Du Tú trở lại nha môn Tri phủ, cũng kể lại chuyện mình nghe được ở Ninh Viện cho trượng phu.
Trần Bá Tông nhớ tới chuyện hôm qua giống lời thê tử kể, sau khi Lăng Nguyên Huyện quân cáo từ, Công chúa và Tương Vương phi ngồi riêng với nhau một lát, sáng nay Công chúa không chịu gặp thê tử của mình, lại phái người đi mời Tương Vương phi đến. Liên kết lại thì đệ đệ vì Công chúa thích thứ gì đó mà quá tức giận…
Trần Bá Tông mơ hồ hiểu ra.
Giống như có vài vị quan lại muốn tặng lễ cho phụ thân, loại người như Tương Vương, chắc chắn cũng muốn nịnh bợ Công chúa, còn tứ đệ này, lớn thì lớn nhưng lại là một người rất chính trực, sợ là không thể nào chấp nhận được hành vi này của Công chúa.
Du Tú lo lắng nhìn trượng phu, hỏi: “Có phải chàng đoán được rồi không?”
Nếu là chuyện khác thì Trần Bá Tông sẽ nói cho nàng biết, nhưng thế này có liên quan đến việc Công chúa “nhận hối lộ”, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Công chúa, sao y có thể nói được?
Y bèn an ủi: “Từ trước tới giờ tứ đệ vẫn là một người nóng tính, Công chúa sẽ không tình nguyện nhẫn nhịn hắn giống như chúng ta, ở chung lâu khó tránh khỏi sẽ có xích mích. Thế này đi, chạng vạng ta đến Vệ Sở khuyên nhủ tứ đệ, bảo hắn quay về xin lỗi Công chúa.”
Du Tú rất lo lắng thay hai vợ chồng son, nhưng lại không làm gì được.
Trần Bá Tông: “Buổi chiều nghỉ ngơi một lát đi. Nàng lại chịu khổ chạy tới Ninh Viện một chuyến nữa, không cần khuyên giải gì cả, cứ dỗ cho Công chúa nguôi giận là được.”
Du Tú gật đầu, nàng ở nhà cũng rảnh rỗi, chỉ cần có thể giúp Công chúa và em chồng có thể bình thường lại với nhau, đừng nói là một chuyến, bảo nàng chạy gãy chân nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Hai vợ chồng đi làm việc của mình.
Chạng vạng tối ở nha môn không nhận xử án, Trần Bá Tông vội vàng thay một bộ thường phục, dẫn theo một gã sai vặt cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành.
Ở Vệ Sở, nếu Trần Kính Tông đã không thể về nhà, nên hắn bèn bày một cái bàn nhỏ ở diễn võ trường, gọi bọn lính đến xếp hàng để thống kê vấn đề xiêm y giày tất.
Dựa theo quy chế, Vệ Sở sẽ cung cấp cho mỗi tên lính hai bộ chiến phục cho mỗi mùa xuân hạ thu đông, cùng với một bộ áo giáp. Nếu không cẩn thận làm rách y phục thì có thể vá lại dùng tạm, còn nếu quả thật đã mặc quá nhiều năm, quần áo quá cũ chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã bị rách toạc ra, bên trong áo bông cũng chẳng còn bông lót thì nên ném đi thay đồ mới. Bọn lính được ăn mặc đầy đủ, thân thể khỏe mạnh mới có sức mà tập luyện, cày cấy.
Phú Quý ngồi trên băng ghế phụ trách việc thống kê, Trần Kính Tông ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm để đề phòng có người đầu cơ trục lợi, cố tình lấy xiêm y cũ của người khác để khoác lên mình, sau đó có thể lĩnh thêm một bộ nữa.
Phía bên trên có các vị quan tham bớt xén quân lương, thì đám lính ở tầng dưới chót không phải ai cũng thật thà.
Hbs đi tới, quan sát một lúc sau đó gọi Trần Kính Tông qua một bên, nói: “Phò mã, ta biết ngài bảo vệ những binh lính này, không đành lòng để cho bọn chúng mặc xiêm y rách nát, ta đây cũng không nhẫn tâm đến thế đâu? Chỉ là bình thường bên trên phát quân lương xuống càng ngày càng ít, chúng ta chỉ có thể dùng vào chỗ cần thiết, thật sự không thể lo thêm những thứ này được nữa.”
Trần Kính Tông nhìn gương mặt nói dối như thật của hắn ta, im lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười xấu hổ: “Không sao cả, ta còn có chút tiền tiết kiệm, chắc là cũng đủ dùng cho lần này. Hoàng thượng coi trọng ta, phái ta tới Vệ Sở, ta nhất định sẽ làm hết khả năng, vì Hoàng thượng mà huấn luyện ra năm nghìn sáu trăm tinh binh!”
Lúc đầu thì thấy bất đắc dĩ vì mình phải bỏ tiền, sau đó lại trở nên dõng dạc hơn, ngược lại cũng có vẻ phù hợp với sự xúc động nghĩa khí của con trai một Các lão, con rể của Hoàng đế.
Trong lòng hbs chỉ cảm thấy buồn cười.
Quan viên mới bước chân vào đời, bất kể là quan văn hay quan võ, có lẽ đều giống như Trần Kính Tông hiện tại, ôm suy nghĩ trung quân báo quốc. Nhưng không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ bị đám cáo già trong chốn quan trường này hất cho một thùng nước đá, nếu tiếp tục giữ tấm lòng son ấy thì bọn họ sẽ phải chịu sự xa lánh ghẻ lạnh gấp đôi, còn nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh ấy thì chỉ có thể thông đồng làm chuyện không tốt với đám cáo già mà thôi.
Hắn ta lắc đầu, bày ra dáng vẻ suy nghĩ thay Trần Kính Tông: “Phò mã thương binh sĩ như con, ta rất kính nể. Chỉ là lấy tiền riêng để làm việc công cũng không phải kế sách lâu dài. Phò mã nên suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút mới phải.”
Dường như Trần Kính Tông nghe lọt tai, nên khi hbs đang suy nghĩ xem nên có nên nói thêm gì đó để lôi kéo vị Phò mã này không, thì Phò mã gia đột nhiên hỏi hắn ta:
“Đại nhân có thể cho ta mượn một ít bạc được không? Ta nghĩ số tiết kiệm của ta không đủ dùng.”
Hbs: …
Hắn ta vội vàng lấy ra một cái cớ rồi xoay người bỏ đi.
Bọn lính đứng phía xa nhìn hai người bọn họ, đám binh sĩ làm thủ hạ của hbs lâu như vậy rồi, đương nhiên biết hbs tới khuyên Phò mã gia không nên phát đồ mới cho bọn họ. Nhưng lúc này nhìn thấy hbs không khuyên nhủ được Phò mã gia, có vài binh sĩ đã ướt khóe mắt.
Trần Kính Tông trở lại bên cạnh Phú Quý, sau đó hắn mới để ý tới, trên cổ tay của một binh sĩ đưa quần áo cũ cho Phú Quý kiểm tra có vết thương máu chảy đầm đìa.
“Sao lại bị thương?”
Trần Kính Tông vén tay áo của tên lính kia lên, hỏi với giọng không cho phép lảng tránh.
Tên lính này rất cao, chỉ là thân hình gầy gò, sắc mặt tiều tụy, thấy ánh mắt sắc bén của Phò mã gia, hắn không dám nói dối, cúi đầu đáp: “Hôm qua làm việc ở viện tử của Vương gia, không cẩn thận làm rơi một cây gỗ lim, nên bị người giám sát đánh cho hai roi.”
Phía sau hắn là mấy người cũng vừa từ bên viện tử trở về, ai nấy đều có vẻ giận dữ.
Bọn họ đến Vệ Sở làm lính nhưng vì vùng Lăng Châu ít có chiến sự, nên Tương Vương và vài quan viên nô dịch bọn họ đi lao động khổ sai, chỉ cho ăn cơm chứ không trả tiền. Nếu như bọn họ có gì bất mãn thì sẽ bị phạt nặng như đào binh!
Cuộc sống như thế, còn không cả bằng gã sai vặt của nhà bình thường, nếu như không phải còn có thân nhân thì bọn họ đã đào ngũ trốn đi rồi.
“Phò mã gia, bây giờ ngài tới rồi, bọn ta có cần ra ngoài làm việc nữa không?”
Có người thăm dò hỏi.
Trần Kính Tông nhìn người vừa mở miệng, lại nhìn các binh lính khác đang tha thiết nhìn hắn, bèn cất giọng nói: “Làm cái gì? Ngoại trừ đi cày cấy ở quân điền ra thì ở lại quân doanh tập luyện đàng hoàng cho ta, là ai cũng đừng mơ được lười biếng!”
Giọng nói cực kì vang dội, đổi lấy một trận hoan hô từ đám binh lính.
Bên ngoài doanh trại, Trần Bá Tông báo cáo thân phận với vệ binh rồi sau đó đứng sang một bên, chờ tứ đệ ra ngoài.
Hbs phải quay về thành, lúc đi ra ngoài thì thoáng nhìn thấy một nam tử mặt mũi như ngọc đứng ở bên ngoài.
Vệ binh cũng tiện đà giới thiệu: “Chỉ huy sứ, đây là Trần đại nhân, Tri phủ mới nhậm chức của Lăng Châu chúng ta.”
Hbs nghe thấy vậy vội vàng xoay người xuống ngựa, tuy rằng chức quan của hắn ta cao hơn Tri phủ, nhưng nếu phủ Lăng Châu gặp phải chuyện gì thì hắn ta vẫn phải chịu sự quản lý của Tri phủ.
Sau khi tự giới thiệu xong, hbs hỏi: “Đại nhân tới tìm Phò mã gia sao? Tại sao lại không vào bên trong ngồi chờ?”
Trần Bá Tông cười nhạt nói: “Ta tìm hắn vì chuyện riêng trong nhà, đứng ngoài này nói là được rồi.”
Nếu như là Trần Kính Tông nghiêm túc nói chuyện như thế này, hbs sẽ cảm thấy Trần Kính Tông đang giả vờ. Nhưng mà mấy lời này từ miệng Trần Bá Tông mà ra, một võ quan quê mùa như hbs cũng không khỏi bị Trạng nguyên lang khiêm tốn nho nhã này thuyết phục.
Đương nhiên, cho dù bị thuyết phục thì hắn ta cũng sẽ không nghiêng về phía phe của Trần Các lão, lấp đầy túi tiền của nhà mình luôn là quan trọng nhất.
Nói chuyện với Trần Bá Tông một lát, thấy Trần Kính Tông tới rồi, hbs bèn cáo từ, hắn ta nghĩ lát nữa phải bẩm báo lại chuyện này với Tương Vương.
“Sao huynh lại tới đây?”
Trần Kính Tông không hề nể nang gì mà hỏi, khiến hbs còn phải quay đầu lại nhìn.
Trần Bá Tông cũng thu lại nụ cười khiêm tốn với người ngoài, lạnh lùng nói: “Đệ đi theo ta.”
Trần Kính Tông xùy một tiếng, nhưng vẫn đi theo y ra một chỗ, đảm bảo rằng không ai nghe được hai huynh đệ nói chuyện.
Chọn được chỗ tốt rồi, Trần Bá Tông bèn đi thẳng vào vấn đề: “Đệ và Công chúa cãi nhau là vì Công chúa nhận lễ vật của Tương Vương sao?”
Trần Kính Tông liếc y một cái, không lên tiếng phủ nhận, trên mặt còn có vẻ không thể nào chấp nhận nổi, như vậy đủ để giải thích được ngọn nguồn câu chuyện.
Trần Bá Tông: …
Trần Kính Tông: “Đây là chuyện giữa ta và Công chúa, không cần huynh quan tâm, đừng có nhúng tay vào là được. Được rồi, hôm nay huynh đã tới đây rồi thì ba ngày nữa hẵng tới tiếp đi, ta mệt phải về nhà diễn tiếp.”
Những chuyện này không quan trọng, Trần Bá Tông nhíu mày hỏi: “Công chúa muốn viết thư tố cáo Tương Vương sao?”
Trần Kính Tông: “Ngoài sáng thì là tố cáo ta, thực ra là tố cáo ông ta.”
Trần Bá Tông: “Phiên vương các nơi có quan hệ rất rộng, Công chúa nhận lễ vật của Tương Vương cũng coi như thôi, trách phạt nhẹ là được, còn chưa tới mức phải quấy rầy đến Hoàng thượng.”
Trước khi y xuất phát, phụ thân dặn y âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của Tương Vương, chỉ đợi đến khi thời cơ chín muối sẽ dâng sổ con lên Kinh thành, Công chúa là kim chi ngọc diệp, cần gì phải tham gia vào chuyện đó.
Trần Kính Tông cười nhạt: “Cả nhà bình thường hay quản ta thì thôi, bây giờ còn muốn quản lý cả Công chúa nữa à? Bình thường không phải lúc nào cũng cung cung kính kính với nàng ấy sao, sao huynh không tự đi nói với nàng ấy mấy lời này?”
Trần Bá Tông bình tĩnh nói: “Ta biết đệ và Công chúa không vừa mắt Tương Vương, ta cũng không lừa đệ, phụ thân đã có kế hoạch rồi, cho nên ta không muốn hai người bị liên lụy vào. Hoàng thượng từ xưa tới nay vẫn luôn rất nhân từ với các phiên vương, chưa chắc đã bằng lòng phạt nặng Tương Vương. Phụ thân không sợ lời nói thật bị khó nghe, cũng không tình nguyện để khí phách một đời của các đệ bị Hoàng đế nghi là kiêu căng tùy hứng, không để ý đến tình hình chung, mặc dù chuyện đấy chỉ là có khả năng xảy ra.”
Trần Kính Tông: “Khí phách một thời? Không đề cập đến việc nàng ấy từ Kinh thành chạy về đây mệt mỏi đến mức nào, chỉ nói tới việc mùa hè năm ngoái bị lũ lụt, nàng ấy vẫn ở trong lều hai ngày hai đêm liền, có oán trách một câu nào không? Đến cả thư viết về cho Hoàng thượng cũng là khen các vị quan viên trước, đây là việc người được nuông chiều tính khí thất thường có thể làm được sao? Còn cái gì mà không để ý đến đại cục, vì sao nương nương phải gả nàng ấy đến nhà chúng ta hẳn là huynh biết rõ, ngay cả ta nàng ấy cũng nhịn, huynh còn nói nàng ấy không biết để ý đến đại cục?”
Trần Bá Tông: “Ta không chỉ trích hai người, là có thể Hoàng đế sẽ nghĩ như vậy.”
Trần Kính Tông: “Vậy huynh và các trưởng bối có diệu kế gì không? Đợi thời cơ à, để ta đoán thử xem, thời cơ của các người là chờ Tương Vương phạm phải một tội ác khiến người khác giận sôi gan, trời đất không dung thứ được đúng không? Cho nên những người làm đá lót đường cho Tương Vương phạm phải tội ác đó đều phải chết, binh lính bị ông ta sử dụng như súc vật cũng nên bán mạng cho ông ta ngày qua ngày cho đến khi bị mệt chết, bị đánh chết cũng là vì số mệnh của bọn họ đã là như vậy rồi, có đúng không?”
Trần Bá Tông mím môi.
Trần Kính Tông nở nụ cười: “Các người đều là người làm chuyện lớn, có thể chịu được những chuyện người bình thường không thể chịu, nhưng ta không nhịn được, Công chúa cũng không muốn nhịn. Như vậy đi, các người tiếp tục nhịn, còn chúng ta đi tố cáo là việc của chúng ta, có khiến Hoàng thượng không thích cũng là chuyện của vợ chồng chúng ta, không liên quan đến các người.”
Mặt trời xuống núi, kéo ra hai cái bóng thật dài trên mặt đất.
Binh lính canh gác cùng với đám Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt nghe tin thì chạy tới, tuy rằng không nghe được hai huynh đệ Trần gia đang nói chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt của hai người họ có thể nhìn ra hai huynh đệ đang cãi nhau, nhất là lúc Trần Bá Tông hắng giọng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Vương Phi Hổ chép miệng hai tiếng: “Tính tình Phò mã gia ghê gớm thật, đến cả ca ca ruột của mình mà cũng vô lễ như thế, khó trách hắn khiến cho Công chúa tức giận.”
Tuy rằng Lâm Ngạn cũng là người của Tương Vương, nhưng võ nghệ của hắn ta hơn người, bình thường vẫn thấy Vương Phi Hổ chướng mắt. Lúc này thấy Trần Kính Tông nghe đại ca khuyên bảo mà cũng không thèm cúi đầu, trong lòng cũng cảm thấy tán thưởng, nam nhi đại trượng phu phải có cốt khí, cứng rắn như thế này!
Chỉ có Lư Đạt rất lo lắng, Phò mã gia kiên cường cứng cỏi, có khi nào thật sự đắc tội với Công chúa, mối quan hệ vợ chồng của bọn họ cũng không thể cứu vãn được nữa không? Tạm thời ở riêng cũng không sao cả, nhưng chỉ sợ Công chúa tức giận đòi bỏ chồng mà thôi!
Cho nên Trần Kính Tông một mình chạy tới quân doanh, Lư Đạt định tiến lên muốn khuyên bảo một chút.
Trần Kính Tông giơ tay ý bảo hắn ta dừng lại.
Lâm Ngạn cười nói: “Trong trướng của ta còn có hai vò rượu ngon, Phò mã gia có muốn nếm thử?”
Quả nhiên Trần Kính Tông đi theo hắn ta.
Lư Đạt: …
Trần Bá Tông nhớ tới chuyện hôm qua giống lời thê tử kể, sau khi Lăng Nguyên Huyện quân cáo từ, Công chúa và Tương Vương phi ngồi riêng với nhau một lát, sáng nay Công chúa không chịu gặp thê tử của mình, lại phái người đi mời Tương Vương phi đến. Liên kết lại thì đệ đệ vì Công chúa thích thứ gì đó mà quá tức giận…
Trần Bá Tông mơ hồ hiểu ra.
Giống như có vài vị quan lại muốn tặng lễ cho phụ thân, loại người như Tương Vương, chắc chắn cũng muốn nịnh bợ Công chúa, còn tứ đệ này, lớn thì lớn nhưng lại là một người rất chính trực, sợ là không thể nào chấp nhận được hành vi này của Công chúa.
Du Tú lo lắng nhìn trượng phu, hỏi: “Có phải chàng đoán được rồi không?”
Nếu là chuyện khác thì Trần Bá Tông sẽ nói cho nàng biết, nhưng thế này có liên quan đến việc Công chúa “nhận hối lộ”, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Công chúa, sao y có thể nói được?
Y bèn an ủi: “Từ trước tới giờ tứ đệ vẫn là một người nóng tính, Công chúa sẽ không tình nguyện nhẫn nhịn hắn giống như chúng ta, ở chung lâu khó tránh khỏi sẽ có xích mích. Thế này đi, chạng vạng ta đến Vệ Sở khuyên nhủ tứ đệ, bảo hắn quay về xin lỗi Công chúa.”
Du Tú rất lo lắng thay hai vợ chồng son, nhưng lại không làm gì được.
Trần Bá Tông: “Buổi chiều nghỉ ngơi một lát đi. Nàng lại chịu khổ chạy tới Ninh Viện một chuyến nữa, không cần khuyên giải gì cả, cứ dỗ cho Công chúa nguôi giận là được.”
Du Tú gật đầu, nàng ở nhà cũng rảnh rỗi, chỉ cần có thể giúp Công chúa và em chồng có thể bình thường lại với nhau, đừng nói là một chuyến, bảo nàng chạy gãy chân nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Hai vợ chồng đi làm việc của mình.
Chạng vạng tối ở nha môn không nhận xử án, Trần Bá Tông vội vàng thay một bộ thường phục, dẫn theo một gã sai vặt cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành.
Ở Vệ Sở, nếu Trần Kính Tông đã không thể về nhà, nên hắn bèn bày một cái bàn nhỏ ở diễn võ trường, gọi bọn lính đến xếp hàng để thống kê vấn đề xiêm y giày tất.
Dựa theo quy chế, Vệ Sở sẽ cung cấp cho mỗi tên lính hai bộ chiến phục cho mỗi mùa xuân hạ thu đông, cùng với một bộ áo giáp. Nếu không cẩn thận làm rách y phục thì có thể vá lại dùng tạm, còn nếu quả thật đã mặc quá nhiều năm, quần áo quá cũ chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã bị rách toạc ra, bên trong áo bông cũng chẳng còn bông lót thì nên ném đi thay đồ mới. Bọn lính được ăn mặc đầy đủ, thân thể khỏe mạnh mới có sức mà tập luyện, cày cấy.
Phú Quý ngồi trên băng ghế phụ trách việc thống kê, Trần Kính Tông ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm để đề phòng có người đầu cơ trục lợi, cố tình lấy xiêm y cũ của người khác để khoác lên mình, sau đó có thể lĩnh thêm một bộ nữa.
Phía bên trên có các vị quan tham bớt xén quân lương, thì đám lính ở tầng dưới chót không phải ai cũng thật thà.
Hbs đi tới, quan sát một lúc sau đó gọi Trần Kính Tông qua một bên, nói: “Phò mã, ta biết ngài bảo vệ những binh lính này, không đành lòng để cho bọn chúng mặc xiêm y rách nát, ta đây cũng không nhẫn tâm đến thế đâu? Chỉ là bình thường bên trên phát quân lương xuống càng ngày càng ít, chúng ta chỉ có thể dùng vào chỗ cần thiết, thật sự không thể lo thêm những thứ này được nữa.”
Trần Kính Tông nhìn gương mặt nói dối như thật của hắn ta, im lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười xấu hổ: “Không sao cả, ta còn có chút tiền tiết kiệm, chắc là cũng đủ dùng cho lần này. Hoàng thượng coi trọng ta, phái ta tới Vệ Sở, ta nhất định sẽ làm hết khả năng, vì Hoàng thượng mà huấn luyện ra năm nghìn sáu trăm tinh binh!”
Lúc đầu thì thấy bất đắc dĩ vì mình phải bỏ tiền, sau đó lại trở nên dõng dạc hơn, ngược lại cũng có vẻ phù hợp với sự xúc động nghĩa khí của con trai một Các lão, con rể của Hoàng đế.
Trong lòng hbs chỉ cảm thấy buồn cười.
Quan viên mới bước chân vào đời, bất kể là quan văn hay quan võ, có lẽ đều giống như Trần Kính Tông hiện tại, ôm suy nghĩ trung quân báo quốc. Nhưng không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ bị đám cáo già trong chốn quan trường này hất cho một thùng nước đá, nếu tiếp tục giữ tấm lòng son ấy thì bọn họ sẽ phải chịu sự xa lánh ghẻ lạnh gấp đôi, còn nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh ấy thì chỉ có thể thông đồng làm chuyện không tốt với đám cáo già mà thôi.
Hắn ta lắc đầu, bày ra dáng vẻ suy nghĩ thay Trần Kính Tông: “Phò mã thương binh sĩ như con, ta rất kính nể. Chỉ là lấy tiền riêng để làm việc công cũng không phải kế sách lâu dài. Phò mã nên suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút mới phải.”
Dường như Trần Kính Tông nghe lọt tai, nên khi hbs đang suy nghĩ xem nên có nên nói thêm gì đó để lôi kéo vị Phò mã này không, thì Phò mã gia đột nhiên hỏi hắn ta:
“Đại nhân có thể cho ta mượn một ít bạc được không? Ta nghĩ số tiết kiệm của ta không đủ dùng.”
Hbs: …
Hắn ta vội vàng lấy ra một cái cớ rồi xoay người bỏ đi.
Bọn lính đứng phía xa nhìn hai người bọn họ, đám binh sĩ làm thủ hạ của hbs lâu như vậy rồi, đương nhiên biết hbs tới khuyên Phò mã gia không nên phát đồ mới cho bọn họ. Nhưng lúc này nhìn thấy hbs không khuyên nhủ được Phò mã gia, có vài binh sĩ đã ướt khóe mắt.
Trần Kính Tông trở lại bên cạnh Phú Quý, sau đó hắn mới để ý tới, trên cổ tay của một binh sĩ đưa quần áo cũ cho Phú Quý kiểm tra có vết thương máu chảy đầm đìa.
“Sao lại bị thương?”
Trần Kính Tông vén tay áo của tên lính kia lên, hỏi với giọng không cho phép lảng tránh.
Tên lính này rất cao, chỉ là thân hình gầy gò, sắc mặt tiều tụy, thấy ánh mắt sắc bén của Phò mã gia, hắn không dám nói dối, cúi đầu đáp: “Hôm qua làm việc ở viện tử của Vương gia, không cẩn thận làm rơi một cây gỗ lim, nên bị người giám sát đánh cho hai roi.”
Phía sau hắn là mấy người cũng vừa từ bên viện tử trở về, ai nấy đều có vẻ giận dữ.
Bọn họ đến Vệ Sở làm lính nhưng vì vùng Lăng Châu ít có chiến sự, nên Tương Vương và vài quan viên nô dịch bọn họ đi lao động khổ sai, chỉ cho ăn cơm chứ không trả tiền. Nếu như bọn họ có gì bất mãn thì sẽ bị phạt nặng như đào binh!
Cuộc sống như thế, còn không cả bằng gã sai vặt của nhà bình thường, nếu như không phải còn có thân nhân thì bọn họ đã đào ngũ trốn đi rồi.
“Phò mã gia, bây giờ ngài tới rồi, bọn ta có cần ra ngoài làm việc nữa không?”
Có người thăm dò hỏi.
Trần Kính Tông nhìn người vừa mở miệng, lại nhìn các binh lính khác đang tha thiết nhìn hắn, bèn cất giọng nói: “Làm cái gì? Ngoại trừ đi cày cấy ở quân điền ra thì ở lại quân doanh tập luyện đàng hoàng cho ta, là ai cũng đừng mơ được lười biếng!”
Giọng nói cực kì vang dội, đổi lấy một trận hoan hô từ đám binh lính.
Bên ngoài doanh trại, Trần Bá Tông báo cáo thân phận với vệ binh rồi sau đó đứng sang một bên, chờ tứ đệ ra ngoài.
Hbs phải quay về thành, lúc đi ra ngoài thì thoáng nhìn thấy một nam tử mặt mũi như ngọc đứng ở bên ngoài.
Vệ binh cũng tiện đà giới thiệu: “Chỉ huy sứ, đây là Trần đại nhân, Tri phủ mới nhậm chức của Lăng Châu chúng ta.”
Hbs nghe thấy vậy vội vàng xoay người xuống ngựa, tuy rằng chức quan của hắn ta cao hơn Tri phủ, nhưng nếu phủ Lăng Châu gặp phải chuyện gì thì hắn ta vẫn phải chịu sự quản lý của Tri phủ.
Sau khi tự giới thiệu xong, hbs hỏi: “Đại nhân tới tìm Phò mã gia sao? Tại sao lại không vào bên trong ngồi chờ?”
Trần Bá Tông cười nhạt nói: “Ta tìm hắn vì chuyện riêng trong nhà, đứng ngoài này nói là được rồi.”
Nếu như là Trần Kính Tông nghiêm túc nói chuyện như thế này, hbs sẽ cảm thấy Trần Kính Tông đang giả vờ. Nhưng mà mấy lời này từ miệng Trần Bá Tông mà ra, một võ quan quê mùa như hbs cũng không khỏi bị Trạng nguyên lang khiêm tốn nho nhã này thuyết phục.
Đương nhiên, cho dù bị thuyết phục thì hắn ta cũng sẽ không nghiêng về phía phe của Trần Các lão, lấp đầy túi tiền của nhà mình luôn là quan trọng nhất.
Nói chuyện với Trần Bá Tông một lát, thấy Trần Kính Tông tới rồi, hbs bèn cáo từ, hắn ta nghĩ lát nữa phải bẩm báo lại chuyện này với Tương Vương.
“Sao huynh lại tới đây?”
Trần Kính Tông không hề nể nang gì mà hỏi, khiến hbs còn phải quay đầu lại nhìn.
Trần Bá Tông cũng thu lại nụ cười khiêm tốn với người ngoài, lạnh lùng nói: “Đệ đi theo ta.”
Trần Kính Tông xùy một tiếng, nhưng vẫn đi theo y ra một chỗ, đảm bảo rằng không ai nghe được hai huynh đệ nói chuyện.
Chọn được chỗ tốt rồi, Trần Bá Tông bèn đi thẳng vào vấn đề: “Đệ và Công chúa cãi nhau là vì Công chúa nhận lễ vật của Tương Vương sao?”
Trần Kính Tông liếc y một cái, không lên tiếng phủ nhận, trên mặt còn có vẻ không thể nào chấp nhận nổi, như vậy đủ để giải thích được ngọn nguồn câu chuyện.
Trần Bá Tông: …
Trần Kính Tông: “Đây là chuyện giữa ta và Công chúa, không cần huynh quan tâm, đừng có nhúng tay vào là được. Được rồi, hôm nay huynh đã tới đây rồi thì ba ngày nữa hẵng tới tiếp đi, ta mệt phải về nhà diễn tiếp.”
Những chuyện này không quan trọng, Trần Bá Tông nhíu mày hỏi: “Công chúa muốn viết thư tố cáo Tương Vương sao?”
Trần Kính Tông: “Ngoài sáng thì là tố cáo ta, thực ra là tố cáo ông ta.”
Trần Bá Tông: “Phiên vương các nơi có quan hệ rất rộng, Công chúa nhận lễ vật của Tương Vương cũng coi như thôi, trách phạt nhẹ là được, còn chưa tới mức phải quấy rầy đến Hoàng thượng.”
Trước khi y xuất phát, phụ thân dặn y âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của Tương Vương, chỉ đợi đến khi thời cơ chín muối sẽ dâng sổ con lên Kinh thành, Công chúa là kim chi ngọc diệp, cần gì phải tham gia vào chuyện đó.
Trần Kính Tông cười nhạt: “Cả nhà bình thường hay quản ta thì thôi, bây giờ còn muốn quản lý cả Công chúa nữa à? Bình thường không phải lúc nào cũng cung cung kính kính với nàng ấy sao, sao huynh không tự đi nói với nàng ấy mấy lời này?”
Trần Bá Tông bình tĩnh nói: “Ta biết đệ và Công chúa không vừa mắt Tương Vương, ta cũng không lừa đệ, phụ thân đã có kế hoạch rồi, cho nên ta không muốn hai người bị liên lụy vào. Hoàng thượng từ xưa tới nay vẫn luôn rất nhân từ với các phiên vương, chưa chắc đã bằng lòng phạt nặng Tương Vương. Phụ thân không sợ lời nói thật bị khó nghe, cũng không tình nguyện để khí phách một đời của các đệ bị Hoàng đế nghi là kiêu căng tùy hứng, không để ý đến tình hình chung, mặc dù chuyện đấy chỉ là có khả năng xảy ra.”
Trần Kính Tông: “Khí phách một thời? Không đề cập đến việc nàng ấy từ Kinh thành chạy về đây mệt mỏi đến mức nào, chỉ nói tới việc mùa hè năm ngoái bị lũ lụt, nàng ấy vẫn ở trong lều hai ngày hai đêm liền, có oán trách một câu nào không? Đến cả thư viết về cho Hoàng thượng cũng là khen các vị quan viên trước, đây là việc người được nuông chiều tính khí thất thường có thể làm được sao? Còn cái gì mà không để ý đến đại cục, vì sao nương nương phải gả nàng ấy đến nhà chúng ta hẳn là huynh biết rõ, ngay cả ta nàng ấy cũng nhịn, huynh còn nói nàng ấy không biết để ý đến đại cục?”
Trần Bá Tông: “Ta không chỉ trích hai người, là có thể Hoàng đế sẽ nghĩ như vậy.”
Trần Kính Tông: “Vậy huynh và các trưởng bối có diệu kế gì không? Đợi thời cơ à, để ta đoán thử xem, thời cơ của các người là chờ Tương Vương phạm phải một tội ác khiến người khác giận sôi gan, trời đất không dung thứ được đúng không? Cho nên những người làm đá lót đường cho Tương Vương phạm phải tội ác đó đều phải chết, binh lính bị ông ta sử dụng như súc vật cũng nên bán mạng cho ông ta ngày qua ngày cho đến khi bị mệt chết, bị đánh chết cũng là vì số mệnh của bọn họ đã là như vậy rồi, có đúng không?”
Trần Bá Tông mím môi.
Trần Kính Tông nở nụ cười: “Các người đều là người làm chuyện lớn, có thể chịu được những chuyện người bình thường không thể chịu, nhưng ta không nhịn được, Công chúa cũng không muốn nhịn. Như vậy đi, các người tiếp tục nhịn, còn chúng ta đi tố cáo là việc của chúng ta, có khiến Hoàng thượng không thích cũng là chuyện của vợ chồng chúng ta, không liên quan đến các người.”
Mặt trời xuống núi, kéo ra hai cái bóng thật dài trên mặt đất.
Binh lính canh gác cùng với đám Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt nghe tin thì chạy tới, tuy rằng không nghe được hai huynh đệ Trần gia đang nói chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt của hai người họ có thể nhìn ra hai huynh đệ đang cãi nhau, nhất là lúc Trần Bá Tông hắng giọng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Vương Phi Hổ chép miệng hai tiếng: “Tính tình Phò mã gia ghê gớm thật, đến cả ca ca ruột của mình mà cũng vô lễ như thế, khó trách hắn khiến cho Công chúa tức giận.”
Tuy rằng Lâm Ngạn cũng là người của Tương Vương, nhưng võ nghệ của hắn ta hơn người, bình thường vẫn thấy Vương Phi Hổ chướng mắt. Lúc này thấy Trần Kính Tông nghe đại ca khuyên bảo mà cũng không thèm cúi đầu, trong lòng cũng cảm thấy tán thưởng, nam nhi đại trượng phu phải có cốt khí, cứng rắn như thế này!
Chỉ có Lư Đạt rất lo lắng, Phò mã gia kiên cường cứng cỏi, có khi nào thật sự đắc tội với Công chúa, mối quan hệ vợ chồng của bọn họ cũng không thể cứu vãn được nữa không? Tạm thời ở riêng cũng không sao cả, nhưng chỉ sợ Công chúa tức giận đòi bỏ chồng mà thôi!
Cho nên Trần Kính Tông một mình chạy tới quân doanh, Lư Đạt định tiến lên muốn khuyên bảo một chút.
Trần Kính Tông giơ tay ý bảo hắn ta dừng lại.
Lâm Ngạn cười nói: “Trong trướng của ta còn có hai vò rượu ngon, Phò mã gia có muốn nếm thử?”
Quả nhiên Trần Kính Tông đi theo hắn ta.
Lư Đạt: …