Hoa Dương cúi đầu xem thư.
Đầu tiên cô mẫu khen nàng quyết định sáng suốt, nói nàng và Trần Kính Tông mới thành thân, hẳn là nên hưởng thụ mấy năm vợ chồng son ân ái thật tốt, chờ cảm tình không còn mặn nồng thì sinh con.
Hoa Dương âm thầm chửi thầm, nàng cùng Trần Kính Tông không có gì mặn nồng, nàng đang sợ mình không cứu được mạng Trần Kính Tông, tương lai hài tử sinh ra, lại không có phụ thân đáng thương vô cùng.
Càng về sau của bức thư, cô mẫu càng kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu phương pháp sử dụng đồ vật kia, Hoa Dương xem đến nhíu mày.
Ván giường nặng xuống, Trần Kính Tông ngồi xuống ở bên người nàng, cùng nàng xem.
Phát hiện ban ngày thứ này phải dùng nước ấm rửa một lần, trước khi sử dụng lại dùng nước sôi trụng qua một lần, sau khi sử dụng còn phải rửa sạch lần nữa, Trần Kính Tông lập tức nói: “Rửa để nha hoàn tới, trụng để ta tự động thủ, nàng không cần phải xen vào.”
Giọng điệu như kiểu sợ Hoa Dương ngại phiền toái mà gác xó thứ tốt.
Hoa Dương nỗ lực không thèm nghĩ đến hình ảnh kia, đọc tiếp.
Thì ra cái hộp nhỏ như vậy, bên trong lại có tới 50 cái, cô mẫu nói, dưới tình huống bình thường một cái có thể sử dụng trên dưới mười lần, nếu cháu rể thiên phú dị bẩm, vậy thì khó mà nói.
Hoa Dương:……
Nàng phảng phất thấy được cô mẫu nở nụ cười tràn ngập ái muội, nghe thấy được giọng nói hết sức trêu chọc của cô mẫu.
Mặc kệ Trần Kính Tông có nhìn thấy câu này hay không, Hoa Dương nhanh chóng lật sang trang giấy viết tiếp theo.
Nhưng mà trang này cũng không có bao nhiêu lời nói đứng đắn, Hoa Dương vội vàng xem qua một lần, lại một lần nữa bỏ giấy viết vào phong thư, chờ Trần Kính Tông đi rồi nàng lại xem, xem xong liền đốt!
Khi rũ mắt đọc thư, Hoa Dương thoáng nhìn còn thấy thứ đồ bị Trần Kính Tông siết ở trong tay, vừa mỏng vừa xuyên thấu, như vải mà lại không có lỗ hổng của sợi chỉ.
“Đây là nguyên liệu gì?”
Hoa Dương không muốn sờ, thấp giọng hỏi Trần Kính Tông, trước sau tránh tiếp xúc ánh mắt cùng hắn.
Trần Kính Tông dùng lòng bàn tay nắn vuốt, nói: “Ta cũng không biết, trong thư Trưởng Công chúa không nói sao?”
Hoa Dương: “Chỉ nói là bà pha phí trắc trở tìm được, chế tác cũng phí rất nhiều công phu, còn quý báu hơn tơ lụa thượng đẳng nhất.”
Trần Kính Tông trầm mặc.
Kỳ thật hắn mơ hồ có một suy đoán, lại trăm triệu không thể nói ra, nói ra, đại khái nàng sẽ thật sự không chịu dùng, Trưởng Công chúa khẳng định cũng biết được tính tình nàng, mới nói lời hàm hồ.
Anh hùng không hỏi xuất thân, quản nó là từ đâu tới, đã được làm sạch sẽ, đó chính là bảo bối, giống hoa sen trong ao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Kêu Triều Vân mang nước ấm tới, Trưởng Công chúa khen nó đến ba hoa chích chòe, chúng ta đến thử xem vật ấy thực sự có tốt như vậy hay không.”
Trần Kính Tông dùng giọng điệu đứng đắn như văn nhân tham thảo học vấn nói.
Hoa Dương:…
Trần Kính Tông quyết định về trước tránh đi: “Ta đến thư phòng đọc sách đây.”
Lúc hắn đi, đặt đồ vật kia ở đầu gối Hoa Dương.
Hoa Dương ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, nhớ lại cô mẫu tuy rằng rời kinh phản đạo lại cũng giống nàng, đều là người tinh xảo, Hoa Dương liền nhân lúc Trần Kính Tông không ở, cầm vật ấy lên cẩn thận nghiên cứu một lát, chỉ tiếc vẫn không có đầu mối lai lịch của nó.
Hoa Dương gọi Triều Vân tiến vào, thần sắc đạm nhiên mà truyền thụ phương pháp ngâm vật ấy cho nàng ấy.
Triều Vân kỳ quái nói: “Đây là cái gì?”
Hoa Dương mặt không đổi sắc: “Ta cũng không biết, cô mẫu tặng cho, nói là đến ban đêm mới có thể biết được.”
Triều Vân hiểu, Trưởng Công chúa không quản xa ngàn dặm đưa tới khẳng định là bảo bối, nàng ấy tận tâm chăm sóc là được.
Thấy Triều Vân không hoài nghi chút nào, Hoa Dương nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi một mình một lát, Hoa Dương đến thư phòng tìm Trần Kính Tông, chỉ hỏi chính sự: “Công văn Lại Bộ bảo khi nào chàng đi nhậm chức?”
Trần Kính Tông biết nàng ngại, nói theo nàng: “Ba ngày sau.”
Hoa Dương tính tính: “Vậy khi nào chúng ta dọn vào trong thành?”
Trần Kính Tông: “Ta sao cũng được, xem nàng thích sao thôi.”
Hoa Dương rũ mắt: “Đến chỗ chỗ nhị lão bên kia xem đi, đại ca tam ca đại khái cũng đang thương lượng việc này.”
Hai vợ chồng đếnến Xuân Hòa Đường.
Trừ bỏ Trần Đình Thực Đông viện và bọn nhỏ, người một nhà quả nhiên đều ở đây.
Sau khi đơn giản chào hỏi qua, Hoa Dương, Trần Kính Tông ngồi xuống.
Tôn thị cười nói: “Các con cũng là vì chuyện chuyển nhà mà tới đi? Theo ta thấy, chuyện này quan trọng, ba đôi phu thê nhỏ các con hôm nay dọn dẹp một chút, sáng sớm liền dọn đi. Bọn nhỏ đều ở lại trong nhà, để phụ thân các con hỗ trợ dạy dỗ, Lão Đại Lão Tam Lão Tứ chỉ cần lo chuyên tâm làm việc, cuộc sống hàng ngày, chuyện ăn uống có Tú nương, Ngọc Yến, Công chúa chăm sóc, nhị lão bọn ta cũng không cần nhớ thương cái gì. Nếu lúc được nghỉ mà rảnh rỗi, vậy trở về ăn bữa cơm, bận thì thôi, mấy chục dặm ấy mà, không cần lăn lộn.”
Trần Bá Tông: “Mẫu thân, để Tú nương ở lại đi, nàng ấy là trưởng tức, nhi tử không ở đây, để nàng ấy thay ta tẫn hiếu trước mặt cha mẹ.”
Du Tú gật đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn mẹ chồng.
Trần Hiếu Tông cũng nói theo: “Nhi tử đều đã lớn như vậy, huyện nha có một đống người hầu hạ, không cần Ngọc Yến qua giúp đỡ, ở trong nhà giúp ngài chăm sóc hài tử đi, đặc biệt Uyển Thanh còn nhỏ, không xa mẹ được.”
Trong lòng La Ngọc Yến là muốn đi theo trượng phu đến huyện nha ở, một năm này nàng ta vừa mang thai vừa ở cữ, hai vợ chồng cũng chưa ngủ với nhau được mấy lần, trượng phu trẻ tuổi như vậy, phong lưu phóng khoáng, một mình đến huyện nha, bị nha hoàn bên kia bò giường thì làm sao?
Nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn phải bày ra bộ dáng hiểu chuyện, tỏ vẻ muốn ở tại tổ trạch.
Trần Kính Tông yên lặng uống trà.
Hoa Dương nhìn hắn một cái.
Hôm nay của đời trước, hắn cũng không hé răng như vậy, dưới sự phụ trợ của hai vị huynh trưởng có vẻ rất bất hiếu.
Khi đó Hoa Dương nhìn hắn rất không vừa mắt, dường như mọi chuyện đều phải ngược lại với hắn. Trần Kính Tông không muốn ở lại tổ trạch, nàng liền càng muốn ở lại, thậm chí còn nghĩ nàng ở lại tổ trạch, cho Trần Kính Tông ở viện mà phụ hoàng ban cho, hai vợ chồng phân cách hai nơi, nàng liền có thể ít giao tiếp với hắn, mắt không thấy tâm không phiền!
Cho nên, Hoa Dương tuyên bố mình muốn ở lại, thái độ kiên quyết, ngay cả cha mẹ chồng khuyên bảo cũng không thể dao động.
Nhưng Hoa Dương trăm triệu không nghĩ tới, cho dù nàng ở lại, Trần Kính Tông thế nhưng cũng không có dọn đến viện trong thành Lăng Châu ở, mà là thà rằng mỗi ngày chạy đến vệ sở trước nửa canh giờ, mỗi đêm lại khoác bóng đêm trở về, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chỉ vì ngày nào đó nàng tâm tình tốt một chút, hắn có thể bò lên giường làm với nàng.
Hoa Dương miễn bàn có bao nhiêu hối hận, sớm biết như thế, vì sao nàng phải từ bỏ viện phụ hoàng ban thưởng?
Nề hà những lời mạnh miệng đã ném ra ngoài, nửa đường đổi ý, nàng không thể mất mặt như vậy được.
Lúc này, bất luận là vì mình ở thoải mái, hay là vì muốn đi thu thập Tương Vương, Hoa Dương cũng không nói lời khách sáo gì nữa, kiên nhẫn chờ hai đôi huynh tẩu định luận với cha mẹ chồng.
Tôn thị và các hiếu tử hiếu tức lại khuyên bảo lẫn nhau hai lần, Trần Đình Giám bỗng nhiên nói: “Hậu trạch không có gì phải lo, mới có thể an tâm làm việc. Bọn nhỏ ở lại, người lớn đều dọn đi đi, liền định như vậy rồi.”
Dù Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông hiếu thuận nữa, cũng không dám phản bác lão cha.
Ba đôi phu thê đồng thời cáo từ.
Ánh mặt trời không tồi, trong mắt La Ngọc Yến khó nén ý cười, cùng đi ở bên người trượng phu Thám Hoa thu hút rất nhiều lần ánh mắt.
Trần Hiếu Tông chỉ cười không nói, hắn tự nhiên cũng muốn mang mỹ thê cùng đi nhậm chức.
Chỉ có Du Tú, hơi hơi cúi đầu đi ở bên người Trần Bá Tông, dường như vì không thể ở lại tổ trạch hiếu thuận cha mẹ chồng mà khó chịu.
La Ngọc Yến nghĩ, có lẽ là Trần Bá Tông không thích Du Tú, cảm tình phu thê đạm bạc, Du Tú càng muốn ở lại hơn.
Nàng ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đại tẩu đừng như vậy, phụ thân đều đã nói rồi, tẩu chăm sóc đại ca cho tốt, đại ca mới có thể an tâm mà làm tri phủ Lăng Châu, nếu tẩu ở lại, vạn nhất nha hoàn hầu hạ không chu toàn, đại ca ăn không ngon ngủ không yên chậm trễ chính sự, chẳng phải là được một mất mười?”
Du Tú quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, miễn cưỡng cười cười.
La Ngọc Yến liếc mắt đến Hoa Dương đi tuốt đằng trước, lại nói: “Hơn nữa tẩu và cùng Công chúa đều ở bên trong thành Lăng Châu, khi nhàn rỗi còn có thể đi chơi cùng nhau, náo nhiệt biết bao, đâu giống ta, lẻ loi theo Tam gia đến huyện Giang Bình, trong huyện chẳng quen một ai.”
Du Tú nghe vậy, thấp thỏm nhìn về phía Tứ đệ muội, Tứ đệ muội kim tôn ngọc quý, đối xử với nàng ấy ở trong nhà đều khách khí lãnh đạm, thật sự tới thành Lăng Châu, sao có thể vui vẻ kia nàng ấy chạy tới phiền nhiễu?
Hoa Dương vốn dĩ đang chuyên tâm đi đường, lúc này nghe La Ngọc Yến nhắc tới mình, nàng liếc về phía sau, không nhìn thấy La Ngọc Yến, nhìn thằng vào đôi mắt bất an khiếp sợ của Du Tú trước.
Hoa Dương:……
Bệnh tiên nữ của nàng lại tái phát, nhìn không được một người thành thật lộ ra bộ dạng đáng thương vô cùng này, hơn nữa nàng thích Uyển Nghi, cũng có hai phần yêu ai yêu cả đường đi với đại tẩu này.
“Nghe nói thành Lăng Châu cũng rất phồn hoa, chờ chúng ta sắp xếp yên ổn xong, ta hẹn đại tẩu cùng đi ra ngoài đi dạo.”
Hoa Dương nhẹ nhàng nói.
Người như hoa mẫu đơn, cười tươi sáng, Du Tú cũng thật sự cảm thấy trước mắt có một rừng hoa mẫu đơn thật đang nở rộ, lập tức làm cảnh sắc tháng giêng nhạt nhẽo trở nên xán lạn hơn.
Hơn nữa đây là Công chúa đó, Công chúa tự nhiên muốn hẹn nàng ấy đi ra ngoài dạo phố!
“Như thế nào, đại tẩu không muốn sao?” Hoa Dương thấy nàng ấy ngốc ngốc, nhịn không được chế nhạo nói.
Du Tú phản ứng lại, hoảng loạn liên tục gật đầu: “Muốn, muốn chứ!”
Hoa Dương lại nhìn La Ngọc Yến, tươi cười nhạt đi: “Đáng tiếc Tam tẩu cách khá xa, không thể đi cùng.”
La Ngọc Yến:……
Đi vào Tây viện, Quan Hạc đường cách cửa ánh trăng gần nhất, Trần Bá Tông, Du Tú đi về trước.
Thẳng đến lúc này, Du Tú còn có chút choáng váng được thụ sủng nhược kinh, gương mặt ửng đỏ, thế nhưng nhiều thêm vài phần ngây thơ rực rỡ so với ngày thường.
Tuy đã làm mẹ người ta, năm nay nàng ấy cũng mới 26 tuổi thôi.
Bỗng nhiên phát hiện trượng phu đang nhìn nàng, trong lòng Du Tú hoảng hốt, hổ thẹn cúi đầu: “Nếu không, sáng mai ta giả bệnh đi, phụ thân cũng không thể bắt ta mang bệnh đi theo chàng nhậm chức, như vậy là có thể ở lại.”
Trước khi đến chủ trạch, trượng phu đã nói muốn nàng ở lại hiếu kính nhị lão, không muốn mang nàng đi, lúc này nàng ấy thế nhưng ảo tưởng chuyện tốt được đi dạo cùng Công chúa, khẳng định y không vui vẻ.
Trần Bá Tông hơi hơi nhấp môi, một lát sau nói: “Không cần, chuyện phụ thân đã quyết định, không cần tự tiện chủ trương.”
Du Tú nắm chặt cổ tay áo.
Trần Bá Tông nhìn tiểu viện đã ở một năm này, nói: “Nàng đi thu dọn quần áo đồ dùng, ta đi thu dọn sách.”
Khi thân ảnh cao dài của y biến mất ở cửa thư phòng, nghĩ đến kế tiếp hai vợ chồng có thể ở cùng một chỗ một năm, khuôn mặt trắng nõn của Du Tú lại lặng lẽ hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
Phúc Thôi Đường.
La Ngọc Yến mở tủ quần áo ra, tâm tình sung sướng lấy váy áo cẩm tú nàng ta vừa mua không bao lâu xuống.
Trần Hiếu Tông ngồi ở trên giường, thấy nàng ta mặt mày hớn hở giống một con khổng tước sắp thoát lồng, trêu ghẹo nói: “Nếu phụ thân đồng ý cho các nàng ở lại, có phải nàng sẽ khóc một trận hay không?”
La Ngọc Yến trừng hắn: “Vì sao ta phải khóc, nếu chàng dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ta liền đi cáo trạng với phụ thân.”
Trần Hiếu Tông bất đắc dĩ: “Ta lại chưa từng làm gì sai, vì sao nàng luôn nghi thần nghi quỷ chứ.”
La Ngọc Yến hừ nói: “Ai bảo chàng có một cái mặt hồ ly.”
Trần Hiếu Tông sờ sờ mặt mình, lắc đầu, nhớ tới cái gì, hắn thả nhẹ giọng, hoang mang nói: “Nàng và Công chúa không có xích mích gì chứ, sao ta cảm thấy Công chúa không thân cận với nàng bằng đại tẩu?”
Động tác La Ngọc Yến dừng lại một chút, sau đó bĩu môi: “Ta nào dám đắc tội Công chúa, chỉ là tôn ti còn ở kia, Công chúa một hai phải nhìn ta không vừa mắt, ta có biện pháp nào?”
Trần Hiếu Tông không cho rằng Công chúa là cái loại người vô cớ kiếm chuyện đấy, có lẽ, là bởi vì Công chúa thích Uyển Nghi đi, tiếp xúc với đại tẩu nhiều hơn chút, lúc trước bên này bọn họ chỉ có hai nhi tử nghịch ngợm gây sự, nam hài tử luôn không làm cho người ta thích bằng các tiểu cô nương.
Vừa nói đến nữ hài tử, nhũ mẫu tới, trong lòng ngực ôm tã lót.
Uyển Thanh đã lớn hơn năm tháng, lớn lên trắng trẻo mập mạp, mắt to đen lúng liếng, rất là xinh đẹp.
Trần Hiếu Tông nhận nữ nhi, trêu đùa một lát, nói với thê tử: “Công chúa vẫn là cô dâu, một năm này mọi người đều túc trực bên linh cữu, nàng ấy không có gì lui tới với nàng, chờ tương lai Công chúa sinh con, ngày thường các nàng qua lại nhiều hơn chút, tự nhiên dễ dàng kéo gần quan hệ.”
La Ngọc Yến nheo nheo mắt: “Chàng rất muốn ta thân cận với Công chúa? Thân cận có chỗ tốt gì với chúng ta?”
Trần Hiếu Tông buồn cười: “Cái gì mà tốt hay không tốt, đều là người một nhà, ta đương nhiên hy vọng các nàng hòa thuận hòa hợp, bằng không Công chúa chỉ cùng thân với đại tẩu, chỉ có mình nàng lẻ loi, trong lòng nàng dễ chịu ư?”
La Ngọc Yến cắn môi, nàng ta cũng muốn có một chị em dâu chơi thân, nhưng hai người trong nhà này, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp, bảo nàng nịnh bợ cũng không được, chịu thiệt lại không muốn, lâm vào thế khó xử.
Đầu tiên cô mẫu khen nàng quyết định sáng suốt, nói nàng và Trần Kính Tông mới thành thân, hẳn là nên hưởng thụ mấy năm vợ chồng son ân ái thật tốt, chờ cảm tình không còn mặn nồng thì sinh con.
Hoa Dương âm thầm chửi thầm, nàng cùng Trần Kính Tông không có gì mặn nồng, nàng đang sợ mình không cứu được mạng Trần Kính Tông, tương lai hài tử sinh ra, lại không có phụ thân đáng thương vô cùng.
Càng về sau của bức thư, cô mẫu càng kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu phương pháp sử dụng đồ vật kia, Hoa Dương xem đến nhíu mày.
Ván giường nặng xuống, Trần Kính Tông ngồi xuống ở bên người nàng, cùng nàng xem.
Phát hiện ban ngày thứ này phải dùng nước ấm rửa một lần, trước khi sử dụng lại dùng nước sôi trụng qua một lần, sau khi sử dụng còn phải rửa sạch lần nữa, Trần Kính Tông lập tức nói: “Rửa để nha hoàn tới, trụng để ta tự động thủ, nàng không cần phải xen vào.”
Giọng điệu như kiểu sợ Hoa Dương ngại phiền toái mà gác xó thứ tốt.
Hoa Dương nỗ lực không thèm nghĩ đến hình ảnh kia, đọc tiếp.
Thì ra cái hộp nhỏ như vậy, bên trong lại có tới 50 cái, cô mẫu nói, dưới tình huống bình thường một cái có thể sử dụng trên dưới mười lần, nếu cháu rể thiên phú dị bẩm, vậy thì khó mà nói.
Hoa Dương:……
Nàng phảng phất thấy được cô mẫu nở nụ cười tràn ngập ái muội, nghe thấy được giọng nói hết sức trêu chọc của cô mẫu.
Mặc kệ Trần Kính Tông có nhìn thấy câu này hay không, Hoa Dương nhanh chóng lật sang trang giấy viết tiếp theo.
Nhưng mà trang này cũng không có bao nhiêu lời nói đứng đắn, Hoa Dương vội vàng xem qua một lần, lại một lần nữa bỏ giấy viết vào phong thư, chờ Trần Kính Tông đi rồi nàng lại xem, xem xong liền đốt!
Khi rũ mắt đọc thư, Hoa Dương thoáng nhìn còn thấy thứ đồ bị Trần Kính Tông siết ở trong tay, vừa mỏng vừa xuyên thấu, như vải mà lại không có lỗ hổng của sợi chỉ.
“Đây là nguyên liệu gì?”
Hoa Dương không muốn sờ, thấp giọng hỏi Trần Kính Tông, trước sau tránh tiếp xúc ánh mắt cùng hắn.
Trần Kính Tông dùng lòng bàn tay nắn vuốt, nói: “Ta cũng không biết, trong thư Trưởng Công chúa không nói sao?”
Hoa Dương: “Chỉ nói là bà pha phí trắc trở tìm được, chế tác cũng phí rất nhiều công phu, còn quý báu hơn tơ lụa thượng đẳng nhất.”
Trần Kính Tông trầm mặc.
Kỳ thật hắn mơ hồ có một suy đoán, lại trăm triệu không thể nói ra, nói ra, đại khái nàng sẽ thật sự không chịu dùng, Trưởng Công chúa khẳng định cũng biết được tính tình nàng, mới nói lời hàm hồ.
Anh hùng không hỏi xuất thân, quản nó là từ đâu tới, đã được làm sạch sẽ, đó chính là bảo bối, giống hoa sen trong ao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Kêu Triều Vân mang nước ấm tới, Trưởng Công chúa khen nó đến ba hoa chích chòe, chúng ta đến thử xem vật ấy thực sự có tốt như vậy hay không.”
Trần Kính Tông dùng giọng điệu đứng đắn như văn nhân tham thảo học vấn nói.
Hoa Dương:…
Trần Kính Tông quyết định về trước tránh đi: “Ta đến thư phòng đọc sách đây.”
Lúc hắn đi, đặt đồ vật kia ở đầu gối Hoa Dương.
Hoa Dương ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, nhớ lại cô mẫu tuy rằng rời kinh phản đạo lại cũng giống nàng, đều là người tinh xảo, Hoa Dương liền nhân lúc Trần Kính Tông không ở, cầm vật ấy lên cẩn thận nghiên cứu một lát, chỉ tiếc vẫn không có đầu mối lai lịch của nó.
Hoa Dương gọi Triều Vân tiến vào, thần sắc đạm nhiên mà truyền thụ phương pháp ngâm vật ấy cho nàng ấy.
Triều Vân kỳ quái nói: “Đây là cái gì?”
Hoa Dương mặt không đổi sắc: “Ta cũng không biết, cô mẫu tặng cho, nói là đến ban đêm mới có thể biết được.”
Triều Vân hiểu, Trưởng Công chúa không quản xa ngàn dặm đưa tới khẳng định là bảo bối, nàng ấy tận tâm chăm sóc là được.
Thấy Triều Vân không hoài nghi chút nào, Hoa Dương nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi một mình một lát, Hoa Dương đến thư phòng tìm Trần Kính Tông, chỉ hỏi chính sự: “Công văn Lại Bộ bảo khi nào chàng đi nhậm chức?”
Trần Kính Tông biết nàng ngại, nói theo nàng: “Ba ngày sau.”
Hoa Dương tính tính: “Vậy khi nào chúng ta dọn vào trong thành?”
Trần Kính Tông: “Ta sao cũng được, xem nàng thích sao thôi.”
Hoa Dương rũ mắt: “Đến chỗ chỗ nhị lão bên kia xem đi, đại ca tam ca đại khái cũng đang thương lượng việc này.”
Hai vợ chồng đếnến Xuân Hòa Đường.
Trừ bỏ Trần Đình Thực Đông viện và bọn nhỏ, người một nhà quả nhiên đều ở đây.
Sau khi đơn giản chào hỏi qua, Hoa Dương, Trần Kính Tông ngồi xuống.
Tôn thị cười nói: “Các con cũng là vì chuyện chuyển nhà mà tới đi? Theo ta thấy, chuyện này quan trọng, ba đôi phu thê nhỏ các con hôm nay dọn dẹp một chút, sáng sớm liền dọn đi. Bọn nhỏ đều ở lại trong nhà, để phụ thân các con hỗ trợ dạy dỗ, Lão Đại Lão Tam Lão Tứ chỉ cần lo chuyên tâm làm việc, cuộc sống hàng ngày, chuyện ăn uống có Tú nương, Ngọc Yến, Công chúa chăm sóc, nhị lão bọn ta cũng không cần nhớ thương cái gì. Nếu lúc được nghỉ mà rảnh rỗi, vậy trở về ăn bữa cơm, bận thì thôi, mấy chục dặm ấy mà, không cần lăn lộn.”
Trần Bá Tông: “Mẫu thân, để Tú nương ở lại đi, nàng ấy là trưởng tức, nhi tử không ở đây, để nàng ấy thay ta tẫn hiếu trước mặt cha mẹ.”
Du Tú gật đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn mẹ chồng.
Trần Hiếu Tông cũng nói theo: “Nhi tử đều đã lớn như vậy, huyện nha có một đống người hầu hạ, không cần Ngọc Yến qua giúp đỡ, ở trong nhà giúp ngài chăm sóc hài tử đi, đặc biệt Uyển Thanh còn nhỏ, không xa mẹ được.”
Trong lòng La Ngọc Yến là muốn đi theo trượng phu đến huyện nha ở, một năm này nàng ta vừa mang thai vừa ở cữ, hai vợ chồng cũng chưa ngủ với nhau được mấy lần, trượng phu trẻ tuổi như vậy, phong lưu phóng khoáng, một mình đến huyện nha, bị nha hoàn bên kia bò giường thì làm sao?
Nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn phải bày ra bộ dáng hiểu chuyện, tỏ vẻ muốn ở tại tổ trạch.
Trần Kính Tông yên lặng uống trà.
Hoa Dương nhìn hắn một cái.
Hôm nay của đời trước, hắn cũng không hé răng như vậy, dưới sự phụ trợ của hai vị huynh trưởng có vẻ rất bất hiếu.
Khi đó Hoa Dương nhìn hắn rất không vừa mắt, dường như mọi chuyện đều phải ngược lại với hắn. Trần Kính Tông không muốn ở lại tổ trạch, nàng liền càng muốn ở lại, thậm chí còn nghĩ nàng ở lại tổ trạch, cho Trần Kính Tông ở viện mà phụ hoàng ban cho, hai vợ chồng phân cách hai nơi, nàng liền có thể ít giao tiếp với hắn, mắt không thấy tâm không phiền!
Cho nên, Hoa Dương tuyên bố mình muốn ở lại, thái độ kiên quyết, ngay cả cha mẹ chồng khuyên bảo cũng không thể dao động.
Nhưng Hoa Dương trăm triệu không nghĩ tới, cho dù nàng ở lại, Trần Kính Tông thế nhưng cũng không có dọn đến viện trong thành Lăng Châu ở, mà là thà rằng mỗi ngày chạy đến vệ sở trước nửa canh giờ, mỗi đêm lại khoác bóng đêm trở về, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chỉ vì ngày nào đó nàng tâm tình tốt một chút, hắn có thể bò lên giường làm với nàng.
Hoa Dương miễn bàn có bao nhiêu hối hận, sớm biết như thế, vì sao nàng phải từ bỏ viện phụ hoàng ban thưởng?
Nề hà những lời mạnh miệng đã ném ra ngoài, nửa đường đổi ý, nàng không thể mất mặt như vậy được.
Lúc này, bất luận là vì mình ở thoải mái, hay là vì muốn đi thu thập Tương Vương, Hoa Dương cũng không nói lời khách sáo gì nữa, kiên nhẫn chờ hai đôi huynh tẩu định luận với cha mẹ chồng.
Tôn thị và các hiếu tử hiếu tức lại khuyên bảo lẫn nhau hai lần, Trần Đình Giám bỗng nhiên nói: “Hậu trạch không có gì phải lo, mới có thể an tâm làm việc. Bọn nhỏ ở lại, người lớn đều dọn đi đi, liền định như vậy rồi.”
Dù Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông hiếu thuận nữa, cũng không dám phản bác lão cha.
Ba đôi phu thê đồng thời cáo từ.
Ánh mặt trời không tồi, trong mắt La Ngọc Yến khó nén ý cười, cùng đi ở bên người trượng phu Thám Hoa thu hút rất nhiều lần ánh mắt.
Trần Hiếu Tông chỉ cười không nói, hắn tự nhiên cũng muốn mang mỹ thê cùng đi nhậm chức.
Chỉ có Du Tú, hơi hơi cúi đầu đi ở bên người Trần Bá Tông, dường như vì không thể ở lại tổ trạch hiếu thuận cha mẹ chồng mà khó chịu.
La Ngọc Yến nghĩ, có lẽ là Trần Bá Tông không thích Du Tú, cảm tình phu thê đạm bạc, Du Tú càng muốn ở lại hơn.
Nàng ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đại tẩu đừng như vậy, phụ thân đều đã nói rồi, tẩu chăm sóc đại ca cho tốt, đại ca mới có thể an tâm mà làm tri phủ Lăng Châu, nếu tẩu ở lại, vạn nhất nha hoàn hầu hạ không chu toàn, đại ca ăn không ngon ngủ không yên chậm trễ chính sự, chẳng phải là được một mất mười?”
Du Tú quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, miễn cưỡng cười cười.
La Ngọc Yến liếc mắt đến Hoa Dương đi tuốt đằng trước, lại nói: “Hơn nữa tẩu và cùng Công chúa đều ở bên trong thành Lăng Châu, khi nhàn rỗi còn có thể đi chơi cùng nhau, náo nhiệt biết bao, đâu giống ta, lẻ loi theo Tam gia đến huyện Giang Bình, trong huyện chẳng quen một ai.”
Du Tú nghe vậy, thấp thỏm nhìn về phía Tứ đệ muội, Tứ đệ muội kim tôn ngọc quý, đối xử với nàng ấy ở trong nhà đều khách khí lãnh đạm, thật sự tới thành Lăng Châu, sao có thể vui vẻ kia nàng ấy chạy tới phiền nhiễu?
Hoa Dương vốn dĩ đang chuyên tâm đi đường, lúc này nghe La Ngọc Yến nhắc tới mình, nàng liếc về phía sau, không nhìn thấy La Ngọc Yến, nhìn thằng vào đôi mắt bất an khiếp sợ của Du Tú trước.
Hoa Dương:……
Bệnh tiên nữ của nàng lại tái phát, nhìn không được một người thành thật lộ ra bộ dạng đáng thương vô cùng này, hơn nữa nàng thích Uyển Nghi, cũng có hai phần yêu ai yêu cả đường đi với đại tẩu này.
“Nghe nói thành Lăng Châu cũng rất phồn hoa, chờ chúng ta sắp xếp yên ổn xong, ta hẹn đại tẩu cùng đi ra ngoài đi dạo.”
Hoa Dương nhẹ nhàng nói.
Người như hoa mẫu đơn, cười tươi sáng, Du Tú cũng thật sự cảm thấy trước mắt có một rừng hoa mẫu đơn thật đang nở rộ, lập tức làm cảnh sắc tháng giêng nhạt nhẽo trở nên xán lạn hơn.
Hơn nữa đây là Công chúa đó, Công chúa tự nhiên muốn hẹn nàng ấy đi ra ngoài dạo phố!
“Như thế nào, đại tẩu không muốn sao?” Hoa Dương thấy nàng ấy ngốc ngốc, nhịn không được chế nhạo nói.
Du Tú phản ứng lại, hoảng loạn liên tục gật đầu: “Muốn, muốn chứ!”
Hoa Dương lại nhìn La Ngọc Yến, tươi cười nhạt đi: “Đáng tiếc Tam tẩu cách khá xa, không thể đi cùng.”
La Ngọc Yến:……
Đi vào Tây viện, Quan Hạc đường cách cửa ánh trăng gần nhất, Trần Bá Tông, Du Tú đi về trước.
Thẳng đến lúc này, Du Tú còn có chút choáng váng được thụ sủng nhược kinh, gương mặt ửng đỏ, thế nhưng nhiều thêm vài phần ngây thơ rực rỡ so với ngày thường.
Tuy đã làm mẹ người ta, năm nay nàng ấy cũng mới 26 tuổi thôi.
Bỗng nhiên phát hiện trượng phu đang nhìn nàng, trong lòng Du Tú hoảng hốt, hổ thẹn cúi đầu: “Nếu không, sáng mai ta giả bệnh đi, phụ thân cũng không thể bắt ta mang bệnh đi theo chàng nhậm chức, như vậy là có thể ở lại.”
Trước khi đến chủ trạch, trượng phu đã nói muốn nàng ở lại hiếu kính nhị lão, không muốn mang nàng đi, lúc này nàng ấy thế nhưng ảo tưởng chuyện tốt được đi dạo cùng Công chúa, khẳng định y không vui vẻ.
Trần Bá Tông hơi hơi nhấp môi, một lát sau nói: “Không cần, chuyện phụ thân đã quyết định, không cần tự tiện chủ trương.”
Du Tú nắm chặt cổ tay áo.
Trần Bá Tông nhìn tiểu viện đã ở một năm này, nói: “Nàng đi thu dọn quần áo đồ dùng, ta đi thu dọn sách.”
Khi thân ảnh cao dài của y biến mất ở cửa thư phòng, nghĩ đến kế tiếp hai vợ chồng có thể ở cùng một chỗ một năm, khuôn mặt trắng nõn của Du Tú lại lặng lẽ hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
Phúc Thôi Đường.
La Ngọc Yến mở tủ quần áo ra, tâm tình sung sướng lấy váy áo cẩm tú nàng ta vừa mua không bao lâu xuống.
Trần Hiếu Tông ngồi ở trên giường, thấy nàng ta mặt mày hớn hở giống một con khổng tước sắp thoát lồng, trêu ghẹo nói: “Nếu phụ thân đồng ý cho các nàng ở lại, có phải nàng sẽ khóc một trận hay không?”
La Ngọc Yến trừng hắn: “Vì sao ta phải khóc, nếu chàng dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ta liền đi cáo trạng với phụ thân.”
Trần Hiếu Tông bất đắc dĩ: “Ta lại chưa từng làm gì sai, vì sao nàng luôn nghi thần nghi quỷ chứ.”
La Ngọc Yến hừ nói: “Ai bảo chàng có một cái mặt hồ ly.”
Trần Hiếu Tông sờ sờ mặt mình, lắc đầu, nhớ tới cái gì, hắn thả nhẹ giọng, hoang mang nói: “Nàng và Công chúa không có xích mích gì chứ, sao ta cảm thấy Công chúa không thân cận với nàng bằng đại tẩu?”
Động tác La Ngọc Yến dừng lại một chút, sau đó bĩu môi: “Ta nào dám đắc tội Công chúa, chỉ là tôn ti còn ở kia, Công chúa một hai phải nhìn ta không vừa mắt, ta có biện pháp nào?”
Trần Hiếu Tông không cho rằng Công chúa là cái loại người vô cớ kiếm chuyện đấy, có lẽ, là bởi vì Công chúa thích Uyển Nghi đi, tiếp xúc với đại tẩu nhiều hơn chút, lúc trước bên này bọn họ chỉ có hai nhi tử nghịch ngợm gây sự, nam hài tử luôn không làm cho người ta thích bằng các tiểu cô nương.
Vừa nói đến nữ hài tử, nhũ mẫu tới, trong lòng ngực ôm tã lót.
Uyển Thanh đã lớn hơn năm tháng, lớn lên trắng trẻo mập mạp, mắt to đen lúng liếng, rất là xinh đẹp.
Trần Hiếu Tông nhận nữ nhi, trêu đùa một lát, nói với thê tử: “Công chúa vẫn là cô dâu, một năm này mọi người đều túc trực bên linh cữu, nàng ấy không có gì lui tới với nàng, chờ tương lai Công chúa sinh con, ngày thường các nàng qua lại nhiều hơn chút, tự nhiên dễ dàng kéo gần quan hệ.”
La Ngọc Yến nheo nheo mắt: “Chàng rất muốn ta thân cận với Công chúa? Thân cận có chỗ tốt gì với chúng ta?”
Trần Hiếu Tông buồn cười: “Cái gì mà tốt hay không tốt, đều là người một nhà, ta đương nhiên hy vọng các nàng hòa thuận hòa hợp, bằng không Công chúa chỉ cùng thân với đại tẩu, chỉ có mình nàng lẻ loi, trong lòng nàng dễ chịu ư?”
La Ngọc Yến cắn môi, nàng ta cũng muốn có một chị em dâu chơi thân, nhưng hai người trong nhà này, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp, bảo nàng nịnh bợ cũng không được, chịu thiệt lại không muốn, lâm vào thế khó xử.