tìm mình, bà vô cùng vui vẻ đón Hoa Dương vào phủ.
Đương nhiên Hoa Dương cũng không đến tay không, nàng mang một số quà mua cho cô mẫu từ Lăng Châu.
An Nhạc trưởng công chúa: "Những vật này có hiếm lạ gì đâu, nếu con muốn hiếu kính cô mẫu thì đã đưa tên thống lĩnh thị vệ kia đến chỗ ta mấy đêm rồi, hắn tên là Chu Cát nhỉ?"
Hoa Dương:...
Cho dù Chu Cát có đồng ý thì nàng cũng không thể nói chuyện này với thị vệ của mình được, cô mẫu chọn người tìm vui thì được, nếu thật sự dùng người ở bên cạnh nàng, khi chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của hai người đều bị tổn hại.
"Xem con bị dọa kìa, cô mẫu chỉ tùy tiện nói một chút thôi, đùa con đấy." Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Hoa Dương, An Nhạc trưởng công chúa cười đến run rẩy.
Hoa Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức giận trách: "Ngài lại đùa thế nữa, sau này ta không đến nữa đâu."
An Nhạc trưởng công chúa vội vàng dỗ cháu gái xinh đẹp đang giận dữ, rồi kéo nàng đến thủy tạ nghe hát.
Mười ca cơ mặc váy sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, cảnh đẹp ý vui như này, đừng nói là nam nhân, nữ tử cũng sẽ rất thích.
Nhưng Hoa Dương xem một lát rồi ra về, nàng thích cô mẫu là thật, yêu thanh danh của mình cũng là thật. Mỗi lần đến phủ của cô mẫu làm khách nàng sẽ không ở lại quá lâu, miễn cho người ngoài nghi ngờ nàng cũng tìm vui ở chỗ của cô mẫu.
Trở lại Trần gia, Hoa Dương đi thẳng đến Tứ Nghi Đường.
"Công chúa, hình như đại thiếu gia bị bệnh rồi."
Hoa Dương vừa đi vào trong viện, Triều Lộ và Triều Lam ở trong nhà ra đón, các nàng ấy bấm bảo tin tức mình nghe lúc sáng cho chủ tử.
Hoa Dương dừng bước, trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ tuấn tú của Đại Lang.
Kiếp trước trong những chất tử của Trần gia nàng chỉ thân thiết với Uyển Nghi, nàng không quá quan tâm đến bọn Đại Lang. Kiếp này có thể sẽ gần gũi hơn một chút, lúc ở Lăng Châu, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cũng thường xuyên theo Uyển Nghi đến chỗ của nàng chơi, Hoa Dương cũng có chút tình cảm với ba đứa bé trai này.
Nếu đã nghe Đại Lang bị bệnh, Hoa Dương cũng không về nhà nữa, nàng đi thẳng đến Quan Hạc Đường.
Viện của ba huynh đệ rất gần nhau, Hoa Dương cũng không cần đi quá lâu, chỉ là trời nóng nực nên lúc nàng đi đến Quan Hạc Đường, mặt vẫn hơi ửng đỏ lên.
"Trời nóng thế này, sao Công chúa lại tới đây?" Du Tú vội vàng ra đón.
Lúc này, Uyển Nghi còn đang đọc sách ở học đường.
Hoa Dương thấy vẻ lo lắng trên mặt của Du Tú, nàng vừa đi vào trong vừa hỏi: "Nghe nói Đại Lang bị bệnh, đã mời lang trung đến xem chưa?"
Du Tú cười khổ nói: "Đã xem rồi, nói là không có vấn đề gì lớn, có lẽ tối qua ngủ đá chăn nên bị cảm lạnh, sáng nay ở học đường còn nôn một trận."
Đang nói chuyện thì Hoa Dương bước vào phòng của Đại Lang.
Đại Lang mới bảy tuổi, bị mẫu thân yêu cầu ngoan ngoãn nằm trong chăn, lúc này tứ thẩm là Công chúa đến, y lại không dám chỉ mặc quần áo trong xuống đất, sợ sẽ mất lễ nghi.
"Tứ thẩm." Khuôn mặt của nam hài tử đo đỏ, vì dáng vẻ này mà khó xử.
Hoa Dương thấy được nét của Trần Bá Tông và Du Tú trên người y, gương mặt khá giống Trần Bá Tông, vết nhăn giữa lông mày giống như đúc với Du Tú.
Hoa Dương âm thầm kinh ngạc.
Bình thường nữ hài tử khác dễ ngại ngùng, không ngờ Uyển Nghi hoạt bát còn Đại Lang lại kế thừa tính cách trầm lặng của Du Tú.
Hoa Dương có một đệ đệ nhỏ hơn nàng tám tuổi, nàng cũng có kinh nghiệm chăm sóc nam hài tử, nàng dịu dàng nói: "Tối qua Đại Lang không đắp kín chăn sao, hay là không cẩn thận ăn nhầm đồ gì rồi?"
Đại Lang cụp mắt xuống, ngầm nhận suy đoán đầu tiên.
Nhưng Hoa Dương ngầm cảm thấy dường như đứa nhỏ này có tâm sự.
Sau khi rời khỏi phòng của Đại Lang, Hoa Dương hỏi Du Tú có phát hiện Đại Lang có gì khác thường không, Du Tú thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ăn uống chắc chắn không có vấn đề, hôm qua lúc hoàng hôn phụ thân có gọi bọn nhỏ đến thư phòng kiểm tra công khóa. Lúc Đại Lang trở về buồn bã ỉu xìu, hỏi nó thế nào nó cũng không chịu nói, Uyển Nghi nói với ta nó đọc sai bài học thuộc lòng, bị phụ thân răn dạy."
Hoa Dương ngây người.
Du Tú cúi đầu xuống, vuốt ống tay áo nói: "Đại Lang giống ta, không thông minh bằng Đại gia nhưng nó là trưởng tôn, phụ thân có kỳ vọng cao với nó, tức giận thất vọng cũng là lẽ thường."
Đã rất lâu rồi Hoa Dương chưa nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của Du Tú, không hiểu sao nàng lại thấy tức giận: "Không nói đến việc rốt cuộc Đại Lang có thông minh hay không, cho dù thiên phú của nó không cao thì vì sao lại giống tẩu? Cùng cha cùng mẹ, phụ thân có thiên phú hơn người là thế, chẳng phải Trần Nhị lão gia cũng không đỗ tú tài đó sao? Đơn giản là rồng sinh chín con đều khác nhau, đại tẩu lại tự xem nhẹ mình như thế, những lời ta nói với tẩu hai năm nay cũng thành vô ích cả rồi."
Du Tú nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là hổ thẹn đỏ cả mặt, sau đó mặt nàng ấy trắng bệch vì sợ Công chúa tức giận, lắp bắp nói: "Công chúa chớ giận, ta, ta nhớ cả, chỉ là thấy Đại Lang như vậy nên ta sốt ruột, quen miệng lỡ lời mà thôi."
Hoa Dương cũng hiểu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu Du Tú mà trở nên tự tin như Trần Kính Tông thì nàng cũng thấy xa lạ.
Hai người đi vào chủ trạch ngồi xuống, Hoa Dương muốn hỏi xem cha chồng đã răn dạy Đại Lang thế nào mà làm cho hài tử sợ hãi đến vậy, đáng tiếc lúc ấy Du Tú không có ở đó nên nói không rõ ràng.
Không bao lâu sau, Uyển Nghi tan học trở về.
Hoa Dương nhắc Du Tú đi chăm sóc Đại Lang, còn một mình nàng nói chuyện với Uyển Nghi.
Uyển Nghi rất thương đệ đệ của mình, nàng nhỏ giọng phàn nàn nói: "Tổ phụ quá dữ, đối xử với ta còn khoan dung nhưng rất nghiêm khắc với nhóm Đại Lang. Chỉ cần đọc sai một chữ là sẽ trừng mắt, tổ phụ luôn bày ra vẻ mặt lạnh, trước kia bọn ta luôn ngóng trông ngày hưu mộc nhưng giờ nghĩ đến ngày hưu mộc tổ phụ sẽ ở nhà, bọn ta đều hy vọng sẽ bỏ luôn ngày hưu mộc đi, ngày nào tổ phụ cũng đi sớm về trễ thì mới tốt."
Hoa Dương:...
Cha chồng luôn ôn hòa hữu lễ với nàng, trước mặt bọn nhỏ lại như thế sao?
Hoa Dương nhớ đến lúc nàng chưa xuất giá, nàng đã từng đến nghe cha chồng giảng bài cho các đệ đệ, cha chồng trong trí nhớ luôn phong độ nhẹ nhàng đầy bụng kinh luân, uốn nắn lỗi sai của đệ đệ cũng rất khiêm tốn.
Đệ đệ từng nhiều lần phàn nàn rằng cha chồng của nàng quá nghiêm khắc, Hoa Dương không để trong lòng, cứ tưởng tính của đệ đệ trẻ con. Lúc đọc sách có mâu thuẫn nên cố ý nói xấu cha chồng của nàng, khi còn bé nàng cũng từng cáo trạng với mẫu hậu về ma ma dạy nàng như thế.
Nhưng bây giờ, Uyển Nghi cũng phàn nàn rằng cha chồng dạy học nghiêm khắc, nàng còn tận mắt chứng kiến Đại Lang bị cha chồng răn dạy mà đổ bệnh!
Chẳng lẽ chỉ khi nào có nàng ở đó, cha chồng mới ôn hòa hay sao?
Như lời Uyển Nghi đã nói, cha chồng sẽ khoan dung với cháu gái hơn một chút!
Cả buổi chiều Hoa Dương đều suy nghĩ về chuyện này.
Không thể nghi ngờ gì cha chồng là một Thủ phụ tốt nhưng ông ấy là một tiên sinh tốt sao?
"Công chúa, sao ngài lại mất hồn mất vía vậy?"
Thấy Công chúa cầm đũa mà mãi không nhúc nhích, Triều Vân nhỏ giọng hỏi: "Chắc ngài đang nghĩ đến phò mã đúng không?"
Hoa Dương:...
Nàng trừng Triều Vân một cái, không nghĩ lung tung mà chăm chú ăn cơm.
Sau bữa ăn lúc đi hóng mát, tiền viện bỗng truyền đến một loạt tiếng động, hình như có gã sai vặt gọi 'Phò mã'.
Không đợi Hoa Dương phân phó, Triều Nguyệt đã sai Trân Nhi đi nghe ngóng tin tức.
Không bao lâu sau, Trân Nhi trở về và cười nói: "Công chúa, đúng.là Phò mã đã về, ngài ấy đang gọi người chuẩn bị nước nóng để tắm rửa."