• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Dương không thể nghĩ ra món quà ‘cả đời không quên’ mà Trần Kính Tông có thể tặng cho nàng là gì.

Thứ nhất hắn không có bạc, mà dù có cũng không so được với Phụ hoàng, từ khi còn nhỏ trong cung chuyên môn đốt pháo hoa vì nàng, những chuyện đó bây giờ đã trở nên mơ hồ, chỉ còn là ký ức.

Còn nữa, Trần Kính Tông là người tập võ thô lỗ, hắn không thể làm ra mấy cái thơ từ tuyệt diễm, tranh chữ lưu danh muôn đời, cũng như không thể nghĩ ra bất cứ ý tưởng văn nhã độc đáo nào.

Ngoại trừ võ nghệ ra thì hắn giỏi nhất chính là không đứng đắn, Hoa Dương tin tưởng hắn có thể nghĩ ra một món quà không đứng đắn đến mức làm nàng cả đời khó quên, nhưng nếu Trần Kính Tông thật sự làm như vậy, nàng nhất định sẽ lấy roi đánh cho hắn một trận.

Hai ngày trôi qua, chớp mắt đã đến ngày 17 tháng 4, trước sinh nhật Hoa Dương một ngày.

Buổi sáng trước khi Trần Kính Tông đi tới Vệ Sở, hắn nói với Hoa Dương: “Chạng vạng tối trở về ta sẽ tự tay nấu cho nàng một chén mì trường thọ.”

Hoa Dương:...

Nàng đột nhiên nghĩ đến khó quên cũng chia làm nhiều loại, nếu Trần Kính Tông đưa cho nàng một món quà keo kiệt thì đại khái nàng cũng sẽ nhớ cả đời.

Không riêng gì nàng ghét bỏ, cả Triều Vân, Triều Nguyệt cũng tràn ngập thất vọng đối với vị Phò mã này, nếu nói Phò mã còn có bất ngờ khác ngoài mì trường thọ này, vậy sao không gặp các nàng để căn dặn lặng lẽ chuẩn bị.

Đợi đến hoàng hôn Trần Kính Tông trở về phủ, hắn thay quần áo xong thì bước thẳng vào phòng bếp.

Nghĩ tới chén mì này là món quà của nàng, vẻ mặt Hoa Dương đầy ghét bỏ đi tới phòng bếp trông coi.

Người phụ trách phòng bếp là Phùng công công và nhóm tiểu thái giám đều bị Trần Kính Tông đuổi ra ngoài, bây giờ trong căn phòng bếp rộng rãi chỉ có hai vợ chồng bọn họ, một người xắn tay áo lên nhào bột, người kia thì kêu nha hoàn đặt một chiếc xích đu ở cửa, thoải mái ngồi nhìn.

Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng một nửa sườn mặt anh tuấn của Trần Kính Tông, hắn rũ lông mi, vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc nhào nặn bột, có thể so sánh với một bức tranh văn nhân.

Hoa Dương thầm nghĩ, với túi da như vậy, chỉ cần dùng tâm tư vào đọc sách, đừng nói là Trạng Nguyên, lấy cái Thám Hoa cũng không thành vấn đề.

Thời điểm cắt thành sợi mì, Trần Kính Tông dùng dao phay lưu loát trôi chảy, mỗi sợi mì đều có độ dày tương đương với thân lá.

Hoa Dương đúng là thích ăn mì một cách tinh tế, chỉ là không biết hắn quan sát biết được hay là cố ý khoe khoang kỹ thuật dùng dao cho nàng xem.

Đến khi Trần Kính Tông chuẩn bị nhóm lửa Hoa Dương không muốn dính phải khói dầu nên trở về phòng.

Khi nấu mì, việc nhào sợi mì tốn nhiều công sức nhất, một khi đã làm xong hết về sợi mì thì phần còn lại sẽ nhanh thôi.

Mười lăm phút sau, Trần Kính Tông bưng một cái khay tới nhà chính, trên khay có hai chén mì trường thọ bốc khói, bên trên có thịt bò thái lát, chân giò hun khói, nấm hương và trứng chiên vàng hơi xém cạnh.

“Từ xưa đến nay, chàng có lẽ là người duy nhất tự tay làm mì cho Công chúa.”

Hoa Dương ngồi vào bàn, sau khi thưởng thức màu sắc của mì trường thọ thì nói với Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông dõng dạc: “Món quà thì nhẹ tình ý mới nặng, phu thê hai ta tương lai còn ở bên nhau mấy chục năm, hà tất mỗi năm còn phải làm những thứ sáo rỗng đó.”

Hoa Dương hừ một tiếng, nàng đã nghĩ đến nên tặng quà gì cho hắn vào năm nay, nếu hắn đã làm mì vậy nàng sẽ tặng hắn một bức thư pháp với dòng chữ: “Phò mã mặt dày nhất thiên hạ.”

Ghét bỏ thì ghét bỏ, có điều tài nấu ăn của Trần Kính Tông thật sự không tệ, sợi mì mảnh lại dai, Trần Kính Tông làm phần cho nàng cũng rất vừa ăn.

Húp hai thìa canh, Hoa Dương buông đũa xuống, súc miệng.

Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối.

Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nói là không có mong chờ gì với sinh nhật lần này nhưng những năm trước trong cung tổ chức sinh nhật đều náo nhiệt, đều bắt đầu chuẩn bị từ tối hôm trước, tối hôm nay cứ như vậy nhạt nhẽo mà kết thúc, khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Trần Kính Tông đột nhiên hỏi: “Nàng còn giữ bộ y phục lúc đi núi hoa đào không?”

Hoa Dương: “Chàng hỏi cái này làm gì?”

Trần Kính Tông: “Chút nữa ta đưa nàng ra khỏi thành, ăn mặc quá phú quý sẽ không tiện.”

Giọng điệu của hắn như thường, có điều hai mắt Hoa Dương lại sáng lên, hứng thú bộc phát hỏi: “Ra khỏi thành đi đâu?”

Trần Kính Tông: “Tới rồi nàng sẽ biết, mau gọi bọn họ tiến vào trang điểm cho nàng, chậm trễ hồi lâu, cửa thành sẽ đóng mất.”

Hoa Dương bảo hắn đợi ở nhà chính.

Trần Kính Tông ra cửa, không chút để ý nói: “Vẫn nên chải đầu kiểu thiếu nữ đi, ta không nghĩ lén gặp một người phụ đã có chồng lúc nửa đêm đâu.”

Hoa Dương:...

Hắn rời đi không bao lâu, Triều Vân và Triều Nguyệt cùng tiến vào.

Lúc trước Hoa Dương vì không nắm chắc có thể làm Tương Vương cắn câu nên đã chuẩn bị tổng cộng bốn bộ y phục, một bộ hồng nhạt đã thưởng cho tiểu nha hoàn, lần này Hoa DƯơng chọn một bộ hoa hải đường nhàn nhạt, phía dưới phối với chiếc váy dài màu trắng.

Đổi xong quần áo thì Triều Vân giúp nàng chải đầu, vui vẻ nói: “Bất ngờ này của Phò mã đủ sâu, đến chúng em cũng không biết gì.”

Hoa Dương: “Không thể nói sớm, chưa chắc đã là kinh hỉ gì.”

Triều Nguyệt cười nói: “Không đâu, nếu Phò mã dám làm bậy với sinh nhật ngài, đó chẳng phải là ngứa da muốn ăn roi của ngài sao.”

Vừa nói đùa, Triều Vân vừa tỉ mỉ giúp Công chúa cài một bông hoa mẫu đơn nhỏ bằng lụa màu hồng tinh xảo.

“Nhìn từ phía sau, công chúa cứ như Tiểu gia Bích Ngọc* của dân gian vậy.”

Tiểu gia Bích Ngọc: “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”.

“Nhưng vừa nhìn phía trước, hóa ra Tiểu gia Bích Ngọc lại khuynh quốc khuynh thành.”

Tiếng cười nói trêu chọc của hai nha hoàn từ trong phòng truyền ra, Trần Kính Tông đặt chén trà xuống, ánh mắt rơi vào bức màn.

Chờ thêm một lát thì nghe tiếng bước chân chủ tớ đi tới, Triều Vân ở phía trước mở rèm cửa, Hoa Dương hơi rũ mắt đi ra ngoài.

Trần Kính Tông nhìn dung mạo như hoa mẫu đơn của nàng dưới ánh đèn, trong lòng cảm kích ông cụ.

Không có phụ thân như ông cụ, hắn thật sự không cưới được Công chúa xinh đẹp như vậy.

“Đi thôi, ở cửa đông đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.”

Trần Kính Tông đứng dậy nói.

Hoa Dương: “Chàng có chuẩn bị chiếc mạng che mặt không?”

Trần Kính Tông: “Ta có.”

Hoa Dương yên tâm mà đi theo hắn.

Tới bên cửa đông, Trần Kính Tông nói với hai nha hoàn: “Tối mai sau khi ăn xong chúng ta sẽ trở về, nếu có người tới cửa, các ngươi tùy cơ ứng biến.”

Triều Vân, Triều Nguyệt đều lo lắng nhìn chủ tử, Công chúa lớn như vậy nhưng chưa từng qua đêm ở bên ngoài một mình, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì Phò mã sẽ bố trí đủ thị vệ chứ?

Về chuyện lớn Hoa Dương vẫn tin tưởng Trần Kính Tông, bảo các nàng chỉ cần chăm sóc khu vườn.

Khoảng thời gian này về cơ bản hàng xóm đều đã chuẩn bị nghỉ ngơi, trên đường không có một bóng người, Trần Kính Tông bế Hoa Dương lên xe ngựa, tự hắn làm người đánh xe.

Hoa Dương ngồi ở bên trong xe, xuyên qua khe hở của rèm nhìn đường phố yên tĩnh tối tắm bên ngoài, cảm giác có chút bất an lại cực kỳ mới mẻ.

Trần Kính Tông một đường đi tới cổng thành không bị cản trở, vào lúc cửa thành chuẩn bị đóng thì có người ra vào, đáng ra thị vệ trông giữ phải kiểm tra cẩn thận hơn, có điều Trần Kính Tông cùng thị vệ đã sớm quen biết, hai hàng thị vệ vừa thấy là Phò mã thì không hỏi một tiếng, trực tiếp cho đi, khiến Hoa Dương ngồi bên trong lo lắng vô cớ.

Bên trong thành vẫn còn chút ánh đèn, đến khi ra ngoài thành chỉ có bóng tối vô tận.

Hoa Dương bất an dần dần vượt qua mới mẻ, hơn nữa Trần Kính Tông đánh xe có chút nhanh, nàng không thể không đỡ vào thùng xe, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chàng muốn đưa ta đi đâu?”

Trần Kính Tông cười: “Mang đi bán lấy tiền, có sợ không?”

Hoa Dương: “Chàng còn nói bậy thì ta trở về.”

Trần Kính Tông: “Tự mình trở về? Không sợ bị cô hồn dã quỷ quấn thân à.”

Hoa Dương: …

Cái gì mà sinh nhật kinh hỉ, kinh hách thì có!

Ngày thường không có người dám lấy yêu ma quỷ quái ra hù dọa Hoa Dương, nên lúc này Hoa Dương mới biết nàng cũng sợ những thứ này, lần duy nhất không sợ đó là vì tên hỗn đản Trần Kính Tông kia!

Xe ngựa tiếp tục chạy nhanh, Trần Kính Tông càng không nói lời nào Hoa Dương càng sợ, chỉ cảm thấy bức màn hai bên lắc lư như thể có quỷ hồn quấy phá vậy.

Nàng thật sự không chịu nổi, cúi người đi tới trước cửa xe mở ra.

Trước xe ngựa treo hai cái đèn lồng, lung lay phát ra hai luồng ánh sáng có thể bao phủ khoảng mười thước trước xe ngựa.

“Sợ?” Trần Kính Tông quay đầu lại hỏi.

Hoa Dương lườm hắn.

Trần Kính Tông cười vỗ vào chân mình.

Hoa Dương do dự trong chốc lát, sau đó vẫn ngồi xuống.

Trên thực tế nàng được tính là cao hơn nữ tử bình thường, vẫn không sánh được Trần Kính Tông thân cao chín thước, người vừa sung sức lại cường tráng, một tay hắn cầm roi một tay ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ.

Hoa Dương sợ gặp phải người trên đường, cả khuôn mặt gần như vùi vào lồng ngực hắn.

Trần Kính Tông cúi đầu ngửi mùi hương từ trên tóc nàng trêu chọc nói: “Nàng không sợ ta lỡ tay làm nàng rơi xuống sao?”

Hoa Dương: “Nếu chàng dám làm ta ngã, ta sẽ gọi người đẩy chàng từ trên tường thành xuống.”

Trần Kính Tông: “Chắc là dám, chỉ là luyến tiếc thôi.”

Hoa Dương cảm thấy cuối cùng hắn cũng nói một câu tiếng người, sau đó đã nghe hắn bổ sung nói: “Thật sự ngã gãy xương phải chăm sóc nửa năm, ta tìm ai ngủ đây?”

Hoa Dương:...

Có Trần Kính Tông ở đây, lại thêm cái miệng của hắn, Hoa Dương đã sớm vứt cô hồn dã quỷ gì đó ra sau đầu, nàng đấu võ mồm với hắn một hồi, lại cào rồi véo hắn. Giữa tiếng ồn ào, chiếc xe ngựa đi dọc theo con đường không biết qua bao nhiêu khúc cong, bỗng nhiên đi vào một nơi có tầm nhìn rộng rãi. Bên trái là bóng dáng của những ngọn núi hùng vĩ nối tiếp nhau, bên phải là mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh sao.

Trần Kính Tông thả chậm tốc độ xe giải thích nói: “Núi này gọi là Phượng Hoàng Sơn, còn hồ tên là Trường Hồ.”

Hoa Dương: “Ban ngày phong cảnh ở đây có lẽ đẹp, nhưng xem ban đêm quá dọa người.”

Trần Kính Tông: “Buổi tối tự nhiên có cái hay của buổi tối.”

Xe ngựa lại đi thêm lúc nữa rồi dừng ở bên bờ, quả nhiên có một chiếc du thuyền đậu ở ven bờ.

“Phò mã?” Một bóng đen từ đầu thuyền chui ra, thấp giọng thử hỏi.

Trần Kính Tông đáp lại, Phú Quý xác nhận là chủ tử, vội vã vào bên trong lấy ra một chiếc đèn lồng rồi nhảy ra khỏi thuyền tới nghênh đón các chủ tử.

Tất cả những thứ nên chuẩn bị đều ở bên trong du thuyền, Trần Kính Tông giao xe ngựa cho Phú Quý xong thì ôm Hoa Dương lên thuyền.

Bên trong du thuyền có bàn có ghế, mấy ngọn đèn đồng chiếu rọi lộ ra vài phần ấm áp.

Trần Kính Tông ôm Hoa Dương tới trên giường: “Nàng ngồi ở đây một lát, ta chèo thuyền ra giữa hồ.”

Hoa Dương gật đầu.

Trần Kính Tông đi ra ngoài, rất nhanh chiếc rung chuyển và từ từ đi về phía trước.

Hoa Dương tò mò đánh giá bốn phía, trên bàn có một bộ ấm trà và một hộp đồ ăn.

Chăn màn gối đệm trên giường bằng lụa, hẳn là còn mới, chắc hẳn đây là nơi nàng và Trần Kính Tông qua đêm tối nay.

Hoa Dương đi đến bồn rửa mặt, chậu đồng mới tinh đựng một nửa chậu nước trong vắt sâu thẳm.

Nàng làm khăn ướt nhẹp sau đó lau mặt, trên đường đi chắc chắn có chút tro bụi.

Đơn giản thu dọn xong, Hoa Dương đi ra khoang thuyền.

Một chiếc đèn được treo ở đuôi thuyền, bóng dáng thon dài của Trần Kính Tông đứng ở một bên, không nhanh không vội đứng ở đó..

Vào giữa tháng tư ở Lăng Châu, ban ngày có hơi nóng, buổi tối vừa vặn tốt, mặt hồ không có gió cũng không cần lo lắng bị cảm.

Xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy nhỏ vụn vặt.

Hoa Dương ngồi ở trên tấm thảm trải sẵn từ trước nhìn ngôi sao trên bầu trời, rồi lại mặt hồ nước phía xa xa.

“Ninh Viện cũng có hồ, vì sao phải chạy ra ngoài này?” Nàng hỏi.

Trần Kính Tông: “Tất nhiên là vì làm những việc không thể làm ở Ninh Viện.”

Hoa Dương luôn cảm thấy lời này có chút không đứng đắn, nhưng nếu là ngủ thì ở Ninh Viện vẫn có thể ngủ.

Khi thuyền đến giữa hồ, Trần Kính Tông hạ neo, dẫn Hoa Dương tới đầu thuyền.

“Lúc này Hoa Dương mới phát hiện ra đầu thuyền vậy mà bày mấy cái rương, bên trong đều là pháo hoa.

“Đây là pháo hoa tốt nhất thành Lăng Châu, tuy không thể so được với trong hoàng cung, nhưng ta đã tiêu hết số tiền mà ta có, coi như đã tận tâm.”

Trần Kính Tông lấy một bó pháo hoa ra, nói với Hoa Dương.

Hoa Dương cười.

Trần Kính Tông còn chuẩn bị một chiếc ghế mây.

Hoa Dương rướn người về phía trước, đắp một chiếc chăn mỏng, nhàn nhã thảnh thơi nhìn Trần Kính Tông vì nàng đốt pháo hoa.

Nàng đã sớm xem chán pháo hoa ở trong cùng, đây vẫn là lần đầu tiên xem pháo hoa trên mặt nước.

Chỉ có Trần Kính Tông một người làm, pháo hoa chỉ có thể nở từng chiếc một trên bầu trời đêm, nhưng mỗi chiếc đều trở thành một điểm sáng lộng lẫy trên bầu trời đêm rộng lớn.

Trần Kính Tông đốt bao lâu, Hoa Dương nhìn bấy lâu, bởi vì nằm cũng sẽ không mỏi cổ.

Đến khi chiếc pháo hoa cuối cùng được đốt xong, mí mắt Hoa Dương cũng khó có thể nhấc lên.

Trần Kính Tông ôm nàng trở về trong thuyền, một tay ôm nàng đang mơ màng sắp ngủ, tay kia cởi áo giúp nàng.

Sau khi chui vào ổ chăn, Hoa Dương đã ngủ rồi.

Trần Kính Tông dán lại, ở bên tai nàng hỏi: “Thích không?”

Hoa Dương mơ hồ mà ừ một tiếng.

Trần Kính Tông hôn lên vành tai nàng: “Ngủ đi, ngày mai còn có cái hay hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK