Xe ngựa càng đến gần chân núi, đường đi càng không bằng phẳng, xe ngựa càng xóc nảy.
Trần Kính Tông giúp Hoa Dương đeo lại bông tai ngọc trai vào tai phải một cách khó khăn, vừa rồi hắn sợ rằng chiếc bông tai vướng vào người nàng nên đã tháo nó xuống. Hắn ngồi thẳng người, lại nhìn Hoa Dương, khuôn mặt nàng đỏ bừng, cho dù đang tức giận cũng rất quyến rũ.
Công chúa rất coi trọng thể diện, để không lộ ra dấu vết gì khi xuống xe, lúc nãy nàng thà chịu đựng còn hơn cố chấp chống cự, nên hiện giờ trâm cài tóc trên đầu nàng mới không hỗn loạn, còn bộ váy trắng trên người thì không có bất kỳ nếp nhăn nào.
Nàng giống như một tiên nữ đột nhiên mất đi pháp lực, bị thuật định thân trói buộc, mặc cho phàm phu tục tử tiếp cận, muốn làm gì thì làm.
Trần Kính Tông nhặt chiếc quạt tròn mà nàng làm rơi trên ghế ngồi, vừa quạt cho nàng vừa hối lỗi, hắn thầm nghĩ năm sau ngoài việc lấy y phục ra, nhất định hắn sẽ thử lại trong xe ngựa một lần nữa.
Hoa Dương không thèm nhìn hắn, khẽ vén tấm rèm bên cạnh, để gió lùa vào, thổi tan bầu không khí ám muội trong xe ngựa.
Đằng sau xe là tiếng vó ngựa của bốn hộ vệ, Hoa Dương hồi tưởng một lúc, rất chắc chắn nàng không phát ra tiếng động nào. Nhịp tim dần bình tĩnh lại, khuôn mặt nóng bừng cũng dần dịu đi.
Với tiếng "uy" của phu xe, xe ngựa dừng lại.
"Công chúa, Phò mã, phía trước chính là núi."
Hoa Dương nhìn cái rương bên cạnh Trần Kính Tông, khăn che mặt của nàng ở trên nóc rương.
Lần này đi họ không mang theo nha hoàn, vì vậy những việc nha hoàn phải làm sẽ do Trần Kính Tông phụ trách.
Một vòng khăn trắng mờ ảo buông nhẹ xuống, làm mờ khuôn mặt của công chúa, duy chỉ có đôi môi đỏ mọng vẫn lộ ra vẻ đẹp qua lớp khăn.
Trần Kính Tông nhìn đôi môi nàng một lần cuối mới xuống xe ngựa trước rồi quay lại đỡ nàng.
Xuống xe ngựa, trong nháy mắt Hoa Dương bị làn gió mát mẻ trong lành buổi sáng ôm lấy, nàng hưởng thụ việc hít thở không khí trong lành, nhìn về phía trước thì thấy một ngọn núi thấp xanh tốt tươi tốt, giữa núi có những bậc đá uốn lượn, cũng có một vài bia mộ khắc họa những thăng trầm của cuộc đời.
Trần Kính Tông ra lệnh cho phu xe và hộ vệ ở yên tại chỗ cũ, hắn một tay cầm chiếc giỏ trúc đựng giấy hương cúng tế và những thứ khác, tay kia đỡ lấy cánh tay của Hoa Dương, đôi phu thê sánh vai nhau đi về phía trước.
Hoa Dương thấy bậc đá ở đây rất sạch sẽ, bèn hỏi: "Dãy núi phía sau nhà cũng có bậc đá như thế này sao?"
Trần Kính Tông: "Làm sao có thể? Đó là những ngọn núi hoang, nơi này dành riêng cho các gia đình chôn cất người thân, họ thường đến cúng bái, nên mới đặc biệt xây dựng một vài con đường đá."
Hoa Dương vừa định nói chuyện, một con côn trùng nhỏ màu đen có đôi cánh dài bay tới, dọa nàng sợ tới mức vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Kinh Tông, trốn ở phía sau hắn.
Trần Kính Tông vung tay một cái, khiến con côn trùng bay vào bụi cỏ ven đường.
Hoa Dương đã không còn tâm trạng ung dung thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ muốn mau chóng bái kiến lão thái thái cho xong rồi nhanh chóng xuống núi.
Những cơn gió trên núi thỉnh thoảng thổi tung mạng che mặt của nàng, Trần Kinh Tông thấy nàng cau mày thật chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, đó là biểu hiện mà hắn thường nhìn thấy khi nàng chán ghét một thứ gì đó. Đam Mỹ Cổ Đại
Hắn châm chọc nói: "Ta đã nói rồi, lão thái thái sẽ không để ý chúng ta làm gì, nên nàng không cần phải chú trọng lễ nghi, không cần đến đây chịu tội." Nhưng Hoa Dương tự có tính toán của mình.
Trần gia cũng coi như là một gia tộc giàu có ở Thạch Kiều trấn, sau khi Trần Đình Giám đỗ trạng nguyên càng như hổ mọc thêm cánh. Những người trong nhà cũ đã sửa sang lại khu vực xung quanh nhà tổ, chiếm một ngọn đồi nhỏ và lát những phiến đá ngay ngắn trước một số ngôi mộ, để dễ dàng dọn dẹp.
Từ chân núi đến mộ tổ Trần gia, đôi phu thê chỉ đi đường núi chừng mười lăm phút, dù vậy Hoa Dương cũng mệt đến thở không ra hơi.
Trần Kính Tông cởi mạng che mặt của nàng: "Ở nơi này, không ai có thể nhìn thấy mặt nàng ngoại trừ tổ tiên trong gia đình chúng ta."
Hoa Dương nhìn đường núi khi đến đây, cũng không cố chấp nữa.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hắn quay lại gọi Hoa Dương: "Lại đây."
Hoa Dương đi tới trước mặt hắn, nhìn phiến đá cứng rắn dưới chân, nhíu mày.
Từ bé tới lớn, ngoại trừ cúng bái tổ tiên người trong hoàng thất, số lần nàng quỳ xuống chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, nàng chỉ cần cúi đầu hành lễ là xong. Mà phải quỳ trên phiến đá cứng rắn này cũng rất khó chịu.
Trần Kính Tông nhìn thoáng qua đã biết nàng đang nghĩ gì, cười khẩy một cái rồi cởi áo ngoài ra, gấp lại vài lần rồi trải trên mặt đất.
Hoa Dương cười cười, người này tuy rằng lỗ mãng thô lỗ, nhưng nhiều lúc cũng rất biết chăm sóc người khác.
Khi nàng quỳ xuống, nghe thấy Trần Kính Tông nói với bia mộ của lão thái thái: "Tổ mẫu, người có phúc, hôm nay có tôn tức là Công chúa đến bái lạy người. Trên đời này có nhiều lão thái thái như vậy, chỉ có mình người được đối đãi giống như các quý tộc trong hoàng lăng."
Đối với sự giễu cợt trần trụi này, Hoa Dương vươn tay muốn véo eo của hắn, nhưng Trần Kính Tông hơi căng người né qua một bên, không để nàng chạm vào da thịt của mình.
"Trước mặt tổ mẫu, nàng không được táy máy tay chân." Trần Kính Tông nghiêm túc khiển trách.
Dương Hoa: "..."
Trần Kính Tông đốt ba nén nhang, sau đó đưa chúng cho nàng.
Việc quan trọng không thể trì hoãn, Hoa Dương nhận lấy nén nén nhang, nhìn bia mộ của lão thái thái, nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói nhỏ: "Lão thái thái, tôn tức thành tâm đến chịu tang người, tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc làm trái lễ nghi, tất cả là Phò mã không đứng đắn, cứ luôn cưỡng ép ta."
Trần Kính Tông: "..."
Hắn thật sự ép nàng làm một số chuyện, nhưng hắn cũng không ép nàng làm những chuyện không đứng đắn đó, không phải sao?
"Tuy rằng Phò mã nhiều lần không tuân thủ lễ nghi, nhưng ta biết hắn thật tâm hiếu thuận với người."
Trần Kính Tông sững sờ, ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, đôi mi dày rủ xuống, nàng thành kính như đang dâng hương trước cửa Phật.
"Tôn tức hôm nay tới đây, một là muốn nói lời xin lỗi với người, hai là khẩn cầu lão thái thái trên trời có linh, che chở cho Phò mã cả đời này bình an vô sự, không cầu phong quan tiến chức, chỉ cầu gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi."
Nói đến đây, Hoa Dương mở mắt ra, trong mắt hiện lên ánh nước.
Nàng không thèm nhìn Trần Kính Tông đang chết đứng ở bên cạnh, nàng nghiêm túc cúi đầu lạy ba lần rồi bước tới cắm nén hương vào lư hương.
Trần Kính Tông: "Nàng..."
Hoa Dương chỉ đội mạng che mặt lại, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi."
Vì sự khác thường của nàng, trên đường trở về Trần gia, Trần Kính Tông không ngừng nghĩ ngợi, chỉ nhìn nàng vài lần mang ý dò hỏi.
Sau khi đi tế bái lão thái thái, Hoa Dương trở lại cuộc sống thường ngày, ban ngày đọc sách hoặc luyện thư pháp, thỉnh thoảng nhờ Trần Kinh Tông chăm sóc mình vào ban đêm.
Đêm đó khi Trần Kính Tông đang ngủ say, bỗng nghe thấy Hoa Dương kêu cứu, cả người cũng vô cùng hoảng sợ, dựa sát vào người hắn.
Trần Kính Tông trở mình ôm lấy Hoa Dương, sải bước ra khỏi giường Bạt Bộ, sau đó đặt Hoa Dương xuống, hắn nhanh chóng kiểm tra tóc và lưng nàng: "Có phải có con côn trùng nào lại bò lên người nàng không?"
Trước tiên xác định trên người nàng không có côn trùng, sau đó đi tới trên giường kiểm tra, không giết chết nó không được.
Hoa Dương lắc đầu, sau đó nhào vào trong ngực hắn: "Không phải côn trùng, chỉ là ác mộng mà thôi."
Nghe vậy, Trần Kính Tông mới thả lỏng người, vỗ nhẹ vào vai nàng, bế nàng nàng ngồi xuống giường.
"Ác mộng gì, nói ra nghe thử?"
Hiếm khi nàng yếu ớt như vậy, nên giọng nói của Trần Kính Tông cũng nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.
Hoa Dương dựa vào vai hắn, đan mười ngón tay vào tay hắn, vẫn chưa hết sợ hãi nói: "Ta nằm mơ thấy ở đây mưa như thác đổ, ngày hôm sau, con sông trước trấn bị san bằng, nước sông đục ngầu nhấn chìm cả thôn trấn."
Trần Kính Tông khẽ nhíu mày, quả thật hắn đã hai lần trải qua tình huống như vậy, nhưng nước lũ không sâu, chỉ mưa một lúc rồi tạnh, sau đó dân chúng quét dọn nhà cửa, lần trước nên làm thế nào thì lần này cũng nên làm như thế.
Nhưng hắn không dám nói cho nàng biết, vì sợ rằng một nàng công chúa quanh năm ở trong kinh thành chưa từng trải qua chuyện này sẽ sợ hãi cả một mùa hè.
"Chỉ là một giấc mơ thôi, đừng nghiêm túc như vậy." Trần Kính Tông tiếp tục dỗ dành.
Hoa Dương nắm chặt áo ngủ của hắn: "Ta biết đó là mơ, nhưng tất cả mọi thứ xảy ra rất giống thật, nước lũ càng ngày càng dâng cao, phụ thân muốn chúng ta lên núi trú mưa. Chàng sợ ta đi không nổi, cứ cõng ta một đoạn đường dài."
Trần Cảnh Tông vỗ vai nàng chậm hơn một chút, mơ thấy lũ lụt là chuyện bình thường, nhưng nàng còn có thể mơ thấy người nhà chuyển lên núi sao? Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thân thể đã bởi vì bị Hoa Dương ôm chặt mà xảy ra thay đổi.
Công chúa vừa mới ý lại vào người hắn đột nhiên đấm vào ngực hắn một cái, tức giận bỏ chạy.
Trần Kính Tông: "..."
Hắn đuổi theo, đè nàng xuống nói: "Hôn một cái đi, hôn rồi sẽ không sợ nữa."
Trần Kính Tông ôm mỹ nhân trong lòng, hầu hạ công chúa xong hắn cũng được thỏa mãn và ngủ thiếp đi, sau khi trời sáng, thấy Hoa Dương không còn để ý giấc mộng nữa, hắn cũng quên luôn chuyện đó.
Không ngờ, lại một ngày trôi qua, bầu trời trấn Thạch Kiều như bị thủng một lỗ lớn, trời bắt đầu mưa to.
Trần Kính Tông chạy đến khu vườn nhỏ phía sau trong chiếc áo mưa bằng rơm, đóng vào tấm gỗ vây quanh những bụi hoa mẫu đơn, để những bông mẫu đơn mới trồng được một tháng không bị mưa vùi dập mà chết.
Dù gì bọn chúng đều do chính hắn tự tay chăm chỉ gieo trồng, hơn nữa nàng cũng thích bọn chúng, Trần Kính Tông không muốn hao tâm tổn sức một cách vô ích.
Xử lý mấy cây hoa mẫu đơn xong, Trần Kính Tông vội vàng trở lại Tứ Nghi đường, tiến vào sân, nhìn thấy cửa sổ chạm trổ ở gian phòng trên lầu, Hoa Dương ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nước mưa lạnh ngắt khiến khuôn mặt mỹ nhân càng lúc càng trắng bệch, nét mặt vương vấn ưu sầu.
Hai mặt chạm nhau, Hoa Dương vẫy tay với hắn.
Trần Kính Tông giẫm lên mặt nước chạy đến trước cửa phòng, đứng dưới mái hiên cởi áo mưa ra, ống quần và giày dưới chân đều ướt sũng.
Chiếc áo mưa bằng rơm được giao cho Triều Vân, Trần Kính Tông bước vào phòng trong.
Hoa Dương vẫn đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện ống quần hắn ướt sũng, khó hiểu nói: "Chỉ là mấy bông mẫu đơn thôi, nếu chết rồi thì trồng cây mới, chàng ra đó làm gì?"
Trần Kính Tông: "Một bông hoa mẫu đơn là mấy thỏi bạc, tại sao lại lãng phí, ngược lại là nàng, đứng cạnh cửa sổ, không sợ bị cảm lạnh sao."
Trong mắt Trần Kính Tông, Hoa Dương như là một đóa hoa mẫu đơn chỉ có vẻ đẹp, không thể chịu đựng được mưa gió mạnh mẽ và yếu đuối vô cùng. Hắn bước đến bên Hoa Dương, muốn ôm nàng vào giường.
Nhưng Hoa Dương lại nắm lấy cánh tay hắn, chỉ vào những đám mây u ám trên bầu trời và nói: "Giống như những gì ta mơ thấy, không có gió, chỉ có mưa lớn."
Trần Kính Tông cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc vẻ mặt lo lắng của nàng đến từ đâu.
"Nàng sợ rằng giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật phải không?"
Hoa Dương gật đầu: "Thật trùng hợp, ta vừa mới nằm mơ, lập tức trời đổ mưa như vậy, chàng nói xem, chẳng lẽ lão thái thái nghe được lời thỉnh cầu của ta, cố ý báo mộng để cứu chúng ta?"
Sau khi trọng sinh, Hoa Dương muốn thay đổi rất nhiều chuyện, một mình nàng không thể làm được mọi việc, nàng cần sự giúp đỡ của Trần Kính Tông.
Nhưng nàng không thể nói với Trần Kính Tông về chuyện nàng sống lại.
Nàng sợ Trần Kính Tông sẽ sợ hãi vì biết kiếp trước bản thân hắn đã chết ở trên chiến trường, nàng càng sợ Trần Kính Tông sẽ oán hận nàng vì đệ đệ của nàng từng trừng phạt Trần gia.
Dù sao nàng cũng là con gái của hoàng thất, nàng không chỉ muốn người Trần gia có một kết cục tốt đẹp mà còn muốn công công và những người khác của Trần gia tiếp tục trung thành phục vụ triều đình.
Nàng hy vọng kiếp này đệ đệ và công công có thể quân tin thần, thần trung quân, mọi người cùng nhau tạo nên một đất nước thái bình thịnh thế!
Nàng có tham vọng lớn, nhưng lời trêu chọc của Trần Kính Tông lại vang lên trên đầu nàng: "Nếu lão thái thái thực sự muốn báo mộng, thì người cũng nên báo cho cháu trai của mình. Sao lại báo mộng cho nàng?"
Hoa Dương lườm hắn một cái: "Ta là người muốn đi dâng hương, ta là người muốn sám hối, ta là người đi xin lão phu nhân phù hộ, có liên quan gì tới chàng?"
Trần Kính Tông còn muốn phản bác, nhưng Hoa Dương lại nói: "Hơn nữa, nếu lão thái thái muốn tiết lộ thiên cơ, người bình thường sao có thể tiếp nhận. Có lẽ lão thái thái không tìm được chàng nên mới quay sang tìm ta, báo mộng cho một công chúa."
Tuy rằng là nói bậy nói bạ, nhưng trong đó có một ít sự thật, nếu như tin vào quỷ thần, có lẽ hoàn toàn sẽ bị Hoa Dương thuyết phục.
Nhưng Trần Kính Tông không tin vào quỷ thần, chứ đừng nói đến việc thừa nhận rằng huyết mạch của Hoa Dương thực sự cao quý hơn hắn.
Con cháu thiên tử gì chứ, hoàng đế khai quốc của triều đại nào lúc đầu cũng chỉ là dân thường hoặc quan lại bình thường, về sau chỉ có nhờ làm việc chăm chỉ mới có thể khoác long bào trên người.
Chỉ là Hoa Dương may mắn đầu thai trong bụng hoàng hậu, từ đó được sủng ái cưng chiều, người xung quanh đều tâng bốc nịnh nọt.
Đối với Trần Kính Tông mà nói, nhan sắc và thân hình của Hoa Dương hữu ích hơn nhiều so với địa vị công chúa của nàng, nếu nàng không đẹp như hắn tưởng tượng, Trần Kính Tông sẽ không thèm hầu hạ nàng.
Hắn kéo công chúa đang lo lắng vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Giấc mộng này thật quá thần bí, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ngày mai trời sẽ tạnh mưa."
Hoa Dương không nghĩ tới hôm nay có thể thuyết phục được hắn, thuận miệng nói: "Hy vọng là như vậy."
Giữa trưa nhân lúc Dương Hoa đang nghỉ ngơi và cơn mưa, Trần Kính Tông lặng lẽ ra ngoài một chuyến.
Hắn trùm áo mưa lên, trời vẫn mưa tầm tã, cho dù có chạm mặt hàng xóm cũng không ai nhận ra.
Trần Kính Tông đi đến tận khúc sông phía nam thôn trấn.
Cơn mưa xối xả khiến nước sông dâng cao hơn một chút, nước sông ào ạt một màu vàng đục ngầu, thác ghềnh cuồn cuộn.
Ngay cả khi không có giấc mơ của nàng, thôn trấn cũng nên chuẩn bị cho trận mưa lớn như vậy.
Ngay tại lúc Trần Kính Tông đang muốn trở về nhắc nhở người lớn trong nhà, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của người trong trấn: "Các lão, cẩn thận một chút, chỗ này có vũng bùn."
Trần Kính Tông quay sang một bên.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, Trần Kính Tông nhìn thấy vài bóng người vội vã, người dẫn đầu mặc áo mưa bằng rơm, sải bước dẫm vào vũng nước giữa con đường đất, đi về phía bờ sông với vẻ mặt kiên quyết.
Trần Kính Tông thu hồi ánh mắt, cố tình đi xa vài bước.
Ngoài Lí Chánh, Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông cũng đi theo Trần Đình Giám.
Quan sát dòng sông, Trần Đình Giám vuốt bộ râu dài bị mưa làm ướt, nói với Lí Chánh: "Từ giờ trở đi, hãy cử hai người chuyên theo dõi dòng sông, nếu có lũ lụt, một người sẽ báo cáo cho ta và ngươi, người còn lại sẽ thông báo cho những người dân gần sông để họ di chuyển trước phòng tránh tai họa."
"Trong trấn có cô nhi, quả phụ, người già yếu, tàn tật sống một mình không? Lập tức gọi người ghi danh sách lại. Trong trường hợp xảy ra lũ lụt, hãy cử người giúp những người này dời đi."
"Thông báo cho người gác đêm để họ thông báo, đồng thời nhắc nhở người dân di chuyển lương thực lên chỗ cao hơn để tránh ẩm ướt".
"Cần bố trí một vài người để thông báo cho các làng và thôn trấn khác dọc bờ sông để đề phòng."
Mưa xối xả như trút nước nhưng giọng nói đó vang lên đầy uy lực.
Lí Chánh nhận lệnh.
Trần Đình Giám tiếp tục đứng bên bờ sông, ánh mắt liếc nhìn một bóng người cao lớn được bao phủ bởi chiếc áo bằng rơm cách đó vài bước, chỉ trong chốc lát đã lập tức rời đi.
Trần Kính Tông giúp Hoa Dương đeo lại bông tai ngọc trai vào tai phải một cách khó khăn, vừa rồi hắn sợ rằng chiếc bông tai vướng vào người nàng nên đã tháo nó xuống. Hắn ngồi thẳng người, lại nhìn Hoa Dương, khuôn mặt nàng đỏ bừng, cho dù đang tức giận cũng rất quyến rũ.
Công chúa rất coi trọng thể diện, để không lộ ra dấu vết gì khi xuống xe, lúc nãy nàng thà chịu đựng còn hơn cố chấp chống cự, nên hiện giờ trâm cài tóc trên đầu nàng mới không hỗn loạn, còn bộ váy trắng trên người thì không có bất kỳ nếp nhăn nào.
Nàng giống như một tiên nữ đột nhiên mất đi pháp lực, bị thuật định thân trói buộc, mặc cho phàm phu tục tử tiếp cận, muốn làm gì thì làm.
Trần Kính Tông nhặt chiếc quạt tròn mà nàng làm rơi trên ghế ngồi, vừa quạt cho nàng vừa hối lỗi, hắn thầm nghĩ năm sau ngoài việc lấy y phục ra, nhất định hắn sẽ thử lại trong xe ngựa một lần nữa.
Hoa Dương không thèm nhìn hắn, khẽ vén tấm rèm bên cạnh, để gió lùa vào, thổi tan bầu không khí ám muội trong xe ngựa.
Đằng sau xe là tiếng vó ngựa của bốn hộ vệ, Hoa Dương hồi tưởng một lúc, rất chắc chắn nàng không phát ra tiếng động nào. Nhịp tim dần bình tĩnh lại, khuôn mặt nóng bừng cũng dần dịu đi.
Với tiếng "uy" của phu xe, xe ngựa dừng lại.
"Công chúa, Phò mã, phía trước chính là núi."
Hoa Dương nhìn cái rương bên cạnh Trần Kính Tông, khăn che mặt của nàng ở trên nóc rương.
Lần này đi họ không mang theo nha hoàn, vì vậy những việc nha hoàn phải làm sẽ do Trần Kính Tông phụ trách.
Một vòng khăn trắng mờ ảo buông nhẹ xuống, làm mờ khuôn mặt của công chúa, duy chỉ có đôi môi đỏ mọng vẫn lộ ra vẻ đẹp qua lớp khăn.
Trần Kính Tông nhìn đôi môi nàng một lần cuối mới xuống xe ngựa trước rồi quay lại đỡ nàng.
Xuống xe ngựa, trong nháy mắt Hoa Dương bị làn gió mát mẻ trong lành buổi sáng ôm lấy, nàng hưởng thụ việc hít thở không khí trong lành, nhìn về phía trước thì thấy một ngọn núi thấp xanh tốt tươi tốt, giữa núi có những bậc đá uốn lượn, cũng có một vài bia mộ khắc họa những thăng trầm của cuộc đời.
Trần Kính Tông ra lệnh cho phu xe và hộ vệ ở yên tại chỗ cũ, hắn một tay cầm chiếc giỏ trúc đựng giấy hương cúng tế và những thứ khác, tay kia đỡ lấy cánh tay của Hoa Dương, đôi phu thê sánh vai nhau đi về phía trước.
Hoa Dương thấy bậc đá ở đây rất sạch sẽ, bèn hỏi: "Dãy núi phía sau nhà cũng có bậc đá như thế này sao?"
Trần Kính Tông: "Làm sao có thể? Đó là những ngọn núi hoang, nơi này dành riêng cho các gia đình chôn cất người thân, họ thường đến cúng bái, nên mới đặc biệt xây dựng một vài con đường đá."
Hoa Dương vừa định nói chuyện, một con côn trùng nhỏ màu đen có đôi cánh dài bay tới, dọa nàng sợ tới mức vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Kinh Tông, trốn ở phía sau hắn.
Trần Kính Tông vung tay một cái, khiến con côn trùng bay vào bụi cỏ ven đường.
Hoa Dương đã không còn tâm trạng ung dung thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ muốn mau chóng bái kiến lão thái thái cho xong rồi nhanh chóng xuống núi.
Những cơn gió trên núi thỉnh thoảng thổi tung mạng che mặt của nàng, Trần Kinh Tông thấy nàng cau mày thật chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, đó là biểu hiện mà hắn thường nhìn thấy khi nàng chán ghét một thứ gì đó. Đam Mỹ Cổ Đại
Hắn châm chọc nói: "Ta đã nói rồi, lão thái thái sẽ không để ý chúng ta làm gì, nên nàng không cần phải chú trọng lễ nghi, không cần đến đây chịu tội." Nhưng Hoa Dương tự có tính toán của mình.
Trần gia cũng coi như là một gia tộc giàu có ở Thạch Kiều trấn, sau khi Trần Đình Giám đỗ trạng nguyên càng như hổ mọc thêm cánh. Những người trong nhà cũ đã sửa sang lại khu vực xung quanh nhà tổ, chiếm một ngọn đồi nhỏ và lát những phiến đá ngay ngắn trước một số ngôi mộ, để dễ dàng dọn dẹp.
Từ chân núi đến mộ tổ Trần gia, đôi phu thê chỉ đi đường núi chừng mười lăm phút, dù vậy Hoa Dương cũng mệt đến thở không ra hơi.
Trần Kính Tông cởi mạng che mặt của nàng: "Ở nơi này, không ai có thể nhìn thấy mặt nàng ngoại trừ tổ tiên trong gia đình chúng ta."
Hoa Dương nhìn đường núi khi đến đây, cũng không cố chấp nữa.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hắn quay lại gọi Hoa Dương: "Lại đây."
Hoa Dương đi tới trước mặt hắn, nhìn phiến đá cứng rắn dưới chân, nhíu mày.
Từ bé tới lớn, ngoại trừ cúng bái tổ tiên người trong hoàng thất, số lần nàng quỳ xuống chỉ đếm trên đầu ngón tay, trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, nàng chỉ cần cúi đầu hành lễ là xong. Mà phải quỳ trên phiến đá cứng rắn này cũng rất khó chịu.
Trần Kính Tông nhìn thoáng qua đã biết nàng đang nghĩ gì, cười khẩy một cái rồi cởi áo ngoài ra, gấp lại vài lần rồi trải trên mặt đất.
Hoa Dương cười cười, người này tuy rằng lỗ mãng thô lỗ, nhưng nhiều lúc cũng rất biết chăm sóc người khác.
Khi nàng quỳ xuống, nghe thấy Trần Kính Tông nói với bia mộ của lão thái thái: "Tổ mẫu, người có phúc, hôm nay có tôn tức là Công chúa đến bái lạy người. Trên đời này có nhiều lão thái thái như vậy, chỉ có mình người được đối đãi giống như các quý tộc trong hoàng lăng."
Đối với sự giễu cợt trần trụi này, Hoa Dương vươn tay muốn véo eo của hắn, nhưng Trần Kính Tông hơi căng người né qua một bên, không để nàng chạm vào da thịt của mình.
"Trước mặt tổ mẫu, nàng không được táy máy tay chân." Trần Kính Tông nghiêm túc khiển trách.
Dương Hoa: "..."
Trần Kính Tông đốt ba nén nhang, sau đó đưa chúng cho nàng.
Việc quan trọng không thể trì hoãn, Hoa Dương nhận lấy nén nén nhang, nhìn bia mộ của lão thái thái, nàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói nhỏ: "Lão thái thái, tôn tức thành tâm đến chịu tang người, tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc làm trái lễ nghi, tất cả là Phò mã không đứng đắn, cứ luôn cưỡng ép ta."
Trần Kính Tông: "..."
Hắn thật sự ép nàng làm một số chuyện, nhưng hắn cũng không ép nàng làm những chuyện không đứng đắn đó, không phải sao?
"Tuy rằng Phò mã nhiều lần không tuân thủ lễ nghi, nhưng ta biết hắn thật tâm hiếu thuận với người."
Trần Kính Tông sững sờ, ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, đôi mi dày rủ xuống, nàng thành kính như đang dâng hương trước cửa Phật.
"Tôn tức hôm nay tới đây, một là muốn nói lời xin lỗi với người, hai là khẩn cầu lão thái thái trên trời có linh, che chở cho Phò mã cả đời này bình an vô sự, không cầu phong quan tiến chức, chỉ cầu gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi."
Nói đến đây, Hoa Dương mở mắt ra, trong mắt hiện lên ánh nước.
Nàng không thèm nhìn Trần Kính Tông đang chết đứng ở bên cạnh, nàng nghiêm túc cúi đầu lạy ba lần rồi bước tới cắm nén hương vào lư hương.
Trần Kính Tông: "Nàng..."
Hoa Dương chỉ đội mạng che mặt lại, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi."
Vì sự khác thường của nàng, trên đường trở về Trần gia, Trần Kính Tông không ngừng nghĩ ngợi, chỉ nhìn nàng vài lần mang ý dò hỏi.
Sau khi đi tế bái lão thái thái, Hoa Dương trở lại cuộc sống thường ngày, ban ngày đọc sách hoặc luyện thư pháp, thỉnh thoảng nhờ Trần Kinh Tông chăm sóc mình vào ban đêm.
Đêm đó khi Trần Kính Tông đang ngủ say, bỗng nghe thấy Hoa Dương kêu cứu, cả người cũng vô cùng hoảng sợ, dựa sát vào người hắn.
Trần Kính Tông trở mình ôm lấy Hoa Dương, sải bước ra khỏi giường Bạt Bộ, sau đó đặt Hoa Dương xuống, hắn nhanh chóng kiểm tra tóc và lưng nàng: "Có phải có con côn trùng nào lại bò lên người nàng không?"
Trước tiên xác định trên người nàng không có côn trùng, sau đó đi tới trên giường kiểm tra, không giết chết nó không được.
Hoa Dương lắc đầu, sau đó nhào vào trong ngực hắn: "Không phải côn trùng, chỉ là ác mộng mà thôi."
Nghe vậy, Trần Kính Tông mới thả lỏng người, vỗ nhẹ vào vai nàng, bế nàng nàng ngồi xuống giường.
"Ác mộng gì, nói ra nghe thử?"
Hiếm khi nàng yếu ớt như vậy, nên giọng nói của Trần Kính Tông cũng nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.
Hoa Dương dựa vào vai hắn, đan mười ngón tay vào tay hắn, vẫn chưa hết sợ hãi nói: "Ta nằm mơ thấy ở đây mưa như thác đổ, ngày hôm sau, con sông trước trấn bị san bằng, nước sông đục ngầu nhấn chìm cả thôn trấn."
Trần Kính Tông khẽ nhíu mày, quả thật hắn đã hai lần trải qua tình huống như vậy, nhưng nước lũ không sâu, chỉ mưa một lúc rồi tạnh, sau đó dân chúng quét dọn nhà cửa, lần trước nên làm thế nào thì lần này cũng nên làm như thế.
Nhưng hắn không dám nói cho nàng biết, vì sợ rằng một nàng công chúa quanh năm ở trong kinh thành chưa từng trải qua chuyện này sẽ sợ hãi cả một mùa hè.
"Chỉ là một giấc mơ thôi, đừng nghiêm túc như vậy." Trần Kính Tông tiếp tục dỗ dành.
Hoa Dương nắm chặt áo ngủ của hắn: "Ta biết đó là mơ, nhưng tất cả mọi thứ xảy ra rất giống thật, nước lũ càng ngày càng dâng cao, phụ thân muốn chúng ta lên núi trú mưa. Chàng sợ ta đi không nổi, cứ cõng ta một đoạn đường dài."
Trần Cảnh Tông vỗ vai nàng chậm hơn một chút, mơ thấy lũ lụt là chuyện bình thường, nhưng nàng còn có thể mơ thấy người nhà chuyển lên núi sao? Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thân thể đã bởi vì bị Hoa Dương ôm chặt mà xảy ra thay đổi.
Công chúa vừa mới ý lại vào người hắn đột nhiên đấm vào ngực hắn một cái, tức giận bỏ chạy.
Trần Kính Tông: "..."
Hắn đuổi theo, đè nàng xuống nói: "Hôn một cái đi, hôn rồi sẽ không sợ nữa."
Trần Kính Tông ôm mỹ nhân trong lòng, hầu hạ công chúa xong hắn cũng được thỏa mãn và ngủ thiếp đi, sau khi trời sáng, thấy Hoa Dương không còn để ý giấc mộng nữa, hắn cũng quên luôn chuyện đó.
Không ngờ, lại một ngày trôi qua, bầu trời trấn Thạch Kiều như bị thủng một lỗ lớn, trời bắt đầu mưa to.
Trần Kính Tông chạy đến khu vườn nhỏ phía sau trong chiếc áo mưa bằng rơm, đóng vào tấm gỗ vây quanh những bụi hoa mẫu đơn, để những bông mẫu đơn mới trồng được một tháng không bị mưa vùi dập mà chết.
Dù gì bọn chúng đều do chính hắn tự tay chăm chỉ gieo trồng, hơn nữa nàng cũng thích bọn chúng, Trần Kính Tông không muốn hao tâm tổn sức một cách vô ích.
Xử lý mấy cây hoa mẫu đơn xong, Trần Kính Tông vội vàng trở lại Tứ Nghi đường, tiến vào sân, nhìn thấy cửa sổ chạm trổ ở gian phòng trên lầu, Hoa Dương ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nước mưa lạnh ngắt khiến khuôn mặt mỹ nhân càng lúc càng trắng bệch, nét mặt vương vấn ưu sầu.
Hai mặt chạm nhau, Hoa Dương vẫy tay với hắn.
Trần Kính Tông giẫm lên mặt nước chạy đến trước cửa phòng, đứng dưới mái hiên cởi áo mưa ra, ống quần và giày dưới chân đều ướt sũng.
Chiếc áo mưa bằng rơm được giao cho Triều Vân, Trần Kính Tông bước vào phòng trong.
Hoa Dương vẫn đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện ống quần hắn ướt sũng, khó hiểu nói: "Chỉ là mấy bông mẫu đơn thôi, nếu chết rồi thì trồng cây mới, chàng ra đó làm gì?"
Trần Kính Tông: "Một bông hoa mẫu đơn là mấy thỏi bạc, tại sao lại lãng phí, ngược lại là nàng, đứng cạnh cửa sổ, không sợ bị cảm lạnh sao."
Trong mắt Trần Kính Tông, Hoa Dương như là một đóa hoa mẫu đơn chỉ có vẻ đẹp, không thể chịu đựng được mưa gió mạnh mẽ và yếu đuối vô cùng. Hắn bước đến bên Hoa Dương, muốn ôm nàng vào giường.
Nhưng Hoa Dương lại nắm lấy cánh tay hắn, chỉ vào những đám mây u ám trên bầu trời và nói: "Giống như những gì ta mơ thấy, không có gió, chỉ có mưa lớn."
Trần Kính Tông cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc vẻ mặt lo lắng của nàng đến từ đâu.
"Nàng sợ rằng giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật phải không?"
Hoa Dương gật đầu: "Thật trùng hợp, ta vừa mới nằm mơ, lập tức trời đổ mưa như vậy, chàng nói xem, chẳng lẽ lão thái thái nghe được lời thỉnh cầu của ta, cố ý báo mộng để cứu chúng ta?"
Sau khi trọng sinh, Hoa Dương muốn thay đổi rất nhiều chuyện, một mình nàng không thể làm được mọi việc, nàng cần sự giúp đỡ của Trần Kính Tông.
Nhưng nàng không thể nói với Trần Kính Tông về chuyện nàng sống lại.
Nàng sợ Trần Kính Tông sẽ sợ hãi vì biết kiếp trước bản thân hắn đã chết ở trên chiến trường, nàng càng sợ Trần Kính Tông sẽ oán hận nàng vì đệ đệ của nàng từng trừng phạt Trần gia.
Dù sao nàng cũng là con gái của hoàng thất, nàng không chỉ muốn người Trần gia có một kết cục tốt đẹp mà còn muốn công công và những người khác của Trần gia tiếp tục trung thành phục vụ triều đình.
Nàng hy vọng kiếp này đệ đệ và công công có thể quân tin thần, thần trung quân, mọi người cùng nhau tạo nên một đất nước thái bình thịnh thế!
Nàng có tham vọng lớn, nhưng lời trêu chọc của Trần Kính Tông lại vang lên trên đầu nàng: "Nếu lão thái thái thực sự muốn báo mộng, thì người cũng nên báo cho cháu trai của mình. Sao lại báo mộng cho nàng?"
Hoa Dương lườm hắn một cái: "Ta là người muốn đi dâng hương, ta là người muốn sám hối, ta là người đi xin lão phu nhân phù hộ, có liên quan gì tới chàng?"
Trần Kính Tông còn muốn phản bác, nhưng Hoa Dương lại nói: "Hơn nữa, nếu lão thái thái muốn tiết lộ thiên cơ, người bình thường sao có thể tiếp nhận. Có lẽ lão thái thái không tìm được chàng nên mới quay sang tìm ta, báo mộng cho một công chúa."
Tuy rằng là nói bậy nói bạ, nhưng trong đó có một ít sự thật, nếu như tin vào quỷ thần, có lẽ hoàn toàn sẽ bị Hoa Dương thuyết phục.
Nhưng Trần Kính Tông không tin vào quỷ thần, chứ đừng nói đến việc thừa nhận rằng huyết mạch của Hoa Dương thực sự cao quý hơn hắn.
Con cháu thiên tử gì chứ, hoàng đế khai quốc của triều đại nào lúc đầu cũng chỉ là dân thường hoặc quan lại bình thường, về sau chỉ có nhờ làm việc chăm chỉ mới có thể khoác long bào trên người.
Chỉ là Hoa Dương may mắn đầu thai trong bụng hoàng hậu, từ đó được sủng ái cưng chiều, người xung quanh đều tâng bốc nịnh nọt.
Đối với Trần Kính Tông mà nói, nhan sắc và thân hình của Hoa Dương hữu ích hơn nhiều so với địa vị công chúa của nàng, nếu nàng không đẹp như hắn tưởng tượng, Trần Kính Tông sẽ không thèm hầu hạ nàng.
Hắn kéo công chúa đang lo lắng vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Giấc mộng này thật quá thần bí, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, ngày mai trời sẽ tạnh mưa."
Hoa Dương không nghĩ tới hôm nay có thể thuyết phục được hắn, thuận miệng nói: "Hy vọng là như vậy."
Giữa trưa nhân lúc Dương Hoa đang nghỉ ngơi và cơn mưa, Trần Kính Tông lặng lẽ ra ngoài một chuyến.
Hắn trùm áo mưa lên, trời vẫn mưa tầm tã, cho dù có chạm mặt hàng xóm cũng không ai nhận ra.
Trần Kính Tông đi đến tận khúc sông phía nam thôn trấn.
Cơn mưa xối xả khiến nước sông dâng cao hơn một chút, nước sông ào ạt một màu vàng đục ngầu, thác ghềnh cuồn cuộn.
Ngay cả khi không có giấc mơ của nàng, thôn trấn cũng nên chuẩn bị cho trận mưa lớn như vậy.
Ngay tại lúc Trần Kính Tông đang muốn trở về nhắc nhở người lớn trong nhà, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của người trong trấn: "Các lão, cẩn thận một chút, chỗ này có vũng bùn."
Trần Kính Tông quay sang một bên.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, Trần Kính Tông nhìn thấy vài bóng người vội vã, người dẫn đầu mặc áo mưa bằng rơm, sải bước dẫm vào vũng nước giữa con đường đất, đi về phía bờ sông với vẻ mặt kiên quyết.
Trần Kính Tông thu hồi ánh mắt, cố tình đi xa vài bước.
Ngoài Lí Chánh, Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông cũng đi theo Trần Đình Giám.
Quan sát dòng sông, Trần Đình Giám vuốt bộ râu dài bị mưa làm ướt, nói với Lí Chánh: "Từ giờ trở đi, hãy cử hai người chuyên theo dõi dòng sông, nếu có lũ lụt, một người sẽ báo cáo cho ta và ngươi, người còn lại sẽ thông báo cho những người dân gần sông để họ di chuyển trước phòng tránh tai họa."
"Trong trấn có cô nhi, quả phụ, người già yếu, tàn tật sống một mình không? Lập tức gọi người ghi danh sách lại. Trong trường hợp xảy ra lũ lụt, hãy cử người giúp những người này dời đi."
"Thông báo cho người gác đêm để họ thông báo, đồng thời nhắc nhở người dân di chuyển lương thực lên chỗ cao hơn để tránh ẩm ướt".
"Cần bố trí một vài người để thông báo cho các làng và thôn trấn khác dọc bờ sông để đề phòng."
Mưa xối xả như trút nước nhưng giọng nói đó vang lên đầy uy lực.
Lí Chánh nhận lệnh.
Trần Đình Giám tiếp tục đứng bên bờ sông, ánh mắt liếc nhìn một bóng người cao lớn được bao phủ bởi chiếc áo bằng rơm cách đó vài bước, chỉ trong chốc lát đã lập tức rời đi.