• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là nghỉ trưa, nhưng Hoa Dương không ngủ được, cùng Thích Hoàng hậu nằm trên một chiếc giường, nàng nằm ở trong ngực bà nói chuyện một hồi, nằm nghiêng một hồi, trong chốc lát nàng thật sự đã buồn ngủ, nhưng kết quả một lúc sau đôi mắt lại sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy ý cười.

Thích Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Con ấy, lớn rồi sao còn làm nũng như trẻ con vậy.”

Hoa Dương: “Con vốn dĩ là con của người mà.”

Bên ngoài nàng là Công chúa, ai ai cũng kính sợ nàng, Hoa Dương rất hưởng thụ loại cảm giác này nhưng thời thời khắc khắc nàng bắt buộc phải luôn giữ được vẻ uy nghi của một Công chúa, chẳng hạn như bản thân rõ ràng là rất muốn đi nghịch nước ở con suối nhỏ phía sau Trần gia, nhưng lúc nào cũng phải bày ra vẻ không hứng thú, rồi bị Trần Kính Tông "ép" chơi một hồi. Chỉ khi nào ở bên cạnh Phụ hoàng và Mẫu hậu, nàng mới có thể làm bất cứ điều gì bản thân muốn mà không lo bị tổn hại uy nghi.

Thích Hoàng hậu vuốt mái tóc dài bị rối loạn của nữ nhi, lại hỏi: "Con cùng Phò mã, tình cảm dạo này thế nào? Lần này hắn đi là hai năm, hắn có khiến con chịu uy khuất không?"

Những người khác trong Trần gia bà đều yên tâm, dù sao nữ nhi cũng không cần ngày đêm phải nói chuyện với bọn họ, duy chỉ có Trần Kính Tông là người bên gối của nữ nhi, đôi phu thê này rất dễ xảy ra mâu thuẫn.

Thích Hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ lần hồi cung sau khi nữ nhi thành hôn không lâu, mỗi lần nhắc đến Trần Kính Tông trong mắt nàng đều ánh lên sự oán giận khó có thể che giấu.

Hoa Dương cẩn thận suy nghĩ, Trần Kính Tông đúng là thường xuyên chọc giận nàng, nhưng nếu nói là cố ý ủy khuất nàng thì Trần Kính Tông cái gì cũng không làm.

Hắn ngoan ngoãn ngủ dưới đất để chắn sâu cho nàng, sẽ bí mật mua thịt khi nàng chỉ có thể ăn chay, và thậm chĩ là sẵn sàng cõng nàng lên núi khi lũ đến.

“Không có, hắn làm sao dám ủy khuất ta.” Hoa Dương nghịch một sợi tóc, thần sắc có chút đắc ý nói.

Thích Hoàng hậu cười: "Có dám hay không là một chuyện, còn dám nghĩ hay không lại là một chuyện khác, có mấy Phò mã vì sợ hoàng quyền, không dám đánh mắng Công chúa, nhưng trong lòng bọn họ có thể đã đánh mắng Công chúa vô số lần. Suy cho cùng, vẫn là phải xem cách hắn ta đối xử với Công chúa có hữu tình, hữu ý hay không."

Hoa Dương im lặng.

Thứ gọi là tình ý này vẫn luôn được các văn nhân nhã sĩ luận đàm, hoặc là viết một phong thư tình ý miên man, hoặc là gửi gắm tình cảm vào thơ, vào họa, tiếng đàn, tiếng sáo cũng có thể được dùng để nói ra tâm tư nguyện vọng. Giống như Trần Kính Tông, hắn tốt với nàng, nhưng hắn ta lại chưa bao giờ nói lời ngọt ngào nào mà thậm chí là ngược lại nói rất nhiều lời khó nghe, đến nỗi hắn nói cái gì mà chẳng sợ bị nàng hòa ly cũng sẽ không động vào bất kì nữ nhân khác, chẳng sợ nàng chết hắn cũng muốn cùng nàng làm một đôi quỷ phu thê, tất cả đều là chuyện nhảm nhí trên giường, Hoa Dương không để trong lòng.

Hoa Dương khẳng định Trần Kính Tông thích thân thể của nàng, thích đến mức si mê, nhưng đây là dục vọng nam nữ, chẳng lẽ lại giống tình ý sao?

Nàng dám tin rằng một ngày nào đó nếu hai người thực sự tách ra, chỉ cần đưa vào phòng của Trần Kính Tông một mỹ nhân có khuôn mặt xinh đẹp như hoa, da như trắng như tuyết, hắn sẽ không do dự nhào lên chỗ nàng ta.

Đương nhiên, hai người sẽ không tách ra, Trần Kính Tông có được một Công chúa như nàng tự nhiên sẽ chướng mắt kẻ khác.

"Ta mặc kệ hắn có nghĩ hay không, chỉ cần hắn không dám làm là được." Hoa Dương thản nhiên nói.

Thích Hoàng hậu tò mò nhìn con gái: “Vậy còn con, con thích Phò mã sao?”

Hoa Dương: “Không thể nói là rất thích, chỉ là không còn khó chịu, không vừa mắt như lúc trước nữa."

Cảm tình nàng dành cho Trần Kính Tông giống như một loại thỏa mãn hơn. Bất kể yêu cầu gì hắn đều sẽ làm cho nàng hài lòng. Giả dụ như nàng yêu cầu cần có người cõng, yêu cầu Trần Kính Tông đi Tương Vương phủ diễn kịch, hắn đều sẽ tự giác mà tới làm nàng vừa lòng, kể cả những đại sự hắn cũng chưa từng làm nàng thất vọng bao giờ. Hoa Dương vừa lòng, buổi tối Trần Kính Tông đến đòi ân ái, trừ phi ngày đó Hoa Dương thật sự không khơi dậy được hứng thú, nếu không nàng sẽ nguyện ý cho hắn, dù sao việc này cả hai người đều vui vẻ.

Nhìn khuôn mặt tươi tắn kiều diễm như hoa của nữ nhi, Thích Hoàng hậu khẽ mỉm cười.

Trong cuộc hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt như vậy, nữ nhi nhìn Trần Kính Tông vừa mắt đã là tốt lắm rồi, còn hơn là trong khi rõ ràng không vừa mắt nhau nhưng vẫn phải cố nằm chung giường.

Rốt cuộc, Hoa Dương một đường ngồi xe, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến khi nàng đang nói chuyện, rồi chìm vào giấc ngủ say.

Thích Hoàng hậu quay người lại, nằm ngửa.

Thấy nữ nhi mới thành thê tử nhà người ta, Thích Hoàng hậu bỗng nhớ đến khi bà còn trẻ.

Bà trời sinh xinh đẹp, gia cảnh không tồi, mười ba mười bốn tuổi lần đầu tiên biết đến cái gì gọi là tình ái, bà cũng từng hy vọng lấy được một nam nhân tốt.

Nhưng rồi bà lại vào cung với tư cách là một tú nữ, trở thành nữ nhân của Cảnh Thuận Đế.

Cảnh Thuận Đế thập phần sủng ái bà, nhưng đế vương sủng ái cũng chỉ là như vậy, có thể cùng bà qua một đêm, đêm sau lại đi cùng thê thiếp khác.

Thích Hoàng hậu thậm chí còn chưa kịp nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với Cảnh Thuận Đế thì đã bị đế vương đa tình làm cho chết tâm, cho tới bây giờ Cảnh Thuận Đế đã ngoài năm mươi, Thích Hoàng hậu vẫn luôn mong rằng Cảnh Thuận Đế sẽ không đến đây qua đêm với bà.

So với bà, nữ nhi vẫn là thoải mái hơn nhiều, Trần Kính Tông trẻ tuổi, anh tuấn, mạnh mẽ và chính trực, nhưng quan trọng nhất là Trần Kính Tông và thậm chí là toàn bộ Trần gia không ai dám công nhiên đắc tội nữ nhi.

Cho nên bà vẫn thích làm Hoàng hậu, chí ít vị trí này sẽ cho bà quyền lực bảo vệ nhi tử, cũng để cho nữ nhi ở nhà chồng như cá gặp nước.

Có được lợi ích thực tế, thì thứ tình yêu hư ảo đó, không đáng giá nhắc tới.

Hoa Dương đánh một giấc vô cùng sản khoái, khi tỉnh lại nàng mới biết Đệ đệ đã kết thúc việc học buổi chiều, sớm đã chạy đến đây chờ nàng.

Hoa Dương nhanh chóng rời giường trang điểm, thần khí thanh sảng đi ra ngoài.

“Mẫu thân, Tỷ tỷ đã lâu không trở về, con muốn dẫn nàng đi dạo Ngự Hoa Viên.” Thái tử nghiêm túc hỏi.

Thích Hoàng hậu cười nói: “Đi đi, đừng nên chậm trễ lâu quá, nhiều nhất nửa canh giờ, Phụ hoàng các con sắp tới đây ăn cơm chiều.”

Hai tỷ đệ gật đầu, tay trong tay rời đi.

Thích Hoàng hậu nhìn tay hai tỷ đệ, bà khẽ lắc đầu, nhi tử không thích bị đối đãi như một hài tử, nhưng khi được Tỷ tỷ bế, hắn không còn ra vẻ người lớn nữa.

Điều mà Thái tử muốn cùng Tỷ tỷ nói, đương nhiên sẽ khác với Thích Hoàng hậu nói với nữ nhi.

Hai tỷ đệ đi vào một đình hóng gió bên hồ, như một tiên sinh kể chuyện, Hoa Dương kể cho hết cho Đệ đệ nghe những câu chuyện thú vị về nàng khi ở Lăng Châu.

Thái tử đối với Lăng Châu, hồ Động Đình, núi Võ Đang,... cách hơn hai ngàn dặm tràn ngập hứng thú, hắn cũng muốn đi du sơn ngoạn thủy, cũng muốn bắt quan tham để trừng trị gian ác rồi thăng quan tiến chức.

Hoa Dương ăn một miếng trái cây, ngữ khí tùy ý nói: "Đệ là Thái tử duy nhất trong triều, vì an toàn của Đệ, Phụ hoàng và Mẫu hậu nhất định sẽ không yên tâm khi cho Đệ xuất cung, tạm thời không thể đi xa, trừ ác dưỡng thiện đương nhiên cũng không dễ, trước tiên Đệ phải học được đạo làm vua, tương lai sau này cả thiên hạ bá tánh đều sẽ trông cậy vào Phụ hoàng, vào Đệ giúp nhân dân có cơm no áo ấm, ngày lành tháng tốt."

Nàng nghe Đệ đệ nói liền chuyển hướng đến chính sự, Thái tử bất giác cũng chú ý tới chính sự, tò mò hỏi: "Bá tánh ngoài kia, bọn họ thật sự sống khổ như vậy sao?”

Nếu đổi thành đời trước, Hoa Dương có lẽ thật sự sẽ không biết vấn đề này, nhưng đời này chính tai nàng nghe được người dân Lăng Châu đối với Tương Vương oán than, nàng cũng từ chỗ Trần Kính Tông biết được tình hình bên trong của Vệ Sở, vậy nên có thể kỹ càng tỉ mỉ mà nói cho Đệ đệ.

Thái tử dù sao cũng là Thái tử, hắn đương nhiên cũng sẽ có tùy hứng, cố chấp của tuổi mới lớn, nhưng thân là bậc đế vương tương lai hắn tất yếu phải quan tâm và cân nhắc đại sự triều đình.

Toàn bộ thiên hạ đều là gia nghiệp mà tương lai hắn sẽ kế thừa, có Thái tử nào lại không muốn kế thừa quốc gia tài phú cùng binh quyền đây, có Thái tử nào lại muốn kế thừa một cái bộ máy quan lại thối nát cùng một đám binh quèn sao?

Nhân dân khắp nơi đều thống khổ, rất nhiều binh lính, thị vệ đã chết vì cái đói, trên người bọn họ chỉ còn sót lại da bọc xương, binh khí đều tàn tạ đến mức dùng cũng không nổi, Thái tử tức giận như chính hắn đã trải qua tất cả những việc này: “May mà Phò mã không cùng bọn hắn liên thủ làm xằng làm bậy, nếu không Lăng Châu sẽ tiếp tục mục nát không ngừng, triều đình cấp phát quân lương toàn bộ đều chui vào trong bụng những bọn quan viên thối nát, bọn chúng thậm chí còn phái ra một đám nhược binh thật giả lẫn lộn!"

Hoa Dương vỗ vai Đệ đệ an ủi: "Thôi được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, hiện tại đừng nên tức giận làm gì, nhớ kỹ thời thời khắc khắc Vệ Sở đều có thể phát sinh những loại tình huống như vậy, sau này đừng để lời lẽ của bọn quan viên lừa gạt. Ha, ta mới ra cửa đi xem một chuyến liền đã minh bạch, những tên quan viên đó khi mang sổ sách đến cho Phụ hoàng thái độ rõ ràng rất cung kính nhưng trong thâm tâm lại không ngừng khi dễ Phụ hoàng, bọn họ nghĩ địa phương họ xa cách kinh thành liền không để triều đình vào mắt, kể cả Tương Vương, nếu hôm đó ta ra ngoài không mang theo đủ thị vệ, có lẽ đã bị hắn bắt đi rồi!”

Nói tới đây, Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi, bày ra vẻ mặt ghê tởm Tương Vương: “Một khi nam nhân đã háo sắc thì quả nhiên không phải là cái thể loại tốt!”

Thái tử vừa định gật đầu, thì lại đột nhiên giật mình, nhìn quanh khắp nơi một lượt, sau đó nháy mắt ra hiệu với Tỷ tỷ.

Hoa Dương lúc này mới ý thức được, nghiêng đầu lại gần Đệ đệ, cau mày hỏi: "Trong khoảng thời gian ta không ở kinh thành, Phụ hoàng còn như vậy không.”

Thái tử vẻ mặt như ve sầu tháng bảy.

Phụ hoàng đối xử với hắn rất khoan dùng, nhưng phần lớn tâm tư của người đều đặt bên người nữ nhân khác, có lúc rõ ràng là đang cùng hắn trò chuyện, nhưng bất kỳ tiểu thiếp nào giả bệnh cũng đều có thể dụ Phụ hoàng rời đi.

Mẫu hậu không quan tâm đến bất kì nam nhân hay nữ nhân nào, ngoại trừ Tỷ tỷ, thì hầu như toàn bộ tâm tư của bà đều dành hết cho hắn, nhưng mà Mẫu hậu quá nghiêm khắc, quản hắn rất chặt.

Thái tử không thể nào biết bản thân hắn thích Phụ hoàng hơn hay Mẫu hậu hơn.

Cũng may hắn còn có một Tỷ tỷ, nàng sẽ ôn nhu thay phần của Phụ hoàng và Mẫu hậu, nàng còn cùng hắn chơi đùa nữa, cho nên Thái tử thích nhất Tỷ tỷ.

Hoa Dương cũng nhân cơ hội này dạy cho Đệ đệ mình một bài học nhỏ: “Nếu Đệ cũng cảm thấy giống Phụ hoàng là không tốt, vậy thì sau khi trưởng thành nhất định không được để hậu cung dụ dỗ, chưa nói đến các vấn đề khác nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tóm lại là ta trông cậy vào Đệ sẽ làm chỗ dựa cho ta cả đời, mà tốt nhất là khi ta không còn nữa, người vẫn sống khỏe mạnh, dù cho bảy mươi hay tám mươi tuổi thì cũng phải giống như ba mươi, bốn mươi."

Thái tử chế nhạo: "Làm sao có thể được, đời người luôn luôn già đi.”

Hoa Dương: “Người bình thường nhanh già, tập võ sẽ giúp thân thể cường tráng, khỏe mạnh. Ta gặp được Lý Thái y, ông ấy gần sáu mươi tuổi, vậy mà vẫn còn có thể mang giỏ thuốc đi khắp núi đồi hái thuốc, ta còn trẻ, nhưng khi trèo lên đỉnh Thiên Trụ đều phải để Trượng phu cõng đi, vậy nên có thể thấy tuổi tác cùng thân thể không liên quan."

Thái tử kinh ngạc nói: " Phò mã cõng Tỷ tỷ trèo lên đỉnh Thiên Trụ? "

Hoa Dương mỉm cười, lặng lẽ nói với Đệ đệ: "Ưu điểm lớn nhất của hắn là thể chất cường tráng, có lần bọn ta leo lên ngọn núi cao cả trăm trượng để ngắm mặt trời mọc, hắn một hơi cõng ta leo lên đỉnh núi, mặc dù đến nơi thở hồng hộc, nhưng sức lực quả là hơn xa so với người bình thường."

Trong tâm trí Thái tử liền hiện ra thân ảnh Trần Kính Tông cao lớn đĩnh bạt.

Thái tử lại nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, hắn cũng có học võ, nhưng luyện võ rất gian nan nên hắn không chịu dốc lòng, Phụ hoàng không ép, Mẫu hậu lại càng quan tâm việc hắn học hành chăm chỉ vậy nên ở phương diện võ thuật chưa từng có nhiều can thiệp.

Nhưng giờ đây, Thái tử lại thật lòng hứng thú võ thuật, bởi vì hắn cũng muốn trở nên mạnh mẽ như Tỷ phu, có thể leo núi Võ Đang khi ngoài 60 tuổi.

“Đúng rồi, Trần Các lão thân thể dạo này thế nào?” Thái tử đột nhiên hỏi.

Hoa Dương suy nghĩ một chút, nói: “Từ khi Lý Thái y chữa khỏi bệnh cho hắn thì cũng không có chuyện gì, nhưng Trần Các lão là quan văn, không giống Trượng phu ta, lúc đó lũ lụt, hắn cõng ta lên núi như đi trên đất bằng, Trần Các lão luôn phải có người hầu đỡ đi lên, hai ca ca của Trượng phu ốc còn không mang nổi mình ốc, rất chật vật. Rõ ràng quan văn và quan võ đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, chỉ có số ít người thông thạo cả dân sự lẫn quân sự."

Thái tử theo bản năng lưng thẳng tắp, chờ xem, mấy năm nữa, theo như lời Tỷ tỷ nói, hắn sẽ trở thành một trong số ít nam nhân của thiên hạ này văn võ song toàn.

Hai tỷ đệ xa cách lâu ngày hội ngộ, vừa nói chuyện liền quên mất thời gian, cung nhân xung quanh nhắc nhở bọn họ đã đến lúc trở về Phượng Nghi cung.

Ăn xong cơm chiều, Hoa Dương cuối cùng cũng rảnh rỗi mang lễ vật đến phân cho mọi người trong nhà.

Khi trưa nàng nghỉ ngơi ở Phượng Nghi cung, lúc này trời đã ngả màu, Hoa Dương mang theo Triều Vân trở về Tê Phượng Điện nơi nàng ở trước khi xuất giá.

Điện danh là do Phụ hoàng đặt cho nàng, cho nên phủ Công chúa trong kinh thành cùng Ninh Viên đều sử dụng ba chữ này.

Tê Phượng Điện vẫn như lúc trước khi nàng chưa thành thân, nhưng khi Hoa Dương một lần nữa nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại không thể vô tư chìm vào giấc ngủ như tiểu Công chúa năm xưa nữa.

Phụ hoàng thay phiên sủng hạnh các mỹ nhân trong hậu cung, Mẫu hậu quan tâm đến đại sự cùng Đệ đệ, mà Đệ đệ hiện tại phải học hành, sau này hắn thành hôn cũng sẽ có thê thiếp và con cái.

Cho dù có thể trở về sống trong cung, thì nàng dần dần cũng sẽ trở thành một người không cần thiết đối với nơi này.

Mà người thực sự có thể ở bên cạnh nàng lâu dài, cùng nàng tạo thành một gia đình đúng nghĩa duy chỉ có Trượng phụ.

............

Trần gia.

Nơi ở của Trần Kính Tông cùng Hoa Dương kêu Tứ Nghi Đường, Trần trạch ở kinh thành là một tòa nhà tứ viện do Hoàng đế ban tặng, Tứ Nghi Đường tuy chỉ là tam viện nhưng vẫn rộng rãi hơn nhiều.

Trước khi nàng về kinh thành, Trần Kính Tông sống tại tiền viện còn Hoa Dương sống tại hậu viện.

Bây giờ Hoa Dương đang ở trong cung, Trần Kinh Tông ăn tối một mình, hắn nghĩ ngợi, tắm rửa thay quần áo xong rồi đi lại ra hậu viện.

Ở lại bên này là hai nha hoàn khác của Hoa Dương, một người tên là Triều Lộ, người còn lại là Triều Lan.

Triều Lộ cùng Triều Lan không biết quan hệ của Công chúa và Phò mã đã tiến triển đến mức nào, trong ấn tượng của bọn họ khi đôi phu thê kia ở chung, Phò mã thì kiêu ngạo khó bảo, còn Công chúa vẫn luôn chán ghét hắn.

Lúc này khi Công chúa không ở đây, mà Phò mã lại tới, hai nha hoàn đều đề cao cảnh giác.

“Lui ra đi, không cần các ngươi hầu hạ.”

Trần Kính Tông đứng ở trước giường Bạt Bộ vốn đã có chút xa lạ, quay lưng về phía hai nha hoàn nói.

Triều Lộ cùng Triều Lan hai mặt nhìn nhau, dù sao cũng phải nể mặt Phò mã bèn cúi đầu rời đi nơi lẽ ra chỉ có một mình Công chúa ở trước kia.

Trần Kính Tông cởi áo choàng, ngồi trên giường.

Trên giường không có mùi của nàng, nhưng dường như hắn lại nhìn thấy nàng đang ngồi bên cạnh mình, nhìn hắn với vẻ mặt đầy chán ghét và cảnh giác.

Lúc đó, nàng một chút cũng không muốn ở bên hắn.

Nhớ lại dư vị đêm khách điếm hôm đó, Trần Kính Tông lặng lẽ nằm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK