Lạc Thanh Từ hiện tại thân phận tương đối xấu hổ, tuy rằng mấy người Tiêu Vân không dám nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng rõ ràng đều mang theo dò xét cùng kỳ quái.
Một đại cao thủ Phân Thần đỉnh phong mang mặt nạ, lại không môn không phái, đột nhiên xuất hiện ở Thập Phương Bí Cảnh cứu Nguyễn Ly, sau đó mang theo Nguyễn Ly mất tích rất nhiều năm, chẳng những năm lần bảy lượt giữ gìn còn lấy tính mạng ra bảo hộ nàng, vô luận thế nào đều làm người ức chế không được muốn nghị luận một phen.
Lạc Thanh Từ không có biện pháp vẫn luôn bồi Nguyễn Ly trở về, cho nên trên đường nàng cơ bản cũng chưa rời đi Nguyễn Ly, mắt thấy đã tiến vào Sài Tang, nhân lúc đoàn người nghỉ ngơi, nàng lập tức tìm Nguyễn Ly.
Đã nhiều ngày qua, Nguyễn Ly vẫn luôn cảm giác Trì Thanh tinh thần không yên, lúc nàng ấy ra hiệu muốn nói chuyện riêng với nàng, nàng liền mơ hồ hiểu được nàng ấy muốn làm gì.
“A Ly.” Lạc Thanh Từ nhất thời không biết nên nói như thế nào, loại thời điểm này thân là Trì Thanh lại rời đi Nguyễn Ly, vô luận lấy cớ gì cũng thật tái nhợt. Nhưng nàng không thể không rời đi, hiện giờ chỉ có thân phận sư tôn mới có thể giúp được Nguyễn Ly.
“Nàng phải rời đi đúng không?” Nguyễn Ly ngoài dự đoán bình tĩnh, chỉ là nhìn Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ ngây ngẩn cả người, nàng nhíu lông mày, nhìn phương hướng Thiên Diễn Tông trước mắt, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, cho dù sốt ruột cũng không nên ở thời điểm này làm Nguyễn Ly cảm thấy nàng ấy lại một lần bị Trì Thanh vứt bỏ.
Nàng nhìn Nguyễn Ly, khẽ lắc đầu, “A Ly, ta không muốn rời đi nàng, nhưng thân phận này của ta không thể ở Thiên Diễn Tông cường ngạnh che chở nàng. Ta đã nhiều ngày tâm thần không yên, cũng vì ta thân phận đặc thù, bản thân không môn không phái, trong mắt người khác ta chỉ là một tán tu không có danh vọng, hơn nữa bởi vì một ít nguyên nhân, ta cũng không nguyện cùng Tiên môn có nhiều giao thoa.”
Nghe được Trì Thanh nói không muốn rời đi mình, trong mắt Nguyễn Ly liền dạng ra một mạt ánh sáng, lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời.
Nàng khẽ lắc đầu, vui vẻ nói: “Ta biết được, ta sẽ không để nàng khó xử. Thiên Diễn Tông dù sao cũng là ta tông môn, chuyện này tuy rằng khó xử lý, nhưng bọn họ tất nhiên sẽ giữ gìn ta. Tuy rằng khả năng ta phải vì chuyện này trả giá đắt, nhưng ta nhất định sẽ vượt qua, nàng có thể yên tâm.”
Nói xong Nguyễn Ly cúi đầu nhìn thoáng qua mũi chân chính mình, thấp giọng nói: “Ta vừa rồi không vui, nhưng nàng cùng ta giải thích, cũng không vì thế mà bỏ mặc ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Đây gần như là một lời thổ lộ trắng ra, làm Nguyễn Ly có chút thẹn thùng, liền nhìn Lạc Thanh Từ cũng không dám.
Trong mắt Lạc Thanh Từ tràn đầy áy náy cùng đau lòng, cô nương này làm sao khờ như vậy. Chẳng lẽ vì yêu thích một người, chỉ bấy nhiêu thôi liền thoả mãn?
Tuy rằng Lạc Thanh Từ nghĩ bản thân không thể tiếp thu tình cảm của Nguyễn Ly, nhưng nàng đau lòng nàng ấy, cũng tôn trọng phần tình cảm chân thành tha thiết này, cho dù vô pháp đáp lại, nàng cũng không thể để Nguyễn Ly tự hạ thấp bản thân như vậy được.
Đối Nguyễn Ly, trái tim nàng luôn mềm đến không hạn cuối.
Thấy Nguyễn Ly cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, trong đầu Lạc Thanh Từ bỗng nhiên nhảy ra một câu: Nhân gian tuyệt sắc, chỉ cần cúi đầu cười nhẹ cũng đủ làm lòng người xao động không thôi.
“A Ly, ta phía trước lấy tính mạng ra bảo đảm cho nàng, cũng chưa từng là thuận miệng nói. Nếu ta vì khó xử mà bỏ lại nàng, thì những gì ta đã nói trước đó đều không đáng một đồng, nàng cũng có thể xem ta như người không quen biết. Hơn nữa, trên đời này việc chân chính khó xử, chỉ bởi vì người trong cuộc không quan trọng mà thôi. Nếu đặt an nguy của nàng bên cạnh những chuyện đó, liền không còn gì khó xử nữa.”
Lạc Thanh Từ nói đến thập phần nghiêm túc, nàng vẫn luôn biết Nguyễn Ly trọng tình trọng nghĩa, nhưng nàng tuyệt không hy vọng ba chữ não luyến ái dừng ở trên người Nguyễn Ly. Trước khi yêu một ai đó, hãy yêu chính bản thân mình trước.
Nguyễn Ly bộ dáng thập phần ngoan ngoãn, khi Lạc Thanh Từ nói chuyện nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng ấy, con ngươi đã sớm nâng lên, đáng yêu lại chuyên chú.
Lạc Thanh Từ bị nàng nhìn như vậy, trong lòng kìm nén không được, thật là muốn nhéo gò má nàng một cái, làm sao lại có tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa ngoan như vậy.
Trong lòng năm lần bảy lượt báo cho chính mình không được cùng Nguyễn Ly mờ ám thân mật, để tránh làm nàng ấy hãm đến càng sâu, nhưng lúc này nàng lại nhịn không được, mở miệng trêu chọc, “A Ly nghiêm túc như vậy, là nghe lọt được lời ta sao?”
Nguyễn Ly trầm ngâm một lát, thập phần ngay ngắn đáp, “Có nghe đi vào.”
Lạc Thanh Từ còn không kịp khen nàng ngoan, đã nghe nàng nói tiếp: “Nhưng ta vẫn kiên trì ý định của mình.”
Lạc Thanh Từ nhướng mày, “Cái này kêu là nghe lọt lời ta?”
Nguyễn Ly như cũ cúi đầu, “Ta cũng không phải ngốc, nàng nói ta đều hiểu. Nhưng nếu đối tượng là nàng, ta liền không muốn nàng nặng lòng. Ta nói như vậy cũng không phải là khẩu thị tâm phi, ta biết được nàng rất quan tâm ta, cho nên ta hy vọng có thể khuyên được nàng rời đi, để nàng nhẹ nhàng chút.”
Nói đoạn, Nguyễn Ly hơi nhíu mày, yên lặng ngắm nhìn nữ nhân nàng thích, giọng nói mang theo tia thở dài, “Nàng luôn như vậy, không màng chính mình, làm ta thực không yên tâm.”
Đây rõ ràng là những gì nàng vẫn nói, lúc này lại do Nguyễn Ly thốt ra, Lạc Thanh Từ không khỏi mở to hai mắt, chỉ vào chính mình: “Ta khi nào không màng chính mình, làm nàng không yên tâm?”
Nguyễn Ly không nói gì thêm, Trì Thanh luôn xem những gì nàng ấy làm cho nàng là điều hiển nhiên, làm xong liền không để ý. Nàng cũng biết Trì Thanh sợ mình xử trí theo cảm tính, làm bị thương bản thân. Nhưng nàng ấy lại không biết, mỗi một chuyện nàng ấy làm vì nàng, đều làm tổn thương chính nàng ấy.
Hệ thống đều nhịn không được, “Ngươi nói ngươi đối nàng không động tâm tư, nhưng những gì ngươi đã làm, đều vượt qua những gì não luyến ái bình thường có thể. Ngươi cho rằng A Ly vì cái gì nhiều năm như vậy đều khăng khăng khăng một mực thích ngươi, bởi vì nàng là não luyến ái sao? Ngươi tiếp tục như vậy, chính là ngày càng đem nàng nhấn sâu vào vũng bùn. Lạc Thanh Từ, ngươi phải tỉnh táo lại, ngươi phải giữ khoảng cách với nàng!”
Lạc Thanh Từ nhíu mày: “Ta còn có thể đối nàng thế nào đây? Nàng thân là nữ chính, nhưng cảnh ngộ trải qua đều không một ngày yên bình, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là muốn mạng nàng. Nếu ta không liều mạng bảo hộ nàng, không đối tốt với nàng, nàng làm sao bây giờ?”
“Nàng chính là Tiểu Long Tử do ta ấp ra tới, vừa ra đời liền không nơi nương tựa, chỉ biết mở to mắt thật cẩn thận nhìn ta, ta sao có thể thờ ơ? Ban đầu ta đối tốt với nàng vì biết nàng là nữ chính, ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc ấy ta bị hàn bệnh hành hạ, nàng mới ra đời cái gì cũng không biết, vẫn dùng linh lực căn nguyên cứu ta. Tuy ngươi là Hệ thống, nhưng cũng không phải không hiểu cảm tình, ngươi nói đi, ngươi có thể mặc kệ nàng sao?”
Hệ thống trầm mặc không nói, hy sinh mà không hỏi nguyên do, không cầu hồi báo, đến cuối cùng sẽ bị cô phụ. Giống như đời trước Lạc Thanh Từ….
Thế nhưng, vẫn luôn có một số chuyện sẽ làm ngươi ghi khắc cả đời, trở thành ánh sáng trong sinh mệnh của ngươi, không bao giờ phai mờ, và đó sẽ mãi là bạch nguyệt quang, nốt chu sa trong lòng ngươi.
Chuyện Nguyễn Ly nhập ma, Lạc Thanh Từ trong lòng đã có biện pháp, nhưng có một việc nàng cần Nguyễn Ly cho mình đáp án.
“A Ly, nàng có thể nói cho ta biết, lúc ấy nàng có thể giết Lược Vân, là bởi vì có người chiếm quyền điều khiển thân thể nàng, đúng không?”
Ma khí nhập thể chỉ là lấy cớ, trạng thái kia của Nguyễn Ly rõ ràng là sau khi nhập ma công lực tăng nhiều. Trong nguyên tác Nguyễn Ly chỉ là mất đi thần trí, bị ác niệm thừa cơ mà nhập, vẫn chưa nhập ma.
“Ân.”
“Người kia đang hại nàng, đúng không?”
Lạc Thanh Từ hỏi đến thập phần trực tiếp, nàng từng nhìn thấy Hồng Ảnh trong thức hải của Nguyễn Ly, nếu đó là Nguyễn Ly đời trước, thì nàng ấy hẳn là phải đem hết toàn lực tránh cho Nguyễn Ly giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng Lưu Ảnh Trùng biến mất, người giấy bị giết, Lược Vân chết, đều không thể nghi ngờ đang muốn bức Nguyễn Ly vào tuyệt lộ, này thực không thích hợp. Tuy nhiên Hồng Ảnh lại có cốt truyện nguyên bản, điều này khiến nàng khó hiểu vô cùng, nếu không phải A Ly tại sao lại có ký ức của A Ly? Hoặc là nói, Hồng Ảnh đã bị cái gì đó xâm nhiễm, là bởi vì đời trước A Ly nhập ma, nên không còn là chính mình nữa sao?
Nguyễn Ly thực sự không thoải mái, nàng vô pháp nói ra quá nhiều tin tức, Hồng Ảnh không cho phép. Một khi mở miệng, nàng liền đau đầu khó nhịn. Lạc Thanh Từ chỉ có thể xem như thôi.
Cuối cùng Lạc Thanh Từ nói ra ý định của mình, nàng sẽ theo Nguyễn Ly trở về Thiên Diễn Tông, thay Nguyễn Ly thuyết minh mọi chuyện, giải thích ngọn nguồn ma khí trong cơ thể Nguyễn Ly. Chỉ cần kiểm soát được tình hình, nàng sẽ xuống núi.
Mà hệ thống vừa nhắc nhở nàng, tuy người giấy bị hủy, nhưng nửa thân thể tàn lưu cũng có chút hữu dụng. Nàng sẽ tìm biện pháp phục hồi mạt thần thức này, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể thành công tìm ra chứng cứ, vậy sự tình sẽ trở nên thuận lợi rất nhiều, Nguyễn Ly cũng không cần gánh chịu những hình phạt nặng nề như ở đời trước.
Lúc Nguyễn Ly mang theo Trì Thanh xuất hiện ở Thiên Diễn Tông, mấy người Cố Chi Triều đều kinh ngạc không thôi, một tán tu có thể đạt được cảnh giới Phân Thần đỉnh phong, thật sự là chuyện xưa nay cực kỳ hiếm thấy.
Nhờ có mặt nạ pháp khí ngụy trang, trong mắt bọn họ, khí chất cùng giọng nói của Trì Thanh đều khác xa Lạc Thanh Từ, cho nên cũng không người hoài nghi thân phận của nàng.
Hơn nữa chuyện mà Nguyễn Ly gặp phải vô cùng nghiêm trọng, nhất thời không ai còn tâm tư đi chú ý thân phận Trì Thanh.
Sau khi nghe xong Trì Thanh cùng mấy người Ngư Trầm giảng thuật ngọn nguồn sự tình, Cố Chi Triều thần sắc ngưng trọng, Tần Nam Dương lông mày càng là nhíu đến có thể kẹp chết ruồi bọ.
“Tiên môn đối Ma tộc căm thù đến tận xương tuỷ, phàm là cùng Ma tộc có liên quan, đều không có kết cục tốt. Chuyện ngươi bị ma khí xâm nhiễm đã bị một đám người chứng kiến, ngươi cãi không được. Lược Vân là hạt giống tốt của Nam Hoa Phái, được cả tông môn coi trọng, nếu ngươi không thể đưa ra chứng cứ, chuyện này khó mà giải quyết được.”
Tần Nam Dương ánh mắt xem kỹ, trên dưới đánh giá Nguyễn Ly, ngay sau đó nói một câu làm mấy người Tô Ngọc trong lòng đều trầm xuống.
“Có một điều, tiểu bối các ngươi không hiểu, nhưng chúng ta lại rất rõ ràng. Ma khí nhập thể sẽ tổn thương thần trí, dẫn tới mất kiểm soát mà hành động cuồng loạn. Nhưng nếu muốn hoàn toàn cướp đoạt lý trí của một người, khiến người đó bạo phát sức mạnh mà giết người, ma khí không thể nào làm được, trừ phi là nhập ma!”
Tần Nam Dương vừa dứt lời, giơ tay một đạo linh lực xông thẳng vào giữa mi tâm Nguyễn Ly, thế tới rào rạt, phảng phất liền phải đem nàng giết ở dưới chưởng pháp.
“A Ly!”
Tô Ngọc đại kinh thất sắc, nhưng Nguyễn Ly chỉ đứng tại chỗ nửa bước cũng chưa động, mà Lạc Thanh Từ đứng ở bên cạnh nàng cực nhanh vươn tay trái, ngay khi đoàn linh lực kia đánh tới, nàng lập tức cầm tay phải Nguyễn Ly.
Linh lực dừng ở giữa trán Nguyễn Ly, là Tần Nam Dương chựng lại. Hắn trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, ngay sau đó liếc nhìn Lạc Thanh Từ, “Vị đạo hữu này, có thể buông tay không?”
Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm thu hồi tay, khẽ gật đầu.
Linh lực của Tần Nam Dương lúc này mới có thể đi vào, cẩn thận tra xét kinh mạch Nguyễn Ly một lần, sau đó hắn trầm mặc thu hồi tay.
“Nàng thế nào rồi?” Cố Chi Triều nhìn hắn.
“Trong cơ thể nàng có tàn lưu dấu vết ma khí, nhưng nàng không có nhập ma.”
Cố Chi Triều nhẹ nhàng thở ra, Nguyễn Ly kết đan, hắn so ai khác đều vui vẻ, hiện giờ chỉ cần chứng minh Nguyễn Ly không phải Ma tộc dư nghiệt, hắn liền an tâm rồi. Vô luận thế nào hắn đều sẽ tận lực giữ gìn Nguyễn Ly, nhưng thân là tông chủ, hắn cần thiết theo lẽ công bằng xử lý, mà đám người bên Nam Hoa Phái cũng không phải thiện bãi cam hưu, khẳng định là muốn mạng đền mạng.
Như vậy muốn cứu Nguyễn Ly, chỉ có thể để sư tôn nàng ấy ra mặt. Dù sao Lạc Thanh Từ cũng là trưởng lão chấp pháp, củ khoai lang nóng bỏng này ném cho nàng là hợp lý.
“Tuy là như vậy, nhưng các tông môn kia vẫn chưa hồi đáp tin tức, đặc biệt là Nam Hoa Phái, bọn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện này chỉ bằng ta cũng không thể xử lý, ngươi là đồ đệ của Hoài Trúc Quân, để nàng xử trí so ta càng thuận tiện. Tô Ngọc, nhanh đi thỉnh sư tôn ngươi xuất quan.”
Cố Chi Triều thái độ thực rõ ràng, Tô Ngọc một trái tim treo rốt cuộc thả xuống, nàng nhìn nhìn Lạc Thanh Từ, do dự nói: “Vâng, đệ tử lập tức đi mời sư tôn.”
Lạc Thanh Từ bị nàng nhìn đến lông mày nhảy dựng, lập tức chắp tay, cất cao giọng nói: “Ta cùng với A Ly khi còn bé từng có một đoạn duyên phận, hiện giờ gặp lại vui mừng khôn xiết. Nàng đã là người của Thiên Diễn Tông, theo lý ta không nên nhúng tay việc này. Nhưng ta xem nàng như người nhà của mình, ta không thể chịu đựng bất luận kẻ nào thương tổn nàng, cho nên mới tự ý đến Thiên Diễn Tông mà không có lời mời, xin các vị chớ trách. Ta tin tưởng các vị phân xử công bằng sáng suốt, cũng hiểu được cách làm người của nàng, cho nàng một cái công đạo. Ta sẽ nhanh chóng tìm được chứng cứ, cấp A Ly tẩy thoát tội danh.”
Nguyễn Ly ở trước mặt trưởng bối vẫn luôn ổn trọng có lễ, đứng ở đại điện chẳng sợ đối mặt Tần Nam Dương cố ý thăm dò nàng, cũng biểu hiện đến gợn sóng bất kinh. Nhưng khi Lạc Thanh Từ nói chuyện, nàng tựa như một tiểu miêu lông xù không kìm nén được mà dựng tai lên, thường thường nghiêng đầu đi xem nàng ấy. Tuy rằng vẫn là biểu tình đứng đắn, nhưng cái nhấp môi đáng yêu kia lại như cũ từ trong nghiêm túc tràn ra tới.
Cố Chi Triều nghe xong Lạc Thanh Từ nói, có chút kinh ngạc; “Hóa ra giữa hai người còn có tầng quan hệ này, khó trách. Cũng xin Trì đạo hữu yên tâm, về công về tư, ta đều sẽ giữ gìn Nguyễn Ly.”
Tô Ngọc đã đi thỉnh Lạc Thanh Từ, thân là Trì Thanh nàng liền không thể tiếp tục lưu lại.
“A Ly, nàng giữ cái này, đây là còi truyền âm được chế tác từ Lôi Thần Mộc, nó vốn từ một nhánh cây làm thành một đôi, cho nên chẳng sợ cách xa nhau ngàn dặm, cũng có thể truyền tin tức cho nhau. Có biến cố gì lập tức nói cho ta, chỉ cần ta nhận được, ta liền sẽ đến.” Nàng sợ Nguyễn Ly miên man suy nghĩ, hơn nữa vật này vốn là quà sinh nhật nàng muốn tặng cho nàng ấy, hiện giờ khẳng định đợi không kịp, nhân cơ hội này cấp ra ngoài là tốt nhất.
Nguyễn Ly vuốt trong tay cái còi khắc long văn, ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Thanh Từ, “Long văn, còn có đám mây, là nàng đặc biệt khắc cho ta sao?”
Long văn khắc cũng không tồi, đặc biệt là đám mây kia thập phần trừu tượng, mới nhìn vào sẽ chẳng có ai nhận ra đó là gì, Lạc Thanh Từ đều kinh ngạc Nguyễn Ly có thể nhận ra tới.
Nàng có chút xấu hổ, “Đây là quà sinh nhật tặng nàng, trước mắt ta khả năng không thể cho nàng khánh sinh, vì vậy tặng sớm chút. Ta không am hiểu điêu khắc, làm được không quá tinh xảo, tuy là xấu nhưng cũng hữu dụng.”
Nguyễn Ly khẽ lắc đầu, “Không xấu, rất dễ nhìn.”
Được rồi, Tiểu Long Tử đây là trợn tròn mắt nói dối, nàng biết Long tộc ánh mắt rất kén chọn, đồ đẹp hơn cũng không nhất định lọt vào mắt A Ly, huống chi là xấu như vậy. Bất quá Lạc Thanh Từ vẫn rất vui vẻ, Rồng Con là thật sự yêu thích quà tặng của nàng.
Sau khi Lạc Thanh Từ rời đi, Nguyễn Ly lấy cái còi ra thưởng thức, các đường nét rất thô, có chỗ còn khắc hỏng. Nhưng Lôi Thần Mộc quý hiếm, phỏng chừng cũng không còn nguyên liệu để Trì Thanh khắc lại, chỉ có thể như vậy.
“So với bàn ghế trong động phủ, cái này đã đẹp rất nhiều.” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, nhịn không được nở nụ cười, dù cho con đường phía trước mù mịt không rõ, nhưng nghĩ đến Trì Thanh, nàng luôn thấy tương lai thấp thoáng hy vọng, làm cho nàng vui vẻ không thôi.
Cùng ngày ban đêm, Nguyễn Ly nhận được tin, sư tôn xuất quan.
Trong Cửu Khôn Đường đèn đuốc sáng trưng, Lạc Thanh Từ một người từ ngoài cửa đạp bộ mà vào, nếu không phải nhìn thấy nàng, mấy người Tô Ngọc thậm chí cảm thụ không được khí tức của nàng.
Sau khi vào cửa, ánh mắt Lạc Thanh Từ liền dừng trên người Nguyễn Ly, sau đó liếc Tô Ngọc, lập tức đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống.
“Sự tình, ta đã biết.”
Đơn giản mấy chữ, không nhẹ không nặng, lại mang theo một cổ lạnh lẽo nghiêm nghị bất đồng với Cố Chi Triều cùng Tần Nam Dương, làm người nghe không rõ trong đó ý vị.
Cho dù Nguyễn Ly đã biết trước hình phạt, cũng nhịn không được phía sau lưng phát khẩn. Sư tôn khí tràng, càng ngày càng cường.
“Hoài Trúc sư muội, ngươi đột phá?” Cố Chi Triều kinh ngạc hỏi.
Lạc Thanh Từ đổi về thân phận ban đầu, nhưng cũng không che giấu được tu vi của mình, Cố Chi Triều vừa nhìn liền phát hiện khí tức trên người nàng ngày càng thuần hậu, giơ tay nhấc chân đều có khác biệt so với trước lúc bế quan.
“Ân.” Nàng lên tiếng, nhìn về phía Nguyễn Ly, “Đồ nhi, ngươi kết đan?”
Nguyễn Ly vẫn luôn ngơ ngác nhìn nàng, nghe vậy ánh mắt có trốn tránh, “Đúng vậy.”
“Ngươi gặp rắc rối, có biết không?” Một câu này cũng không rõ là chất vấn hay đơn thuần hỏi chuyện, làm Nguyễn Ly áp lực gia tăng.
“Ngươi cùng Ma tộc có quan hệ không?” Lạc Thanh Từ tiếp tục hỏi.
“Không có.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lược Vân vì oán sinh hận, bị ác linh khống chế, muốn đoạt ta truyền thừa, ta không phải đối thủ, trong lúc đối chiến bị ma khí lây nhiễm, mất đi thần trí.”
“Vi sư đã biết.” Chỉ trong bốn chữ, cũng không hỏi nhiều một câu, Nguyễn Ly rõ ràng cảm nhận được, sư tôn tin tưởng chính mình.
– ——————————
*Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn khí tràng không phải càng ngày càng cường, là càng ngày càng biết giả trang.
A Ly: mỗi ngày đều muốn thổi còi hẹn hò với Trì Thanh
Sư tôn: vừa Lạc Thanh Từ, vừa Tinh Linh vừa Trì Thanh, ta thật bận rộn
Hệ thống: bận rộn đi làm siêu cấp bạn trai của A Ly?
Sư tôn:…….