Sau khi Trần Kính Tông rời khỏi bộ binh thì phải đi đến vệ sở, cùng hai vị chỉ huy chỉnh đốn quân đội, vũ khí, trang bị, chuẩn bị tập kết ngoài cửa thành vào sáng mai.
Quay như chong chóng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía kinh thành, đúng một khắc trước khi cửa thành đóng lại.
Bởi vì lệnh giới nghiêm, cơ hồ dân chúng đều đã ngủ, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên từng con đường trống rỗng.
Mãi đến giờ này khắc này, Trần Kính Tông mới có thời gian nghĩ đến nàng, nghĩ nàng có thể bởi vì Dự Vương tạo phản mà kinh thành sẽ loạn, có thể vì hắn ra ngoài chinh chiến mà lo lắng hay không.
Nhưng hắn lại không có cách nào đưa hai loại cảm xúc này tưởng tượng đến gương mặt xinh đẹp lại quý phái của nàng.
Chung quy nàng cũng không phải nữ tử tầm thường, ngay cả tiên đế băng hà nàng cũng chỉ là ở trước mặt hắn rơi lệ một lần, sau khi xuất cung rất nhanh khôi phục sự thong dong bình tĩnh, không cần bất luận kẻ nào cố ý đi an ủi.
Phía trước đã là phủ trưởng công chúa, trong phủ vẫn chiếu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa có thị vệ tuần tra đêm.
"Phò mã." Bốn thị vệ canh gác cung kính hành lễ với hắn.
Trần Kính Tông gật gật đầu, đem dây cương của ngựa cho gã sai vặt chuyên phụ trách dắt ngựa, hắn bước nhanh đi vào.
Ngày hè nóng nực, hôm nay hắn phải đi đi lại lại nhiều hơn mấy ngày trước, quan bào trên người cũng không biết bị mồ hôi làm ướt rồi lại làm khô mấy lần, thói quen từ trước, Trần Kính Tông vẫn đi Lưu Vân điện tắm rửa trước.
Phú quý đã chờ chủ tử đã lâu, rốt cục lúc này mới nhìn thấy người, Phú quý cơ hồ là chạy như bay tới bên cạnh chủ tử, hưng phấn nói: "Phò mã, ngài có nghe nói không, công chúa muốn theo đại quân cùng xuất chinh!”
Trần Kính Tông dừng bước.
Phú quý tiếp tục nói: "Buổi chiều Thái hậu nương nương tự mình hạ ý chỉ, nói Dự Vương là huynh trưởng ruột của Hoàng thượng, Thái hậu không đành lòng để Dự Vương cùng Hoàng Thượng tay chân tương tàn, cho nên sắp xếp công chúa đi tiền tuyến khuyên bảo Dự Vương, hy vọng Dự Vương buông binh, quay đầu lại là bờ. Có điều ta cảm thấy, đây hẳn là công chúa tự mình yêu cầu, nàng lo lắng cho ngài, mới biết ngài muốn xuất chinh bình loạn, đã vội vàng tiến cung!”
Công chúa đối với chủ tử thâm tình như thế, Phú quý cũng vui mừng thay chủ tử!
Trần Kính Tông hoàn toàn không có tâm tình tốt như Phú quý, hắn xoay người, đi ra vài bước, lại quay đầu lại, lạnh lùng phân phó Phú quý: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Phú Quý cười nói: "Đã chuẩn bị xong, hai thùng lạnh một thùng còn nóng.”
Trần Kính Tông lại bỏ hắn đi vào trong.
Lúc đang kỳ cọ cơ thể, Trần Kính Tông nhìn nước lắc lư trong thùng gỗ, lông mày nhíu càng sâu, quả thực là hồ nháo.
Hai khắc sau, Trần Kính Tông đến điện Tê Phượng.
Hoa Dương đã nằm trên giường, sáng mai đại quân sẽ tập hợp sớm ngoài cửa thành, trưởng công chúa như nàng cũng không thể đến trễ. Ở trong phủ an nhàn sung sướng như thế nào đều được, nhưng đã muốn xuất quân, thì phải làm ra bộ dáng đứng đắn của quân đội, không thể để cho các tướng sĩ coi thường nàng, nói trưởng công chúa chỉ đơn giản là đến kéo chân.
Chỉ là đã nghĩ được như vậy, nhưng đến khi nằm trên giường nửa canh giờ, lại càng nằm càng tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Nàng không sợ hãi sao?
Không nên, lần này triều đình điều binh khiển tướng cơ hồ giống như đời trước, thống soái vẫn là đại tướng quân Lăng Nhữ Thành, mười đội vệ sở xuất chiến cũng vẫn là mười đội vệ binh kia, Trần Kính Tông tử trận thì nàng cũng có lòng tin giúp hắn tránh đi, dù sao phụ hoàng băng hà là bởi vì long thể sớm đã đến giới hạn, còn Trần Kính Tông bên này, nàng cũng không tin khi nàng đã cảnh cáo hắn mà hắn còn có thể liều lĩnh rơi vào vòng vây của quân địch.
Có lẽ là bởi vì nàng chưa bao giờ đến tiền tuyến đi, cho dù có thắng đi nữa, thì đó đều là chiến trường mà các tướng sĩ phải bỏ đầu, rắc máu ra.
Hoa Dương lại xoay người một cái, sau đó liền nghe thấy Trần Kính Tông tới.
Không bao lâu, Trần Kính Tông đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối đen, cái lúc Trần Kính Tông cho rằng có lẽ nàng đang ngủ thì Hoa Dương mở miệng nói: "Chàng thắp hai ngọn đèn đi.”
Thanh âm kia bình tĩnh, tĩnh lặng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn.
Trần Kính Tông tìm được cái mồi lửa, thắp sáng hai ngọn đèn gần giường nhất, lại nhìn trên giường, nàng mặc một bộ trung y trắng tinh, tóc đen xõa tung, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, cùng với đôi mắt sáng ngời như sao kia.
Trần Kính Tông đã biết, hắn không thể coi nàng như nữ tử tầm thường mà phỏng đoán, nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng cùng Phú quý không khác nhau lắm, sao lại có thể có nửa điểm thấp thỏm bất an?
"Là mẫu hậu muốn nàng đi đàm đạo với Dự Vương, hay là nàng chủ động đề nghị muốn đi?" Trần Kính Tông buông cái mòi lửa xuống, đi đến bên giường, nhìn nàng hỏi.
Hoa Dương không thích ngửa đầu nói chuyện với hắn, vỗ vỗ bên giường bảo hắn ngồi xuống trước.
Trần Kính Tông thần sắc bình tĩnh ngồi xuống.
Lúc này Hoa Dương mới nói: "Ta tự mình muốn đi, đúng như ý chỉ nói, ta đi hòa đàm, sẽ thể hiện ra ngoài chính là mẫu hậu, đệ đệ nhân từ đối với Dự Vương.”
Trần Kính Tông: "Nàng sẽ không cho rằng, Dự Vương sẽ cho nàng mặt mũi, nghe xong lời nàng nói sẽ ngoan ngoãn đầu hàng triều đình chứ?”
Hoa Dương: "Hắn cũng đã làm phản, thì làm sao có thể ngốc như vậy, nhưng thiếp đi chuyến này vốn là việc lấy mặt mũi, thiếp cùng mẫu hậu cũng không trông cậy vào mấy câu nói mà có thể hoãn binh.”
Trần Kính Tông tức giận nở nụ cười: "Nếu đã biết là mặt mũi, vì sao nàng nhất định phải đi? Nàng cho rằng ra trận sẽ đơn giản như chúng ta đi Lăng Châu, mỗi ngày chậm rãi chỉ đi bốn mươi dặm đường, ngày nào cũng có thể đến trạm dịch để nghỉ ngơi, còn có nước nóng cuồn cuộn không ngừng cho nàng sử dụng? Ta nói cho nàng biết, lần này đại quân ngày đêm hành quân, một ngày nghỉ ngơi tối đa ba canh giờ, cho dù gần đó có sông, cũng không có thời gian nấu nước tắm rửa cho nàng, càng không cần nói đến muỗi ngoài trời quấy nhiễu, phân ngựa ở khắp nơi.”
Hoa Dương: …
"Những thứ này đều là chuyện nhỏ, trên chiến trường tùy lúc quân địch có thể xông tới, thật sự gặp phải mãnh tướng dũng mãnh, cho dù là Lăng Soái cũng không dám cam đoan nhất định có thể bảo vệ nàng chu toàn, da thịt nàng mềm mại, người ta chỉ cầm dây thừng trói nàng lại, nàng đã kêu khóc trời kêu đất, đến lúc thật sự động đao thương, nàng cũng đừng trông cậy vào phản quân sẽ kiêng kỵ thân phận trưởng công chúa nàng, ngay cả Hoàng Thượng bọn họ cũng muốn phản, còn sợ nàng sao?"
Trần Kính Tông càng nói càng hung dữ, ánh mắt nhìn Hoa Dương cũng càng ngày càng không tốt.
Hoa Dương chỉ kiên nhẫn nhìn hắn, chờ Trần Kính Tông nói đủ rồi, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười.
Trần Kính Tông:…
Có gì buồn cười?
Hoa Dương giải thích: "Từ khi phụ hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên chàng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.”
Từ ngày đầu tiên nàng gả cho Trần Kính Tông, Trần Kính Tông đã không coi nàng là công chúa cao cao tại thượng, ban đêm hắn dám nói liên tục, ban ngày hắn có thể các loại trào phúng hoặc âm dương quái khí, cho dù là đời này tình cảm hai người tốt hơn không ít, ngôn ngữ tranh giành cũng chưa từng nói lên, nhưng cũng là Trần Kính Tông nói nàng, hoặc là nàng nói Trần Kính Tông. Mãi cho đến khi phụ hoàng băng hà, Trần Kính Tông mới đột nhiên biến thành người khác, nói không ra lời an ủi quan tâm, nhưng cũng không dám nói chút không đứng đắn, mỗi ngày đều rất trầm mặc.
Nói thật, Hoa Dương không quen với Trần Kính Tông trầm mặc, nàng vẫn muốn hai người giống như trước kia, nên ầm ĩ, nên náo loạn.
Kết quả Hoa Dương vừa nói vậy, Trần Kính Tông lại mím chặt môi.
May mắn Hoa Dương vừa mới nở nụ cười, nếu nàng đổi biểu tình, Trần Kính Tông lại còn phải lo lắng có phải hắn nói quá nặng hay không, lại làm cho vị công chúa mới mất phụ hoàng không lâu dạy dỗ đến nỗi khóc.
Hoa Dương nhìn bộ dạng không được tự nhiên của hắn, bắt đầu phản bác: "Quả thật thiếp yếu đuối, giống như lúc thiếp mới gả vào nhà chàng, đột nhiên muốn ta bôn ba mấy ngàn dặm đi làm tròn chữ hiếu cho một lão thái thái chưa từng gặp mặt, đương nhiên thiếp mất hứng, trong lòng thiếp không thoải mái, trên đường sẽ ghét bỏ cái kia ghét bỏ cái kia. Nhưng lần này hành quân là chuyện lớn liên quan đến đại sự, liên quan đến sự ổn định của triều đình, tính mạng của dân chúng tướng sĩ, nếu chàng cảm thấy ở thời điểm này mà thiếp còn muốn bày ra cái tính khí của trưởng công chúa, vậy chàng cũng quá coi thường thiếp.”
Được nuông chiều từ bé không có nghĩa là không biết đại cục, lúc nào cũng điêu ngoa tùy hứng, nhưng đến lúc mà không thể để những tính khí đó làm ảnh hưởng, Hoa Dương nhất định sẽ đem đại cục đặt ở phía trước.
Trần Kính Tông vẫn nghiêm mặt như cũ: "Cho dù nàng không sợ chịu khổ, nàng cũng không sợ bị phản quân bắt đi?”
Hoa Dương cười nói: "Thiếp tin tưởng phụ thân và mẫu hậu đã bày mưu tính kế ổn thỏa, tin tưởng Lăng Soái bày binh bố trận, lại càng tin tưởng không cần biết phát sinh chuyện gì, Chu Cát đều sẽ thống lĩnh ba trăm thân binh bảo vệ thiếp chu toàn.”
Khuôn mặt Trần Kính Tông càng tối hơn.
Hoa Dương biết hắn đang ghen với Chu Cát, nàng chính là đang cố ý.
Chờ đến khi Trần Kính Tông không sắp kiềm chế được, Hoa Dương dịch tới, ngồi vào trong ngực hắn, ôm lấy cổ hắn nói: "Đương nhiên, thiếp càng tin tưởng, cho dù thiếp gặp nguy hiểm gì, cũng có người sẽ tới cứu thiếp thoát khỏi nguy hiểm kịp thời.”
Toàn thân Trần Kính Tông cứng ngắc, vừa là đề phòng nàng nói ra một cái tên tức giận khác, vừa là đang cố gắng áp chế thân thể, không nên bởi vì đã lâu nàng không gặp tới gần mà xuất hiện biến hóa.
Bởi vì tiên đế mới qua đời hơn một tháng, hắn dám nhớ thương cái kia, nhất định nàng sẽ không vui.
Hoa Dương lại không nói nữa, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, buồn ngủ nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. ”
Trần Kính Tông:…
Giọng điệu lạnh lùng của hắn vang lên: "Nếu nàng muốn ngủ, tại sao còn không nằm trên giường?"
Hoa Dương: "Nằm ở đây thoải mái hơn giường.”
Trần Kính Tông hô hấp nặng nề: "Nàng thoải mái, nhưng ta không thoải mái.”
Lời của hắn mới nói được một nửa, Hoa Dương đã biết hắn không thoải mái chỗ nào.
Nàng chỉ coi như không phát hiện, tiếp tục gối lên vai hắn, ôm eo hắn.
Trần Kính Tông vừa nhịn lại nhịn, bỗng nhiên một tay nâng nàng lên, một bên đứng lên, trước tiên tắt hai ngọn đèn kia.
Phòng chìm trong bóng tối, hai tay Trần Kính Tông ôm công chúa đã gầy đi vài cân, sau đó đi tới dưới cửa sổ phía nam, đặt nàng lên bàn.
Nửa vầng trăng sáng chiếu xuống ánh sáng trong trẻo, chiếu lên mái tóc đen nhánh của công chúa tỏa ra ánh sáng mềm mại nhu hòa.
Trần Kính Tông hôn lên đỉnh đầu nàng, nắm lấy một tay nàng hỏi: "Ta xuất chinh, nàng tùy quân, nàng không sợ tướng sĩ cùng dân chúng hiểu lầm, nói nàng là vì ta mới đi, cùng Dự Vương hòa đàm chỉ là vỏ bọc nàng ngụy tạo sao?”
Hoa Dương suy nghĩ một chút, không để ý nói: "Cũng không tính là hiểu lầm, thiếp vốn là vì chàng.”
Trần Kính Tông nghe ra lời trêu chọc trong lời nói của nàng.
Điều này làm cho câu nói rõ ràng hắn nên thích nghe, cũng biến thành mặt trăng trong nước, tựa như thật như ảo.
Tựa như hắn chưa từng nghiêm túc, đứng đắn nói thích nàng, nàng cũng không chịu biểu lộ rõ ràng cái gì, mặc dù ngay cả mạng của nàng cũng có thể phó thác cho hắn.
Có đôi khi không thèm để ý, có đôi khi, tựa như hiện tại, Trần Kính Tông sẽ có chút phiền não.
Phiền não này là bởi vì nàng mà đến, nàng cố ý không để cho hắn dễ chịu, hắn cần gì phải khách sáo?
Tay phải rời khỏi sợi tóc của nàng, nâng cằm nàng lên, trong nháy mắt nâng lên, Trần Kính Tông cúi xuống.
Nhìn như cường thế, kỳ thật vẫn mang theo một tia thăm dò, có lẽ chỉ cần Hoa Dương trốn về phía sau một chút, hắn sẽ lập tức buông ra.
Nhưng Hoa Dương không trốn.
Nàng nhung nhớ phụ hoàng, nhưng nhung nhớ với việc tiếp tục hưởng thụ cuộc sống cũng không mâu thuẫn.
Tuy rằng nàng sẽ không giống Trần Kính Tông phản đạo, hiếu trung nhưng vẫn như thường lệ ăn thịt uống rượu, thậm chí đắm chìm trong niềm vui giường chiếu, nhưng nụ hôn như vậy vẫn là ngẫu nhiên có thể làm được.
Dù sao ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau xuất chinh, ba bốn tháng tới có thể sẽ không có phút giây an nhàn như lúc này, cùng với sự sảng khoái sau khi tắm rửa của hai người.
Hoa Dương vòng tay quanh cổ hắn.
Toàn thân Trần Kính Tông chấn động.
Đến khi hai người cùng nhau ngã xuống giường mà Hoa Dương cũng không né tránh, Trần Kính Tông vừa nhịn lại nhịn, vẫn thăm dò ở bên tai nàng nói: "Nếu không, ta đi tắm rửa một chút?”
Hoa Dương:...
Quay như chong chóng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía kinh thành, đúng một khắc trước khi cửa thành đóng lại.
Bởi vì lệnh giới nghiêm, cơ hồ dân chúng đều đã ngủ, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên từng con đường trống rỗng.
Mãi đến giờ này khắc này, Trần Kính Tông mới có thời gian nghĩ đến nàng, nghĩ nàng có thể bởi vì Dự Vương tạo phản mà kinh thành sẽ loạn, có thể vì hắn ra ngoài chinh chiến mà lo lắng hay không.
Nhưng hắn lại không có cách nào đưa hai loại cảm xúc này tưởng tượng đến gương mặt xinh đẹp lại quý phái của nàng.
Chung quy nàng cũng không phải nữ tử tầm thường, ngay cả tiên đế băng hà nàng cũng chỉ là ở trước mặt hắn rơi lệ một lần, sau khi xuất cung rất nhanh khôi phục sự thong dong bình tĩnh, không cần bất luận kẻ nào cố ý đi an ủi.
Phía trước đã là phủ trưởng công chúa, trong phủ vẫn chiếu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa có thị vệ tuần tra đêm.
"Phò mã." Bốn thị vệ canh gác cung kính hành lễ với hắn.
Trần Kính Tông gật gật đầu, đem dây cương của ngựa cho gã sai vặt chuyên phụ trách dắt ngựa, hắn bước nhanh đi vào.
Ngày hè nóng nực, hôm nay hắn phải đi đi lại lại nhiều hơn mấy ngày trước, quan bào trên người cũng không biết bị mồ hôi làm ướt rồi lại làm khô mấy lần, thói quen từ trước, Trần Kính Tông vẫn đi Lưu Vân điện tắm rửa trước.
Phú quý đã chờ chủ tử đã lâu, rốt cục lúc này mới nhìn thấy người, Phú quý cơ hồ là chạy như bay tới bên cạnh chủ tử, hưng phấn nói: "Phò mã, ngài có nghe nói không, công chúa muốn theo đại quân cùng xuất chinh!”
Trần Kính Tông dừng bước.
Phú quý tiếp tục nói: "Buổi chiều Thái hậu nương nương tự mình hạ ý chỉ, nói Dự Vương là huynh trưởng ruột của Hoàng thượng, Thái hậu không đành lòng để Dự Vương cùng Hoàng Thượng tay chân tương tàn, cho nên sắp xếp công chúa đi tiền tuyến khuyên bảo Dự Vương, hy vọng Dự Vương buông binh, quay đầu lại là bờ. Có điều ta cảm thấy, đây hẳn là công chúa tự mình yêu cầu, nàng lo lắng cho ngài, mới biết ngài muốn xuất chinh bình loạn, đã vội vàng tiến cung!”
Công chúa đối với chủ tử thâm tình như thế, Phú quý cũng vui mừng thay chủ tử!
Trần Kính Tông hoàn toàn không có tâm tình tốt như Phú quý, hắn xoay người, đi ra vài bước, lại quay đầu lại, lạnh lùng phân phó Phú quý: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Phú Quý cười nói: "Đã chuẩn bị xong, hai thùng lạnh một thùng còn nóng.”
Trần Kính Tông lại bỏ hắn đi vào trong.
Lúc đang kỳ cọ cơ thể, Trần Kính Tông nhìn nước lắc lư trong thùng gỗ, lông mày nhíu càng sâu, quả thực là hồ nháo.
Hai khắc sau, Trần Kính Tông đến điện Tê Phượng.
Hoa Dương đã nằm trên giường, sáng mai đại quân sẽ tập hợp sớm ngoài cửa thành, trưởng công chúa như nàng cũng không thể đến trễ. Ở trong phủ an nhàn sung sướng như thế nào đều được, nhưng đã muốn xuất quân, thì phải làm ra bộ dáng đứng đắn của quân đội, không thể để cho các tướng sĩ coi thường nàng, nói trưởng công chúa chỉ đơn giản là đến kéo chân.
Chỉ là đã nghĩ được như vậy, nhưng đến khi nằm trên giường nửa canh giờ, lại càng nằm càng tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Nàng không sợ hãi sao?
Không nên, lần này triều đình điều binh khiển tướng cơ hồ giống như đời trước, thống soái vẫn là đại tướng quân Lăng Nhữ Thành, mười đội vệ sở xuất chiến cũng vẫn là mười đội vệ binh kia, Trần Kính Tông tử trận thì nàng cũng có lòng tin giúp hắn tránh đi, dù sao phụ hoàng băng hà là bởi vì long thể sớm đã đến giới hạn, còn Trần Kính Tông bên này, nàng cũng không tin khi nàng đã cảnh cáo hắn mà hắn còn có thể liều lĩnh rơi vào vòng vây của quân địch.
Có lẽ là bởi vì nàng chưa bao giờ đến tiền tuyến đi, cho dù có thắng đi nữa, thì đó đều là chiến trường mà các tướng sĩ phải bỏ đầu, rắc máu ra.
Hoa Dương lại xoay người một cái, sau đó liền nghe thấy Trần Kính Tông tới.
Không bao lâu, Trần Kính Tông đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối đen, cái lúc Trần Kính Tông cho rằng có lẽ nàng đang ngủ thì Hoa Dương mở miệng nói: "Chàng thắp hai ngọn đèn đi.”
Thanh âm kia bình tĩnh, tĩnh lặng, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn.
Trần Kính Tông tìm được cái mồi lửa, thắp sáng hai ngọn đèn gần giường nhất, lại nhìn trên giường, nàng mặc một bộ trung y trắng tinh, tóc đen xõa tung, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, cùng với đôi mắt sáng ngời như sao kia.
Trần Kính Tông đã biết, hắn không thể coi nàng như nữ tử tầm thường mà phỏng đoán, nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng cùng Phú quý không khác nhau lắm, sao lại có thể có nửa điểm thấp thỏm bất an?
"Là mẫu hậu muốn nàng đi đàm đạo với Dự Vương, hay là nàng chủ động đề nghị muốn đi?" Trần Kính Tông buông cái mòi lửa xuống, đi đến bên giường, nhìn nàng hỏi.
Hoa Dương không thích ngửa đầu nói chuyện với hắn, vỗ vỗ bên giường bảo hắn ngồi xuống trước.
Trần Kính Tông thần sắc bình tĩnh ngồi xuống.
Lúc này Hoa Dương mới nói: "Ta tự mình muốn đi, đúng như ý chỉ nói, ta đi hòa đàm, sẽ thể hiện ra ngoài chính là mẫu hậu, đệ đệ nhân từ đối với Dự Vương.”
Trần Kính Tông: "Nàng sẽ không cho rằng, Dự Vương sẽ cho nàng mặt mũi, nghe xong lời nàng nói sẽ ngoan ngoãn đầu hàng triều đình chứ?”
Hoa Dương: "Hắn cũng đã làm phản, thì làm sao có thể ngốc như vậy, nhưng thiếp đi chuyến này vốn là việc lấy mặt mũi, thiếp cùng mẫu hậu cũng không trông cậy vào mấy câu nói mà có thể hoãn binh.”
Trần Kính Tông tức giận nở nụ cười: "Nếu đã biết là mặt mũi, vì sao nàng nhất định phải đi? Nàng cho rằng ra trận sẽ đơn giản như chúng ta đi Lăng Châu, mỗi ngày chậm rãi chỉ đi bốn mươi dặm đường, ngày nào cũng có thể đến trạm dịch để nghỉ ngơi, còn có nước nóng cuồn cuộn không ngừng cho nàng sử dụng? Ta nói cho nàng biết, lần này đại quân ngày đêm hành quân, một ngày nghỉ ngơi tối đa ba canh giờ, cho dù gần đó có sông, cũng không có thời gian nấu nước tắm rửa cho nàng, càng không cần nói đến muỗi ngoài trời quấy nhiễu, phân ngựa ở khắp nơi.”
Hoa Dương: …
"Những thứ này đều là chuyện nhỏ, trên chiến trường tùy lúc quân địch có thể xông tới, thật sự gặp phải mãnh tướng dũng mãnh, cho dù là Lăng Soái cũng không dám cam đoan nhất định có thể bảo vệ nàng chu toàn, da thịt nàng mềm mại, người ta chỉ cầm dây thừng trói nàng lại, nàng đã kêu khóc trời kêu đất, đến lúc thật sự động đao thương, nàng cũng đừng trông cậy vào phản quân sẽ kiêng kỵ thân phận trưởng công chúa nàng, ngay cả Hoàng Thượng bọn họ cũng muốn phản, còn sợ nàng sao?"
Trần Kính Tông càng nói càng hung dữ, ánh mắt nhìn Hoa Dương cũng càng ngày càng không tốt.
Hoa Dương chỉ kiên nhẫn nhìn hắn, chờ Trần Kính Tông nói đủ rồi, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười.
Trần Kính Tông:…
Có gì buồn cười?
Hoa Dương giải thích: "Từ khi phụ hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên chàng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.”
Từ ngày đầu tiên nàng gả cho Trần Kính Tông, Trần Kính Tông đã không coi nàng là công chúa cao cao tại thượng, ban đêm hắn dám nói liên tục, ban ngày hắn có thể các loại trào phúng hoặc âm dương quái khí, cho dù là đời này tình cảm hai người tốt hơn không ít, ngôn ngữ tranh giành cũng chưa từng nói lên, nhưng cũng là Trần Kính Tông nói nàng, hoặc là nàng nói Trần Kính Tông. Mãi cho đến khi phụ hoàng băng hà, Trần Kính Tông mới đột nhiên biến thành người khác, nói không ra lời an ủi quan tâm, nhưng cũng không dám nói chút không đứng đắn, mỗi ngày đều rất trầm mặc.
Nói thật, Hoa Dương không quen với Trần Kính Tông trầm mặc, nàng vẫn muốn hai người giống như trước kia, nên ầm ĩ, nên náo loạn.
Kết quả Hoa Dương vừa nói vậy, Trần Kính Tông lại mím chặt môi.
May mắn Hoa Dương vừa mới nở nụ cười, nếu nàng đổi biểu tình, Trần Kính Tông lại còn phải lo lắng có phải hắn nói quá nặng hay không, lại làm cho vị công chúa mới mất phụ hoàng không lâu dạy dỗ đến nỗi khóc.
Hoa Dương nhìn bộ dạng không được tự nhiên của hắn, bắt đầu phản bác: "Quả thật thiếp yếu đuối, giống như lúc thiếp mới gả vào nhà chàng, đột nhiên muốn ta bôn ba mấy ngàn dặm đi làm tròn chữ hiếu cho một lão thái thái chưa từng gặp mặt, đương nhiên thiếp mất hứng, trong lòng thiếp không thoải mái, trên đường sẽ ghét bỏ cái kia ghét bỏ cái kia. Nhưng lần này hành quân là chuyện lớn liên quan đến đại sự, liên quan đến sự ổn định của triều đình, tính mạng của dân chúng tướng sĩ, nếu chàng cảm thấy ở thời điểm này mà thiếp còn muốn bày ra cái tính khí của trưởng công chúa, vậy chàng cũng quá coi thường thiếp.”
Được nuông chiều từ bé không có nghĩa là không biết đại cục, lúc nào cũng điêu ngoa tùy hứng, nhưng đến lúc mà không thể để những tính khí đó làm ảnh hưởng, Hoa Dương nhất định sẽ đem đại cục đặt ở phía trước.
Trần Kính Tông vẫn nghiêm mặt như cũ: "Cho dù nàng không sợ chịu khổ, nàng cũng không sợ bị phản quân bắt đi?”
Hoa Dương cười nói: "Thiếp tin tưởng phụ thân và mẫu hậu đã bày mưu tính kế ổn thỏa, tin tưởng Lăng Soái bày binh bố trận, lại càng tin tưởng không cần biết phát sinh chuyện gì, Chu Cát đều sẽ thống lĩnh ba trăm thân binh bảo vệ thiếp chu toàn.”
Khuôn mặt Trần Kính Tông càng tối hơn.
Hoa Dương biết hắn đang ghen với Chu Cát, nàng chính là đang cố ý.
Chờ đến khi Trần Kính Tông không sắp kiềm chế được, Hoa Dương dịch tới, ngồi vào trong ngực hắn, ôm lấy cổ hắn nói: "Đương nhiên, thiếp càng tin tưởng, cho dù thiếp gặp nguy hiểm gì, cũng có người sẽ tới cứu thiếp thoát khỏi nguy hiểm kịp thời.”
Toàn thân Trần Kính Tông cứng ngắc, vừa là đề phòng nàng nói ra một cái tên tức giận khác, vừa là đang cố gắng áp chế thân thể, không nên bởi vì đã lâu nàng không gặp tới gần mà xuất hiện biến hóa.
Bởi vì tiên đế mới qua đời hơn một tháng, hắn dám nhớ thương cái kia, nhất định nàng sẽ không vui.
Hoa Dương lại không nói nữa, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, buồn ngủ nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. ”
Trần Kính Tông:…
Giọng điệu lạnh lùng của hắn vang lên: "Nếu nàng muốn ngủ, tại sao còn không nằm trên giường?"
Hoa Dương: "Nằm ở đây thoải mái hơn giường.”
Trần Kính Tông hô hấp nặng nề: "Nàng thoải mái, nhưng ta không thoải mái.”
Lời của hắn mới nói được một nửa, Hoa Dương đã biết hắn không thoải mái chỗ nào.
Nàng chỉ coi như không phát hiện, tiếp tục gối lên vai hắn, ôm eo hắn.
Trần Kính Tông vừa nhịn lại nhịn, bỗng nhiên một tay nâng nàng lên, một bên đứng lên, trước tiên tắt hai ngọn đèn kia.
Phòng chìm trong bóng tối, hai tay Trần Kính Tông ôm công chúa đã gầy đi vài cân, sau đó đi tới dưới cửa sổ phía nam, đặt nàng lên bàn.
Nửa vầng trăng sáng chiếu xuống ánh sáng trong trẻo, chiếu lên mái tóc đen nhánh của công chúa tỏa ra ánh sáng mềm mại nhu hòa.
Trần Kính Tông hôn lên đỉnh đầu nàng, nắm lấy một tay nàng hỏi: "Ta xuất chinh, nàng tùy quân, nàng không sợ tướng sĩ cùng dân chúng hiểu lầm, nói nàng là vì ta mới đi, cùng Dự Vương hòa đàm chỉ là vỏ bọc nàng ngụy tạo sao?”
Hoa Dương suy nghĩ một chút, không để ý nói: "Cũng không tính là hiểu lầm, thiếp vốn là vì chàng.”
Trần Kính Tông nghe ra lời trêu chọc trong lời nói của nàng.
Điều này làm cho câu nói rõ ràng hắn nên thích nghe, cũng biến thành mặt trăng trong nước, tựa như thật như ảo.
Tựa như hắn chưa từng nghiêm túc, đứng đắn nói thích nàng, nàng cũng không chịu biểu lộ rõ ràng cái gì, mặc dù ngay cả mạng của nàng cũng có thể phó thác cho hắn.
Có đôi khi không thèm để ý, có đôi khi, tựa như hiện tại, Trần Kính Tông sẽ có chút phiền não.
Phiền não này là bởi vì nàng mà đến, nàng cố ý không để cho hắn dễ chịu, hắn cần gì phải khách sáo?
Tay phải rời khỏi sợi tóc của nàng, nâng cằm nàng lên, trong nháy mắt nâng lên, Trần Kính Tông cúi xuống.
Nhìn như cường thế, kỳ thật vẫn mang theo một tia thăm dò, có lẽ chỉ cần Hoa Dương trốn về phía sau một chút, hắn sẽ lập tức buông ra.
Nhưng Hoa Dương không trốn.
Nàng nhung nhớ phụ hoàng, nhưng nhung nhớ với việc tiếp tục hưởng thụ cuộc sống cũng không mâu thuẫn.
Tuy rằng nàng sẽ không giống Trần Kính Tông phản đạo, hiếu trung nhưng vẫn như thường lệ ăn thịt uống rượu, thậm chí đắm chìm trong niềm vui giường chiếu, nhưng nụ hôn như vậy vẫn là ngẫu nhiên có thể làm được.
Dù sao ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau xuất chinh, ba bốn tháng tới có thể sẽ không có phút giây an nhàn như lúc này, cùng với sự sảng khoái sau khi tắm rửa của hai người.
Hoa Dương vòng tay quanh cổ hắn.
Toàn thân Trần Kính Tông chấn động.
Đến khi hai người cùng nhau ngã xuống giường mà Hoa Dương cũng không né tránh, Trần Kính Tông vừa nhịn lại nhịn, vẫn thăm dò ở bên tai nàng nói: "Nếu không, ta đi tắm rửa một chút?”
Hoa Dương:...