• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn sáng xong, Hoa Dương đi dạo một chút trong sân nhỏ ở Tứ Nghi đường.

Đây thật sự là một khoảng sân vuông vắn chỉnh tề, nhìn thấy hết được tất cả các phòng.

Chính giữa sân trồng một gốc cây hòe rõ ràng là mới được dời tới không bao lâu, thân cây thô to như thùng nước vậy, vị trí cao cách mặt đất tầm nửa người mọc ra ba nhành cây to, chúng mọc uốn lượn theo các hướng khác nhau. Cành cây chồng chéo đan xen vào nhau cao hơn cả nóc nhà, tầng tầng lớp lớp lá cây xanh mướt, đợi đến tiết trời mùa hè, dưới gốc cây chính là nơi mát mẻ nhất trong viện.

Hoa Dương ngửa đầu, nắng sớm sáng rỡ lướt qua khe hở của lá cây đâm vào mắt khiến nàng hơi hơi nheo mắt lại.

Trần Kính Tông rõ ràng không ở đây nhưng nàng giống như nhìn thấy hắn đang đứng trên cây, hắn tựa vào thân cây, trong tay còn cầm một túm hoa nhỏ màu trắng, vừa nhét cánh hoa vào trong miệng nhai nhai vừa nhìn từ trên cao xuống hỏi nàng: "Đây là hoa hòe, công chúa muốn nếm thử không?"

Hoa Dương ở thời điểm đó vốn đã ghét hắn, lại thấy hắn thế mà ăn sống cánh hoa, nàng càng cảm thấy người này thô lỗ cực kỳ, không hề giống nam nhân Trần gia chút nào.

Nàng không thèm để ý Trần Kính Tông, quay người vào trong nhà.

Bây giờ nhớ lại, Hoa Dương lại thấy tâm bình khí hòa, hắn chết thê thảm như vậy, khi còn sống bắt gà rừng nhai hoa dại thì tính là cái gì?

Sân chính là thế này, hai bên phòng phụ đông tây kia còn lần lượt có hai cái sân nhỏ đơn giản vây lại. Phòng phụ phía đông và sân nhỏ chuyên dùng để giặt và phơi quần áo, phòng phụ phía tây thì để cho bốn nha hoàn bên người nàng ở.

Hoa Dương đi đến trước cửa tròn của sân nhỏ phía đông, nàng không định đi vào, chỉ tùy ý lướt qua, liền thấy bộ quần áo trong ướt nhẹp của Trần Kinh Tông.

Nàng nghĩ đến lời Trân Nhi nói, quần áo trong này là do Trần Kính Tông tự giặt tự phơi.

Coi như hắn còn cần mặt mũi, không đem quần áo dính cái thứ kia cho nha hoàn của nàng giặt.

Hoa Dương đang muốn đi ra, bỗng nhiên bước chân dừng lại.

Đêm qua tên "quỷ đói" Trần Kính Tông này ăn nàng ít nhất cũng nửa canh giờ.

Cái đồ vật kia như bọc nước kín miệng, tuy đa số đều nén ở bên trong, nhưng ai có thể đảm bảo hắn không vẩy ra ngoài tí nào?

Sắc mặt thay đổi, Hoa Dương bước chân vội vã trở lại bên trong phòng.

Nàng không gọi Triêu Vân đi vào, đóng kỹ cửa, nàng đi đến trước hai cái rương nhỏ đặt ở bên trong giường Babu, ngồi xuống, lấy một thứ ở bên trong ra.

Trong này đặt đồ trang sức châu báu nàng thường hay xài, trừ mấy thứ đó ra còn có một cái bình sứ nhỏ màu xanh, bên trong là ba viên thuốc to cỡ hạt đậu.

Trong cung thứ trân kỳ dị bảo gì cũng có, bao gồm cả các loại linh đan diệu dược có công dụng thần kỳ.

Phi tần hậu cung, có người hy vọng mang thai long chủng, cũng có người không muốn sinh.

Vế trước rất dễ hiểu, sinh được long chủng, dù chỉ là một công chúa, sau này tuổi già cũng được an ổn.

Còn đám người không muốn sinh kia, lí do thì nhiều lắm, hoặc là không thích hoàng đế, chán ghét đến nỗi cả long chủng cũng không muốn mang, hoặc là đã sinh rất nhiều long tử, nóng lòng thị tẩm để củng cố sủng ái hoặc là duy trì thân hình. Còn có một loại gan to ngất trời nhất, là một vài phi tần không được sủng, bởi vì hiu quạnh mà nổi tư xuân, mạo hiểm thông đồng với thị vệ, loại này chỉ muốn cầu hoan, đương nhiên phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tránh mang thai.

Theo thời gian liền xuất hiện đủ loại thuốc tránh thai giữa các nữ nhân chốn hậu cung.

Cái bình trong tay Hoa Dương là vào trước khi rời khỏi kinh thành, mẫu hậu tự tay chuẩn bị cho nàng.

Lúc ấy Hoa Dương tiến cung đi tìm mẫu hậu là để phàn nàn tố khổ, chỉ vì nàng không muốn theo Trần gia đến Lăng Châu để tang. Nàng gả cho Trần Kính Tông nhưng cũng là một kim chi ngọc diệp, tại sao nhất định phải đến một nơi xa xôi chưa từng thấy qua để tang cho một bà lão?

Hoa Dương hi vọng mẫu hậu có thể ủng hộ quyết định của nàng, tán thành việc nàng ở lại kinh thành.

Nhưng mẫu hậu lại giảng một đống đạo lí cho nàng nghe, nói gì mà nàng là công chúa, mặc dù có thể hưởng thụ rất nhiều hoàng quyền, nhưng về mặt "hiếu đạo" thì tuyệt đối không được bướng bỉnh, hai tẩu tử của Trần Kính Tông đều phải đến Lăng Châu, nhưng một công chúa như nàng lại không đến, truyền ra ngoài thì dân chúng sẽ nghị luận thế nào?

Còn một điều mà mẫu hậu không nói nhưng trong lòng Hoa Dương rõ ràng, đó là mẫu hậu rất thưởng thức tài cán của cha chồng, tin rằng cha chồng sẽ là Thủ phụ đời tiếp theo, mẫu hậu muốn gả nàng cho Trần Kính Tông tiện để nhờ đó lôi kéo cha chồng.

Thanh danh, lợi ích, hai đạo lý lớn cùng ập xuống, Hoa Dương đành phải chấp nhận.

Sau đó mẫu hậu cho nàng bình thuốc tránh thai này.

Mẫu hậu lấy thân phận người từng trải mà nói với nàng, để một nam nhân vừa mới thành hôn đặt thê tử qua một bên mà không làm gì cả, căn bản chỉ là kẻ ngu nói mớ. Nếu thực sự không nhịn được, phu thê hai người trốn trong phòng len lén ngủ một lần cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể làm ra một đứa nhỏ, bình thuốc tránh thai này có dược tính ôn hòa, cứ mỗi ba tháng dùng một lần có thể đảm bảo sẽ không mang thai, cũng sẽ không làm tổn hại đến thân thể.

Trần Kính Tông là cháu, chỉ cần để tang một năm, ba viên thuốc để hắn cách một thời gian trộm làm một lần, dù sao cũng không mạnh.

Hoa Dương hờn dỗi hỏi: "Nếu hắn muốn nhiều hơn một lần thì phải làm sao?"

Mẫu hậu sầm mặt, nói nếu Trần Kính Tông thật sự quá đáng thì cho nàng lấy uy phong của công chúa ra, giữa phu thê nên thông cảm lẫn nhau, chứ không phải dung túng cho một bên không có nguyên tắc.

Hoa Dương nghe xong, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu, biết mẫu hậu mặc dù lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng vẫn quan tâm con gái là nàng.

Mùi vị thuốc tránh thai hơi đắng, sau khi Hoa Dương dùng xong, uống nửa bát nước mới tan được vị thuốc còn lưu trên đầu lưỡi.

Không biết là thuốc có tác dụng hay trong lòng nàng khó chịu, nàng luôn cảm thấy bụng không thoải mái lắm.

Hoa Dương hậm hực nằm trên giường.

Kiếp trước nàng chưa từng uống thuốc tránh thai qua.

Ý kiến của mẫu hậu có lẽ thích hợp với đa số nam nhân, nhưng Trần Kính Tông là một ngoại lệ.

Hắn là người thô lỗ, có lúc đúng thật là mặt dày vô sỉ, Hoa Dương chỉ đùa giỡn cùng bọn nha hoàn bên người, hắn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, cho là tâm trạng của nàng tốt, ban đêm liền dám đè tới.

Nhưng đoạn thời gian kia ở Lăng Châu, ngoài lúc xã giao trước mặt cha mẹ chồng, Hoa Dương gần như không cười qua, lúc riêng tư càng không bày ra vẻ mặt tốt với Trần Kính Tông, nàng trút hết tất cả những oan ức mình phải chịu ở nhà cũ Trần gia lên người Trần Kính Tông.

Ăn không ngon ngủ không yên, Hoa Dương lấy đâu ra tâm trạng mà ngủ cùng hắn, có lẽ Trần Kính Tông cũng nhìn ra được, mỗi đêm đều thành thành thật thật nằm trên bình địa thay nàng cản hết những con rắn rết có thể bò qua, một lần cũng không cầu hoan qua.

Hoa Dương trở mình.

Nàng đã từng cho là tất cả đều là lẽ đương nhiên, nàng là công chúa, Trần Kính Tông là phò mã, phò mã nên nghe theo công chúa, có gan dám mạo phạm nàng chính là bất kính.

Nàng quen vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, đối xử với nha hoàn tâm phúc còn tốt hơn hắn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trần Kính Tông rõ ràng là một đại nam nhân tham dục (*) lại có thể kiên trì không ép buộc nàng lâu đến vậy, cũng là một quân tử phong độ chứ?

(*: nhu cầu cao trong chuyện kia)

Nàng vẫn luôn coi hắn là một người thô kệch, giơ tay nhấc chân cũng thô bỉ không chịu nổi, thậm chí lần lượt so sánh hắn với trạng nguyên đại ca, thám hoa tam ca, càng so sánh càng xem thường hắn hơn.

Trần Kính Tông lại chưa từng nổi giận với nàng, mặt dày vô sỉ ở trong mắt nàng chẳng phải là lòng dạ rộng rãi hay sao?

Cho nên, trên người hắn vẫn có rất nhiều ưu điểm, chỉ là kiếp trước nàng hoàn toàn đắm chìm trong cảnh ngộ của mình nên chưa từng phát hiện ra.

Vậy thì kiếp này nàng hẳn nên đối xử với hắn tốt một chút.

Mặt trời lên cao, Triêu Vân, Triêu Nguyệt đứng ở cửa phòng chính, nhỏ giọng bàn bạc buổi trưa nên làm món gì cho công chúa ăn.

Bỗng dưng phía phòng phụ phía tây kia phát ra một tiếng "bịch".

Mặt Triêu Vân trắng bệch, cái loại thị trấn hẻo lánh này, sẽ không có trộm dám đến ra tay chứ?

Đừng nói công chúa ghét bỏ chỗ nhà cũ Trần gia này, các nàng cũng ghét bỏ nó, viện ở nhỏ, tường lại thấp, thỉnh thoảng còn có rắn rết ẩn hiện, làm người ta mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ!

Triêu Nguyệt dạo này ngày nào cũng nấu cơm, sức lực cũng lớn hơn, gan cũng không còn nhỏ nữa, nàng dặn dò Triêu Vân ở đây canh giữ, nàng bước nhanh chạy về phía phòng bếp lấy dao phay!

Đợi nàng cầm dao phay chạy đến thì thấy phò mã gia một tay đang cầm một con gà rừng có bộ lông diễm lệ, tay kia cầm một con cá béo vẫn còn đang nhỏ nước đi từ phòng phụ phía tây qua, dưới mái hiên nhà, Triêu Vân đang trợn mắt há mồm.

Triêu Nguyệt cũng ngây dại.

Trần Kính Tông nhìn về phía cái dao phay sáng loáng trong tay nàng.

Triêu Nguyệt vội vàng giấu dao ra sau lưng, mặt nhỏ đỏ lên, vẻ mặt xấu hổ.

Trần Kính Tông chẳng mấy chốc liền hiểu rõ, trước tiên liếc nhìn lên phòng, hỏi Triêu Vân: "Công chúa đâu?"

Triêu Vân nhỏ giọng nói: "Ăn sáng xong thì đi ngủ rồi ạ."

Trần Kính Tông cũng không thấy bất ngờ, thân thể nàng yếu đuối, tối hôm qua còn mệt đến vậy.

Cầm theo con mồi đi đến trước mặt Triêu Nguyệt, Trần Kính Tông nhíu mày nói: "Mười dặm quanh đây ai mà chẳng biết đây là Trần gia, trộm cướp bình thường sẽ không dám đến, người dám đến nhất định sẽ không sợ con dao này của ngươi, nếu lần sau lại gặp chuyện này, cứ trực tiếp gọi người, thị vệ có thể nghe được."

Triêu Nguyệt cúi đầu, nghĩ nghĩ, hỏi: "Lỡ như là người thì sao?"

Trần Kính Tông: "Sau này ta trở về sẽ huýt sáo trước."

Triêu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra: "Phò mã yên tâm, nô tì đã nhớ kỹ."

Trần Kính Tông đưa con mồi trong tay cho nàng: "Cá bây giờ đem hầm canh, gà giữ lại để ngày mai ăn, nhớ quấn mỏ nó lại, đừng để nó kêu loạn."

Triêu Nguyệt mở to hai mắt nhìn: "Thế này, thế này không thích hợp cho lắm ạ?"

Trần Kính Tông: "Không hầm, vậy thì để công chúa của các ngươi đói bụng tiếp."

Triêu Nguyệt nháy mắt liền thỏa hiệp.

Trần Kính Tông nhìn phòng bếp, lúc xoay người thì nói: "Mang bữa sáng của ta tới đây."

Có hơi nhiều việc, Triêu Vân chạy qua giúp Triêu Nguyệt làm việc.

Trần Kính Tông nhanh chân đi lên phòng, đứng ở phòng chính một lúc mới đi vào bên trong phòng.

Trong phòng im ắng, bên ngoài giường Babu đã buông màn lụa xuống.

Trần Kính Tông bốc màn lên, liền thấy nàng đang ngủ ở giữa giường, vốn đã yếu ớt nhỏ nhắn lại bị cái giường lớn xa hoa này làm nổi bật vẻ mảnh mai yếu ớt hơn.

Bỗng nhiên, Trần Kính Tông hít mũi một cái, có mùi thuốc thoang thoảng.

Để ý thấy nàng chau mày, trong lòng Trần Kính Tông chùng xuống, có phải là sức lực của hắn quá lớn nên làm nàng bị thương không?

Cho dù nghi hoặc, nhưng đánh thức nàng dậy vào lúc này cũng không hay, Trần Kính Tông yên lặng rời đi.

Ngồi ở phòng chính tầm một khắc đồng hồ, Triêu Vân bưng một tô mì tới, vẫn là mì trứng gà rau xanh.

Nước dùng thanh đạm, một giọt dầu mỡ cũng không thấy.

Trần Kính Tông gọi Triêu Vân đang chuẩn bị lui ra lại, hỏi: "Công chúa có phải bị bệnh không?"

Triêu Vân lắc lắc đầu: "Không có ạ."

Trần Kính Tông: "Ta hình như ngửi thấy mùi thuốc."

Triêu Vân: "Vậy nhất định là người ngửi nhầm rồi, sáng nay tâm trạng của công chúa tốt, còn ăn hết một bát mì lận ạ."

Giọng điệu của nàng vui vui vẻ vẻ như vậy, đủ để thấy được khẩu vị trước đây của Hoa Dương không tốt bao nhiêu.

Trần Kính Tông không hỏi ra được gì, cho nàng lui xuống.

Hắn sáng sớm đã chạy lên trên núi đi săn, tốn rất nhiều sức lực, bụng đói cồn cào, lúc ăn mì một lần gắp cả đũa lớn, xì xà xì xụp húp mấy cái vào trong miệng.

Hoa Dương đã ngủ một canh giờ, miễn cưỡng bị tiếng xì xụp của hắn đánh thức.

Lúc vừa tỉnh lại nàng còn thấy quái lạ đó là tiếng gì, nghe thấy Trần Kính Tông dặn dò Triêu Vân thêm một bát nữa mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhướng mày.

Nàng rất không thích lối ăn uống này của Trần Kính Tông.

Nàng quyết định phải đối xử với Trần Kính Tông tốt một chút, nhưng nếu như Trần Kính Tông vẫn tiếp tục khiêu khích tới tấp sự chịu đựng của nàng, nàng sợ cũng không có cách nào bày ra sắc mặt tốt.

Sửa soạn đơn giản một chút, Hoa Dương đi ra.

Trần Kính Tông đang muốn bắt đầu ăn bát thứ hai, đũa đã gắp mì lên, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu, liền đối mặt với gương mặt diễm lệ hồng nhuận nhưng hơi u ám của Hoa Dương.

Tại sao lại tức giận rồi?

Trần Kính Tông cụp mắt, trước tiên ăn cái đũa mì này đã rồi nói sau.

Hắn xì xụp một miếng lớn, Hoa Dương lại càng nhíu mày sâu hơn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triêu Vân đang đứng ở cửa đi ra xa một chút, lúc này mới đi đến trước bàn, nhìn Trần Kính Tông nói: "Ngươi có thể ăn từ từ không, tốt nhất là đừng phát ra âm thanh."

Trần Kính Tông nghiêng mắt nhìn nàng, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Ta đói."

Hoa Dương: "Đói cũng có thể từ từ ăn, lát nữa cũng không phải đi làm việc gì."

Trần Kính Tông ăn mềm không ăn cứng, loại chuyện nhỏ này người khác càng muốn kiểm soát hắn, hắn càng không chịu nghe.

Thế là, hắn làm bộ như không nghe thấy, đang ăn thế nào thì tiếp tục ăn thế đấy.

Hoa Dương tức giận đến nghiến răng.

Nếu đổi thành trước kia, nàng nhất định sẽ rời đi, trốn ở nơi xa xa, cho đến khi không nghe thấy tiếng đó nữa thì thôi.

Nhưng nàng đã quyết định phải đối xử với hắn tốt một chút.

Hoa Dương sẵn lòng cho hắn thêm một cơ hội nữa, thẳng thắn nói: "Lối ăn uống này của ngươi, ta nghe là đau đầu, ta càng đau đầu sẽ càng khó chịu với ngươi, về sau làm sao mà sống tốt được?"

Trần Kính Tông bất ngờ mà ngẩng đầu, nuốt mì trong miệng xuống, hắn đánh giá Hoa Dương, hỏi: "Nàng muốn sống tốt cùng ta?"

Ánh mắt hắn ngay thẳng lại sắc bén, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng của người ta, có vài phần điên cuồng kiểu "ai cũng đừng mong lừa được ta", Hoa Dương vô thức hất cằm lên, cũng kiêu ngạo mà ừm một tiếng.

Trần Kính Tông không chắc chắn lắm nàng đang suy nghĩ gì, thăm dò nói: "Ta nhỏ tiếng ăn cơm, sau này nàng sẽ để ta lên giường ngủ?"

So đo những tâm tư nhỏ bé quanh co lòng vòng kia, hắn càng quan tâm đến những chố tốt thực tế có thể nắm vào tay hơn, không thì nàng nói đến ba hoa chích choè cũng vô dụng.

Hoa Dương nhìn hắn, nói: "Có thể, nhưng có một điều kiện."

Trần Kính Tông nặng nề mà xùy một tiếng, thật buồn cười, bọn họ là phu thê, hắn lên giường ngủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*), đến chỗ nàng thì lại còn có cả điều kiện!

(*: chuyện chính đáng)

Hoa Dương mới không thèm quan tâm hắn trào phúng, trực tiếp đề xuất yêu cầu của nàng: "Vào hạ rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngươi đều phải tắm rửa, ít nhất cũng lau người, xuân thu có thể hai ngày một lần, mùa đông có thể ba ngày một lần. Đương nhiên, nếu như ra mồ hôi quá nhiều, vậy thì nhất định phải tắm rửa hàng ngày, chân phải rửa sạch sẽ, miệng cũng phải xúc sạch sẽ, không được để lại mùi rượu."

Trần Kính Tông không lên tiếng.

Cái dáng vẻ dầu muối khó ăn kia, Hoa Dương nhìn đến mức lồng ngực lại bắt đầu phập phồng.

Ánh mắt của Trần Kính Tông quét qua nơi đó, cụp mắt nói: "Nếu chỉ là lên giường đi ngủ, nàng ra nhiều quy tắc như vậy, ta ghét phiền phức."

Hoa Dương: "Có ý gì?"

Trần Kính Tông cầm đũa đảo đảo sợi mì trong bát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng nói: "Ý là, nếu nàng đêm nào cũng vui vui vẻ vẻ cho ta ngủ nàng, vậy nàng nói cái gì ta làm cái đó."

Hoa Dương:...

Ban ngày ban mặt, hắn lại có thể nói ra lời dâm uế vô sỉ như thế!

"Ngươi nằm mơ!"

Lúc quay người, Hoa Dương thật là muốn nhổ hắn một cái, nhưng sự giáo dưỡng từ nhỏ tới lớn khiến nàng mạnh mẽ kìm lại.

Trần Kính Tông nhìn bóng lưng nàng thẹn quá hóa giận, cười nói: "Vậy ta nhường một bước, không cần mỗi đêm, chỉ cần lúc ta muốn công chúa chịu phối hợp, những điều kiện kia ta đều đồng ý."

Hoa Dương tiếp tục đi về phía trước.

Giọng Trần Kính Tông lạnh lùng: "Phu phu thê thê, một tháng chỉ một hai lần, thậm chí không có, cũng toàn là ta nhìn sắc mặt nàng mới được, thế cũng gọi là sống tốt chắc?"

Hoa Dương dừng bước lại, châm chọc nói: "Trước có nhân sau có quả, trước thì ngươi làm một đống chuyện khiến ta không thích, ta làm sao có thể cho ngươi sắc mặt tốt."

Trần Kính Tông: "Như nhau mà thôi, nàng chọc đến ta trước, ta mới không muốn cho nàng được như ý."

Hoa Dương giận đến bật cười, quay người trừng hắn: "Ta chọc ngươi lúc nào?"

Trần Kính Tông: "Ngày đầu tiên nàng gả đến, ánh mắt nàng nhìn ta cứ như đang bới móc một món hàng hóa, căn bản không xem ta là trượng phu."

Mắt hắn không mù, ngày ấy kính trà, nàng nhìn đại ca tam ca đều là thưởng thức, thưởng thức xong rồi lại nhìn hắn, liền lộ ra một bộ dáng thất vọng.

Đã muốn gả cho văn nhân, lúc Hoàng thượng tứ hôn nàng đồng ý làm gì?

Người nhà nuông chiều tính công chúa của nàng, nhưng hắn có cốt khí, lười làm một tên thấp hèn mà đi hầu hạ nàng.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ghi nhớ câu cuối cùng, về sau muốn chân chó thì lấy ra ha ha ha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK