Sau khi Lý Đông Bích thu đủ các loại dược liệu, chế thành một loại thuốc khô trị trĩ. Đây là thuốc thoa ở bên ngoài, dùng khoảng mười ngày thì trĩ sẽ được tiêu trừ, sau đó còn cần điều chỉnh hơn một tháng nữa.
Trong mười ngày này, Trần Đình Giám nhất định phải chịu đủ các loại khó chịu.
Lý Đông Bích cũng đã nói rõ những chuyện này trước rồi.
Trần Đình Giám đã quyết định phải chữa bệnh, ông không sợ dùng thuốc, chẳng qua chỉ là lo lắng con dâu là công chúa luôn chu đáo như vậy, sẽ không ngừng tới hỏi thăm bệnh tình của ông.
Tôn thị nhìn phu quân trầm ngâm như vậy cũng biết trong đầu ông đang nghĩ cái gì, có một người chồng sĩ diện hão như vậy, bà cũng chỉ có thể phối hợp hết sức.
Tôn thị tới Tứ Nghi Đường, nói với Hoa Dương: “Công chúa, bệnh của lão đầu tử không có gì đáng ngại, chỉ là bản thân chàng ấy rất cố chấp, không muốn làm trễ nải không công chuyện của Kính Tông, hơn nữa nếu các con cứ ở mãi ở đây, Hiếu Tông ở xa nơi này thì còn dễ nói, chỉ sợ Bá Tông biết được lại mất công chạy đến đây xem lão đầu tử…”
Hoa Dương hiểu, cười nói: “Mẫu thân yên tâm, cũng làm phiền mẫu thân nói với phụ thân yên tâm dưỡng bệnh, sau hôm nay bọn con sẽ quay về Ninh Viện.”
Vành mắt của Tôn thị bỗng đỏ ửng.
Con dâu cả của bà thật sự rất hiếu thuận, dịu dàng lại quan tâm, nhưng người trước mắt này là công chúa ở trong cung, vậy mà lại đối xử với bà như con gái ruột vậy, bảo nàng làm sao không cảm động cho được.
“Công chúa, những lời ta nói với Lý Thái y kia hoàn toàn không phải là những lời khách sáo, có thể có được người con dâu như con, đời này của ta thật sự rất đáng giá.”
Lấy khăn tay lau lau khóe mắt, giọng nói của Tôn thị thật sự rất lớn.
Hoa Dương có chút hổ thẹn.
Đời trước Trần Đình Giám chết là ý trời, nhưng chuyện Trần Bá Tông chết oan trong ngục có quan hệ trực tiếp với đệ đệ, Tôn thị cũng phải chịu đả kích tang phu, tang tử liên tiếp, sau đó mới qua đời.
Nếu đổi lại là một quan thần nào đó đối xử với gia đình phu quân nàng như vậy, nàng nhất định sẽ lợi dụng quyền lực của công chúa để đối phương sống không bằng chết, nhưng đây lại là đệ đệ ruột của nàng.
Hoa Dương tức giận đệ đệ mình hồ đồ, nhưng tuyệt đối không thể trả thù chính đệ đệ của mình.
Đời này tất cả những gì Hoa Dương làm, tất cả đều xuất phát từ sự đồng tình và bồi thường đối với mọi người Trần gia, nàng chỉ hy vọng người tốt có thể có một cái chết an lanh, chứ nàng cũng không phải một người con dâu tốt gì cả.
Buổi sáng Trần Kính Tông đã đến Vệ Sở, Hoa Dương bảo đám nha hoàn thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi nàng còn cố ý đi đến tìm Lý Đông Bích.
Lý Đông Bích: “Công chúa đến là để hỏi bệnh tình của Các lão sao?”
Không phải ông ta không muốn nói, mà là Các lão đã dặn dò ông ta tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Hoa Dương cười cười, nói: “Có ngài ở đây, ta không cần hỏi cũng đủ yên tâm rồi. Chẳng qua là Các lão phải gánh vác trọng trách nặng nề, thỉnh cầu ngài lưu lại ở đây thêm chút thời gian, đợi Các lão hoàn toàn khỏe mạnh rồi lại về Vũ Đương hái thuốc, được không?”
Lý Đông Bích vuốt vuốt râu: “Công chúa yên tâm, nếu như lão phu đã chữa bệnh cho Các lão, đương nhiên không thể bỏ ngang giữa chừng.”
Hoa Dương: “Vậy trước khi ngài lên đường nhất định phải thông báo cho ta một tiếng, ta muốn tiễn ngài một bước, nhân tiện cũng có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
Lý Đông Bích hơi bất ngờ, nhìn Công chúa đối điện, gật đầu đồng ý.
Hoa Dương lại đến từ giã mẹ chồng, sau khi ngồi xe ngựa rời đi, nàng gọi Châu Cát đến, nói phái người đi thông báo cho Trần Kính Tông một tiếng, bảo hắn buổi tối về thẳng Ninh Viện.
Nhưng đến tận lúc hoàng hôn, chỉ có Phú Quý quay lại, nói Phò mã lo lắng cho bệnh tình của Các lão nên đã về Tổ trạch Trần gia rồi.
Hoa Dương cũng không quá bất ngờ.
Nhìn thái độ của hắn đối với cháu trai cháu gái cũng đủ biết hắn là một người trong nóng ngoài lạnh, mặc dù bình thường hắn với lão đầu tử như nước với lửa, nhưng dù sao cũng là phụ tử ruột, không có oán thù gì, sao có thể nhẫn tâm nhìn phụ thân mình bị bệnh mà không hỏi thăm gì.
Tổ trạch Trần gia, Trần Đình Giám dùng thuốc mà Lý Đông Bích điều chế, đến cơm tối cũng không thể ăn, lặng lẽ nằm sấp trên giường chịu đựng nỗi đau kia.
“Lão gia, phu nhân, Phò mã tới.”
Giọng nói của đám nha hoàn truyền vào, Trần Đình Giám chợt mở mắt, lập tức nháy mắt với thê tử của mình.
Tôn thị cực kỳ vui mừng: “Chàng lúc nào cũng nói lão Tứ không coi người phụ thân này ra gì, giờ nhìn xem, lão Tứ hiếu thuận như thế nào cơ chứ.”
Trần Đình Giám: “Nó rõ ràng là muốn đến cười nhạo ta thì có.”
Tôn thị: “Nó cười chàng thì chàng cười lại nó thôi. Lúc bá không phải nó cũng là một cục thịt xấu xí đó sao!”
Hai phu thê đang nói chuyện, Trần Kính Tông đã đi theo nha hoàn tiến vào. Trên người lúc này đã thay một bộ thường phục sạch sẽ, tóc mai hơi ướt, nhìn một cái đã biết là vừa rửa mặt xong.
Tôn thị ngạc nhiên nói: “Công chúa không ở đây mà con cũng biết giữ ý giữ tứ vậy sao? Vẫn biết là cha con dưỡng bệnh, không khí xung quanh cần phải giữ sạch sẽ đúng không?”
Mặt Trần Kính Tông vẫn không chút cảm xúc nào: “Công chúa quay về cũng không nói với con một tiếng. Nếu biết nàng đã quay về Ninh Viện, sao con phải mất công chạy qua bên này cơ chứ?”
Trần Đình Giám hừ một tiếng: “Vậy đúng là ngươi nên suy nghĩ kĩ lại xem, sao Công chúa không thèm nói với ngươi tiếng nào cơ chứ?”
Nhất định là con trai vẫn luôn khiến cho công chúa không vui vẻ, nên công chúa căn bản không buồn đối xử với hắn như một Phò mã chân chính.
Trần Kính Tông: “Vậy không phải phụ thân cũng phải nên suy nghĩ lại xem Công chúa kia có coi thường ngài hay không, nên hồi sáng lúc biết ngài bị bệnh, nàng mới dọn ra ngoài ở, ngay cả việc giả vờ làm tròn chữ hiếu cũng không muốn giả vờ nữa?”
Trần Đình Giám coi thường không trả lời, Công chúa rõ ràng là thân thiện như vậy, nào có chút nào bất kính bất hiếu cơ chứ.
Tôn thị: “Được rồi, ta trông cháu cả một ngày đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu như các người muốn cãi nhau thì chờ ta đi ra ngoài rồi hãy ồn ào. Đến lúc đó có cãi nhau cả một đêm cũng không ai ngăn cản.”
Trần Đình Giám nhắm mắt lại.
Trần Kính Tông đi tới cuối giường, quan sát lão đầu tử từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mông ông, vừa muốn mở miệng, Tôn thị đã bắn một ánh mắt đến: “Con im miệng đi, phụ thân con đã uống thuốc rồi, cần phải tĩnh dưỡng, con đến thăm đã là làm tròn chữ hiếu lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Trần Kính Tông về cơ bản đã đoán được, cái nỗi niềm khó nói thì vấn đề hoặc là ở trước mặt, hoặc là ở phía sau, nhìn lão đầu tử nằm như vậy, câu trả lời quá rõ ràng rồi.
Cái gì mà Trạng nguyên Các lão, chẳng phải cũng chỉ là một người thường thôi sao?
Hắn quay về Tứ Nghi Đường.
Mấy nha hoàn bên người nàng đều được cho lui về nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một bà già trông cửa. Trần Kính Tông trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Trên giường đều là hơi thở của nàng, cuối nhiễu hắn không thể nào ngủ được.
Hoàng hôn hôm sau, Trần Kính Tông vẫn quay lại tổ trạch một chuyến, nhưng không thấy lão đầu tử đâu, chỉ nghe mẫu thân nói lão đầu tử không có gì đáng ngại, hắn cũng sải bước rời đi, leo lên ngựa lao thẳng về phía thành Lăng Châu.
Sau khi đến Lưu Vân Điện tắm rửa thay quần áo xong xuôi, Trần Kính Tông đến Tê Phương Điện, thấy nàng đang ngồi ở trên giường nhỏ đọc sách. Hắn đi quanh phòng nhìn một lượt, phát hiện trong chén có hoa sen bọc đồ.
Những thứ phiền não trong lòng bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.
Lúc hắn quay lại lần nữa, đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm chàng không nói một lời.
Ánh mắt kia phảng phất như hai tia lửa, thiêu đốt toàn thân Hoa Dương, khiến nàng không được tự nhiên, đặt sách xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Sao hôm nay lại về muộn như vậy?”
Trần Kính Tông: “Quay về nhà cũ một chuyến.”
Hoa Dương cực kì kinh ngạc, ngay sau đó hỏi lại: “Bệnh của phụ thân như thế nào rồi?”
Trần Kính Tông: “Đã dùng thuốc rồi, chẳng qua không thể khỏi nhanh như vậy được.”
Hoa Dương gật đầu một cái, mấy lời dư thừa cũng không tiện hỏi thăm.
Trần Kính Tông bỗng nhiên cười một cái: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ lo lắng bệnh tình của lão đầu tử, không có tâm trạng cơm nước gì cả, không ngờ tới nàng lại còn có hứng thú kia.”
Lỗ tai Hoa Dương nóng lên, rũ mắt khinh bỉ nói: “Chuyện này không liên quan đến bệnh của phụ thân, chẳng qua là ta hiểu rất rõ chàng, lúc ở núi Vũ Đương chàng còn không nhịn được, chẳng lẽ bây giờ quay về thì nhịn được chắc? Thay vì để cho chàng nửa đêm giày vò ta, không bằng cho chàng được như ý luôn từ bây giờ, còn có thể ngủ ngon được một giấc.”
Trần Kính Tông không nói nữa.
Chỉ là đêm nay, Hoa Dương cũng không thể ngủ ngon giấc, trước khi ngủ không nói, nửa đêm bị Trần Kính Tông đánh thức lần đó thì cũng thôi không đề cập tới, sáng sớm trời đã sáng, Trần Kính Tông lại đến nữa!
Lúc Trần Kính Tông đứng ở mép giường thay quần áo, Hoa Giương còn mềm nhũn nằm ở trên giường, trên người là tấm chăn mỏng hắn đắp cho nàng.
Trần Kính Tông vén một nhánh tóc rủ trước mặt nàng ra sau ót, để lộ ra vẻ mặt đỏ gay như say rượu của nàng, lông mi ướt nhẹp không thể mở được.
Trần Kính Tông cột chắc đai lưng, ngồi xuống một lần nữa.
Lúc này Hoa Dương rõ ràng khốn đốn vô cùng, nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn một cái.
Lúc này Trần Kính Tông, mặc tứ phẩm quan phục màu đỏ, ánh nắng sáng sớm lung linh chiếu lên gương mặt hắn, dịu dàng như ngọc, chỉ là ngũ quan của hắn quá mức sắc bén, lúc không cười, có vẻ có chút âm trầm.
Hoa Dương bỗng nhiên phát giác chút quái dị của hắn.
Ngày trước những lúc như vậy,Trần Kính Tông vẫn luôn nói vài câu không đứng đắn để trêu chọc nàng, nhưng từ tối hôm qua cho đến bây giờ hắn vẫn luôn im lặng, chỉ chăm chăm làm ẩu.
“Sao vậy?” Hoa Dương mờ mịt hỏi, nếu như là tình huống bình thường, hắn nhất định gương mặt ngập tràn thỏa mãn rồi.
Trần Kính Tông sờ môi nàng, nói: “Không sao cả, ta đi đây, nàng ngủ thêm một giấc đi.”
Hoa Dương trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn còn có mặt mũi nói những lời này sao?
Trần Kính Tông cười, trước khi nàng tránh đi đã kịp hôn nàng một cái, lúc này mới quay người rời đi.
Hoa Dương suy nghĩ kĩ một chút, hình như người này cũng không có thay đổi gì chắc là do lúc trước nhịn quá lâu nên tối hôm qua mới sốt ruột như vậy.
…
Trong thời gian Trần Đình Giám chữa bệnh, Trần Kính Tông cứ cách một ngày sẽ quay trở về nhà một chuyến, hỏi xong tình trạng của ông rồi lại rời đi, không hề ngủ lại.
Trung tuần tháng mười, là thời điểm Trần Đình giám đau khổ nhất, người gấy rộc đi hẳn, thậm chí còn không có cả sức lực cạo râu, may là Tôn thị vẫn còn đau lòng cho phu quân mình, hàng ngày chăm chỉ cạo râu cho ông.
Sau những đau khổ này là chuỗi ngày điều chỉnh, đợi đến ngày nghỉ cuối tháng mười, ba đôi phu thê cùng nhau trở lại tổ trạch, Trần Đình Giám đã có thể cử động được một cách tự nhiên. Nếu không phải Lý Đông Bích vẫn còn ở đó, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng không biết phụ thân mình đã từng bị bệnh.
“Phụ thân, ngài bị bệnh như thế nào cơ chứ, sao không nói với chúng ta một tiếng?”
Bởi vì tự trách bản thân mình không thể tận hiếu với phụ thân, giọng điệu của Trần Bá Tông cũng trở nên nghiêm khắc hơn một chút.
Trần Hiếu Tông cũng nói với mẫu thân những lời tương tự như vậy, chỉ có Trần Kính Tông là đứng bên cạnh Hoa Dương, cười như không cười.
Trần Đình Giám trợn mắt nhìn mấy đứa con trai, trách móc nói: “Được rồi, bệnh nhẹ mà thôi, hôm nay cũng đã khỏi rồi, các người đừng dài dòng nữa.”
Sắc mặt trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông có chút hối tiếc.
Tầm mắt của Lý Đông Bích dừng trên người hai huynh đệ kia. Ông ta cảm thấy bản thân mình cần phải nhắc nhở Trần Các lão một tiếng, để ông truyền đạt lại những phương pháp điều dưỡng kia cho hai người con trai quan văn này. Bên ngoài anh tuấn thì có tác dụng gì cơ chứ, bệnh kia cũng không thể xem nhẹ được.
Cả nhà mọi người đồng loạt trịnh trọng cảm ơn Lý Đông Bích.
Lý Đông Bích ở Trần gia ăn yến tiệc xong, chuẩn bị cáo từ.
Hoa Dương một mình mời ông ta qua phòng khách nói chuyện: “Không biết ngài ở núi Vũ Đương thu nhập được thảo dược xong có dự tính gì không?”
Lý Đông Bích cười nói: “Lão phu chuẩn bị tiếp tục ngao du thiên hạ, thu nhập thảo dược ở khắp các nơi, tương lai sẽ viết thành một cuốn sách.”
Hoa Dương thật lòng nói: “Nếu như ngài đã dụng tâm như vậy, nhất định sẽ tạo phúc cho bách tính trăm họ, lưu danh muôn đời.”
Lý Đông Bích cũng không vòng vo, nói thẳng: “Lúc trước Công chúa nói có chuyện muốn thương lượng với lão phu, xin hỏi là chuyện gì.”
Hoa Dương rũ mắt xuống, trong lòng khó chịu, gương mặt cũng xuất hiện chút bi thương, nói: “Mấy năm gần đây long thể của phụ hoàng không còn được như xưa, ta muốn thỉnh cầu nàng có thể đến Kinh thành ở lại hai, ba năm được không. Ngộ nhỡ bệnh tình của phụ hoàng trở nên ác liệt hơn, có ngài ở đó ta cũng…”
Nàng không nói được nữa, quay đầu đi.
Nàng không thích thói ham sắc của phụ hoàng, cũng bởi vì khi còn bé vô tình chứng kiến cảnh tượng đó, sau đó vẫn luôn cố gắng xa cách với người.
Mãi đến khi phụ hoàng đột nhiên bị bạo bệnh, lúc hai cha con gặp lại nhau đã là âm dương cách biệt, Hoa Dương mới bắt đầu hối hận.
Phụ hoàng ở chung với nữ nhân khác như thế nào thì có quan hệ gì với đứa con gái là nàng cơ chứ? Phụ hoàng có háo sắc hơn nữa cũng không để cho nàng phải chịu chút tủi thân nào, sao nàng phải để tâm những chuyện vụn vặt?
Sau khi sống lại, Hoa Dương vẫn luôn rất muốn gặp phụ hoàng, nhưng nàng lại không có lí do gì đột nhiên hồi kinh, hơn nữa Lăng Châu cũng có chuyện phải giải quyết, chỉ có thể đợi đến sang năm cùng nhà chồng quay về kinh thành.
Gần đây cha chồng bị bệnh, thấy Trần Kính Tông thường xuyên chạy đến bên người phụ thân chăm sóc, nàng càng muốn gặp phụ hoàng hơn.
Nhưng nàng làm con dâu không thể quan tâm cha chồng, nàng làm con gái, cũng không tiện khuyên can phụ hoàng ít dính nữ sắc, khuyên cũng chưa chắc có tác dụng.
Biện pháp tốt nhất chính là mời Lý Đông Bích trở về Thái y viện, lời dặn dò của danh y Phụ hoàng chắc chắn sẽ phải nghe.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hoa Dương lại một lần nữa nhìn Lý Đông Bích.
Vành mắt của nàng còn đó, đôi mắt trong suốt cũng nhiêm một tầng hơi nước.
Cô nương bình thường như vậy đã đủ khiến có người ta thương tiếc, huống chi là Hoa Dương còn xinh đẹp như vậy.
Lý Đông Bích mềm lòng, nhưng trên vai hắn còn nghiệp lớn phải biên sách, Lăng Châu rất gần, nhưng kinh thành lại quá xa.
“Công chúa, mặc dù lão phu không ở kinh thành, nhưng đối với tình huống của Hoàng thượng cũng có chút hiểu biết. Công chúa hẳn nên biết, nếu như một người bị mắc bệnh, chỉ có thầy thuốc muốn chữa bệnh cho người đó là không đủ, mà còn cần người đó phải phối hợp với thầy thuốc chữa bệnh mới được. Năm xưa lúc lão phu còn ở trong cung, đã từng nhiều lần khuyên can Hoàng Thượng phải tu thân dưỡng tính, nhưng không hề được Hoàng Thượng đáp ứng, quay đầu đi lại là chuyện ta ta làm, cho nên nếu như lão phu quay lại kinh thành cũng chỉ là một chuyến tay không mà thôi.”
“Công chúa cũng không cần quá lo lắng, lão phu quả thật có chút y thuật, ở đân gian có thể có chút hư hanh, nhưng Thái y viện trong cũng hội tụ đầy đủ danh y trong thiên hạ, y thuật của chư vị Thái y chỉ hơn không kém lão phu, một khi Hoàng Thương có chuyện gì, Thái y nhất định sẽ toàn lực chữa trị.”
Còn có một câu, Lý Đông Bích không nói ra, đó chính là, nếu như Cảnh Thuận Đế mắc phải chứng bệnh nan y gì đó, thì cho dù Thái y không trị được hết, vậy hắn đi thì cũng không có năng lực xoay chuyển trời đất.
Hoa Dương mím môi, đạo lý này nàng hiểu, nhưng nàng vẫn tin tưởng Lý Đông Bích hơn.
Lý Đông Bích cười khổ, quay người hành lễ với nàng: “Chí lão phu chỉ nằm ở biên sách, xin Công chúa tác thành.”
Hoa Dương không muốn tác thành, Hoa Dương muốn bắt Lý Đông Bích lại, bắt hắn phải quay lại kinh thành.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy, nào có năng lực làm cơ chứ.
“Nếu như có ngày nào đó ngài đột nhiên muốn trở lại kinh thành, nhất định phải nói với ta một chút mới được.” Hoa Dương ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Lý Đông Bích cười cười: “Lão phu nhớ rồi.”
Ông ta xoạy người rời đi.
Đám người Trần Đình Giám đang chờ ở trong sân, đợi để tiễn ông ta.
Chỉ có mình Trần Kính Tông thấy Hoa Dương chưa ra, quay người bước vào phòng khách.
Hoa Dương nghiêng đầu, không muốn để hắn thấy sự khác thường của mình.
Trần Kính Tông quan sát nàng từ đầu đến cuối, cười nói: “Nàng đúng thật là giống như nữ nhi ruột của phụ thân, làm kích Lý Thái y đến lệ rơi đầy mặt.”
Hoa Dương:….
Mặc dù não thì mắc Trần Kính Tông không thôi, nhưng hắn lại cho nàng một cái cớ rất tốt.
Điều chỉnh cảm xúc xong xuôi, nàng trợn mắt nhìn Trần Kính Tông nói: “Lý Thái y phải đi rồi, chàng không đi tiễn người ta sao?”
Trần Kính Tông thấy nàng đã khôi phục lại dáng vẻ của một công chúa, lúc này mới đuổi theo nàng ra ngoài cùng tiễn khách.
Ngoài cửa Trần gia, Lý Đông Bích chắp tay chào mọi người lần cuối, lên xe ngựa.
Hoa Dương mời thần y tới, lại phái Châu Cát tự mình hộ tống, cực kì lễ phép.
Xe ngựa dần dần đi xa, bàn tay dưới tay áo của Trần Kính Tông cũng nắm chặt.
Hắn có thể đuổi kịp Lý Đông Bích, hỏi xem Hoa Dương vừa nói gì với ông ta, nhưng nàng không muốn nói cho hắn nghe, hắn cần gì phải nghe ngóng cơ chứ.
Chuyện này giống như ngủ cùng nàng vậy, phải là nàng tự nguyện mới được.
Trong mười ngày này, Trần Đình Giám nhất định phải chịu đủ các loại khó chịu.
Lý Đông Bích cũng đã nói rõ những chuyện này trước rồi.
Trần Đình Giám đã quyết định phải chữa bệnh, ông không sợ dùng thuốc, chẳng qua chỉ là lo lắng con dâu là công chúa luôn chu đáo như vậy, sẽ không ngừng tới hỏi thăm bệnh tình của ông.
Tôn thị nhìn phu quân trầm ngâm như vậy cũng biết trong đầu ông đang nghĩ cái gì, có một người chồng sĩ diện hão như vậy, bà cũng chỉ có thể phối hợp hết sức.
Tôn thị tới Tứ Nghi Đường, nói với Hoa Dương: “Công chúa, bệnh của lão đầu tử không có gì đáng ngại, chỉ là bản thân chàng ấy rất cố chấp, không muốn làm trễ nải không công chuyện của Kính Tông, hơn nữa nếu các con cứ ở mãi ở đây, Hiếu Tông ở xa nơi này thì còn dễ nói, chỉ sợ Bá Tông biết được lại mất công chạy đến đây xem lão đầu tử…”
Hoa Dương hiểu, cười nói: “Mẫu thân yên tâm, cũng làm phiền mẫu thân nói với phụ thân yên tâm dưỡng bệnh, sau hôm nay bọn con sẽ quay về Ninh Viện.”
Vành mắt của Tôn thị bỗng đỏ ửng.
Con dâu cả của bà thật sự rất hiếu thuận, dịu dàng lại quan tâm, nhưng người trước mắt này là công chúa ở trong cung, vậy mà lại đối xử với bà như con gái ruột vậy, bảo nàng làm sao không cảm động cho được.
“Công chúa, những lời ta nói với Lý Thái y kia hoàn toàn không phải là những lời khách sáo, có thể có được người con dâu như con, đời này của ta thật sự rất đáng giá.”
Lấy khăn tay lau lau khóe mắt, giọng nói của Tôn thị thật sự rất lớn.
Hoa Dương có chút hổ thẹn.
Đời trước Trần Đình Giám chết là ý trời, nhưng chuyện Trần Bá Tông chết oan trong ngục có quan hệ trực tiếp với đệ đệ, Tôn thị cũng phải chịu đả kích tang phu, tang tử liên tiếp, sau đó mới qua đời.
Nếu đổi lại là một quan thần nào đó đối xử với gia đình phu quân nàng như vậy, nàng nhất định sẽ lợi dụng quyền lực của công chúa để đối phương sống không bằng chết, nhưng đây lại là đệ đệ ruột của nàng.
Hoa Dương tức giận đệ đệ mình hồ đồ, nhưng tuyệt đối không thể trả thù chính đệ đệ của mình.
Đời này tất cả những gì Hoa Dương làm, tất cả đều xuất phát từ sự đồng tình và bồi thường đối với mọi người Trần gia, nàng chỉ hy vọng người tốt có thể có một cái chết an lanh, chứ nàng cũng không phải một người con dâu tốt gì cả.
Buổi sáng Trần Kính Tông đã đến Vệ Sở, Hoa Dương bảo đám nha hoàn thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi nàng còn cố ý đi đến tìm Lý Đông Bích.
Lý Đông Bích: “Công chúa đến là để hỏi bệnh tình của Các lão sao?”
Không phải ông ta không muốn nói, mà là Các lão đã dặn dò ông ta tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Hoa Dương cười cười, nói: “Có ngài ở đây, ta không cần hỏi cũng đủ yên tâm rồi. Chẳng qua là Các lão phải gánh vác trọng trách nặng nề, thỉnh cầu ngài lưu lại ở đây thêm chút thời gian, đợi Các lão hoàn toàn khỏe mạnh rồi lại về Vũ Đương hái thuốc, được không?”
Lý Đông Bích vuốt vuốt râu: “Công chúa yên tâm, nếu như lão phu đã chữa bệnh cho Các lão, đương nhiên không thể bỏ ngang giữa chừng.”
Hoa Dương: “Vậy trước khi ngài lên đường nhất định phải thông báo cho ta một tiếng, ta muốn tiễn ngài một bước, nhân tiện cũng có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
Lý Đông Bích hơi bất ngờ, nhìn Công chúa đối điện, gật đầu đồng ý.
Hoa Dương lại đến từ giã mẹ chồng, sau khi ngồi xe ngựa rời đi, nàng gọi Châu Cát đến, nói phái người đi thông báo cho Trần Kính Tông một tiếng, bảo hắn buổi tối về thẳng Ninh Viện.
Nhưng đến tận lúc hoàng hôn, chỉ có Phú Quý quay lại, nói Phò mã lo lắng cho bệnh tình của Các lão nên đã về Tổ trạch Trần gia rồi.
Hoa Dương cũng không quá bất ngờ.
Nhìn thái độ của hắn đối với cháu trai cháu gái cũng đủ biết hắn là một người trong nóng ngoài lạnh, mặc dù bình thường hắn với lão đầu tử như nước với lửa, nhưng dù sao cũng là phụ tử ruột, không có oán thù gì, sao có thể nhẫn tâm nhìn phụ thân mình bị bệnh mà không hỏi thăm gì.
Tổ trạch Trần gia, Trần Đình Giám dùng thuốc mà Lý Đông Bích điều chế, đến cơm tối cũng không thể ăn, lặng lẽ nằm sấp trên giường chịu đựng nỗi đau kia.
“Lão gia, phu nhân, Phò mã tới.”
Giọng nói của đám nha hoàn truyền vào, Trần Đình Giám chợt mở mắt, lập tức nháy mắt với thê tử của mình.
Tôn thị cực kỳ vui mừng: “Chàng lúc nào cũng nói lão Tứ không coi người phụ thân này ra gì, giờ nhìn xem, lão Tứ hiếu thuận như thế nào cơ chứ.”
Trần Đình Giám: “Nó rõ ràng là muốn đến cười nhạo ta thì có.”
Tôn thị: “Nó cười chàng thì chàng cười lại nó thôi. Lúc bá không phải nó cũng là một cục thịt xấu xí đó sao!”
Hai phu thê đang nói chuyện, Trần Kính Tông đã đi theo nha hoàn tiến vào. Trên người lúc này đã thay một bộ thường phục sạch sẽ, tóc mai hơi ướt, nhìn một cái đã biết là vừa rửa mặt xong.
Tôn thị ngạc nhiên nói: “Công chúa không ở đây mà con cũng biết giữ ý giữ tứ vậy sao? Vẫn biết là cha con dưỡng bệnh, không khí xung quanh cần phải giữ sạch sẽ đúng không?”
Mặt Trần Kính Tông vẫn không chút cảm xúc nào: “Công chúa quay về cũng không nói với con một tiếng. Nếu biết nàng đã quay về Ninh Viện, sao con phải mất công chạy qua bên này cơ chứ?”
Trần Đình Giám hừ một tiếng: “Vậy đúng là ngươi nên suy nghĩ kĩ lại xem, sao Công chúa không thèm nói với ngươi tiếng nào cơ chứ?”
Nhất định là con trai vẫn luôn khiến cho công chúa không vui vẻ, nên công chúa căn bản không buồn đối xử với hắn như một Phò mã chân chính.
Trần Kính Tông: “Vậy không phải phụ thân cũng phải nên suy nghĩ lại xem Công chúa kia có coi thường ngài hay không, nên hồi sáng lúc biết ngài bị bệnh, nàng mới dọn ra ngoài ở, ngay cả việc giả vờ làm tròn chữ hiếu cũng không muốn giả vờ nữa?”
Trần Đình Giám coi thường không trả lời, Công chúa rõ ràng là thân thiện như vậy, nào có chút nào bất kính bất hiếu cơ chứ.
Tôn thị: “Được rồi, ta trông cháu cả một ngày đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu như các người muốn cãi nhau thì chờ ta đi ra ngoài rồi hãy ồn ào. Đến lúc đó có cãi nhau cả một đêm cũng không ai ngăn cản.”
Trần Đình Giám nhắm mắt lại.
Trần Kính Tông đi tới cuối giường, quan sát lão đầu tử từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mông ông, vừa muốn mở miệng, Tôn thị đã bắn một ánh mắt đến: “Con im miệng đi, phụ thân con đã uống thuốc rồi, cần phải tĩnh dưỡng, con đến thăm đã là làm tròn chữ hiếu lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Trần Kính Tông về cơ bản đã đoán được, cái nỗi niềm khó nói thì vấn đề hoặc là ở trước mặt, hoặc là ở phía sau, nhìn lão đầu tử nằm như vậy, câu trả lời quá rõ ràng rồi.
Cái gì mà Trạng nguyên Các lão, chẳng phải cũng chỉ là một người thường thôi sao?
Hắn quay về Tứ Nghi Đường.
Mấy nha hoàn bên người nàng đều được cho lui về nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một bà già trông cửa. Trần Kính Tông trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Trên giường đều là hơi thở của nàng, cuối nhiễu hắn không thể nào ngủ được.
Hoàng hôn hôm sau, Trần Kính Tông vẫn quay lại tổ trạch một chuyến, nhưng không thấy lão đầu tử đâu, chỉ nghe mẫu thân nói lão đầu tử không có gì đáng ngại, hắn cũng sải bước rời đi, leo lên ngựa lao thẳng về phía thành Lăng Châu.
Sau khi đến Lưu Vân Điện tắm rửa thay quần áo xong xuôi, Trần Kính Tông đến Tê Phương Điện, thấy nàng đang ngồi ở trên giường nhỏ đọc sách. Hắn đi quanh phòng nhìn một lượt, phát hiện trong chén có hoa sen bọc đồ.
Những thứ phiền não trong lòng bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.
Lúc hắn quay lại lần nữa, đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm chàng không nói một lời.
Ánh mắt kia phảng phất như hai tia lửa, thiêu đốt toàn thân Hoa Dương, khiến nàng không được tự nhiên, đặt sách xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Sao hôm nay lại về muộn như vậy?”
Trần Kính Tông: “Quay về nhà cũ một chuyến.”
Hoa Dương cực kì kinh ngạc, ngay sau đó hỏi lại: “Bệnh của phụ thân như thế nào rồi?”
Trần Kính Tông: “Đã dùng thuốc rồi, chẳng qua không thể khỏi nhanh như vậy được.”
Hoa Dương gật đầu một cái, mấy lời dư thừa cũng không tiện hỏi thăm.
Trần Kính Tông bỗng nhiên cười một cái: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ lo lắng bệnh tình của lão đầu tử, không có tâm trạng cơm nước gì cả, không ngờ tới nàng lại còn có hứng thú kia.”
Lỗ tai Hoa Dương nóng lên, rũ mắt khinh bỉ nói: “Chuyện này không liên quan đến bệnh của phụ thân, chẳng qua là ta hiểu rất rõ chàng, lúc ở núi Vũ Đương chàng còn không nhịn được, chẳng lẽ bây giờ quay về thì nhịn được chắc? Thay vì để cho chàng nửa đêm giày vò ta, không bằng cho chàng được như ý luôn từ bây giờ, còn có thể ngủ ngon được một giấc.”
Trần Kính Tông không nói nữa.
Chỉ là đêm nay, Hoa Dương cũng không thể ngủ ngon giấc, trước khi ngủ không nói, nửa đêm bị Trần Kính Tông đánh thức lần đó thì cũng thôi không đề cập tới, sáng sớm trời đã sáng, Trần Kính Tông lại đến nữa!
Lúc Trần Kính Tông đứng ở mép giường thay quần áo, Hoa Giương còn mềm nhũn nằm ở trên giường, trên người là tấm chăn mỏng hắn đắp cho nàng.
Trần Kính Tông vén một nhánh tóc rủ trước mặt nàng ra sau ót, để lộ ra vẻ mặt đỏ gay như say rượu của nàng, lông mi ướt nhẹp không thể mở được.
Trần Kính Tông cột chắc đai lưng, ngồi xuống một lần nữa.
Lúc này Hoa Dương rõ ràng khốn đốn vô cùng, nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn một cái.
Lúc này Trần Kính Tông, mặc tứ phẩm quan phục màu đỏ, ánh nắng sáng sớm lung linh chiếu lên gương mặt hắn, dịu dàng như ngọc, chỉ là ngũ quan của hắn quá mức sắc bén, lúc không cười, có vẻ có chút âm trầm.
Hoa Dương bỗng nhiên phát giác chút quái dị của hắn.
Ngày trước những lúc như vậy,Trần Kính Tông vẫn luôn nói vài câu không đứng đắn để trêu chọc nàng, nhưng từ tối hôm qua cho đến bây giờ hắn vẫn luôn im lặng, chỉ chăm chăm làm ẩu.
“Sao vậy?” Hoa Dương mờ mịt hỏi, nếu như là tình huống bình thường, hắn nhất định gương mặt ngập tràn thỏa mãn rồi.
Trần Kính Tông sờ môi nàng, nói: “Không sao cả, ta đi đây, nàng ngủ thêm một giấc đi.”
Hoa Dương trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn còn có mặt mũi nói những lời này sao?
Trần Kính Tông cười, trước khi nàng tránh đi đã kịp hôn nàng một cái, lúc này mới quay người rời đi.
Hoa Dương suy nghĩ kĩ một chút, hình như người này cũng không có thay đổi gì chắc là do lúc trước nhịn quá lâu nên tối hôm qua mới sốt ruột như vậy.
…
Trong thời gian Trần Đình Giám chữa bệnh, Trần Kính Tông cứ cách một ngày sẽ quay trở về nhà một chuyến, hỏi xong tình trạng của ông rồi lại rời đi, không hề ngủ lại.
Trung tuần tháng mười, là thời điểm Trần Đình giám đau khổ nhất, người gấy rộc đi hẳn, thậm chí còn không có cả sức lực cạo râu, may là Tôn thị vẫn còn đau lòng cho phu quân mình, hàng ngày chăm chỉ cạo râu cho ông.
Sau những đau khổ này là chuỗi ngày điều chỉnh, đợi đến ngày nghỉ cuối tháng mười, ba đôi phu thê cùng nhau trở lại tổ trạch, Trần Đình Giám đã có thể cử động được một cách tự nhiên. Nếu không phải Lý Đông Bích vẫn còn ở đó, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng không biết phụ thân mình đã từng bị bệnh.
“Phụ thân, ngài bị bệnh như thế nào cơ chứ, sao không nói với chúng ta một tiếng?”
Bởi vì tự trách bản thân mình không thể tận hiếu với phụ thân, giọng điệu của Trần Bá Tông cũng trở nên nghiêm khắc hơn một chút.
Trần Hiếu Tông cũng nói với mẫu thân những lời tương tự như vậy, chỉ có Trần Kính Tông là đứng bên cạnh Hoa Dương, cười như không cười.
Trần Đình Giám trợn mắt nhìn mấy đứa con trai, trách móc nói: “Được rồi, bệnh nhẹ mà thôi, hôm nay cũng đã khỏi rồi, các người đừng dài dòng nữa.”
Sắc mặt trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông có chút hối tiếc.
Tầm mắt của Lý Đông Bích dừng trên người hai huynh đệ kia. Ông ta cảm thấy bản thân mình cần phải nhắc nhở Trần Các lão một tiếng, để ông truyền đạt lại những phương pháp điều dưỡng kia cho hai người con trai quan văn này. Bên ngoài anh tuấn thì có tác dụng gì cơ chứ, bệnh kia cũng không thể xem nhẹ được.
Cả nhà mọi người đồng loạt trịnh trọng cảm ơn Lý Đông Bích.
Lý Đông Bích ở Trần gia ăn yến tiệc xong, chuẩn bị cáo từ.
Hoa Dương một mình mời ông ta qua phòng khách nói chuyện: “Không biết ngài ở núi Vũ Đương thu nhập được thảo dược xong có dự tính gì không?”
Lý Đông Bích cười nói: “Lão phu chuẩn bị tiếp tục ngao du thiên hạ, thu nhập thảo dược ở khắp các nơi, tương lai sẽ viết thành một cuốn sách.”
Hoa Dương thật lòng nói: “Nếu như ngài đã dụng tâm như vậy, nhất định sẽ tạo phúc cho bách tính trăm họ, lưu danh muôn đời.”
Lý Đông Bích cũng không vòng vo, nói thẳng: “Lúc trước Công chúa nói có chuyện muốn thương lượng với lão phu, xin hỏi là chuyện gì.”
Hoa Dương rũ mắt xuống, trong lòng khó chịu, gương mặt cũng xuất hiện chút bi thương, nói: “Mấy năm gần đây long thể của phụ hoàng không còn được như xưa, ta muốn thỉnh cầu nàng có thể đến Kinh thành ở lại hai, ba năm được không. Ngộ nhỡ bệnh tình của phụ hoàng trở nên ác liệt hơn, có ngài ở đó ta cũng…”
Nàng không nói được nữa, quay đầu đi.
Nàng không thích thói ham sắc của phụ hoàng, cũng bởi vì khi còn bé vô tình chứng kiến cảnh tượng đó, sau đó vẫn luôn cố gắng xa cách với người.
Mãi đến khi phụ hoàng đột nhiên bị bạo bệnh, lúc hai cha con gặp lại nhau đã là âm dương cách biệt, Hoa Dương mới bắt đầu hối hận.
Phụ hoàng ở chung với nữ nhân khác như thế nào thì có quan hệ gì với đứa con gái là nàng cơ chứ? Phụ hoàng có háo sắc hơn nữa cũng không để cho nàng phải chịu chút tủi thân nào, sao nàng phải để tâm những chuyện vụn vặt?
Sau khi sống lại, Hoa Dương vẫn luôn rất muốn gặp phụ hoàng, nhưng nàng lại không có lí do gì đột nhiên hồi kinh, hơn nữa Lăng Châu cũng có chuyện phải giải quyết, chỉ có thể đợi đến sang năm cùng nhà chồng quay về kinh thành.
Gần đây cha chồng bị bệnh, thấy Trần Kính Tông thường xuyên chạy đến bên người phụ thân chăm sóc, nàng càng muốn gặp phụ hoàng hơn.
Nhưng nàng làm con dâu không thể quan tâm cha chồng, nàng làm con gái, cũng không tiện khuyên can phụ hoàng ít dính nữ sắc, khuyên cũng chưa chắc có tác dụng.
Biện pháp tốt nhất chính là mời Lý Đông Bích trở về Thái y viện, lời dặn dò của danh y Phụ hoàng chắc chắn sẽ phải nghe.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hoa Dương lại một lần nữa nhìn Lý Đông Bích.
Vành mắt của nàng còn đó, đôi mắt trong suốt cũng nhiêm một tầng hơi nước.
Cô nương bình thường như vậy đã đủ khiến có người ta thương tiếc, huống chi là Hoa Dương còn xinh đẹp như vậy.
Lý Đông Bích mềm lòng, nhưng trên vai hắn còn nghiệp lớn phải biên sách, Lăng Châu rất gần, nhưng kinh thành lại quá xa.
“Công chúa, mặc dù lão phu không ở kinh thành, nhưng đối với tình huống của Hoàng thượng cũng có chút hiểu biết. Công chúa hẳn nên biết, nếu như một người bị mắc bệnh, chỉ có thầy thuốc muốn chữa bệnh cho người đó là không đủ, mà còn cần người đó phải phối hợp với thầy thuốc chữa bệnh mới được. Năm xưa lúc lão phu còn ở trong cung, đã từng nhiều lần khuyên can Hoàng Thượng phải tu thân dưỡng tính, nhưng không hề được Hoàng Thượng đáp ứng, quay đầu đi lại là chuyện ta ta làm, cho nên nếu như lão phu quay lại kinh thành cũng chỉ là một chuyến tay không mà thôi.”
“Công chúa cũng không cần quá lo lắng, lão phu quả thật có chút y thuật, ở đân gian có thể có chút hư hanh, nhưng Thái y viện trong cũng hội tụ đầy đủ danh y trong thiên hạ, y thuật của chư vị Thái y chỉ hơn không kém lão phu, một khi Hoàng Thương có chuyện gì, Thái y nhất định sẽ toàn lực chữa trị.”
Còn có một câu, Lý Đông Bích không nói ra, đó chính là, nếu như Cảnh Thuận Đế mắc phải chứng bệnh nan y gì đó, thì cho dù Thái y không trị được hết, vậy hắn đi thì cũng không có năng lực xoay chuyển trời đất.
Hoa Dương mím môi, đạo lý này nàng hiểu, nhưng nàng vẫn tin tưởng Lý Đông Bích hơn.
Lý Đông Bích cười khổ, quay người hành lễ với nàng: “Chí lão phu chỉ nằm ở biên sách, xin Công chúa tác thành.”
Hoa Dương không muốn tác thành, Hoa Dương muốn bắt Lý Đông Bích lại, bắt hắn phải quay lại kinh thành.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy, nào có năng lực làm cơ chứ.
“Nếu như có ngày nào đó ngài đột nhiên muốn trở lại kinh thành, nhất định phải nói với ta một chút mới được.” Hoa Dương ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Lý Đông Bích cười cười: “Lão phu nhớ rồi.”
Ông ta xoạy người rời đi.
Đám người Trần Đình Giám đang chờ ở trong sân, đợi để tiễn ông ta.
Chỉ có mình Trần Kính Tông thấy Hoa Dương chưa ra, quay người bước vào phòng khách.
Hoa Dương nghiêng đầu, không muốn để hắn thấy sự khác thường của mình.
Trần Kính Tông quan sát nàng từ đầu đến cuối, cười nói: “Nàng đúng thật là giống như nữ nhi ruột của phụ thân, làm kích Lý Thái y đến lệ rơi đầy mặt.”
Hoa Dương:….
Mặc dù não thì mắc Trần Kính Tông không thôi, nhưng hắn lại cho nàng một cái cớ rất tốt.
Điều chỉnh cảm xúc xong xuôi, nàng trợn mắt nhìn Trần Kính Tông nói: “Lý Thái y phải đi rồi, chàng không đi tiễn người ta sao?”
Trần Kính Tông thấy nàng đã khôi phục lại dáng vẻ của một công chúa, lúc này mới đuổi theo nàng ra ngoài cùng tiễn khách.
Ngoài cửa Trần gia, Lý Đông Bích chắp tay chào mọi người lần cuối, lên xe ngựa.
Hoa Dương mời thần y tới, lại phái Châu Cát tự mình hộ tống, cực kì lễ phép.
Xe ngựa dần dần đi xa, bàn tay dưới tay áo của Trần Kính Tông cũng nắm chặt.
Hắn có thể đuổi kịp Lý Đông Bích, hỏi xem Hoa Dương vừa nói gì với ông ta, nhưng nàng không muốn nói cho hắn nghe, hắn cần gì phải nghe ngóng cơ chứ.
Chuyện này giống như ngủ cùng nàng vậy, phải là nàng tự nguyện mới được.