Cảnh Vương, Dự Vương dẫn theo mười mấy vạn phản quân vừa đánh vừa lui, Lăng Nhữ Thành thì thống lĩnh đại quân triều đình vừa đánh vừa đuổi theo.
Trung tuần tháng tám, trên đường lui binh của phản quân bị mai phục trước ở Tây Sơn, Tây Tạng, Hồ Quảng, Sơn Đông, năm tỉnh lệ thuộc nam trực tổng cộng có mười lăm vạn quân ra sức đánh, tổn thất hơn nửa binh mã, thế nhưng mạng cũng nhị vương không nên tuyệt ở nơi này, Quách Kế Tiêu dẫn binh hiểm chiêu, càng là thống lĩnh hơn sáu vạn tinh binh bảo vệ nhị vương ra khỏi bao vây của đại quân triều đình, dựa vào sự quen thuộc của bọn họ với địa hình Hà Nam, mấy lần thoát khỏi đại quân triều đình, thoát khỏi hiểm nguy.
Bởi vì bại cục của phản quân đã định, triều đình lệnh năm tỉnh liên quân rút về vị trí ban đầu, do Lăng Nhữ Thành thống lĩnh mười bốn vạn binh mã của Bắc Trực Khang tiếp tục truy lùng phản quân.
Cuộc săn đuổi này từ tháng tám đuổi theo tới đầu tháng mười.
Trong lúc đó Quách Kế Tiên lần này đến lần khác sắp xếp mấy tiểu đội trăm người giả vờ hộ tống nhị vương trốn trước, Lăng Nhữ Thành rõ biết có bẫy nhưng lại không thể không phái binh mã chia đường đi ngăn cản, đề phòng nhị vương thật sự trốn trong tiểu đội nào.
Loại chiến thuật này của Quách Kế Tiên chỉ có thể hơi kéo dài tốc độ sự bao vây của đại quân triều đình, đến đầu tháng mười, Quách Kế Tiên không chịu bị xử tử ở đây, vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để đánh lại, sau cùng, phản quân một đường xông vào núi Ngũ Đoá ở phía Tây Bắc của phủ Nam Dương.
Màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Trong doanh trướng chủ soái, sau khi ăn cơm tối, Lăng Nhữ Thành đứng trước bàn cát, Triệu Tắc Thanh, Hoàng Lang, Trần Kính Tông các tướng lĩnh đứng vây quanh bàn cát một vòng.
Lăng Nhữ Thành chỉ một mảnh núi non trùng điệp phía sau núi Ngũ Đoá nói: "Bên đây là núi Phục Ngưu, địa thế hiểm trở, một khi để phản quân trốn vào, muốn kết thúc trận chiến này, ít nhất phải lùi lại ba tháng, vì vậy quân ta buộc phải phái mấy đạo quân tiên phong đi vòng qua đầm Hắc Long giữa núi Ngũ Đoá và núi Phục Ngưu, cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, không được để phản quân có bất cứ cơ hội sống sót nào nữa."
Mọi người theo ý này tiền về trước.
Núi Ngũ Đoá có lẽ sẽ là trận chiến bình định loạn quân cuối cùng, Lăng Như Thành có ý để những tướng lĩnh trẻ tuổi như Trần Kính Tông, Thích Cẩn lập công, ngoài ra còn chỉ điểm thêm một chỉ huy khoảng sáu mươi ba tuổi, để tám người bọn họ mỗi người dẫn năm nghìn người, ngày mai trời vừa sáng liền dọc theo những con đường núi khác nhau vòng tới địa điểm tập kết,
Bởi vì đường núi gồ ghề thậm chí sẽ gặp phải đường cụt cần quay trở lại đổi đường, bốn vạn binh mã duy trì một khoảng cách nhất định tản ra, tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn, với lại càng dễ dàng phát hiện nơi ẩn nấp của phản quân.
"Lỡ như đội binh mã gặp phải đội quân chủ lực của phản quân, không cần miễn cưỡng, phóng khói báo động cảnh cáo, tập hợp với binh mã gần đó trước, ta cũng sẽ lập tức thống lĩnh đại quân chạy đến ngăn lại."
"Vâng!"
Trần Kính Tông rời khỏi chủ doanh cùng tám vị chỉ huy sứ trước, chia nhau đi thông báo vệ sở mà bản thân dẫn dắt.
Chuẩn bị ổn thoả, chuyện còn lại chính là nghỉ ngơi dưỡng sức rồi, khi Trần Kính Tông trở về, vốn muốn nói với nàng một tiếng, nhưng lại nhìn thấy doanh trướng của trưởng công chúa đã tắt đèn, một mảnh tối đen.
Trần Kính Tông lắc lắc đầu, trở về doanh trướng của mình.
Gần như hắn với vừa vào, mới uống được một ngụm nước, Châu Cát đã qua rồi.
Vào doanh trướng, nhìn thấy phò mã gia, Châu Cát lấy ra một bộ quan phục thống lĩnh thân binh của Trưởng công chúa được nhét phình lên ở trong lòng, giải thích với phò mã gia lộ vẻ không hiểu: "Tối nay công chúa có chuyện muốn thương lượng với phò mã gia, vì để tránh người khác hiểu lầm, vẫn mời phò mã giả trang thành thuộc hạ để đi."
Trần Kính Tông hiểu rồi, không có biểu cảm gì cởi ra ngoại bào giáp sắt, thay bộ đồ này của Châu Cát.
Đợi Trần Kính Tông được Ngô Nhuận mời vào trong doanh trướng của trưởng công chúa, Châu Cát tính toán xong thời gian lại lần nữa xuất hiện, hết sức trung thành với cương vị đứng ở ngoài doanh trướng, trực đêm cho trưởng công chúa.
Bên trong doanh trướng tối mịt, sau khi đợi mắt quen được với màn đêm, cũng có thể nhìn thấy rõ một số sự vật.
Giường đệm của Triều Vân, Triều Nguyệt đã trải ở ngoài trướng, hai nha hoàn biết phò mã gia sắp đến, lúc này đều đang đứng, nhẹ giọng tỏ ý hắn trực tiếp đi vào trong là được.
Trần Kính Tông không khỏi có cảm giác ngoại tình kỳ lạ, rõ ràng bên trong là công chúa hắn cưới hỏi vào nhà đàng hoàng.
May mà, Trần Kính Tông là một người dễ được thoả mãn, có thua luôn tốt hơn so với không có.
Hắn vén màn đi vào trong.
Hoa Dương ngồi ở trên giường, nhìn bóng đen cao to đó đi vào, rõ ràng biết chắc chắn là hắn, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, hỏi: "Đã ăn cơm tối chưa?"
Trần Kính Tông đi đến mép giường của nàng, nhìn hình bóng đen nhẻm của nàng hỏi: "Chưa ăn thì làm sao, nàng làm cho ta một phần hay sao?"
Gặp mặt cũng phải lén lút, hắn không tin nàng còn có thể dặn dò các nha hoàn đi làm cơm cho hắn.
Hoa Dương chỉ cái bàn bên cạnh: "Hôm sau là sinh nhật của chàng, theo lý mà nói ngày mai nên chuẩn bị mì trường thọ cho chàng, nhưng theo dự đoán của ta ngày mai các chàng phải vào núi lục soát phản quân, có thể sau khi đánh xong mới xuất núi nên chuẩn bị trước cho chàng."
Trần Kính Tông yên lặng, qua một lúc mới khá thiếu nghiêm túc nói: "Ta cũng quên mất rồi, vẫn là nàng nhớ đến ta."
Nếu là lúc khác, Hoa Dương chắc chắn sẽ không thừa nhận, đùn đẩy là Ngô Nhuận hay các nha hoàn tự ý làm chủ.
Nhưng tối nay, nàng mong muốn hắn vui vẻ.
"Mau ăn đi, sắp nở trương hết rồi đấy.”
Trần Kính Tông không quá quen nàng như vậy, đi đến bên bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, nhìn ra được bên trong có một cái chén nhỏ.
Hắn vô thức ghét bỏ nói: "Chỉ có chút như vậy, không đủ ta nhét kẽ răng nữa."
Hoa Dương: "Ta biết chàng đã ăn rồi, chuẩn bị chén to cho chàng, sợ chàng no đến ngủ không được."
Trần Kính Tông không tỏ rõ ý kiến, bởi vì chén nhỏ, hắn cũng không tìm ghế ngồi, một tay bưng chén một tay cầm đũa, chớp mắt ngay cả canh cũng không sót một giọt.
"Bên giá rửa mặt đó cái gì cũng có, thu dọn sạch sẽ rồi thì lên đây đi."
Hoa Dương nằm nói.
Phản ứng duy nhất của Trần Kính Tông là hô hấp của hắn đột nhiên trở nên nặng nề.
Hoa Dương nhìn thấy hắn cởi bỏ xiêm y, nhìn hắn đi đến giá vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, gội đầu, lau mình, làm liền một mạch.
Đầu tóc đã được lau khô một nửa, hắn lại buộc ở đỉnh đầu, tránh chút nữa tóc dài rơi xuống cản trở tay chân.
Khi hắn đi về phía giường, Hoa Dương gần như có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân.
Nàng xích vào trong.
Cho dù nàng có thân phận cao quý, tùy quân cũng không thể đem giường lớn trong phủ hoặc giường Bát Bộ mang đến, bây giờ dùng là một giường gỗ chật hẹp, khi nhổ trại có thể tháo ra, khi cắm trại có thể gắn lại.
Khi Trần Kính Tông nằm lên, chiếc giường gỗ nhìn trông có vẻ không chắc chắn đã phát một tiếng cạch.
Tim của Hoa Dương siết lại: "Hay là, chàng nằm thảm nỉ ở bên dưới?"
Trần Kính Tông ôm nàng vào trong lòng, thở hổn hển nói: "Yên tâm, giường của sao làm sao cũng rắn chắc hơn cái của bên ta, giường đó của ta ngày nào cũng kêu lạch cạch, ngủ ba tháng rồi vẫn rắn chắc, cái này của nàng chắc chắn không sập được. Hơn nữa, nàng cũng không thể nào để ta làm gì."
Hắn còn đang nói chuyện, Hoa Dương đã dán vào trong lòng hắn, âm thanh trầm thấp của hắn từ trên đỉnh đầu truyền đến, là cảm giác thân mật nàng đã quen từ sớm.
Hoa Dương ôm lấy hắn.
Ban ngày gặp mặt, nhìn ra được hắn đen rồi, cũng ốm hơn rồi, chỉ là tay chạm vào vai của hắn, mới phát hiện hắn vẫn cao to cường tráng như trong kí ức.
Sự dịu dàng dâng trong lòng nàng, nhưng Trần Kính Tông lại đột nhiên lật người, siết chặt hai cổ tay của nàng đưa lên trên.
Hoa Dương không quá hiểu sao hắn luôn thích như vậy, nếu như khi mới thành thân nàng sẽ chán ghét đẩy hắn, kiếp này từ sớm nàng đã không như vậy nữa.
"Nhớ chết ta rồi."
Hôn một vòng, Trần Kính Tông nói bên tai nàng.
Toàn thân Hoa Dương đều nóng lên, bắt lấy tay của hắn nói: "Ngày mai chàng không phải phải vào núi sao? Đúng thì ngủ sớm chút đi."
Trần Kính Tông: "Nàng thật sự muốn ta ngủ sớm một chút, thì không nên gọi ta qua đây."
Hoa Dương:...
Mặc kệ hắn làm gì, Hoa Dương thử nói chuyện với hắn: "Ngày mai Lăng soái có sắp xếp gì?"
Trần Kính Tông không tập trung nhắc lại một lần, cảm thấy nàng có chút cứng đờ, Trần Kính Tông hôn nàng một cái: "Yên tâm, lần này phản quân chắc chắn không chạy thoát, chúng ta đi hồ Hắc Long ngăn chặn, càng sẽ không gặp được nguy hiểm."
Hoa Dương ôm lấy tay của hắn, hơi run rẩy nói: "Chàng biết tại sao ta tối nay cứ muốn kêu chàng qua không?"
Một tay của Trần Kính Tông chống ở ván giường, một cái tay khác cũng không động nữa, nhìn đôi mắt đen chuyển động mượt mà ở trong màn đêm: "Tại sao?"
Hoa Dương cũng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Ngoại trừ chúc mừng cho chàng, càng quan trọng hơn là, tối qua lão thái thái nhà chàng báo mộng cho ta, trong mộng chàng cũng như Lăng soái sắp xếp như vậy, phải đi hồ Hắc Long, như ở một nơi gọi là Bạch Hà Lĩnh, chàng gặp phải mai phục của phản quân..."
Nói đến đây, trong giọng nói của nàng có chút nghẹn lại.
Trần Kính Tông giống như không cảm giác: "Ta xảy ra chuyện rồi?"
Hoa Dương: "Ừm, ta nhìn thấy chàng ngã trong vũng máu, những người chàng dẫn theo cũng đều, gặp nạn."
Hô hấp của nàng rõ ràng không đúng, Trần Kính Tông sờ vào mặt nàng, ướt nhũn, những giọt nước mặt rơi như mưa, không ngừng nghỉ.
Trần Kính Tông ôm nàng dậy, hắn ngồi, nàng gối đầu lên cánh tay của hắn.
Hắn lấy tay áo giúp nàng lau nước mắt, lau đến tay áo hai bên đều ướt một mảng lớn, nàng còn khóc nữa.
Trần Kính Tông dỗ dành nói: "Một giấc mộng mà thôi, cũng không phải là thật."
Hoa Dương không thích ngữ khí như vậy của hắn: "Sao không phải là thật, chàng quên mất trận hồng thuỷ ở quê nhà của chàng rồi sao, quên việc sổ sách trong tay nhị thẩm của chàng rồi sao? Chàng dám nói lão thái thái nhà chàng không linh?"
Trần Kính Tông: "Được được được, bà ấy linh, bà ấy còn linh hơn cả thần tiên."
Hoa Dương: "Vậy ngày mai chàng chuẩn bị ứng phó như thế nào? Trong mơ viện binh đến quá trễ, không thể đuổi đến kịp."
Trần Kính Tông suy nghĩ chút, hỏi: "Nàng có biết Bạch Hà Lĩnh mai phục bao nhiêu người không?"
Hoa Dương: "Ta nhìn không rõ, lão thái thái nói, bọn chúng có một vạn người, ba ngàn mai phục bắn tên ở hai bên vách đá, bảy nghìn người chặn giết hai đầu."
Trần Kính Tông: "Vậy đơn giản, ta sắp xếp thêm một vạn người, chúng ta ở phía trước giả vờ trúng bảy, vậy một vạn người đó làm hoàng tước."
Hoa Dương: "Chàng có một vạn người ở đâu?"
Trần Kính Tông: "Hữu lộ tiên phong của chúng ta có bốn vệ sở, sau khi xuất phát ta gọi hai vệ sở trong đó theo ta, đều là giao tình sinh tử rồi, lại thêm tầng quan hệ của nàng nữa, bọn họ chắc chắn nghe theo ta. Lỡ như bọn họ không nghe, thì ta sẽ mặt dày đi theo một trong những vệ sở đó, lại tránh khỏi đoạn đường Bạch Hà Lĩnh, vẫn an toàn như cũ."
Hoa Dương vẫn cảm thấy không đủ kiên định.
Trần Kính Tông: "Yên tâm, ta tin lão thái thái, sẽ không lấy mạng của mình ra làm trò đùa."
Hoa Dương không muốn nói thêm gì nữa, Trần Kính Tông vô cùng cường thế hôn xuống.
Sau cùng, Hoa Dương bị hắn làm cho mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng dù cho ngủ rồi, nàng vẫn nằm sát trong lòng của Trần Kính Tông, Trần Kính Tông thử dịch ra ngoài, nàng lập tực dịch theo.
Trần Kính Tông cười cười sờ tóc rối của nàng.
Đoán hai tháng, người tuấn tú lại có chút trọng lượng đều đoán qua, mắt thấy chiến sự sắp kết thúc rồi, Trần Kính Tông cũng sắp cho rằng là hắn nghĩ quá nhiều, oan uổng cho nàng.
Không ngờ rằng người khiến nàng ngây ngô tùy quân lâu như vậy, lại là bản thân hắn!
Chỉ tiếc là không có cầm đèn, không nhìn thấy bộ dạng nước mắt đầm đìa của nàng.
Sau khi tiếc nuối, Trần Kính Tông nhìn lên đỉnh trướng tối mịt.
Bạch Hà Lĩnh sao?
Tổng cộng có tám vệ sở, tả vệ Đại Hưng lại đi con đường nghiêng về vòng ngoài của núi Ngũ Đoá, sao phản quân lại khăng khăng mai phục trên con đường hắn buộc phải đi?
Hôm sau, bên ngoài vẫn là một mảnh tối mịt, Trần Kính Tông đã phải dậy, hắn vẫn phải lén lút trốn về doanh trưởng của bản thân.
Chỉ là hắn thử rút cánh tay từ trong lòng Hoa Dương, Hoa Dương tỉnh rồi
Trần Kính Tông giải thích nói: "Ta nên đi rồi."
Hoa Dương nhanh chóng hồi phục tỉnh táo, ôm chặt cánh tay của hắn lại: "Chuyện tối hôm qua ta nói với chàng, chàng đều nhớ hết chưa?"
Trần Kính Tông biết nàng rất để ý, nghiêm túc nói: "Nhớ ròi, ta nhất định sẽ hoàn chỉnh mà trở về, nhất sẽ không khiến nàng thủ tiết vì ta."
Rõ ràng là giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng Hoa Dương vẫn cảm thấy hắn đang trêu đùa nàng.
Hoa Dương lại thẩm vấn hắn một lần, chắc chắn hắn nhở địa điểm Bạch Hà Lĩnh này, cùng với vị trí của phục binh và số người, Hoa Dương mới từ từ buông tay ra.
Trần Kính Tông đi rửa miệng, rửa xong quay lại, ôm nàng vào lòng hôn.
Đợi Hoa Dương đứng không vững rồi, Trần Kính Tông mới đã khuôn mặt nóng bừng của nàng nói: "Nếu như ta lập công trở về, nàng phá lệ cho ta một lần?"
Hoa Dương không nói chuyện.
Trần Kính Tông: "Nàng hứa với ta, dù ta có gãy chân..."
Hoa Dương chặn miệng hắn lại.
Không cần hắn gãy chân, chỉ cần hắn quay về hoàn chỉnh, bao nhiêu lần nàng cũng cho hắn.
Trung tuần tháng tám, trên đường lui binh của phản quân bị mai phục trước ở Tây Sơn, Tây Tạng, Hồ Quảng, Sơn Đông, năm tỉnh lệ thuộc nam trực tổng cộng có mười lăm vạn quân ra sức đánh, tổn thất hơn nửa binh mã, thế nhưng mạng cũng nhị vương không nên tuyệt ở nơi này, Quách Kế Tiêu dẫn binh hiểm chiêu, càng là thống lĩnh hơn sáu vạn tinh binh bảo vệ nhị vương ra khỏi bao vây của đại quân triều đình, dựa vào sự quen thuộc của bọn họ với địa hình Hà Nam, mấy lần thoát khỏi đại quân triều đình, thoát khỏi hiểm nguy.
Bởi vì bại cục của phản quân đã định, triều đình lệnh năm tỉnh liên quân rút về vị trí ban đầu, do Lăng Nhữ Thành thống lĩnh mười bốn vạn binh mã của Bắc Trực Khang tiếp tục truy lùng phản quân.
Cuộc săn đuổi này từ tháng tám đuổi theo tới đầu tháng mười.
Trong lúc đó Quách Kế Tiên lần này đến lần khác sắp xếp mấy tiểu đội trăm người giả vờ hộ tống nhị vương trốn trước, Lăng Nhữ Thành rõ biết có bẫy nhưng lại không thể không phái binh mã chia đường đi ngăn cản, đề phòng nhị vương thật sự trốn trong tiểu đội nào.
Loại chiến thuật này của Quách Kế Tiên chỉ có thể hơi kéo dài tốc độ sự bao vây của đại quân triều đình, đến đầu tháng mười, Quách Kế Tiên không chịu bị xử tử ở đây, vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để đánh lại, sau cùng, phản quân một đường xông vào núi Ngũ Đoá ở phía Tây Bắc của phủ Nam Dương.
Màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Trong doanh trướng chủ soái, sau khi ăn cơm tối, Lăng Nhữ Thành đứng trước bàn cát, Triệu Tắc Thanh, Hoàng Lang, Trần Kính Tông các tướng lĩnh đứng vây quanh bàn cát một vòng.
Lăng Nhữ Thành chỉ một mảnh núi non trùng điệp phía sau núi Ngũ Đoá nói: "Bên đây là núi Phục Ngưu, địa thế hiểm trở, một khi để phản quân trốn vào, muốn kết thúc trận chiến này, ít nhất phải lùi lại ba tháng, vì vậy quân ta buộc phải phái mấy đạo quân tiên phong đi vòng qua đầm Hắc Long giữa núi Ngũ Đoá và núi Phục Ngưu, cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, không được để phản quân có bất cứ cơ hội sống sót nào nữa."
Mọi người theo ý này tiền về trước.
Núi Ngũ Đoá có lẽ sẽ là trận chiến bình định loạn quân cuối cùng, Lăng Như Thành có ý để những tướng lĩnh trẻ tuổi như Trần Kính Tông, Thích Cẩn lập công, ngoài ra còn chỉ điểm thêm một chỉ huy khoảng sáu mươi ba tuổi, để tám người bọn họ mỗi người dẫn năm nghìn người, ngày mai trời vừa sáng liền dọc theo những con đường núi khác nhau vòng tới địa điểm tập kết,
Bởi vì đường núi gồ ghề thậm chí sẽ gặp phải đường cụt cần quay trở lại đổi đường, bốn vạn binh mã duy trì một khoảng cách nhất định tản ra, tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn, với lại càng dễ dàng phát hiện nơi ẩn nấp của phản quân.
"Lỡ như đội binh mã gặp phải đội quân chủ lực của phản quân, không cần miễn cưỡng, phóng khói báo động cảnh cáo, tập hợp với binh mã gần đó trước, ta cũng sẽ lập tức thống lĩnh đại quân chạy đến ngăn lại."
"Vâng!"
Trần Kính Tông rời khỏi chủ doanh cùng tám vị chỉ huy sứ trước, chia nhau đi thông báo vệ sở mà bản thân dẫn dắt.
Chuẩn bị ổn thoả, chuyện còn lại chính là nghỉ ngơi dưỡng sức rồi, khi Trần Kính Tông trở về, vốn muốn nói với nàng một tiếng, nhưng lại nhìn thấy doanh trướng của trưởng công chúa đã tắt đèn, một mảnh tối đen.
Trần Kính Tông lắc lắc đầu, trở về doanh trướng của mình.
Gần như hắn với vừa vào, mới uống được một ngụm nước, Châu Cát đã qua rồi.
Vào doanh trướng, nhìn thấy phò mã gia, Châu Cát lấy ra một bộ quan phục thống lĩnh thân binh của Trưởng công chúa được nhét phình lên ở trong lòng, giải thích với phò mã gia lộ vẻ không hiểu: "Tối nay công chúa có chuyện muốn thương lượng với phò mã gia, vì để tránh người khác hiểu lầm, vẫn mời phò mã giả trang thành thuộc hạ để đi."
Trần Kính Tông hiểu rồi, không có biểu cảm gì cởi ra ngoại bào giáp sắt, thay bộ đồ này của Châu Cát.
Đợi Trần Kính Tông được Ngô Nhuận mời vào trong doanh trướng của trưởng công chúa, Châu Cát tính toán xong thời gian lại lần nữa xuất hiện, hết sức trung thành với cương vị đứng ở ngoài doanh trướng, trực đêm cho trưởng công chúa.
Bên trong doanh trướng tối mịt, sau khi đợi mắt quen được với màn đêm, cũng có thể nhìn thấy rõ một số sự vật.
Giường đệm của Triều Vân, Triều Nguyệt đã trải ở ngoài trướng, hai nha hoàn biết phò mã gia sắp đến, lúc này đều đang đứng, nhẹ giọng tỏ ý hắn trực tiếp đi vào trong là được.
Trần Kính Tông không khỏi có cảm giác ngoại tình kỳ lạ, rõ ràng bên trong là công chúa hắn cưới hỏi vào nhà đàng hoàng.
May mà, Trần Kính Tông là một người dễ được thoả mãn, có thua luôn tốt hơn so với không có.
Hắn vén màn đi vào trong.
Hoa Dương ngồi ở trên giường, nhìn bóng đen cao to đó đi vào, rõ ràng biết chắc chắn là hắn, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, hỏi: "Đã ăn cơm tối chưa?"
Trần Kính Tông đi đến mép giường của nàng, nhìn hình bóng đen nhẻm của nàng hỏi: "Chưa ăn thì làm sao, nàng làm cho ta một phần hay sao?"
Gặp mặt cũng phải lén lút, hắn không tin nàng còn có thể dặn dò các nha hoàn đi làm cơm cho hắn.
Hoa Dương chỉ cái bàn bên cạnh: "Hôm sau là sinh nhật của chàng, theo lý mà nói ngày mai nên chuẩn bị mì trường thọ cho chàng, nhưng theo dự đoán của ta ngày mai các chàng phải vào núi lục soát phản quân, có thể sau khi đánh xong mới xuất núi nên chuẩn bị trước cho chàng."
Trần Kính Tông yên lặng, qua một lúc mới khá thiếu nghiêm túc nói: "Ta cũng quên mất rồi, vẫn là nàng nhớ đến ta."
Nếu là lúc khác, Hoa Dương chắc chắn sẽ không thừa nhận, đùn đẩy là Ngô Nhuận hay các nha hoàn tự ý làm chủ.
Nhưng tối nay, nàng mong muốn hắn vui vẻ.
"Mau ăn đi, sắp nở trương hết rồi đấy.”
Trần Kính Tông không quá quen nàng như vậy, đi đến bên bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, nhìn ra được bên trong có một cái chén nhỏ.
Hắn vô thức ghét bỏ nói: "Chỉ có chút như vậy, không đủ ta nhét kẽ răng nữa."
Hoa Dương: "Ta biết chàng đã ăn rồi, chuẩn bị chén to cho chàng, sợ chàng no đến ngủ không được."
Trần Kính Tông không tỏ rõ ý kiến, bởi vì chén nhỏ, hắn cũng không tìm ghế ngồi, một tay bưng chén một tay cầm đũa, chớp mắt ngay cả canh cũng không sót một giọt.
"Bên giá rửa mặt đó cái gì cũng có, thu dọn sạch sẽ rồi thì lên đây đi."
Hoa Dương nằm nói.
Phản ứng duy nhất của Trần Kính Tông là hô hấp của hắn đột nhiên trở nên nặng nề.
Hoa Dương nhìn thấy hắn cởi bỏ xiêm y, nhìn hắn đi đến giá vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, gội đầu, lau mình, làm liền một mạch.
Đầu tóc đã được lau khô một nửa, hắn lại buộc ở đỉnh đầu, tránh chút nữa tóc dài rơi xuống cản trở tay chân.
Khi hắn đi về phía giường, Hoa Dương gần như có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân.
Nàng xích vào trong.
Cho dù nàng có thân phận cao quý, tùy quân cũng không thể đem giường lớn trong phủ hoặc giường Bát Bộ mang đến, bây giờ dùng là một giường gỗ chật hẹp, khi nhổ trại có thể tháo ra, khi cắm trại có thể gắn lại.
Khi Trần Kính Tông nằm lên, chiếc giường gỗ nhìn trông có vẻ không chắc chắn đã phát một tiếng cạch.
Tim của Hoa Dương siết lại: "Hay là, chàng nằm thảm nỉ ở bên dưới?"
Trần Kính Tông ôm nàng vào trong lòng, thở hổn hển nói: "Yên tâm, giường của sao làm sao cũng rắn chắc hơn cái của bên ta, giường đó của ta ngày nào cũng kêu lạch cạch, ngủ ba tháng rồi vẫn rắn chắc, cái này của nàng chắc chắn không sập được. Hơn nữa, nàng cũng không thể nào để ta làm gì."
Hắn còn đang nói chuyện, Hoa Dương đã dán vào trong lòng hắn, âm thanh trầm thấp của hắn từ trên đỉnh đầu truyền đến, là cảm giác thân mật nàng đã quen từ sớm.
Hoa Dương ôm lấy hắn.
Ban ngày gặp mặt, nhìn ra được hắn đen rồi, cũng ốm hơn rồi, chỉ là tay chạm vào vai của hắn, mới phát hiện hắn vẫn cao to cường tráng như trong kí ức.
Sự dịu dàng dâng trong lòng nàng, nhưng Trần Kính Tông lại đột nhiên lật người, siết chặt hai cổ tay của nàng đưa lên trên.
Hoa Dương không quá hiểu sao hắn luôn thích như vậy, nếu như khi mới thành thân nàng sẽ chán ghét đẩy hắn, kiếp này từ sớm nàng đã không như vậy nữa.
"Nhớ chết ta rồi."
Hôn một vòng, Trần Kính Tông nói bên tai nàng.
Toàn thân Hoa Dương đều nóng lên, bắt lấy tay của hắn nói: "Ngày mai chàng không phải phải vào núi sao? Đúng thì ngủ sớm chút đi."
Trần Kính Tông: "Nàng thật sự muốn ta ngủ sớm một chút, thì không nên gọi ta qua đây."
Hoa Dương:...
Mặc kệ hắn làm gì, Hoa Dương thử nói chuyện với hắn: "Ngày mai Lăng soái có sắp xếp gì?"
Trần Kính Tông không tập trung nhắc lại một lần, cảm thấy nàng có chút cứng đờ, Trần Kính Tông hôn nàng một cái: "Yên tâm, lần này phản quân chắc chắn không chạy thoát, chúng ta đi hồ Hắc Long ngăn chặn, càng sẽ không gặp được nguy hiểm."
Hoa Dương ôm lấy tay của hắn, hơi run rẩy nói: "Chàng biết tại sao ta tối nay cứ muốn kêu chàng qua không?"
Một tay của Trần Kính Tông chống ở ván giường, một cái tay khác cũng không động nữa, nhìn đôi mắt đen chuyển động mượt mà ở trong màn đêm: "Tại sao?"
Hoa Dương cũng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Ngoại trừ chúc mừng cho chàng, càng quan trọng hơn là, tối qua lão thái thái nhà chàng báo mộng cho ta, trong mộng chàng cũng như Lăng soái sắp xếp như vậy, phải đi hồ Hắc Long, như ở một nơi gọi là Bạch Hà Lĩnh, chàng gặp phải mai phục của phản quân..."
Nói đến đây, trong giọng nói của nàng có chút nghẹn lại.
Trần Kính Tông giống như không cảm giác: "Ta xảy ra chuyện rồi?"
Hoa Dương: "Ừm, ta nhìn thấy chàng ngã trong vũng máu, những người chàng dẫn theo cũng đều, gặp nạn."
Hô hấp của nàng rõ ràng không đúng, Trần Kính Tông sờ vào mặt nàng, ướt nhũn, những giọt nước mặt rơi như mưa, không ngừng nghỉ.
Trần Kính Tông ôm nàng dậy, hắn ngồi, nàng gối đầu lên cánh tay của hắn.
Hắn lấy tay áo giúp nàng lau nước mắt, lau đến tay áo hai bên đều ướt một mảng lớn, nàng còn khóc nữa.
Trần Kính Tông dỗ dành nói: "Một giấc mộng mà thôi, cũng không phải là thật."
Hoa Dương không thích ngữ khí như vậy của hắn: "Sao không phải là thật, chàng quên mất trận hồng thuỷ ở quê nhà của chàng rồi sao, quên việc sổ sách trong tay nhị thẩm của chàng rồi sao? Chàng dám nói lão thái thái nhà chàng không linh?"
Trần Kính Tông: "Được được được, bà ấy linh, bà ấy còn linh hơn cả thần tiên."
Hoa Dương: "Vậy ngày mai chàng chuẩn bị ứng phó như thế nào? Trong mơ viện binh đến quá trễ, không thể đuổi đến kịp."
Trần Kính Tông suy nghĩ chút, hỏi: "Nàng có biết Bạch Hà Lĩnh mai phục bao nhiêu người không?"
Hoa Dương: "Ta nhìn không rõ, lão thái thái nói, bọn chúng có một vạn người, ba ngàn mai phục bắn tên ở hai bên vách đá, bảy nghìn người chặn giết hai đầu."
Trần Kính Tông: "Vậy đơn giản, ta sắp xếp thêm một vạn người, chúng ta ở phía trước giả vờ trúng bảy, vậy một vạn người đó làm hoàng tước."
Hoa Dương: "Chàng có một vạn người ở đâu?"
Trần Kính Tông: "Hữu lộ tiên phong của chúng ta có bốn vệ sở, sau khi xuất phát ta gọi hai vệ sở trong đó theo ta, đều là giao tình sinh tử rồi, lại thêm tầng quan hệ của nàng nữa, bọn họ chắc chắn nghe theo ta. Lỡ như bọn họ không nghe, thì ta sẽ mặt dày đi theo một trong những vệ sở đó, lại tránh khỏi đoạn đường Bạch Hà Lĩnh, vẫn an toàn như cũ."
Hoa Dương vẫn cảm thấy không đủ kiên định.
Trần Kính Tông: "Yên tâm, ta tin lão thái thái, sẽ không lấy mạng của mình ra làm trò đùa."
Hoa Dương không muốn nói thêm gì nữa, Trần Kính Tông vô cùng cường thế hôn xuống.
Sau cùng, Hoa Dương bị hắn làm cho mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng dù cho ngủ rồi, nàng vẫn nằm sát trong lòng của Trần Kính Tông, Trần Kính Tông thử dịch ra ngoài, nàng lập tực dịch theo.
Trần Kính Tông cười cười sờ tóc rối của nàng.
Đoán hai tháng, người tuấn tú lại có chút trọng lượng đều đoán qua, mắt thấy chiến sự sắp kết thúc rồi, Trần Kính Tông cũng sắp cho rằng là hắn nghĩ quá nhiều, oan uổng cho nàng.
Không ngờ rằng người khiến nàng ngây ngô tùy quân lâu như vậy, lại là bản thân hắn!
Chỉ tiếc là không có cầm đèn, không nhìn thấy bộ dạng nước mắt đầm đìa của nàng.
Sau khi tiếc nuối, Trần Kính Tông nhìn lên đỉnh trướng tối mịt.
Bạch Hà Lĩnh sao?
Tổng cộng có tám vệ sở, tả vệ Đại Hưng lại đi con đường nghiêng về vòng ngoài của núi Ngũ Đoá, sao phản quân lại khăng khăng mai phục trên con đường hắn buộc phải đi?
Hôm sau, bên ngoài vẫn là một mảnh tối mịt, Trần Kính Tông đã phải dậy, hắn vẫn phải lén lút trốn về doanh trưởng của bản thân.
Chỉ là hắn thử rút cánh tay từ trong lòng Hoa Dương, Hoa Dương tỉnh rồi
Trần Kính Tông giải thích nói: "Ta nên đi rồi."
Hoa Dương nhanh chóng hồi phục tỉnh táo, ôm chặt cánh tay của hắn lại: "Chuyện tối hôm qua ta nói với chàng, chàng đều nhớ hết chưa?"
Trần Kính Tông biết nàng rất để ý, nghiêm túc nói: "Nhớ ròi, ta nhất định sẽ hoàn chỉnh mà trở về, nhất sẽ không khiến nàng thủ tiết vì ta."
Rõ ràng là giọng điệu rất nghiêm túc, nhưng Hoa Dương vẫn cảm thấy hắn đang trêu đùa nàng.
Hoa Dương lại thẩm vấn hắn một lần, chắc chắn hắn nhở địa điểm Bạch Hà Lĩnh này, cùng với vị trí của phục binh và số người, Hoa Dương mới từ từ buông tay ra.
Trần Kính Tông đi rửa miệng, rửa xong quay lại, ôm nàng vào lòng hôn.
Đợi Hoa Dương đứng không vững rồi, Trần Kính Tông mới đã khuôn mặt nóng bừng của nàng nói: "Nếu như ta lập công trở về, nàng phá lệ cho ta một lần?"
Hoa Dương không nói chuyện.
Trần Kính Tông: "Nàng hứa với ta, dù ta có gãy chân..."
Hoa Dương chặn miệng hắn lại.
Không cần hắn gãy chân, chỉ cần hắn quay về hoàn chỉnh, bao nhiêu lần nàng cũng cho hắn.