Hè tháng sáu nóng bức, cũng chỉ có sớm muộn gì cũng sẽ mát mẻ một chút.
Bởi vì tối hôm qua chén hoa sen lại phát huy công dụng, Hoa Dương ngủ đến đầu giờ Thìn mới tỉnh, chờ nàng ăn xong cơm sáng, đã là thời gian thượng triều, nếu các đại thần trong cung không có nhiều việc, hội triều cũng nên kết thúc.
Thừa dịp thời tiết nóng còn chưa bao phủ xuống, Hoa Dương mang theo bọn nha hoàn đến hoa viên Trần phủ dạo một vòng, lúc về lại đến Xuân Hòa Đường ngồi một chút.
Đại tẩu Du Tú cũng đang có mặt, nàng ấy là một cô nương tốt, đang làm cho mẹ chồng một cái áo ngắn mỏng để thông khí.
Khi Hoa Dương tới, Tôn thị đang mặc thử.
Tôn thị rất là bất đắc dĩ nói: “Đã nói với đại tẩu con bao nhiêu lần rồi, kêu nó làm cho mình thêm vài món xiêm y, ta cũng đã đến tuổi này, mặc cũng không mặc ra hoa được, hà tất lãng phí nguyên liệu tốt.”
Du Tú không biết nói nhiều lời nói dí dỏm, dịu dàng giúp mẹ chồng kiểm tra xem có vừa người hay không.
Hoa Dương nhìn khuôn mặt mẹ chồng tuy rằng tuổi đã cao nhưng vẫn còn phong vận, cười nói: “Bản thân nương chính là một đóa hoa, những xiêm y đó đều là lá xanh phụ trợ cho ngài.”
Tôn thị bị con dâu Công chúa nói ngọt đến không khép miệng được, mặt đều cười đến đỏ: “Nếu Lão Tứ có thể nói ngọt bằng ba phần của Công chúa, ta cũng có thể bớt đi mấy sợi tóc bạc.”
Chờ bà ấy thử xiêm y xong, Hoa Dương nhân lúc mặt trời chưa quá chói chang, rời khỏi Xuân Hòa Đường.
Triều Nguyệt ở một bên bung dù, Triều Vân một tay đỡ cánh tay Công chúa, một tay cầm quạt tròn quạt gió cho Công chúa.
Chủ tớ ba người cồng kềnh như thế, tự nhiên không nện bước nhanh được, chậm rì rì đi đến chỗ Tứ nghi đường, còn chưa đi vào, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân chạy vội.
Đây chính là phủ đệ của thủ phụ, bọn hạ nhân đều đã từng được học quy củ, trừ phi gặp phải việc gấp, không có khả năng hoang mang rối loạn mà chạy vội.
Hoa Dương dừng bước chân lại, nghi hoặc nhìn qua.
Vòng qua cây hoa xuất hiện ở trước mặt nàng, thế nhưng là Trần Kính Tông, một người giờ này khắc này hoặc là nên ở trong cung khai triều, hoặc là đã tan triều sắp xuất phát đến chỗ Tả vệ Đại Hưng.
Hình như hắn rất gấp, chạy đến đỏ mặt.
Chuyện này quá hiếm thấy, sức lực hắn lớn như vậy, từng ôm từng cõng Hoa Dương nhiều lần như vậy, trừ phi mệt tới cực điểm, mặt đều khó hồng một chút.
Nhìn thấy Hoa Dương, Trần Kính Tông ngừng lại, hơi thở hắn dồn dập có vẻ chật vật, khuôn mặt anh tuấn lại thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn nàng càng là phức tạp xưa nay chưa từng có.
Hoa Dương vừa muốn mở miệng, hỏi hắn vì sao lúc này trở về, một tiếng chuông trầm thấp cổ xưa sâu kín. bỗng nhiên từ nơi xa vang đến.
Tim Hoa Dương đập nhanh hơn một chút.
Trong kinh thành cũng có một ít chùa miếu, nhưng những chùa miếu đó đều dùng chuông nhỏ, tiếng chuông không truyền được quá xa, chỉ có chuông lớn trong cung…
Như thủy triều tầng tầng lớp lớp, tiếng chuông thứ hai theo sát tới.
Tay Triều Nguyệt bung dù bắt đầu phát run.
Dù rớt xuống, ánh mặt trời lóa mắt chiếu tới.
Hoa Dương nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt thẳng tắp rơi xuống dọc theo gương mặt tái nhợt, tựa như hai dòng nước suối, tranh nhau làm ướt nhẹp gò má Công chúa.
Trần Kính Tông đi tới, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hoa Dương trừ rơi lệ, thân mình tựa như một cây hoa cỏ yên lặng, ngực Trần Kính Tông lại phập phồng lên xuống, nhịp tim đập nổ lớn như sấm.
Mãi cho đến khi chín tiếng chuông tang tuyên cáo Đế Vương băng hà kết thúc, hơi thở Trần Kính Tông mới hơi chút bình phục lại.
Mặt Hoa Dương dán vào ngực hắn, ngay khi ngực kia dần dần khôi phục nhịp đập bình thường, như mặt hồ cuồn cuộn quy về yên lặng, kinh hãi và đau khổ trong lòng nàng thế nhưng cũng hòa hoãn xuống theo.
Tựa như một trận mưa to thình lình xảy ra, biến thành một trận mưa xuân tí tách kéo dài lại vô tận.
“Chàng có biết, phụ hoàng, đi như thế nào không?”
Hoa Dương chôn ở trong ngực hắn, thong thả hỏi.
Trần Kính Tông: “Triều hội kết thúc, khi Hoàng Thượng đứng lên, đột nhiên hộc máu không ngừng.”
“Ông ấy đi rất nhanh, trước khi lâm chung chỉ kịp dặn dò ba chuyện.”
Hắn nói ba câu Cảnh Thuận đế nói, tường thuật lại cho nàng nghe, không thiếu một chữ nào.
Hai chuyện trước đều là đại sự, là chuyện mà trước khi một minh quân chết nên quan tâm nhất, trong dự kiến của Hoa Dương.
Duy độc chuyện thứ ba, phụ hoàng vậy mà còn vướng bận không thể lại chơi cờ cùng nàng.
Công chúa từ lúc chuông bắt đầu vang chỉ yên lặng rơi lệ, giờ phút này rốt cuộc cũng khóc ra tiếng.
Hoa Dương chỉ muốn mau chóng đi gặp phụ hoàng.
Nhưng xe quá chậm, Trần Kính Tông trực tiếp đỡ Hoa Dương lên lưng ngựa hắn, hắn lại lên ngựa, một tay ôm chặt nàng, một tay nắm chặt dây cương, bay nhanh đi như khi tới.
Lưng ngựa xóc nảy, ánh mặt trời chói mắt.
Hoa Dương nửa dựa vào trong lòng ngực Trần Kính Tông, có hắn ở đây, nàng không cần lo lắng tốc độ nhanh như vậy có thể đụng vào người hay không, có thể khiến nàng bị ngã xuống ngựa hay không.
Hoa Dương chỉ ngơ ngẩn nhìn đường lát đá dưới chân lui về phía sau với tốc độ cực nhanh rồi lại kéo dài vô tận, có khi tầm mắt sáng tỏ, có đôi khi sẽ bỗng nhiên mơ hồ.
Trần phủ cách Hoàng thành rất gần, tuấn mã phi nhanh trong vòng một chén trà nhỏ là tới rồi.
Trần Kính Tông thật cẩn thận ôm nàng xuống ngựa.
Cửa hoàng thành mở ra, đứng ở dưới cửa thành nguy nga, có thể trông thấy một con đường dẫn vào cung vừa thẳng tắp rộng lớn vừa rất dài, Quá Đoan môn, Ngọ môn, Thái Hòa Môn, vòng qua hoàng cực, trung cực, tam đại điện kiến cực, lại qua một Càn Thanh môn, là Càn Thanh cung.
Con đường này, các đại thần quen thuộc, Hoa Dương cũng quen thuộc.
Khi nàng vẫn còn là một Công chúa nho nhỏ, liền thích sai thái giám, cung nữ dẫn nàng chơi đùa ở khắp nơi trong Hoàng cung, con đường này là con đường nàng thích nhất, bởi vì trên đường sẽ gặp được rất nhiều người. Nàng từng gặp các văn võ đại thần ở bên ngoài uy phong lẫm liệt cung kính đi qua con đường này đi bái kiến phụ hoàng, nếu những đại thần đó nhìn thấy nàng, cũng đều sẽ nở nụ cười ôn hòa yêu quý, thẳng đến nàng càng lúc càng lớn, lòng yêu quý của bọn họ mới biến thành kính trọng.
Mẫu hậu sẽ quản giáo nàng, không cho nàng tới trước cung chạy loạn, không hợp quy củ lễ pháp.
Mẫu hậu đương nhiên là một mẫu hậu tốt, vừa quan tâm nàng và đệ đệ, lại dạy dỗ nghiêm khắc, hy vọng bọn họ trưởng thành khiến thần dân đều khen trữ quân và Công chúa.
Không thể phủ nhận, mẫu hậu giáo dưỡng tỷ đệ bọn họ tận tâm hơn phụ hoàng nhiều, tận tâm cũng có nghĩa là càng vất vả càng mệt.
Nhưng người vất vả chưa chắc có thể được con cái cảm kích, khi Hoa Dương còn chưa đủ hiểu chuyện, nàng và đệ đệ vẫn luôn thích phụ hoàng hơn, bởi vì phụ hoàng rất ấm áp, đặc biệt là đối với nàng, dường như Hoa Dương muốn cái gì, phụ hoàng đều sẽ cho nàng cái đó. Mẫu hậu phản đối nàng tới trước cung, phụ hoàng sẽ tự mình nắm tay dắt nàng tới chơi đùa, có khi phụ hoàng còn giấu nàng sau long ỷ hoặc bình phong, để nàng nghe lén ông và các thần tử nói chuyện.
Mẫu hậu là mẫu hậu tốt nhất, phụ hoàng có lẽ không phải Hoàng thượng tốt nhất, nhưng lại là người cưng chiều nàng nhất trên đời này.
Phụ hoàng còn một ngày, cả Hoàng cung này đều là nhà nàng, một ngôi nhà chân chính, Hoa Dương muốn về cung khi nào thì về cung, không cần lo lắng có ai không chào đón.
Phụ hoàng không còn nữa, mẫu hậu, đệ đệ cũng đều là thân nhân của nàng, nhưng Hoa Dương biết, mẫu hậu xưa nay nghiêm khắc tuy rằng yêu thương nàng, lại sẽ đặt quy củ trước phần yêu thương này. Đệ đệ liền càng không cần phải nói, hắn ta rất nhanh sẽ hoàn toàn lớn lên, sẽ đặt rất nhiều chuyện trước vị tỷ tỷ này. Mặc dù hắn ta còn chưa đại hôn, hắn ta cũng sẽ không cố ý dành ra thời gian tới nói chuyện, chơi cờ, dùng cơm với nàng như phụ hoàng.
Lúc tới rất gấp, khi chân chính tiến cung, Hoa Dương ngược lại đi rất chậm.
Phụ hoàng vừa đi, dường như đã mang đi sự yêu quý của rất nhiều người để lại cho nàng trong Hoàng cung này đi, về sau nàng đến nữa, cũng sẽ phải chịu áp lực của quyền thế uy nghiêm trong Hoàng cung này nhiều hơn.
Mẫu hậu nói, nàng xuất giá nghĩa là đã biến thành cô nương lớn, không thể lại tùy hứng làm bậy.
Chỉ có Hoa Dương rõ ràng, phụ hoàng đi rồi, mới là chân chính khiến nàng phải tuân theo cái luật đó.
Càn Thanh cung.
Cung nhân đã rửa sạch hết máu tanh trên người cho Cảnh Thuận đế, thay mới một bộ long bào màu đen.
Hoàng Thượng đi rất đột nhiên, căn bản không kịp chuẩn bị tang sự cho chính mình, tang phục cũng phải khâu vá gấp rút.
Phi tần, văn võ bá quan, các cung nhân mênh mông quỳ một đám, Trần Kính Tông dẫn Hoa Dương đi qua những người này, cuối cùng, hắn quỳ gối trên vị trí một phò mã nên quỳ.
Hoa Dương một mình tiến lên.
Thích Hoàng hậu và Thái tử sóng vai quỳ gối bên long sàng, Thích Hoàng hậu để mặt mộc, không ngừng rơi nước mắt.
Thái tử mười ba tuổi đã gào khóc một trận, còn ghé nửa người trên vào trên giường, một tay nắm tay phụ hoàng, cứ như phụ hoàng sẽ còn tỉnh lại.
“Tỷ tỷ.”
Nhìn thấy tỷ tỷ, Thái tử lại bắt đầu nức nở ra tiếng.
Hoa Dương quỳ xuống, dời tay đệ đệ đi, đổi thành chính mình nắm.
Tay phụ hoàng đã biến lạnh, lại vẫn mềm như khi còn sống. Phụ hoàng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, giữa mày vẫn ôn hòa như cũ.
Thái tử nghẹn ngào nói ở bên tai tỷ tỷ: “Thái y nói, nói phụ hoàng lo lắng quốc sự làm lụng vất vả quá độ……”
Tầm mắt Hoa Dương mơ hồ nhìn phụ hoàng ngủ say.
Nàng biết chân tướng, phụ hoàng sa vào nữ sắc, lạm dụng đan dược, sớm đã đào rỗng thân thể, trừ phi trị tận gốc, những cách khác đều không cứu được phụ hoàng.
Nàng không thể trị tận gốc, chỉ có thể dùng những biện pháp trị phần ngọn đó, ngóng trông có thể làm phụ hoàng sống lâu thêm mấy năm.
Nhưng ông trời không muốn thỏa mãn lòng tham của nàng, chỉ để phụ hoàng sống lâu thêm chín ngày.
Chín ngày là rất rất ngắn, nhưng ít nhất lần này phụ hoàng ngã xuống trên triều đình, ngã xuống trước mặt văn võ đại thần, đi rất có thể diện, không đến mức bị sử quan ghi xuống một bút không sáng rọi như vậy, bị hậu nhân nhạo báng.
Hoa Dương cầm chặt tay phụ hoàng.
Này đại khái là lần duy nhất từ khi nàng sống lại phân ưu giúp phụ hoàng.
Tang lễ có Thích Hoàng hậu, Nội Các, Lễ Bộ, Khâm Thiên Giám chờ quan viên chủ trì, chuyện cần Hoa Dương làm cũng không nhiều, nàng thay một thân tang phục, cùng đệ đệ quỳ gối túc trực bên linh cữu trong Càn Thanh cung là được.
Các văn võ bá quan cũng phải quỳ, chỉ là tất cả đều thối lui đến ngoài cửa.
Khi màn đêm buông xuống, liền chỉ có hậu phi, Thái tử cùng với hai vị Công chúa còn ở Càn Thanh cung.
Hoa Dương vẫn luôn quỳ đến giờ Tý mới tạm về Tê Phượng điện nghỉ ngơi, chờ đến giờ Dần lại đến Càn Thanh cung quỳ.
Hai canh giờ này, Hoa Dương nằm ở trên giường, lại không hề buồn ngủ.
Phụ hoàng đi rồi chính là đi rồi, đời trước nàng đã trải qua phần đau thương này, đời này cũng vẫn luôn có chuẩn bị, khi một ngày này thật sự đến, nàng vẫn sẽ đau, lại sẽ không để chính mình hoàn toàn đắm chìm ở trong bi thống.
Nàng còn có càng chuyện quan trọng phải làm.
Phụ hoàng còn sống, nàng không thể đối phó với Dự vương, thậm chí ngay cả ám chỉ mẫu hậu cha chồng làm cho bọn họ phòng ngừa chu đáo cũng không được, bởi vì sợ có cái lỡ như, làm phụ hoàng hoài nghi bọn họ muốn hãm hại Dự vương.
Hiện giờ phụ hoàng đi rồi, đệ đệ sắp kế vị, cách cuối tháng Dự vương đời trước tạo phản còn có 28 ngày, chỉ cần mẫu hậu, cha chồng ra tay kịp thời, liền còn có cơ hội ngăn cản Dự vương tạo phản trước.
Hôm sau sắc trời vẫn một màu đen nhánh, Hoa Dương ở Càn Thanh cung gặp được mẫu hậu, đệ đệ dưới tình huống không hề chuẩn bị thương tâm quá mức, tối hôm qua quỳ đến nửa đêm ngất xỉu, còn chưa tỉnh lại.
“Mẫu hậu, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng ngài, tốt nhất ngài cũng mời Trần Các lão đến đi.”
Thích Hoàng hậu cũng mặc một thân tang phục màu trắng, trên đầu chỉ mang một cây trâm gỗ, khuôn mặt mỹ lệ chưa dặm phấn trang điểm gì.
Trong lòng bà giấu rất nhiều chuyện, không quá để ý lời nữ nhi nói, chỉ gọi nữ nhi vào một bên, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Dương quá quen mẫu hậu như vậy, thói quen đến ngay cả một chút cảm xúc ấm ức cũng sẽ không có nữa, chỉ bình tĩnh nhìn mẫu hậu, nói: “Tối hôm qua phụ hoàng báo mộng cho con, muốn con cần phải thương nghị cùng ngài, Trần các lão.”
Không biết là biểu tình nữ nhi quá mức ngưng trọng, hay là lời nữ nhi nói dao động phần xem nhẹ của Thích Hoàng hậu, bà nghĩ nghĩ, kêu nữ nhi đến Ngự Thư Phòng Càn Thanh cung chờ trước.
Hoa Dương ngồi ở Ngự Thư Phòng trong chốc lát, Trần Đình Giám tới trước.
Làm Nội Các thủ phụ, đêm qua Trần Đình Giám cũng gần như trắng đêm không ngủ, tuổi tác cũng đã hơn 50 tuổi, ông ấy khó có thể tránh khỏi mà xuất hiện vài phần tiều tụy, nhưng ánh mắt ông ấy vừa đau kịch liệt vừa kiên định nội liễm, dường như có cao ốc đổ xuống ông ấy cũng có thể đỡ bằng sức của một mình mình.
Trần Đình Giám là phụng ám chỉ của Thích Hoàng hậu tới, ông ấy cho rằng Thích Hoàng hậu có đại sự tìm mình, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy con dâu Công chúa ở Ngự Thư Phòng.
Thái độ Trần Đình Giám đối xử với Thích Hoàng hậu và con dâu Công chúa khẳng định là không giống nhau.
Gần như khi vừa mới đối mặt với Hoa Dương, ánh mắt Trần Đình Giám liền trở nên ôn hòa từ bi hơn, dường như người đứng đối diện vẫn là tiểu Công chúa bảy tám tuổi kia, tiểu Công chúa rất khổ sở, cần ông ấy trấn an.
Hoa Dương lã chã rơi lệ.
Trần Đình Giám cũng chua xót như vậy, tuy rằng Cảnh Thuận đế không phải người ông ấy cảm nhận là minh quân chân chính, lại cũng là một Hoàng thượng tốt yêu dân như con, biết những thần tử như bọn họ sẽ không cô phụ bá tánh, mới dám buông tay cho bọn họ, cũng trong lúc Nội Các cần, kiên định chống lưng cho bọn họ.
“Công chúa nén bi thương, Tiên đế thương yêu ngài nhất, nhất định không đành lòng ngài thương tâm như thế.”
Hoa Dương gật gật đầu, lấy khăn lau nước mắt.
Lúc này, Thích Hoàng hậu cũng tới rồi.
Bởi vì tối hôm qua chén hoa sen lại phát huy công dụng, Hoa Dương ngủ đến đầu giờ Thìn mới tỉnh, chờ nàng ăn xong cơm sáng, đã là thời gian thượng triều, nếu các đại thần trong cung không có nhiều việc, hội triều cũng nên kết thúc.
Thừa dịp thời tiết nóng còn chưa bao phủ xuống, Hoa Dương mang theo bọn nha hoàn đến hoa viên Trần phủ dạo một vòng, lúc về lại đến Xuân Hòa Đường ngồi một chút.
Đại tẩu Du Tú cũng đang có mặt, nàng ấy là một cô nương tốt, đang làm cho mẹ chồng một cái áo ngắn mỏng để thông khí.
Khi Hoa Dương tới, Tôn thị đang mặc thử.
Tôn thị rất là bất đắc dĩ nói: “Đã nói với đại tẩu con bao nhiêu lần rồi, kêu nó làm cho mình thêm vài món xiêm y, ta cũng đã đến tuổi này, mặc cũng không mặc ra hoa được, hà tất lãng phí nguyên liệu tốt.”
Du Tú không biết nói nhiều lời nói dí dỏm, dịu dàng giúp mẹ chồng kiểm tra xem có vừa người hay không.
Hoa Dương nhìn khuôn mặt mẹ chồng tuy rằng tuổi đã cao nhưng vẫn còn phong vận, cười nói: “Bản thân nương chính là một đóa hoa, những xiêm y đó đều là lá xanh phụ trợ cho ngài.”
Tôn thị bị con dâu Công chúa nói ngọt đến không khép miệng được, mặt đều cười đến đỏ: “Nếu Lão Tứ có thể nói ngọt bằng ba phần của Công chúa, ta cũng có thể bớt đi mấy sợi tóc bạc.”
Chờ bà ấy thử xiêm y xong, Hoa Dương nhân lúc mặt trời chưa quá chói chang, rời khỏi Xuân Hòa Đường.
Triều Nguyệt ở một bên bung dù, Triều Vân một tay đỡ cánh tay Công chúa, một tay cầm quạt tròn quạt gió cho Công chúa.
Chủ tớ ba người cồng kềnh như thế, tự nhiên không nện bước nhanh được, chậm rì rì đi đến chỗ Tứ nghi đường, còn chưa đi vào, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân chạy vội.
Đây chính là phủ đệ của thủ phụ, bọn hạ nhân đều đã từng được học quy củ, trừ phi gặp phải việc gấp, không có khả năng hoang mang rối loạn mà chạy vội.
Hoa Dương dừng bước chân lại, nghi hoặc nhìn qua.
Vòng qua cây hoa xuất hiện ở trước mặt nàng, thế nhưng là Trần Kính Tông, một người giờ này khắc này hoặc là nên ở trong cung khai triều, hoặc là đã tan triều sắp xuất phát đến chỗ Tả vệ Đại Hưng.
Hình như hắn rất gấp, chạy đến đỏ mặt.
Chuyện này quá hiếm thấy, sức lực hắn lớn như vậy, từng ôm từng cõng Hoa Dương nhiều lần như vậy, trừ phi mệt tới cực điểm, mặt đều khó hồng một chút.
Nhìn thấy Hoa Dương, Trần Kính Tông ngừng lại, hơi thở hắn dồn dập có vẻ chật vật, khuôn mặt anh tuấn lại thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhìn nàng càng là phức tạp xưa nay chưa từng có.
Hoa Dương vừa muốn mở miệng, hỏi hắn vì sao lúc này trở về, một tiếng chuông trầm thấp cổ xưa sâu kín. bỗng nhiên từ nơi xa vang đến.
Tim Hoa Dương đập nhanh hơn một chút.
Trong kinh thành cũng có một ít chùa miếu, nhưng những chùa miếu đó đều dùng chuông nhỏ, tiếng chuông không truyền được quá xa, chỉ có chuông lớn trong cung…
Như thủy triều tầng tầng lớp lớp, tiếng chuông thứ hai theo sát tới.
Tay Triều Nguyệt bung dù bắt đầu phát run.
Dù rớt xuống, ánh mặt trời lóa mắt chiếu tới.
Hoa Dương nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt thẳng tắp rơi xuống dọc theo gương mặt tái nhợt, tựa như hai dòng nước suối, tranh nhau làm ướt nhẹp gò má Công chúa.
Trần Kính Tông đi tới, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hoa Dương trừ rơi lệ, thân mình tựa như một cây hoa cỏ yên lặng, ngực Trần Kính Tông lại phập phồng lên xuống, nhịp tim đập nổ lớn như sấm.
Mãi cho đến khi chín tiếng chuông tang tuyên cáo Đế Vương băng hà kết thúc, hơi thở Trần Kính Tông mới hơi chút bình phục lại.
Mặt Hoa Dương dán vào ngực hắn, ngay khi ngực kia dần dần khôi phục nhịp đập bình thường, như mặt hồ cuồn cuộn quy về yên lặng, kinh hãi và đau khổ trong lòng nàng thế nhưng cũng hòa hoãn xuống theo.
Tựa như một trận mưa to thình lình xảy ra, biến thành một trận mưa xuân tí tách kéo dài lại vô tận.
“Chàng có biết, phụ hoàng, đi như thế nào không?”
Hoa Dương chôn ở trong ngực hắn, thong thả hỏi.
Trần Kính Tông: “Triều hội kết thúc, khi Hoàng Thượng đứng lên, đột nhiên hộc máu không ngừng.”
“Ông ấy đi rất nhanh, trước khi lâm chung chỉ kịp dặn dò ba chuyện.”
Hắn nói ba câu Cảnh Thuận đế nói, tường thuật lại cho nàng nghe, không thiếu một chữ nào.
Hai chuyện trước đều là đại sự, là chuyện mà trước khi một minh quân chết nên quan tâm nhất, trong dự kiến của Hoa Dương.
Duy độc chuyện thứ ba, phụ hoàng vậy mà còn vướng bận không thể lại chơi cờ cùng nàng.
Công chúa từ lúc chuông bắt đầu vang chỉ yên lặng rơi lệ, giờ phút này rốt cuộc cũng khóc ra tiếng.
Hoa Dương chỉ muốn mau chóng đi gặp phụ hoàng.
Nhưng xe quá chậm, Trần Kính Tông trực tiếp đỡ Hoa Dương lên lưng ngựa hắn, hắn lại lên ngựa, một tay ôm chặt nàng, một tay nắm chặt dây cương, bay nhanh đi như khi tới.
Lưng ngựa xóc nảy, ánh mặt trời chói mắt.
Hoa Dương nửa dựa vào trong lòng ngực Trần Kính Tông, có hắn ở đây, nàng không cần lo lắng tốc độ nhanh như vậy có thể đụng vào người hay không, có thể khiến nàng bị ngã xuống ngựa hay không.
Hoa Dương chỉ ngơ ngẩn nhìn đường lát đá dưới chân lui về phía sau với tốc độ cực nhanh rồi lại kéo dài vô tận, có khi tầm mắt sáng tỏ, có đôi khi sẽ bỗng nhiên mơ hồ.
Trần phủ cách Hoàng thành rất gần, tuấn mã phi nhanh trong vòng một chén trà nhỏ là tới rồi.
Trần Kính Tông thật cẩn thận ôm nàng xuống ngựa.
Cửa hoàng thành mở ra, đứng ở dưới cửa thành nguy nga, có thể trông thấy một con đường dẫn vào cung vừa thẳng tắp rộng lớn vừa rất dài, Quá Đoan môn, Ngọ môn, Thái Hòa Môn, vòng qua hoàng cực, trung cực, tam đại điện kiến cực, lại qua một Càn Thanh môn, là Càn Thanh cung.
Con đường này, các đại thần quen thuộc, Hoa Dương cũng quen thuộc.
Khi nàng vẫn còn là một Công chúa nho nhỏ, liền thích sai thái giám, cung nữ dẫn nàng chơi đùa ở khắp nơi trong Hoàng cung, con đường này là con đường nàng thích nhất, bởi vì trên đường sẽ gặp được rất nhiều người. Nàng từng gặp các văn võ đại thần ở bên ngoài uy phong lẫm liệt cung kính đi qua con đường này đi bái kiến phụ hoàng, nếu những đại thần đó nhìn thấy nàng, cũng đều sẽ nở nụ cười ôn hòa yêu quý, thẳng đến nàng càng lúc càng lớn, lòng yêu quý của bọn họ mới biến thành kính trọng.
Mẫu hậu sẽ quản giáo nàng, không cho nàng tới trước cung chạy loạn, không hợp quy củ lễ pháp.
Mẫu hậu đương nhiên là một mẫu hậu tốt, vừa quan tâm nàng và đệ đệ, lại dạy dỗ nghiêm khắc, hy vọng bọn họ trưởng thành khiến thần dân đều khen trữ quân và Công chúa.
Không thể phủ nhận, mẫu hậu giáo dưỡng tỷ đệ bọn họ tận tâm hơn phụ hoàng nhiều, tận tâm cũng có nghĩa là càng vất vả càng mệt.
Nhưng người vất vả chưa chắc có thể được con cái cảm kích, khi Hoa Dương còn chưa đủ hiểu chuyện, nàng và đệ đệ vẫn luôn thích phụ hoàng hơn, bởi vì phụ hoàng rất ấm áp, đặc biệt là đối với nàng, dường như Hoa Dương muốn cái gì, phụ hoàng đều sẽ cho nàng cái đó. Mẫu hậu phản đối nàng tới trước cung, phụ hoàng sẽ tự mình nắm tay dắt nàng tới chơi đùa, có khi phụ hoàng còn giấu nàng sau long ỷ hoặc bình phong, để nàng nghe lén ông và các thần tử nói chuyện.
Mẫu hậu là mẫu hậu tốt nhất, phụ hoàng có lẽ không phải Hoàng thượng tốt nhất, nhưng lại là người cưng chiều nàng nhất trên đời này.
Phụ hoàng còn một ngày, cả Hoàng cung này đều là nhà nàng, một ngôi nhà chân chính, Hoa Dương muốn về cung khi nào thì về cung, không cần lo lắng có ai không chào đón.
Phụ hoàng không còn nữa, mẫu hậu, đệ đệ cũng đều là thân nhân của nàng, nhưng Hoa Dương biết, mẫu hậu xưa nay nghiêm khắc tuy rằng yêu thương nàng, lại sẽ đặt quy củ trước phần yêu thương này. Đệ đệ liền càng không cần phải nói, hắn ta rất nhanh sẽ hoàn toàn lớn lên, sẽ đặt rất nhiều chuyện trước vị tỷ tỷ này. Mặc dù hắn ta còn chưa đại hôn, hắn ta cũng sẽ không cố ý dành ra thời gian tới nói chuyện, chơi cờ, dùng cơm với nàng như phụ hoàng.
Lúc tới rất gấp, khi chân chính tiến cung, Hoa Dương ngược lại đi rất chậm.
Phụ hoàng vừa đi, dường như đã mang đi sự yêu quý của rất nhiều người để lại cho nàng trong Hoàng cung này đi, về sau nàng đến nữa, cũng sẽ phải chịu áp lực của quyền thế uy nghiêm trong Hoàng cung này nhiều hơn.
Mẫu hậu nói, nàng xuất giá nghĩa là đã biến thành cô nương lớn, không thể lại tùy hứng làm bậy.
Chỉ có Hoa Dương rõ ràng, phụ hoàng đi rồi, mới là chân chính khiến nàng phải tuân theo cái luật đó.
Càn Thanh cung.
Cung nhân đã rửa sạch hết máu tanh trên người cho Cảnh Thuận đế, thay mới một bộ long bào màu đen.
Hoàng Thượng đi rất đột nhiên, căn bản không kịp chuẩn bị tang sự cho chính mình, tang phục cũng phải khâu vá gấp rút.
Phi tần, văn võ bá quan, các cung nhân mênh mông quỳ một đám, Trần Kính Tông dẫn Hoa Dương đi qua những người này, cuối cùng, hắn quỳ gối trên vị trí một phò mã nên quỳ.
Hoa Dương một mình tiến lên.
Thích Hoàng hậu và Thái tử sóng vai quỳ gối bên long sàng, Thích Hoàng hậu để mặt mộc, không ngừng rơi nước mắt.
Thái tử mười ba tuổi đã gào khóc một trận, còn ghé nửa người trên vào trên giường, một tay nắm tay phụ hoàng, cứ như phụ hoàng sẽ còn tỉnh lại.
“Tỷ tỷ.”
Nhìn thấy tỷ tỷ, Thái tử lại bắt đầu nức nở ra tiếng.
Hoa Dương quỳ xuống, dời tay đệ đệ đi, đổi thành chính mình nắm.
Tay phụ hoàng đã biến lạnh, lại vẫn mềm như khi còn sống. Phụ hoàng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, giữa mày vẫn ôn hòa như cũ.
Thái tử nghẹn ngào nói ở bên tai tỷ tỷ: “Thái y nói, nói phụ hoàng lo lắng quốc sự làm lụng vất vả quá độ……”
Tầm mắt Hoa Dương mơ hồ nhìn phụ hoàng ngủ say.
Nàng biết chân tướng, phụ hoàng sa vào nữ sắc, lạm dụng đan dược, sớm đã đào rỗng thân thể, trừ phi trị tận gốc, những cách khác đều không cứu được phụ hoàng.
Nàng không thể trị tận gốc, chỉ có thể dùng những biện pháp trị phần ngọn đó, ngóng trông có thể làm phụ hoàng sống lâu thêm mấy năm.
Nhưng ông trời không muốn thỏa mãn lòng tham của nàng, chỉ để phụ hoàng sống lâu thêm chín ngày.
Chín ngày là rất rất ngắn, nhưng ít nhất lần này phụ hoàng ngã xuống trên triều đình, ngã xuống trước mặt văn võ đại thần, đi rất có thể diện, không đến mức bị sử quan ghi xuống một bút không sáng rọi như vậy, bị hậu nhân nhạo báng.
Hoa Dương cầm chặt tay phụ hoàng.
Này đại khái là lần duy nhất từ khi nàng sống lại phân ưu giúp phụ hoàng.
Tang lễ có Thích Hoàng hậu, Nội Các, Lễ Bộ, Khâm Thiên Giám chờ quan viên chủ trì, chuyện cần Hoa Dương làm cũng không nhiều, nàng thay một thân tang phục, cùng đệ đệ quỳ gối túc trực bên linh cữu trong Càn Thanh cung là được.
Các văn võ bá quan cũng phải quỳ, chỉ là tất cả đều thối lui đến ngoài cửa.
Khi màn đêm buông xuống, liền chỉ có hậu phi, Thái tử cùng với hai vị Công chúa còn ở Càn Thanh cung.
Hoa Dương vẫn luôn quỳ đến giờ Tý mới tạm về Tê Phượng điện nghỉ ngơi, chờ đến giờ Dần lại đến Càn Thanh cung quỳ.
Hai canh giờ này, Hoa Dương nằm ở trên giường, lại không hề buồn ngủ.
Phụ hoàng đi rồi chính là đi rồi, đời trước nàng đã trải qua phần đau thương này, đời này cũng vẫn luôn có chuẩn bị, khi một ngày này thật sự đến, nàng vẫn sẽ đau, lại sẽ không để chính mình hoàn toàn đắm chìm ở trong bi thống.
Nàng còn có càng chuyện quan trọng phải làm.
Phụ hoàng còn sống, nàng không thể đối phó với Dự vương, thậm chí ngay cả ám chỉ mẫu hậu cha chồng làm cho bọn họ phòng ngừa chu đáo cũng không được, bởi vì sợ có cái lỡ như, làm phụ hoàng hoài nghi bọn họ muốn hãm hại Dự vương.
Hiện giờ phụ hoàng đi rồi, đệ đệ sắp kế vị, cách cuối tháng Dự vương đời trước tạo phản còn có 28 ngày, chỉ cần mẫu hậu, cha chồng ra tay kịp thời, liền còn có cơ hội ngăn cản Dự vương tạo phản trước.
Hôm sau sắc trời vẫn một màu đen nhánh, Hoa Dương ở Càn Thanh cung gặp được mẫu hậu, đệ đệ dưới tình huống không hề chuẩn bị thương tâm quá mức, tối hôm qua quỳ đến nửa đêm ngất xỉu, còn chưa tỉnh lại.
“Mẫu hậu, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng ngài, tốt nhất ngài cũng mời Trần Các lão đến đi.”
Thích Hoàng hậu cũng mặc một thân tang phục màu trắng, trên đầu chỉ mang một cây trâm gỗ, khuôn mặt mỹ lệ chưa dặm phấn trang điểm gì.
Trong lòng bà giấu rất nhiều chuyện, không quá để ý lời nữ nhi nói, chỉ gọi nữ nhi vào một bên, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Dương quá quen mẫu hậu như vậy, thói quen đến ngay cả một chút cảm xúc ấm ức cũng sẽ không có nữa, chỉ bình tĩnh nhìn mẫu hậu, nói: “Tối hôm qua phụ hoàng báo mộng cho con, muốn con cần phải thương nghị cùng ngài, Trần các lão.”
Không biết là biểu tình nữ nhi quá mức ngưng trọng, hay là lời nữ nhi nói dao động phần xem nhẹ của Thích Hoàng hậu, bà nghĩ nghĩ, kêu nữ nhi đến Ngự Thư Phòng Càn Thanh cung chờ trước.
Hoa Dương ngồi ở Ngự Thư Phòng trong chốc lát, Trần Đình Giám tới trước.
Làm Nội Các thủ phụ, đêm qua Trần Đình Giám cũng gần như trắng đêm không ngủ, tuổi tác cũng đã hơn 50 tuổi, ông ấy khó có thể tránh khỏi mà xuất hiện vài phần tiều tụy, nhưng ánh mắt ông ấy vừa đau kịch liệt vừa kiên định nội liễm, dường như có cao ốc đổ xuống ông ấy cũng có thể đỡ bằng sức của một mình mình.
Trần Đình Giám là phụng ám chỉ của Thích Hoàng hậu tới, ông ấy cho rằng Thích Hoàng hậu có đại sự tìm mình, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy con dâu Công chúa ở Ngự Thư Phòng.
Thái độ Trần Đình Giám đối xử với Thích Hoàng hậu và con dâu Công chúa khẳng định là không giống nhau.
Gần như khi vừa mới đối mặt với Hoa Dương, ánh mắt Trần Đình Giám liền trở nên ôn hòa từ bi hơn, dường như người đứng đối diện vẫn là tiểu Công chúa bảy tám tuổi kia, tiểu Công chúa rất khổ sở, cần ông ấy trấn an.
Hoa Dương lã chã rơi lệ.
Trần Đình Giám cũng chua xót như vậy, tuy rằng Cảnh Thuận đế không phải người ông ấy cảm nhận là minh quân chân chính, lại cũng là một Hoàng thượng tốt yêu dân như con, biết những thần tử như bọn họ sẽ không cô phụ bá tánh, mới dám buông tay cho bọn họ, cũng trong lúc Nội Các cần, kiên định chống lưng cho bọn họ.
“Công chúa nén bi thương, Tiên đế thương yêu ngài nhất, nhất định không đành lòng ngài thương tâm như thế.”
Hoa Dương gật gật đầu, lấy khăn lau nước mắt.
Lúc này, Thích Hoàng hậu cũng tới rồi.