Người tu hành được trời ưu ái thọ mệnh dài lâu, phàm là đi vào Trúc Cơ, có thể sống lâu hơn người thường một trăm năm, nếu có thể Kết Đan, mấy trăm năm thọ mệnh cũng không tính là gì. Tu hành tránh né thời gian xâm nhập, cũng thực dễ dàng bị thời gian bỏ quên.
Lạc Thanh Từ lần này đã hạ quyết tâm hảo hảo bế quan, cho nên nàng tạm thời che chắn hệ thống, toàn tâm đầu nhập tu luyện, một lần bế quan tỉnh lại đã là sáu năm.
Mà đoàn người Nguyễn Ly tới Quỷ Vực ba ngày, đã thành công tìm thấy lối vào Thập Phương Bí Cảnh, bắt đầu hành trình thí luyện đầy nguy hiểm. Trong bí cảnh linh lực hội tụ, thiên tài địa bảo vượt xa Tu Chân giới, bởi vậy không chỉ hấp dẫn người tu hành Tiên môn, mà còn bao gồm yêu thú khắp nơi cùng với u hồn lệ quỷ du đãng tại Quỷ Vực.
Trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, thường xuyên tao ngộ một hồi ác chiến, cường độ thí luyện cao đến mức này làm Nguyễn Ly không còn thời gian nghĩ đến Trì Thanh, nhưng một khi trận chiến kết thúc, đầy ngập cõi lòng nàng đều là người ấy.
Nàng cũng không hiểu tại sao lại khác thường như vậy, rõ ràng phía trước cũng mười mấy năm không gặp, mà hiện giờ mới trôi qua một đoạn thời gian, tưởng niệm của nàng lại trở nên điên cuồng.
Truyện đề cử: Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ
Một ngày này, Nguyễn Ly cùng mấy người Tô Ngọc liên thủ tiêu diệt một con Cốt Điêu Kim Đan kỳ, thu được nội đan của nó, tạm thời ở tại chỗ nghỉ ngơi.
Những thứ khác nàng đều cho Hoa Nhứ Vãn, nàng ấy là luyện đan sư, bạch cốt rất hữu dụng, còn nội đan nàng đưa cho Tô Ngọc, nhưng Tô Ngọc lại cự tuyệt.
“Ta đã có không ít nội đan, phẩm chất cũng thượng thừa, Cốt Điêu này thuộc tính hỏa, sư muội giữ lại sẽ tốt hơn.” Nói xong Tô Ngọc nhìn Nguyễn Ly một cái, “Huống hồ ta thấy sư muội rất thích ngắm nội đan, có vẻ ngươi yêu thích những thứ tròn xoe, để lại cho ngươi chơi là thích hợp nhất.”
Tô Ngọc đã sớm phát hiện, Nguyễn Ly thực thích thu thập những vật nhỏ tròn tròn, thỉnh thoảng có một vài nội đan linh thú không hữu dụng, mọi người đều không muốn hao tâm tốn sức để lấy, nhưng Nguyễn Ly lại đem chúng cất đi. Ngược lại nếu là nội đan có giá trị, nàng đều sẽ nhường cho người trong nhóm.
Nguyễn Ly sửng sốt, có chút ngượng ngùng mà mím môi, nàng sinh đến đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như nét bút đao khắc, đường cong so người bình thường càng thâm thúy. Nguyên bản dung mạo diễm lệ của nàng có chút sắc bén, nhưng cố tình cặp mắt kia thủy nhuận linh động, vừa to lại sáng, khi nàng nhìn người khác sẽ toát lên vẻ hồn nhiên rực rỡ độc hữu của độ tuổi này, có vẻ phá lệ đáng yêu. Giống như hiện tại, nàng có chút thẹn thùng, con ngươi nhấp nháy khắp nơi loạn ngó, môi đỏ khẽ mím, đáng yêu cực kỳ.
“Xì.” Tô Ngọc cảm thấy nàng đáng yêu, nhịn không được cười ra tiếng, “Ta biết sư muội rất thích ngắm viên nội đan màu đỏ sẫm kia, chiếu theo màu sắc cùng độ tinh khiết hẳn là cực phẩm, không phải trong bí cảnh này được đến, có phải chính là nội đan của Bào Hào?”
Nguyễn Ly gương mặt không tự giác trồi lên một mạt đỏ ửng, “Ta chính là cảm thấy nó đẹp, không có gì đặc biệt.”
Tô Ngọc tuy rằng trầm ổn nghiêm túc, nhưng đối sư muội của mình, điểm này hoạt bát liền câu ra tới, liền bắt đầu trêu ghẹo Nguyễn Ly.
“Ồ, chỉ vì nó đẹp thôi sao, không phải là bởi vì Trì tỷ tỷ tặng, cho nên A Ly chúng ta mới phá lệ quý trọng?”
“Sư tỷ, ngươi như thế nào bát quái giống Bạch Tĩnh các nàng rồi. Cái gì Trì tỷ tỷ, các ngươi ngày thường cũng không gọi nàng như vậy.” Nguyễn Ly vừa xấu hổ lại buồn bực, nhịn không được oán trách nàng.
Tô Ngọc vuốt ve Trúc Tiên trong tay, cười lắc đầu: “Được rồi, không trêu sư muội nữa. Tuy rằng chúng ta gọi nàng là tiền bối, nhưng dáng vẻ cùng tính cách của nàng thật sự không giống trưởng bối, gọi tỷ tỷ cũng không sai.”
Nhắc tới Trì Thanh, Nguyễn Ly lại ức chế không được tưởng niệm, đêm hôm đó Trì Thanh bồi nàng một đêm, chờ đến trời sáng mới lưu luyến rời đi. Nhớ tới những gì Trì Thanh dặn dò, Nguyễn Ly nhịn không được ảm đạm xuống, mấy năm qua nàng vẫn luôn nghe lời Trì Thanh bảo hộ tốt chính mình, cũng không biết Trì Thanh đã làm xong chuyện của nàng ấy chưa, hay là giống như dĩ vãng khắp nơi du ngoạn, thỉnh thoảng sẽ ghé thành Phù Phong uống rượu ở Tố Linh tửu lầu?
Giờ phút này đầu sỏ gây tội làm Nguyễn Ly nhớ mãi không quên đã ở động phủ U Đàm bế quan được sáu năm.
Bạch y nữ tử an tĩnh ngồi trên đệm hương bồ, tóc dài từ bên hông rũ xuống, dừng ở phía sau đệm. Bên trong động phủ lạnh lẽo dày đặc, xung quanh là băng tuyết trắng xóa, mà Lạc Thanh Từ lại một thân khô ráo thoải mái thanh tân, phảng phất hàn băng bị linh lực của nàng ngăn cách bên ngoài.
Trên đỉnh đầu nàng, một chùm ánh mắt trời không nghiêng không lệch rơi xuống, đem cả người nàng bao phủ, nàng nhắm hai mắt hàng mi dài rơi xuống bóng ma, che khuất đi đôi con ngươi ngày thường luôn hàm chứa thanh lãnh.
Mọi thứ yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy, Lạc Thanh Từ tựa như một tòa điêu khắc, ngủ say ở một phương thiên địa, ngăn cách với thế nhân.
Đột nhiên, chùm tia sáng thẳng tắp kia run rẩy một chút, tựa như bị ngoại lực mạnh mẽ vặn vẹo, ngay sau đó Lạc Thanh Từ lông mi nhúc nhích, mày cũng nhíu lại. Bạch y của nàng không gió mà bay, tóc đen như thác nước cũng bị linh lực kích động không ngừng phi dương, nguyên bản một thất yên tĩnh bất thình lình bị đánh vỡ.
Theo thời gian trôi đi, linh lực xung quanh Lạc Thanh Từ càng ngày càng kích động, gió cũng càng ngày càng gấp.
Nước lạnh trong hang uốn lượn thành một hình rồng dài, không ngừng xoay quanh Lạc Thanh Từ, lúc này không chỉ có động phủ linh lực cuồn cuộn, toàn bộ đầm nước U Đàm cũng đều lay động.
Lạc Thanh Từ là Băng linh căn, tuy rằng nàng có hàn bệnh, nhưng tu hành như cũ yêu cần linh lực chí hàn, mà U Đàm chính là nàng được trời ưu ái bảo địa.
Giờ khắc này linh lực trong cơ thể nàng đã bị áp súc tới cực hạn, hàng rào tu vi mà nàng vẫn luôn vô pháp đột phá phảng phất nứt ra một cái khe hở.
Lạc Thanh Từ buông tay xuống, hoàn toàn giải thoát linh lực, dùng hết toàn lực đánh sâu vào.
Hiện giờ nàng đang ở trung tâm của cơn bão linh lực, ngàn vạn tinh thể băng điểm điểm hiện lên từ đáy nước, mới đầu giống như ánh sáng đom đóm ngày hè nhanh chóng bao quanh nàng, sau đó lại trong veo như sương giá vào mùa đông.
Bởi vậy, một hiện tượng thần kỳ đã xuất hiện, hai luồng linh lực hội tụ thành hai con rồng dài, một con oánh nhuận trong suốt như nước, con còn lại màu băng lam, như thể băng tuyết ngưng tụ mà thành, một trái một phải quấn lấy Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ thân thể càng ngày càng nhẹ, từ khoanh chân mà ngồi biến thành trôi nổi giữa không trung, u đàm linh lực còn đang cuồn cuộn không ngừng hướng cơ thể nàng hội tụ.
Lạc Thanh Từ ngực không ngừng phập phồng, mày càng nhíu càng chặt, cái trán mồ hôi tinh mịn bao trùm một tầng, có thể thấy được, nàng cũng không dễ chịu.
Hệ thống đã sớm ngủ đông tỉnh lại, nó khẩn trương nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, muốn mở miệng nói cái gì lại sợ quấy rầy nàng. Nó biết Lạc Thanh Từ đã muốn đập nồi dìm thuyền, hôm nay tất nhiên phải có một công đạo.
Sau rất nhiều năm, nàng đã sớm chạm đến cấp độ mà nguyên chủ vốn có, Tiểu Thừa kỳ chỉ còn kém nửa bước lên cảnh giới cuối cùng. Nhưng nàng vẫn vô pháp vượt qua cấm chế trong cơ thể, lại bị vết thương cũ hành hạ, cho nên dù đã đốn ngộ được pháp tắc, nàng vẫn không cách nào đột phá. Điều này liền chú định công pháp của nàng còn tồn tại khuyết điểm, nếu gặp phải tu sĩ Tiểu Thừa kỳ, nàng không nhất định có thể đánh bại.
Thấy nàng giằng co hồi lâu, hệ thống có chút hoảng hốt, “Lạc Thanh Từ, ngươi không cần làm bậy, đan điền của ngươi hấp thu không nổi linh lực cường đại như vậy, nếu không thể đột phá, ngươi sẽ trực tiếp tự bạo mà chết.”
Nữ nhân này là kẻ điên, nàng tính toán nếu không thành công, liền lấy thân chứng đạo sao?
Lạc Thanh Từ nghe được hệ thống nhắc nhở, nàng cũng biết chính mình đã đến cực hạn. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ lý do tại sao nguyên chủ tu vi đại ngã vẫn không cách nào bổ trở về.
Có lẽ trận chiến với Long Vương đã làm cho nguyên chủ bị đả kích rất lớn về mặt tinh thần. Một kích cuối cùng, không chỉ đánh nát niềm tin của nguyên chủ về tu hành, còn đánh nát đạo tâm của nguyên chủ.
Tuy nói nàng đang chiếm cứ thân thể nguyên chủ, đạo tâm cũng không bị hủy, nhưng cấm chế mang lại cho nàng thương tổn quá lớn, thậm chí còn nhiều hơn nguyên chủ phải gánh chịu. Thời gian càng lâu, đột phá càng khó khăn, nỗi đau khắc vào xương cốt kia không tự giác liền trói buộc nàng. Tựa như người bệnh sau khi gãy xương, chân vừa đặt xuống đất, vô thức liền thoát lực.
Không thăng cấp tu vi, đồng nghĩa với không còn tư cách bảo hộ Rồng Con. Lần này nàng đã đoạn tuyệt đường lui, chẳng sợ đau đớn hay cái chết, nàng cũng phải làm cho đến cùng.
Đang trong minh tưởng, Lạc Thanh Từ đột nhiên mở bừng mắt, đôi tay nâng lên một trái một phải bắt lấy hai con trường long, hai cổ linh lực như xoáy nước từ lòng bàn tay nàng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể. Lạc Thanh Từ biểu tình có chút vặn vẹo, khóe miệng sinh sôi bị giảo phá, kêu lên một tiếng, đôi tay đan xen phun trào ra một luồng linh lực mênh mông.
Luồng linh lực hóa thành một mảnh băng nhọn bay vụt đi ra ngoài, xuyên thủng lớp băng dày đặc trong động phủ, làm U Đàm bên ngoài liên tiếp nổ vang, bọt nước bắn tung tóe bốn phía, mặt hồ lắc lư sinh ra từng đợt sóng trào.
Mà Lạc Thanh Từ cũng trên không trung rơi xuống, nửa quỳ trên mặt đất.
Quần áo tóc dài sôi nổi buông xuống, khôi phục bình tĩnh, Lạc Thanh Từ phun ra một ngụm máu, nhẹ nhàng lau khóe miệng, đứng lên ngữ khí bình tĩnh: “Hiện tại không phải tốt hơn sao?”
Nàng thành công đi vào Phân Thần đỉnh phong, chỉ cần tiếp theo kỳ ngộ tới rồi, nàng có thể một lần nữa trở lại cảnh giới Tiểu Thừa.
Hệ thống hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng mới một lời khó nói hết: “Ngươi thật sự không muốn dung nhập thế giới này sao?”
Lạc Thanh Từ vươn tay, nhẹ nhàng xoay tròn, một phen tiểu kiếm hiện lên trong lòng bàn tay nàng, trong suốt như pha lê, lấp lánh băng và tuyết lạnh. Ngay sau đó nàng vẩy tay một cái, lại đem băng kiếm đánh tan, dòng nước rơi qua kẽ tay chảy xuống không còn gì.
“Thực hiển nhiên, dù muốn hay không, ta đều thích ứng rất khá. Trì Thanh là Thủy linh căn, vì vậy ta có thể cải trang lâu một chút. Đúng rồi, A Ly thế nào?”
Hệ thống biểu tình có chút vi diệu, đem độ hảo cảm hiển thị cho Lạc Thanh Từ xem, chỉ thấy con số trên kia đã nhảy tới 160.
Lạc Thanh Từ mở to hai mắt nhìn, “Chuyện gì xảy ra, Trì Thanh độ hảo cảm như thế nào tăng vọt?” Trước lúc bế quan rõ ràng mới 125, giờ tăng thêm 35 điểm, làm Lạc Thanh Từ vừa vui sướng vừa cảm thấy không thích hợp.
Chính là, độ hảo cảm tăng đến mức này, thật sự không có vấn đề sao?
“Cho nên, nếu ngươi muốn đối nàng sắc dụ, ta nghĩ xác suất thành công là một trăm phần trăm.”
Lạc Thanh Từ nhướng mày, “Sao ngươi càng nói, ta càng cảm thấy nguy hiểm vậy?”
“Này…. A Ly trong nguyên tác, là thẳng nữ không sai đi? Ta ban đầu đọc là tiểu thuyết ngôn tình mà?” Lạc Thanh Từ hậu tri hậu giác nhớ tới một chuyện quan trọng.
Hệ thống nghe nàng hỏi xong, càng thêm cảm thấy hoang mang: “Trước khi mang ngươi vào đây thì chính là vậy, hiện giờ đã biến thành gì, ta cũng không xác định.”
Lạc Thanh Từ trong lòng có chút hoảng, nàng một bên cảm thấy không có khả năng, một bên lại cảm thấy không thích hợp, Rồng Con chẳng lẽ là thích Trì Thanh rồi sao?
Nàng còn đang rối rắm, hệ thống đột nhiên làm một hơi: “A Ly cùng nam chính tiến triển không tồi, vòng thử thách cuối cùng sắp bắt đầu, ngươi còn ở đây lo lắng, nghịch lân của Rồng Con nhà chúng ta liền phải mất.”
Nó vừa nói xong, sắc mặt Lạc Thanh Từ lập tức thay đổi, “Ngươi là não luyến ái sao? Biết nghịch lân quan trọng với rồng đến mức nào không? A Ly thông minh như vậy, nàng nhất định không dễ dàng đưa ra. Ngươi có biết sống sờ sờ nhổ xuống nghịch lân là tư vị gì không? Đó chính là đau đớn không khác gì xẻo tim cắt phổi.”
Lạc Thanh Từ có chút cáu kỉnh, ban đầu đọc truyện nàng liền cảm thấy kịch tình chỗ này quá mức thảm thiết, nữ chính nhận được truyền thừa, vốn dĩ liền cửu tử nhất sinh, vừa trải qua thống khổ kinh mạch đứt từng khúc một, lại sống sờ sờ nhổ xuống chính mình nghịch lân cấp nam chính giúp hắn thoát hiểm. Hành vi hồ đồ như vậy, nhất định không phải Tiểu Long Tử của nàng.
Hệ thống bị Lạc Thanh Từ mắng đến sửng sốt, “Ta là não luyến ái sao? Rồng Con mà ngươi nuôi mới là não luyến ái, nếu không muốn nàng giẫm lên vết xe đổ, ngươi nhanh đến bí cảnh ngăn cản nàng, chậm ngươi liền khóc đi thôi.”
“Thật muốn bắt đầu rồi?” Lạc Thanh Từ sửng sốt.
“Cốt truyện quan trọng đã mở, nhiệm vụ chủ tuyến trợ giúp nữ chính đạt được truyền thừa, tiến vào Kim Đan cảnh.”
Hệ thống không vô nghĩa, trực tiếp ban bố nhiệm vụ. Lạc Thanh Từ hít sâu một hơi, tạm thời gác lại chuyện Tiểu Long Tử đối nàng không thích hợp, vung tay áo nhảy vào U Đàm, chuẩn bị đi Quỷ Vực.
Lạc Thanh Từ lúc này cả người hoàn toàn khác trước, nàng đã đốn ngộ tu hành, hết thảy thành tựu đều áp đảo nền tảng vốn có của nguyên chủ. Không chỉ đột phá hàng rào mà nguyên chủ hao hết tâm tư không thể vượt qua, nàng còn đột phá đạo tâm, từ đây tiến tới thấu hiểu pháp tắc, xem như một bước chạm vào Thiên Đạo.
Trong nháy mắt nàng đột phá, nàng hồn phủ thức hải đan điền mới chân chính dung hòa cùng nguyên chủ, coi như nàng đã chính thức tiếp quản thân thể nguyên chủ rồi.
Chỉ là hết thảy, nàng chính mình không có nhận thấy được thôi.
Lúc này tại Quỷ Vực, lại đến thời điểm các Tiên môn cùng nhau hội tụ, thương nghị chuyện quan trọng.
Thập phương bí cảnh mở ra đến nay, các tiên môn vẫn luôn tuân thủ ước định, mạnh ai nấy làm, cũng không có khởi xung đột. Nhưng sáu năm trôi qua, bọn họ cũng chưa đạt đến đồ vật mà mình muốn. Thập phương bí cảnh truyền thừa nằm ở nơi nào, vẫn còn là một ẩn số.
Khi Tô Ngọc mang theo Nguyễn Ly đuổi tới, Tiêu Vân, Ngư Trầm, Viên Túc đều đã có mặt.
Nam Cung Quyết cùng đệ tử Xung Hư Môn đứng ở một bên, khi hắn nhìn thấy Nguyễn Ly, lập tức hướng nàng chào hỏi.
Nguyễn Ly bất động thanh sắc mà đáp lễ, trong quá trình thí luyện các nàng luôn tránh không được mà gặp phải hắn, nhưng hắn vẫn luôn cư xử có chừng mực, còn giúp các nàng rất nhiều lần.
Duỗi tay không đánh người chạy lại, Nguyễn Ly cũng không thể nào đối hắn bày sắc mặt.
Lần này hiện trường xuất hiện thêm nhóm người lạ mặt, hơn nữa Nguyễn Ly phát giác được một cổ khí tức không tầm thường.
Nguyễn Ly quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng tỏa định một nữ tử mặc áo choàng đen, đầu đội mũ trùm. Người này đứng sau một nữ tử mặc đạo bào bích sắc, từ đầu tới cuối không nói một lời.
“Bên kia là đệ tử của Lục Kỳ Các, phía trước vẫn không lộ diện, cho nên sư muội phỏng chừng không quen biết.” Tô Ngọc thấy Nguyễn Ly nhìn chằm chằm vào đám người kia, mở miệng giải thích.
Ngay khi Nguyễn Ly đang xem xét nữ tử nọ, cái kia âm hồn bất tán ngự phong nhị sứ lại xuất hiện.
“Ta như thế nào ngửi thấy một luồng hơi thở không nên tồn tại?” Nói chuyện chính là Tập Phong, hắn mặt mày sắc bén, chóp mũi kích thích, rất giống con cẩu đang đánh hơi mùi thịt.
Một lát sau, hắn đem ánh mắt tỏa định trên người Nguyễn Ly. Nguyễn Ly vốn là đang kinh nghi bất định, Tập Phong đến gần nàng mới phát hiện hắn, mà hắn cũng không phải đang nhìn nàng, mà là nhìn nữ tử xuyên hắc y kia.
“A, Lục Kỳ Các hành sự thật phô trương, không chỉ dưỡng yêu thú, còn công khai để nó lấy hình người đi theo bên cạnh chủ nhân, không thấy khó chịu sao? Hơn nữa ta thật sự là tay ngứa, sợ khống chế không được thu thập nó.” Lược Vân híp mắt, không chút nào khách khí mà nhìn chằm chằm hắc y nữ tử, xuất khẩu đều là lời khinh miệt, thập phần chói tai.
Nguyễn Ly nhìn đến hắc y nữ tử bàn tay hơi run rẩy, thực mau nữ tử mặc bích y bao lấy tay nàng, nắm thật chặt.
“Nguyên bản ta không thấy có gì lạ, nhưng giờ liền thấy được hai cái đồ vật bẩn từ Nam Hoa Phái, còn miệng cẩu nói tiếng người, đích xác thật không thoải mái. Vân Huyên, đôi mắt ta đau, lỗ tai cũng khó chịu, ta không muốn ở đây nữa, mình về đi thôi.” Bích y nữ tử xoa xoa trán, đầy mặt chán ghét, túm hắc y nữ tử, xoay người liền đi.
Nguyễn Ly trong lòng phát khẩn, Lục Kỳ Các? Vân Huyên…. Là rồng.
– ——————————-
*Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn: khụ khụ, nghịch lân là không thể tùy tiện đưa ra, có biết không?
A Ly: sư tôn, nghịch lân ta chỉ đưa cho nàng, xem như là tín vật, nàng có chịu không?
Sư tôn:…….
Hệ thống:……
Sư tôn lần này sẽ được mở mang tầm mắt, đếm ngược ngày sư tôn bị lột áo choàng nào….