Trong bốn đại nha hoàn của Hoa Dương, Triều Nguyệt có sức lực lớn nhất, cũng là người dũng cảm nhất, lúc gặp phải chuyện bất ngờ nàng là người dễ tỉnh táo lại nhất.
Nhớ lúc trước các nàng ở Lăng Châu, lần đầu tiên Trần Kính Tông ra ngoài săn bắn rồi nhảy tưởng trở về, Triều Nguyệt nghe tiếng còn tưởng là trộm cướp, sau khi hết sợ nàng chạy vào bếp cầm con dao phay ra.
Ngoài những chuyện đó ra, nàng còn là người duy nhất trong bốn người biết bơi.
Sau khi cùng Công chúa rơi vào hồ băng, Triều Nguyệt luống cuống trong chốc lát, sau đó lập tức nín thở, thử tìm kiếm bóng dáng Công chúa.
Chỉ là dưới nước quá tối, Triều Nguyệt nhìn thấy một cái bóng trôi qua, lúc bắt được không ngờ chỉ là chiếc áo choàng nặng trịch sau khi ngâm nước của Công chúa.
Sau đó Trần Kính Tông liền nhảy xuống.
Thấy Phò mã cứu được Công chúa, Triều Nguyệt cũng nhanh chóng kéo áo choàng chui ra khỏi mặt nước, dùng cả tay lẫn chân bò lên mặt băng khá vững chắc bên cạnh.
Trần Kính Tông thấy nàng có thể tự cứu mình thì lập tức ôm lấy Hoa Dương lên bờ, cởi ngoại bào ra bọc chặt Hoa Dương lại.
Tiếng hét kêu cứu của Triều Vân làm kinh động hai tiểu thái giám tuần tra.
Sau khi biết người rơi xuống nước chính là Công chúa Hoa Dương, một tiểu thái giám nhạy bén cởi ngoại bào ra phủ lên người Triều Nguyệt đang run lẩy bẩy.
Triều Nguyệt không quan tâm đến bản thân, thấy Phò mã cõng Công chúa chạy về phía Tê Phượng điện, nàng liền bảo Triều Vân đi bẩm báo Hoàng Thượng và Nương Nương, sau đó đuổi theo Phò mã. Trời tối như vậy, Phò mã lại không quen hoàn cảnh trong cung, nàng sợ Phò mã sẽ lạc đường.
Hoa Dương dựa vào lưng Trần Kính Tông, gần như bị hắn quấn thành một quả bóng, tóc cũng bị che lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nàng lạnh đến choáng váng, chỉ biết là Trần Kính Tông đang cõng nàng, hắn chạy quá nhanh, bả vai lắc lư, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy cũng đều lắc lư.
Cuối cùng trong mắt Hoa Dương chỉ còn ánh hoa đăng lắc lư nối thành một đường.
Chạy thẳng vào Tê Phượng điện, trên đường gặp ba nhóm cung nhân, một nhóm đến Thái y viện truyền Thái y, một nhóm đến thủy phòng chuẩn bị nước nóng, một nhóm xuống bếp nấu canh gừng.
Trong nội điện, Trần Kính Tông không cho bất cứ kẻ nào đi vào, cửa cũng không đóng, hắn lao tới trước giường thô lỗ kéo quần áo ướt trên người Hoa Dương xuống, nhét người vào trong chăn, bởi vì lát nữa đám người Hoàng Thượng nhất định sẽ đến, Trần Kính Tông lại dùng tốc độ nhanh nhất mặc cho Hoa Dương một bộ trung y, lúc này hắn mới ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hai tay không ngừng xoa bóp bả vai và lưng nàng.
Hoa Dương run rẩy không ngừng, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, run rẩy khuyên hắn: "Chàng cũng quấn chăn đi, ta không sao rồi."
Bản thân nàng khó chịu, nàng còn khó chịu cho Triều Nguyệt và Trần Kính Tông, nếu như không phải tại nàng, hai người bọn họ cũng không cần phải chịu khổ như vậy.
Nhưng ai bảo họ đều là người bên cạnh nàng, đêm nay nàng đặt mình vào nguy hiểm, người có thể tin tưởng, có thể lợi dụng cũng chỉ có bọn họ.
Trần Kính Tông cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng đầy nước mắt.
Thành thân ba năm, chỉ có cái đêm nàng mới tới Lăng Châu đột nhiên tiếp nhận hắn, nàng mới khóc, bình thường nàng đều kiêu ngạo không thèm cúi đầu, đã bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy đâu?
"Nếu nàng thật sự thương ta thì đã không nhảy xuống kẽ băng vào trời đông giá rét này." Hắn hung hăng xoa chăn, tóc, lông mi ướt nhẹp đóng lại thành một tầng băng mỏng, nhưng đáy mắt lại ngập tràn lửa giận.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Thái tử là người đầu tiên lao vào, hắn đã mười ba tuổi, ở tuổi này đã bắt đầu tập võ rèn luyện, bây giờ còn dùng hết sức bình sinh chạy tới, bỏ lại Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu một thân hoa phục ở phía sau.
"Tỷ tỷ!"
Thái tử thở hồng hộc, vẻ mặt lo lắng vọt tới trước giường.
Hoa Dương bị chắn gấm che phủ chỉ lộ ra gương mặt, nhìn thấy đệ đệ gần trong gang tấc, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Trong lòng nàng chứa quá nhiều chuyện, nhưng cho dù nàng có hai gia đình cũng không thể thổ lộ với ai, dù bên nào có động thái gì cũng có thể ảnh hưởng đến đại cục phía sau.
Nếu không phải thật sự không có cách nào tốt hơn, nàng cần gì phải mạo hiểm?
Hoa Dương là Công chúa sống trong nhung lụa, đến con đường bùn lầy lội khi lũ tới nàng cũng không muốn đi, đêm nay gặp chuyện lớn như vậy, trên người nàng lạnh như băng, trong lòng cũng tủi thân vô cùng.
Nếu như Phụ hoàng không háo sắc, nếu như đệ đệ sau này không hồ đồ, nàng vẫn là Công chúa tôn quý vô ưu vô lo trước kia.
Nàng tin tưởng Trần Kính Tông, nhưng Thái tử, Phụ hoàng, Mẫu hậu mới là máu mủ ruột rà của nàng, ở trước mặt người nhà, sự tủi thân càng dễ phóng đại hơn.
Lúc Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu chạy tới, họ nhìn thấy cảnh tượng nữ nhi khóc lóc như mưa.
Vừa thấy vậy, tim Cảnh Thuận Đế như muốn vỡ ra, nữ nhi ông thương yêu từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ phải khóc như vậy chứ?
"Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?"
Tay chân Cảnh Thuận Đế luống cuống, hốc mắt đỏ lên hỏi.
Trần Kính Tông nhường vị trí bên cạnh Hoa Dương cho Thích hoàng hậu, quỳ xuống tạ tội nói: "Là thần không chăm sóc tốt cho Công chúa, xin hoàng thượng trách phạt."
Triều Vân, Triều Nguyệt cũng quỳ xuống bên cạnh.
Ánh mắt mọi người vừa mới chuyển tới Trần Kính Tông, Hoa Dương đã thút thít giải thích nói: "Phụ hoàng, không liên quan gì đến Phò mã, là con nhất thời vui vẻ muốn chạy trên mặt băng, Triều Nguyệt cũng không cản được con, vì bảo vệ con mà nàng ấy cũng nhảy theo xuống nước, may là trước đó con phái Triều Vân đi mời Phò mã tới, Phò mã tới kịp cứu con lên, nếu hắn tới chậm một bước, chỉ sợ nữ nhi không thể gặp lại người nữa rồi!"
Bởi vì đang xúc động, Hoa Dương rất dễ rơi nước mắt, hoàn toàn không cần phải giả vờ.
Thích hoàng hậu lại thẩm vấn Triều Vân, Triều Nguyệt một lần nữa, chứng thực lời nữ nhi vừa nói là thật chứ không phải cố ý, bà mới cho ba người Phò mã thoát tội, Thích hoàng hậu vội vàng nói với Trần Kính Tông: "Phò mã mau đến Thiên điện nghỉ ngơi, đừng để ngã bệnh."
Đế hậu đều ở đây, Trần Kính Tông có ở lại cũng không có cơ hội nói gì với Hoa Dương, hắn liếc nhìn nàng một cái, hành lễ cáo lui.
Cảnh Thuận Đế thương nữ nhi, có chút giận cá chém thớt lên Triều Nguyệt không khuyên can được chủ tử, nhưng thấy Triều Nguyệt khoác áo của tiểu thái giám quỳ một bên run rẩy, nha hoàn này đã theo nữ nhi mười mấy năm, Cảnh Thuận Đế cũng không đành lòng phạt nặng nàng nên bảo Triều Nguyệt cũng lui ra.
Hoa Dương tựa vào lòng mẫu hậu, thấy cảnh tượng này, tâm trạng nàng lại càng thêm phức tạp.
Phụ hoàng của nàng, ngoài việc quá ham mê nữ sắc ra, ngoài việc giao quá nhiều chuyện cho Nội Các thì những mặt khác thật sự có thể coi ông là một Hoàng đế tốt.
Cung nữ bưng canh gừng đến.
Dưới cái nhìn của Phụ hoàng, Mẫu Hậu và đệ đệ, Hoa Dương uống hết một bát đầy.
"Mang sang cho Phò mã chưa?" Thích hoàng hậu hỏi
"Rồi ạ."
Hoa Dương dặn dò: "Mang thêm cho Triều Nguyệt một bát."
Uống canh gừng xong còn phải gặp Thái y, gặp Thái y xong còn phải tắm rửa, xong hết mọi chuyện, Hoa Dương lại uống thêm một chén thuốc, sau khi được Phụ hoàng và Mẫu hậu quan tâm săn sóc, nàng tắt đèn đi ngủ.
Công chúa có thể ngủ lại ở Hoàng cung, nhưng Phò mã không có tư cách đó.
Trần Kính Tông thay một bộ quần áo ngự ban, khoác một cái áo choàng ngự ban, sau đó theo phụ thân và mẫu thân xuất cung.
Ở trong cung không thể nói nhiều, sau khi xuất cung, Trần Đình Giám bảo nhi tử ngồi chung xe với họ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Công chúa thế nào rồi?" Tôn thị lo lắng hỏi.
Trần Kính Tông rũ mắt nói: "Nàng nhất thời ham chơi, tự rơi vào hồ băng, có nhiều Thái y trông coi như vậy, không có gì đáng ngại đâu ạ."
Trần Đình Giám nhìn chằm chằm con trai: "Công chúa không phải là người ham chơi."
Trên mặt Trần Kính Tông hiện lên nụ cười nhạt, nhìn ông nói: "Nếu không phải nàng ấy tự ham chơi chạy trên hồ băng thì ai dám đẩy nàng xuống?"
Tôn thị nghe vậy thì vội vàng lườm trượng phu: "Công chúa rơi xuống nước, lão Tứ cũng hoảng sợ lắm rồi, chàng bớt suy nghĩ linh tinh đi!"
Đương nhiên Trần Đình Giám sẽ không nghi ngờ nhi tử đẩy Công chúa xuống nước, chỉ là ông vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cũng không tìm được lý do nào khác cho việc này.
Tôn thị thì lo lắng không thôi, trời lạnh như vậy, Công chúa lại là người được chiều chuộng như thế...
Chỉ là sắc mặt trượng phu và con trai khó coi thế này, Tôn thị cũng không muốn nói ra để hai cha con họ phải lo lắng suông.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Kính Tông cùng vào triều sớm, Tôn thị mang theo Du Tú và La Ngọc Yến cũng đi theo vào cung, cầu kiến Công chúa.
Hàng năm, cứ mỗi cuối năm đầu năm, triều đình đều cử hành triều hội, dù lo cho con gái Cảnh Thuận Đế cũng phải lên triều.
Theo lý thuyết, triều hội đầu tiên của năm mới, đế vương, đại thần đều phải phấn chấn tinh thần, giành được phần thưởng tốt.
Nhưng hôm nay đại thần nào cũng nhìn thấy rõ ràng, thần sắc Cảnh Thuận Đế tiều tụy, không yên.
Lâm triều vừa kết thúc, Trần Đình Giám, Trần Kính Tông đều chạy tới bên cạnh Cảnh Thuận Đế, hỏi thăm bệnh tình của Công chúa.
Cảnh Thuận Đế thở dài.
Mã công công ở bên cạnh khó chịu nói: "Công chúa nhiễm phong hàn, nửa đêm còn nói mớ, Công chúa chịu khổ, hoàng thượng cũng không ngủ ngon được."
Trần Đình Giám lập tức quỳ xuống, tự trách người nhà mình không bảo vệ tốt cho Công chúa.
Trần Kính Tông cũng quỳ xuống theo ông.
Nếu như Hoa Dương xảy ra chuyện ngoài cung, đương nhiên Cảnh Thuận Đế sẽ giận chó đánh mèo lên Trần gia, nhưng nữ nhi lại rơi xuống nước ở trong cung, rõ ràng là nàng nhất thời ham chơi nên gặp nạn, sao Cảnh Thuận Đế có thể tùy tiện nổi giận với Trần gia được? Ông cũng không phải là hôn quân.
"Đứng lên đi, Các lão tự đi xử lý công vụ, Phò mã theo trẫm đến thăm Công chúa."
Cứ như vậy, Cảnh Thuận Đế đưa Trần Kính Tông tới Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông nhìn thấy Triều Lộ, Triều Lam, Ngô Nhuận và mấy thái giám quen mặt ở phủ Công chúa đã sớm chạy tới đây.
Đây đều là người ở bên cạnh Hoa Dương, về phần mẹ chồng nàng dâu Tôn thị thì đã rời đi sau khi tới thăm nàng.
Thích hoàng hậu và Thái tử cũng có mặt ở đây.
Hoa Dương nằm trên giường, hai gò má đỏ hồng vì bị bệnh, mũi tắc nghẽn, dưới mắt cũng hiện màu xanh đen.
Trần Kính Tông đứng phía sau Cảnh Thuận Đế, nhìn thấy Hoa Dương như vậy, hắn mím môi, ánh mắt lo lắng nhưng lại ngại Đế hậu và Thái tử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Thích hoàng hậu cũng quan tâm con rể, bà nói với Cảnh Thuận Đế: "Chúng ta lúc nào cũng có thể đến thăm Hoa Dương được, bây giờ để Phò mã trò chuyện với Công chúa trước đi."
Cảnh Thuận Đế gật đầu, nhưng sau đó hình như lại quên mất chuyện đó, ông ngồi bên giường thêm một lát mới dẫn mẹ con Thích hoàng hậu rời khỏi.
Hoa Dương nháy mắt với Ngô Nhuận đang canh giữ bên cạnh bình phong.
Ngô Nhuận mang theo đám người Triều Lộ lui ra ngoài.
Trần Kính Tông ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán Hoa Dương.
Hắn máu nóng, cho dù giữa mùa đông thì lòng bàn tay cũng rất ấm áp, lúc này lại bị cái nóng trên trán Hoa Dương làm giật mình.
Hắn rút tay về, nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi: "Buổi tối gặp ác mộng sao?"
Hoa Dương: "Ừm, mơ thấy ta rơi xuống nước, nhưng không có ai đến cứu ta."
Thật ra nàng nói dối, ác mộng đều là giả, nàng chỉ cố ý muốn đánh vào lòng Phụ hoàng, Phụ hoàng yêu thương nàng như vậy, nếu nàng chưa khỏi bệnh, Phụ hoàng cũng không có tâm trạng mà tuyển tú.
Về chuyện này, Hoa Dương lừa gạt Phụ hoàng nhưng không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, ai bảo ông ấy quá háo sắc, lại còn qua đời vì chuyện này nữa chứ!
Hoa Dương chỉ thẹn với những người thật sự quan tâm nàng như Mẫu hậu, đệ đệ, như Trần Kính Tông và cha nương chồng.
Ác mộng là giả, nhưng phong hàn là thật, không chỉ tắc mũi, giọng nàng cũng khàn khàn.
Dù Trần Kính Tông có tức giận, hắn cũng sẽ không tính sổ với nàng vào lúc này.
"Có thể nói với Hoàng thượng và Nương Nương để ta ở lại trong cung không?" Trần Kính Tông sờ gương mặt hồng hồng của nàng nói.
Hoa Dương cười cười: "Cái này đơn giản, chàng biến thành công công đi, muốn ở trong cung bao lâu thì ở!"
Trần Kính Tông:...
Nhớ lúc trước các nàng ở Lăng Châu, lần đầu tiên Trần Kính Tông ra ngoài săn bắn rồi nhảy tưởng trở về, Triều Nguyệt nghe tiếng còn tưởng là trộm cướp, sau khi hết sợ nàng chạy vào bếp cầm con dao phay ra.
Ngoài những chuyện đó ra, nàng còn là người duy nhất trong bốn người biết bơi.
Sau khi cùng Công chúa rơi vào hồ băng, Triều Nguyệt luống cuống trong chốc lát, sau đó lập tức nín thở, thử tìm kiếm bóng dáng Công chúa.
Chỉ là dưới nước quá tối, Triều Nguyệt nhìn thấy một cái bóng trôi qua, lúc bắt được không ngờ chỉ là chiếc áo choàng nặng trịch sau khi ngâm nước của Công chúa.
Sau đó Trần Kính Tông liền nhảy xuống.
Thấy Phò mã cứu được Công chúa, Triều Nguyệt cũng nhanh chóng kéo áo choàng chui ra khỏi mặt nước, dùng cả tay lẫn chân bò lên mặt băng khá vững chắc bên cạnh.
Trần Kính Tông thấy nàng có thể tự cứu mình thì lập tức ôm lấy Hoa Dương lên bờ, cởi ngoại bào ra bọc chặt Hoa Dương lại.
Tiếng hét kêu cứu của Triều Vân làm kinh động hai tiểu thái giám tuần tra.
Sau khi biết người rơi xuống nước chính là Công chúa Hoa Dương, một tiểu thái giám nhạy bén cởi ngoại bào ra phủ lên người Triều Nguyệt đang run lẩy bẩy.
Triều Nguyệt không quan tâm đến bản thân, thấy Phò mã cõng Công chúa chạy về phía Tê Phượng điện, nàng liền bảo Triều Vân đi bẩm báo Hoàng Thượng và Nương Nương, sau đó đuổi theo Phò mã. Trời tối như vậy, Phò mã lại không quen hoàn cảnh trong cung, nàng sợ Phò mã sẽ lạc đường.
Hoa Dương dựa vào lưng Trần Kính Tông, gần như bị hắn quấn thành một quả bóng, tóc cũng bị che lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nàng lạnh đến choáng váng, chỉ biết là Trần Kính Tông đang cõng nàng, hắn chạy quá nhanh, bả vai lắc lư, tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy cũng đều lắc lư.
Cuối cùng trong mắt Hoa Dương chỉ còn ánh hoa đăng lắc lư nối thành một đường.
Chạy thẳng vào Tê Phượng điện, trên đường gặp ba nhóm cung nhân, một nhóm đến Thái y viện truyền Thái y, một nhóm đến thủy phòng chuẩn bị nước nóng, một nhóm xuống bếp nấu canh gừng.
Trong nội điện, Trần Kính Tông không cho bất cứ kẻ nào đi vào, cửa cũng không đóng, hắn lao tới trước giường thô lỗ kéo quần áo ướt trên người Hoa Dương xuống, nhét người vào trong chăn, bởi vì lát nữa đám người Hoàng Thượng nhất định sẽ đến, Trần Kính Tông lại dùng tốc độ nhanh nhất mặc cho Hoa Dương một bộ trung y, lúc này hắn mới ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hai tay không ngừng xoa bóp bả vai và lưng nàng.
Hoa Dương run rẩy không ngừng, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, run rẩy khuyên hắn: "Chàng cũng quấn chăn đi, ta không sao rồi."
Bản thân nàng khó chịu, nàng còn khó chịu cho Triều Nguyệt và Trần Kính Tông, nếu như không phải tại nàng, hai người bọn họ cũng không cần phải chịu khổ như vậy.
Nhưng ai bảo họ đều là người bên cạnh nàng, đêm nay nàng đặt mình vào nguy hiểm, người có thể tin tưởng, có thể lợi dụng cũng chỉ có bọn họ.
Trần Kính Tông cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng đầy nước mắt.
Thành thân ba năm, chỉ có cái đêm nàng mới tới Lăng Châu đột nhiên tiếp nhận hắn, nàng mới khóc, bình thường nàng đều kiêu ngạo không thèm cúi đầu, đã bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy đâu?
"Nếu nàng thật sự thương ta thì đã không nhảy xuống kẽ băng vào trời đông giá rét này." Hắn hung hăng xoa chăn, tóc, lông mi ướt nhẹp đóng lại thành một tầng băng mỏng, nhưng đáy mắt lại ngập tràn lửa giận.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Thái tử là người đầu tiên lao vào, hắn đã mười ba tuổi, ở tuổi này đã bắt đầu tập võ rèn luyện, bây giờ còn dùng hết sức bình sinh chạy tới, bỏ lại Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu một thân hoa phục ở phía sau.
"Tỷ tỷ!"
Thái tử thở hồng hộc, vẻ mặt lo lắng vọt tới trước giường.
Hoa Dương bị chắn gấm che phủ chỉ lộ ra gương mặt, nhìn thấy đệ đệ gần trong gang tấc, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Trong lòng nàng chứa quá nhiều chuyện, nhưng cho dù nàng có hai gia đình cũng không thể thổ lộ với ai, dù bên nào có động thái gì cũng có thể ảnh hưởng đến đại cục phía sau.
Nếu không phải thật sự không có cách nào tốt hơn, nàng cần gì phải mạo hiểm?
Hoa Dương là Công chúa sống trong nhung lụa, đến con đường bùn lầy lội khi lũ tới nàng cũng không muốn đi, đêm nay gặp chuyện lớn như vậy, trên người nàng lạnh như băng, trong lòng cũng tủi thân vô cùng.
Nếu như Phụ hoàng không háo sắc, nếu như đệ đệ sau này không hồ đồ, nàng vẫn là Công chúa tôn quý vô ưu vô lo trước kia.
Nàng tin tưởng Trần Kính Tông, nhưng Thái tử, Phụ hoàng, Mẫu hậu mới là máu mủ ruột rà của nàng, ở trước mặt người nhà, sự tủi thân càng dễ phóng đại hơn.
Lúc Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu chạy tới, họ nhìn thấy cảnh tượng nữ nhi khóc lóc như mưa.
Vừa thấy vậy, tim Cảnh Thuận Đế như muốn vỡ ra, nữ nhi ông thương yêu từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ phải khóc như vậy chứ?
"Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?"
Tay chân Cảnh Thuận Đế luống cuống, hốc mắt đỏ lên hỏi.
Trần Kính Tông nhường vị trí bên cạnh Hoa Dương cho Thích hoàng hậu, quỳ xuống tạ tội nói: "Là thần không chăm sóc tốt cho Công chúa, xin hoàng thượng trách phạt."
Triều Vân, Triều Nguyệt cũng quỳ xuống bên cạnh.
Ánh mắt mọi người vừa mới chuyển tới Trần Kính Tông, Hoa Dương đã thút thít giải thích nói: "Phụ hoàng, không liên quan gì đến Phò mã, là con nhất thời vui vẻ muốn chạy trên mặt băng, Triều Nguyệt cũng không cản được con, vì bảo vệ con mà nàng ấy cũng nhảy theo xuống nước, may là trước đó con phái Triều Vân đi mời Phò mã tới, Phò mã tới kịp cứu con lên, nếu hắn tới chậm một bước, chỉ sợ nữ nhi không thể gặp lại người nữa rồi!"
Bởi vì đang xúc động, Hoa Dương rất dễ rơi nước mắt, hoàn toàn không cần phải giả vờ.
Thích hoàng hậu lại thẩm vấn Triều Vân, Triều Nguyệt một lần nữa, chứng thực lời nữ nhi vừa nói là thật chứ không phải cố ý, bà mới cho ba người Phò mã thoát tội, Thích hoàng hậu vội vàng nói với Trần Kính Tông: "Phò mã mau đến Thiên điện nghỉ ngơi, đừng để ngã bệnh."
Đế hậu đều ở đây, Trần Kính Tông có ở lại cũng không có cơ hội nói gì với Hoa Dương, hắn liếc nhìn nàng một cái, hành lễ cáo lui.
Cảnh Thuận Đế thương nữ nhi, có chút giận cá chém thớt lên Triều Nguyệt không khuyên can được chủ tử, nhưng thấy Triều Nguyệt khoác áo của tiểu thái giám quỳ một bên run rẩy, nha hoàn này đã theo nữ nhi mười mấy năm, Cảnh Thuận Đế cũng không đành lòng phạt nặng nàng nên bảo Triều Nguyệt cũng lui ra.
Hoa Dương tựa vào lòng mẫu hậu, thấy cảnh tượng này, tâm trạng nàng lại càng thêm phức tạp.
Phụ hoàng của nàng, ngoài việc quá ham mê nữ sắc ra, ngoài việc giao quá nhiều chuyện cho Nội Các thì những mặt khác thật sự có thể coi ông là một Hoàng đế tốt.
Cung nữ bưng canh gừng đến.
Dưới cái nhìn của Phụ hoàng, Mẫu Hậu và đệ đệ, Hoa Dương uống hết một bát đầy.
"Mang sang cho Phò mã chưa?" Thích hoàng hậu hỏi
"Rồi ạ."
Hoa Dương dặn dò: "Mang thêm cho Triều Nguyệt một bát."
Uống canh gừng xong còn phải gặp Thái y, gặp Thái y xong còn phải tắm rửa, xong hết mọi chuyện, Hoa Dương lại uống thêm một chén thuốc, sau khi được Phụ hoàng và Mẫu hậu quan tâm săn sóc, nàng tắt đèn đi ngủ.
Công chúa có thể ngủ lại ở Hoàng cung, nhưng Phò mã không có tư cách đó.
Trần Kính Tông thay một bộ quần áo ngự ban, khoác một cái áo choàng ngự ban, sau đó theo phụ thân và mẫu thân xuất cung.
Ở trong cung không thể nói nhiều, sau khi xuất cung, Trần Đình Giám bảo nhi tử ngồi chung xe với họ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Công chúa thế nào rồi?" Tôn thị lo lắng hỏi.
Trần Kính Tông rũ mắt nói: "Nàng nhất thời ham chơi, tự rơi vào hồ băng, có nhiều Thái y trông coi như vậy, không có gì đáng ngại đâu ạ."
Trần Đình Giám nhìn chằm chằm con trai: "Công chúa không phải là người ham chơi."
Trên mặt Trần Kính Tông hiện lên nụ cười nhạt, nhìn ông nói: "Nếu không phải nàng ấy tự ham chơi chạy trên hồ băng thì ai dám đẩy nàng xuống?"
Tôn thị nghe vậy thì vội vàng lườm trượng phu: "Công chúa rơi xuống nước, lão Tứ cũng hoảng sợ lắm rồi, chàng bớt suy nghĩ linh tinh đi!"
Đương nhiên Trần Đình Giám sẽ không nghi ngờ nhi tử đẩy Công chúa xuống nước, chỉ là ông vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cũng không tìm được lý do nào khác cho việc này.
Tôn thị thì lo lắng không thôi, trời lạnh như vậy, Công chúa lại là người được chiều chuộng như thế...
Chỉ là sắc mặt trượng phu và con trai khó coi thế này, Tôn thị cũng không muốn nói ra để hai cha con họ phải lo lắng suông.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Kính Tông cùng vào triều sớm, Tôn thị mang theo Du Tú và La Ngọc Yến cũng đi theo vào cung, cầu kiến Công chúa.
Hàng năm, cứ mỗi cuối năm đầu năm, triều đình đều cử hành triều hội, dù lo cho con gái Cảnh Thuận Đế cũng phải lên triều.
Theo lý thuyết, triều hội đầu tiên của năm mới, đế vương, đại thần đều phải phấn chấn tinh thần, giành được phần thưởng tốt.
Nhưng hôm nay đại thần nào cũng nhìn thấy rõ ràng, thần sắc Cảnh Thuận Đế tiều tụy, không yên.
Lâm triều vừa kết thúc, Trần Đình Giám, Trần Kính Tông đều chạy tới bên cạnh Cảnh Thuận Đế, hỏi thăm bệnh tình của Công chúa.
Cảnh Thuận Đế thở dài.
Mã công công ở bên cạnh khó chịu nói: "Công chúa nhiễm phong hàn, nửa đêm còn nói mớ, Công chúa chịu khổ, hoàng thượng cũng không ngủ ngon được."
Trần Đình Giám lập tức quỳ xuống, tự trách người nhà mình không bảo vệ tốt cho Công chúa.
Trần Kính Tông cũng quỳ xuống theo ông.
Nếu như Hoa Dương xảy ra chuyện ngoài cung, đương nhiên Cảnh Thuận Đế sẽ giận chó đánh mèo lên Trần gia, nhưng nữ nhi lại rơi xuống nước ở trong cung, rõ ràng là nàng nhất thời ham chơi nên gặp nạn, sao Cảnh Thuận Đế có thể tùy tiện nổi giận với Trần gia được? Ông cũng không phải là hôn quân.
"Đứng lên đi, Các lão tự đi xử lý công vụ, Phò mã theo trẫm đến thăm Công chúa."
Cứ như vậy, Cảnh Thuận Đế đưa Trần Kính Tông tới Tê Phượng điện.
Trần Kính Tông nhìn thấy Triều Lộ, Triều Lam, Ngô Nhuận và mấy thái giám quen mặt ở phủ Công chúa đã sớm chạy tới đây.
Đây đều là người ở bên cạnh Hoa Dương, về phần mẹ chồng nàng dâu Tôn thị thì đã rời đi sau khi tới thăm nàng.
Thích hoàng hậu và Thái tử cũng có mặt ở đây.
Hoa Dương nằm trên giường, hai gò má đỏ hồng vì bị bệnh, mũi tắc nghẽn, dưới mắt cũng hiện màu xanh đen.
Trần Kính Tông đứng phía sau Cảnh Thuận Đế, nhìn thấy Hoa Dương như vậy, hắn mím môi, ánh mắt lo lắng nhưng lại ngại Đế hậu và Thái tử, không biết nên mở miệng như thế nào.
Thích hoàng hậu cũng quan tâm con rể, bà nói với Cảnh Thuận Đế: "Chúng ta lúc nào cũng có thể đến thăm Hoa Dương được, bây giờ để Phò mã trò chuyện với Công chúa trước đi."
Cảnh Thuận Đế gật đầu, nhưng sau đó hình như lại quên mất chuyện đó, ông ngồi bên giường thêm một lát mới dẫn mẹ con Thích hoàng hậu rời khỏi.
Hoa Dương nháy mắt với Ngô Nhuận đang canh giữ bên cạnh bình phong.
Ngô Nhuận mang theo đám người Triều Lộ lui ra ngoài.
Trần Kính Tông ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán Hoa Dương.
Hắn máu nóng, cho dù giữa mùa đông thì lòng bàn tay cũng rất ấm áp, lúc này lại bị cái nóng trên trán Hoa Dương làm giật mình.
Hắn rút tay về, nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi: "Buổi tối gặp ác mộng sao?"
Hoa Dương: "Ừm, mơ thấy ta rơi xuống nước, nhưng không có ai đến cứu ta."
Thật ra nàng nói dối, ác mộng đều là giả, nàng chỉ cố ý muốn đánh vào lòng Phụ hoàng, Phụ hoàng yêu thương nàng như vậy, nếu nàng chưa khỏi bệnh, Phụ hoàng cũng không có tâm trạng mà tuyển tú.
Về chuyện này, Hoa Dương lừa gạt Phụ hoàng nhưng không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào, ai bảo ông ấy quá háo sắc, lại còn qua đời vì chuyện này nữa chứ!
Hoa Dương chỉ thẹn với những người thật sự quan tâm nàng như Mẫu hậu, đệ đệ, như Trần Kính Tông và cha nương chồng.
Ác mộng là giả, nhưng phong hàn là thật, không chỉ tắc mũi, giọng nàng cũng khàn khàn.
Dù Trần Kính Tông có tức giận, hắn cũng sẽ không tính sổ với nàng vào lúc này.
"Có thể nói với Hoàng thượng và Nương Nương để ta ở lại trong cung không?" Trần Kính Tông sờ gương mặt hồng hồng của nàng nói.
Hoa Dương cười cười: "Cái này đơn giản, chàng biến thành công công đi, muốn ở trong cung bao lâu thì ở!"
Trần Kính Tông:...