Ngày hôm sau trời vừa hừng sáng, Lạc Thanh Từ một đêm trằn trọc mất ngủ lại bị Tô Ngọc gõ cửa đánh thức.
Nàng lạnh mặt ngồi dậy, nhịn lại nhẫn. Nhưng lần này Tô Ngọc không thuận theo không buông tha, tiếng nói đều nhiễm lên run rẩy: “Sư tôn, đồ nhi có việc muốn nói.”
Lạc Thanh Từ không thể nhịn được nữa, nàng phất ống tay áo, một trận sóng linh lực quét tới, đem Tô Ngọc đánh bay ra ngoài Trạch Viện.
Một nhóm đệ tử đang chuẩn bị đi Thần Khóa nhìn thấy Tô Ngọc bị đánh bay ra, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, sau đó dùng Khinh Thân Quyết như chim muông bốn phía chạy tán loạn, đảo mắt chỉ còn một mình Tô Ngọc căng thẳng đứng trong sân.
Một lát sau, Lạc Thanh Từ khoác áo choàng lạnh mặt đi đến, “Ngươi tốt nhất là có việc quan trọng.”
Tô Ngọc ngước mắt nhìn nàng, mím mím môi: “Sư tôn, thật muốn để sư muội đi Huyền Phong sao? Nàng còn chưa dẫn khí nhập thể, nơi kia hung hiểm vô cùng, nếu sư muội đi, sợ rằng khó giữ được tính mạng.”
Tâm tình Lạc Thanh Từ cả đêm đều kém, vừa nghe Tô Ngọc nói xong nàng có chút vui vẻ, không hổ là đồ đệ của ta, nhanh như vậy liền tương thân tương ái.
Nhưng nàng vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm trang, trầm giọng nói: “Vi sư tự biết cân nhắc.”
Tô Ngọc sắc mặt trắng nhợt, vừa định nói tiếp, lại bị ánh mắt Lạc Thanh Từ quét qua, “Tô Ngọc, đừng nghi ngờ quyết định của ta.”
Tô Ngọc cúi thấp đầu, “Đồ nhi không dám.” Một khi Lạc Thanh Từ nghiêm nghị lên, khí tràng bốn phía phát ra, ngay cả Tô Ngọc cũng nhịn không được run sợ.
“Ngươi bái sư đã bao nhiêu năm rồi?”
Tô Ngọc trong lòng có chút sợ sệt, nàng biết sư tôn cũng không phải lãnh khốc vô tình, nhưng sư tôn đột nhiên hỏi như vậy làm cho nàng càng thêm bất an.
“Hồi sư tôn, đồ nhi bái sư đã sáu năm.”
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, “Đều sáu năm, vậy còn đến làm phiền ta. Trở về luyện kiếm đi.”
Tô Ngọc há miệng, đang muốn nói chuyện, nhưng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
“Nhắc nhở, chú ý đúng mực.” Hệ thống lại niệm kim cô chú trong đầu, Lạc Thanh Từ nhíu mày, nàng chỉ là đối Tô Ngọc nói mấy câu cao thâm khó dò, làm sao lại không đúng mực.
Phất tay để Tô Ngọc rời đi, nàng thuấn di trở về phòng, tâm tư xoay chuyển bay nhanh.
“Ngươi cũng không ngăn ta, vì lẽ đó chỉ cần đối phương đủ thông minh, cũng không tính là ta đánh vỡ nhân thiết, đúng không?” Lạc Thanh Từ hỏi Hệ thống.
Hệ thống không muốn phản ứng nàng, từ khi nàng phát hiện nó dài ra miệng đáp lại, nàng luôn muốn quấy rầy nó.
Lạc Thanh Từ kỳ thật đã có đáp án. Tô Ngọc cũng không phải đứa trẻ ngốc, nhiều năm theo nàng như vậy, cũng nên hiểu được tính cách nàng, nàng sao có thể ngược đãi Nguyễn Ly.
Trong lúc Lạc Thanh Từ đang suy nghĩ mình sẽ dùng thân phận nào để bảo vệ Nguyễn Ly, thì bên kia Nguyễn Ly đã lên đường.
Nguyễn Ly không thể ngự kiếm, cũng không thể dùng pháp quyết, phải mất hơn một canh giờ mới đến chân núi Huyền Phong.
Trùng hợp chính là, trên đường nàng đi ngang qua phiến rừng núi ngày đó đã từng gặp Tinh Linh tỷ tỷ.
Tinh Linh nói mình không có chỗ ở cố định, cũng chưa tu thành thực thể nên không thể hiện thân, ban ngày luôn ẩn nấp, hẳn là rất khó để các nàng gặp mặt.
Ngày ấy, nàng muốn nói rằng Tinh Linh rất giống một vị cố nhân của mình, cách nói chuyện kia kỳ kỳ quái quái nhưng rất thú vị. Mỗi lần nhớ lại, nàng đều bất giác nở nụ cười.
May là Tinh Linh tỷ tỷ không phải nhân loại.
“Cuộc gặp gỡ giữa ngươi và Trì Thanh chỉ là một âm mưu, người kia làm sao có khả năng biết rõ thân phận ngươi còn đối tốt với ngươi.”
“Ngu ngốc vọng tưởng một lần là đủ lắm rồi. Ngươi đừng quên, phụ vương của ngươi là do ai giết.”
“Nợ máu phải trả bằng máu, bằng mọi giá, ngươi phải chính tay giết Lạc Thanh Từ, đã nhớ rõ chưa?”
Lại là giọng nói lạnh lẽo này, đến cùng với những cơn ác mộng kia, mười mấy năm nay chưa một ngày nào buông tha nàng. Mỗi lần nó cất tiếng, đều khiến con mắt của nàng đau nhức khó nhịn.
Cơn đau làm cho nàng tỉnh táo lại một chút, sắc mặt vừa mới giãn ra đã trở nên ám trầm. Độ ấm trong mắt nàng nhanh chóng tan biến, liếc nhìn hạc giấy do Lạc Thanh Từ gửi đến, Nguyễn Ly nhếch môi cười lạnh, vị sư tôn này vẫn giống hệt như trong ký ức. Nàng vậy mà cảm thấy Lạc Thanh Từ đã khác trước rồi.
Huyền Phong là ngọn núi xa xôi hẻo lánh nhất Tiên môn, tương truyền rằng vạn năm trước trong thời gian ba tộc người, yêu, ma hỗn chiến, một vị đại năng ngã xuống đã biến ảo mà thành.
Bốn phía không có che chắn, đều là vách đá dựng đứng, cheo leo hiểm trở, như một lưỡi kiếm bén chọc thủng bầu trời. Thế nhưng hết thảy trước mắt đều mạc danh quen thuộc, làm cho Nguyễn Ly nhịn không được nhắm mắt quơ quơ đầu.
Nàng đã từng đến đây rồi sao?
Nếu những ký ức phá vụn kia là thật, vậy từ nơi này trèo lên trăm trượng sẽ tìm thấy một mõm đá lõm vào, đứng nghiêng người có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Lại trèo lên hơn ba mươi trượng, liền chân chính tiến vào đỉnh Huyền Phong, bắt đầu tìm kiếm linh thảo.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Ly hoạt động gân cốt, lôi kéo dây leo và xoắn chúng lại với nhau.
Lạc Thanh Từ nghĩ rằng đây là trừng phạt nàng, nhưng đối phương không hề biết, chuyện này đối với nàng chính là một kỳ ngộ lớn.
Cách đó không xa, Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly nắm dây leo từng chút trèo lên trên, không khỏi lo lắng nuốt ngụm nước bọt.
Đối với người có chứng bệnh sợ độ cao như nàng, nếu nàng xuyên thành Tiểu Long Tử, phỏng chừng vai diễn của nàng kết thúc tại đây.
Hôm nay Nguyễn Ly mặc võ phục màu trắng, cổ tay quấn băng đen, mái tóc được buộc lại bằng dây cột tóc ngân sắc, trông gọn gàng và tươi tắn, nhẹ nhàng thoải mái cực kỳ.
Trong lúc Lạc Thanh Từ bí mật quan sát, Nguyễn Ly đã thoăn thoắt trèo lên hơn mười trượng, linh hoạt như một nàng khỉ con.
Độ cao này khiến Lạc Thanh Từ có chút choáng váng, nhưng nàng lo lắng Tiểu Long Tử sẽ ngã xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm không chớp mắt. Càng lên trên cao, dây leo càng thưa thớt.
Vượt qua hơn hai mươi trượng, Nguyễn Ly chủ yếu bám vào mõm đá lồi ra để leo lên, thỉnh thoảng nắm được một vài gốc cây thô chắc để dùng sức. Nàng mấy lần trượt chân khiến đá cuội không ngừng rơi xuống, làm cho Lạc Thanh Từ như đứng đống lửa như ngồi đống than, độ cao này đều khiến nàng nhìn mà run chân.
Cuối cùng nàng đơn giản nhắm mắt lại, thả ra thần thức theo dõi Nguyễn Ly, trạng thái của nàng mới xem như ổn một chút.
Lạc Thanh Từ cảm giác mình nhanh nhồi máu cơ tim, phải hơn mười trượng nữa mới tới mõm đá lõm vào, nơi Nguyễn Ly có thể dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, mà nàng ấy đã lần thứ ba hụt chân suýt nữa rơi xuống.
Nếu như không phải khắc chế, Lạc Thanh Từ đều hận không thể trực tiếp ngự phong ôm lấy Rồng Con, cùng nhau lên đỉnh núi.
Ngón tay Nguyễn Ly đã bị cọ sát thấm ra máu, trên lưng ướt đẫm, sợi tóc dính vào trên trán, khắp gương mặt trắng nõn đều là mồ hôi, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Trong lòng Lạc Thanh Từ rất khó chịu, nàng đã đánh giá thấp những dằn vặt mà Nguyễn Ly phải chịu đựng. Trong sách chỉ miêu tả rằng quá trình hết sức mạo hiểm, thế nhưng kết cục tốt đẹp. Chờ những thứ kia biến thành sự thật, nàng mới rõ ràng cảm nhận được, tất cả đối với Nguyễn Ly đều là thương tổn, cho dù kết quả thế nào, thống khổ cũng sẽ không bởi vì nàng can thiệp mà giảm đi nửa phần.
Bên này Lạc Thanh Từ trăm mối dày vò, bên kia Nguyễn Ly đã trèo gần tới mỏm đá có thể nghỉ ngơi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, cả người treo trên vách đá điều chỉnh hô hấp, một cái tung người bám vào ven bờ, chuẩn bị lật đi lên.
Rìa đá quanh năm bị gió thổi tàn phá đã sớm xói mòn, tại Thiên Diễn Tông cũng chưa từng có người tay không trèo lên tới, dĩ nhiên chịu không nổi trọng lượng của một người.
Nham thạch gãy vỡ, thân thể Nguyễn Ly bất thình lình rơi xuống, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa. Ngay khi sau lưng nàng lạnh buốt, dưới chân bỗng nhiên đạp trúng thứ gì đó, nàng liền mau mau mượn lực, giẫm một cái, nhảy lên mõm đá bên trên.
Nàng đứng nghiêng áp sát vào vách đá, quay đầu liếc xuống vách núi đã nhìn không thấy đáy, tầng tầng thở hổn hển mấy hơi.
Sợ hãi qua đi, nàng liền cảm thấy không đúng, nơi vách đá dựng đứng làm gì có điểm chịu lực, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Nàng nhìn quanh, vách đá trơ trọi không một bóng chim.
“Là ai?” Nàng nhịn không được, cao giọng hỏi.
Không có người trả lời. Hồi lâu không có phản ứng, Nguyễn Ly kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, nghỉ ngơi một chút liền tiếp tục trèo lên trên.
May là mặt sau một đường hữu kinh vô hiễm, mặc dù khảo nghiệm thể lực rất lớn, thế nhưng chí ít tiến vào bên trong Huyền Phong.
Dưới sự chỉ dẫn âm thầm của Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly trải qua mấy trận chiến nhỏ, đánh bại mấy con yêu thú, cuối cùng xem như tìm đủ linh thảo cho nhiệm vụ ngày hôm nay.
Thế nhưng không có Tuyết Liên Quả cùng Thất Diệp Lưu Ly Hoa, mà Nguyễn Ly cũng đã di chuyển bất động, cho dù về sau đều là Lạc Thanh Từ đơn phương ra tay đánh đuổi yêu thú, thì thể lực của Nguyễn Ly cũng đã kiệt quệ, trên người có không ít vết thương lớn nhỏ.
Lạc Thanh Từ còn đang lo lắng đứa trẻ cố chấp này không chịu trở về, đã thấy Nguyễn Ly liếc nhìn sắc trời, uống một viên đan dược điều chỉnh hơi thở, xoay người liền xuống núi.
Nguyễn Ly trở về có chút vội vàng, bởi vì trên y phục dính đầy huyết tinh, những yêu thú khác nhất định sẽ theo mùi vị tìm đến, nàng không đi nhanh chút, thể lực tiêu hao hết, nàng thật sự sẽ chết tại đây.
Ở nơi khuất phía sau nàng, Lạc Thanh Từ bỗng nhiên hiện thân, lạnh lẽo nhìn hai con đại yêu vừa ra khỏi hang sau giấc ngủ đông, còn có một đám yêu thú đã tụ tập đây.
Nàng triệu ra linh kiếm, xoay một vòng không chút lưu tình chém xuống đất, tầng tầng kiếm khí thổi quét vào trong rừng, đánh cho hai con đại yêu tan thành mây khói.
“Đều lùi lại hết!” Tiếng nói như hàn băng cắt qua ráng chiều, khiến một đám yêu thú trong rừng kêu thảm một tiếng, dồn dập lùi về sau, hết thảy nhanh chóng quy về yên tĩnh.
Nguyễn Ly rất nhanh trở lại vách núi, nàng quay đầu nhìn một chút nơi vừa trải qua, dọc theo đường trở về chẳng những không có bóng dáng yêu thú, mà ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu vang cũng biến mất, yên tĩnh đến quá phận.
Trên mặt nàng hiện lên một tia mờ mịt, có một số thứ vẫn diễn ra như trước, nhưng tại sao có một số thứ lại hoàn toàn khác biệt?
Trên thực tế, trèo xuống Huyền Phong khó hơn đi lên, nàng cũng không có nhiều thời gian trì hoãn, một khi trời tối, hậu quá khó mà lường được.
Nàng định thần lại, dùng dây đằng làm một cái thang tạm, theo đó từng bước trèo xuống.
Lạc Thanh Từ trong lòng có chút vui vẻ, không hổ là Rồng Con của nàng, năng lực thực hành rất mạnh.
Tuy rằng Nguyễn Ly đầu óc linh hoạt, sức chịu đựng cũng kinh người, thế nhưng trải qua một ngày tiêu hao thể lực sống mà không dùng linh lực, tổn thương gây ra với cơ thể quả thực không thể tưởng tượng.
Khi nàng trèo xuống được một đoạn, Lạc Thanh Từ đều có thể nhìn thấy tay chân của nàng phát run, một đoạn cuối cùng hoàn toàn bám dây leo trượt xuống.
Đến khi nàng chống đỡ không nổi nữa, đơn giản buông tay trực tiếp ngã trên đất, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Lạc Thanh Từ mím môi, nhìn linh lực quanh quẩn trên đầu ngón tay, trong lòng không diễn tả được là cảm giác gì.
Võ phục trên người Nguyễn Ly đã loang lổ vết bẩn, mái tóc ngổn ngang, nằm co quắp trên mặt đất.
Lạc Thanh Từ tâm tình rất nặng nề, trong đau lòng lại phát hiện chỗ không đúng. Đỉnh Huyền Phong rất hung hiểm, nếu không có nàng trong bóng tối che chở, Nguyễn Ly có thể mất mạng, nhưng ngay cả khi được nàng bảo vệ, nàng ấy cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tiểu Long Tử quá liều mạng, hoàn toàn không xem thân thể mình là chuyện to tát, bất kể là trèo lên núi hay giết yêu thú tìm linh thảo, đều bất chấp làm càn. Đến khi mệt lả còn không chịu nghỉ ngơi, chính là đem thể năng vắt kiệt.
Thật giống như, nàng ấy không phải muốn thu thập linh thảo, mà là mượn cơ hội mài giũa chính mình.
Lạc Thanh Từ nghi hoặc không thôi, mài giũa nữ chủ là nhiệm vụ của nàng, chứ đâu phải của nàng ấy? Có chuyện gì đã thay đổi rồi sao?
Yên lặng theo sau Nguyễn Ly về đến Trạch Viện, Lạc Thanh Từ thuấn di đến trước cửa phòng, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng như đã đứng đây từ lâu lắm rồi.
Nhìn thấy Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly vô thức quỳ xuống, dù cho đối phương hai lần dặn dò nàng không cần quỳ, nhưng vẫn không đổi được, giống như đã khắc vào trong xương.
Lạc Thanh Từ phản ứng không kịp, đã thấy Nguyễn Ly dập đầu gối xuống đất, trong lòng nàng co rụt lại, mau mau dùng linh lực đỡ người lên.
Hai chân Nguyễn Ly đều đang run, sắc mặt tái nhợt vội vàng giải thích: “Đồ nhi vô dụng, đứng không vững.”
Lạc Thanh Từ nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, trong lòng buồn đau không ngớt. Một thân một mình vào hang cọp, đối với Tiểu Long Tử ở độ tuổi này, có bao nhiêu gian nan.
Nàng vừa định mở miệng, một trận tiếng xé gió kéo tới, để lông mày nàng nhất thời nhíu lại, trong tay bắn ra một luồng linh lực, lăng không bắt lấy thứ gì đó trước người Nguyễn Ly.
Một trận kình phong kéo tới để Nguyễn Ly khó chịu nhắm mắt lại, lúc nàng mở mắt ra, đã thấy Lạc Thanh Từ vẻ mặt sắc bén cầm lấy một cây roi trúc. Giờ khắc này cây roi kia rung động mãnh liệt, thập phần không kiên nhẫn.
Lạc Thanh Từ mặt mày phủ băng sương, mở miệng nói: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.”
Dứt lời nàng siết chặt tay, cây roi kia bị bóp lấy, nhất thời không thể động đậy. Sau nó nàng vung tay áo lên, roi trúc liền biến mất không còn tăm hơi.
Nguyễn Ly sững sờ, hóa ra đây là vật trong sân sư tôn, ngày đó nàng đưa trái cây lại đây, cũng là nó gây chuyện sao? Vì vậy Lạc Thanh Từ không phải muốn hù dọa nàng, mà chỉ là đang cảnh cáo nó?
Đây là lần đầu Lạc Thanh Từ đối Trúc Tiên nghiêm khắc như vậy. Khí linh vốn luôn nhảy nhót tưng bừng thật sâu cảm nhận được nguy cơ, giờ khắc này ngoan ngoãn vùi trong tay áo, thở mạnh cũng không dám.
“Đã thu thập xong linh thảo chưa?” Lạc Thanh Từ phất tay một cái, Nguyễn Ly đã ngồi trên băng đá, nàng vẫn chưa từ chuyện vừa rồi lấy lại tinh thần.
Sau đó nàng cúi đầu xuống, ảo não nói: “Đồ nhi vô năng, tìm không thấy Thất Diệp Lưu Ly Hoa cùng Tuyết Liên Quả.”
Lạc Thanh Từ nhìn nàng, chỉ là hơi gật đầu: “Ngày mai ngươi đem linh thảo đến Tốn Viện, giao cho Tử Đàn Quân. Sau đó đến thác Tây Phong đứng phạt một canh giờ.”
Nguyễn Ly biến sắc mặt, nhưng cuối cùng không hề cãi lại, khàn giọng nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
“Keng, Lạc Thanh Từ, độ hảo cảm -99.”
Lạc Thanh Từ lấy tay ôm tim, trong lòng nói thầm, đây là Rồng Con chính mình nuôi, chính mình nuôi, không tức giận, không tức giận.
“Trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Nguyễn Ly lảo đảo rời khỏi Hàn Lộ Viện, Lạc Thanh Từ bưng mặt, “Mạng ta xong rồi.”
Đột nhiên trong tay áo rối loạn tưng bưng, Lạc Thanh Từ mới nhớ tới Trúc Tiên, liền ném nó ra ngoài, yên lặng nhìn nó.
Trúc Tiên thận trọng quơ quơ.
Lạc Thanh Từ biểu hiện nghiêm túc, “Ngươi không thấy trạng thái của nàng sao? Ngươi còn muốn xông tới làm loạn?”
Trúc Tiên nhẹ nhàng run rẩy, “Ong ong ong.”
“Ngươi thích nàng sao?” Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, trong nguyên tác bản mệnh linh khí của nữ chủ còn chưa xuất hiện, Trúc Tiên này là do nàng cùng Tô Ngọc phát hiện ra, nó hoàn toàn không có trong kịch bản.
Trúc Tiên này đã có khí linh, hẳn là không dưới Tiên cấp, nhưng Tiểu Long Tử là nữ chủ, Lạc Thanh Từ không chắc nó có thể xứng với nàng ấy không.
Ta không chê nàng yếu, ta tin rằng sau này nàng sẽ xứng với ta.
Trúc Tiên tràn đầy tự tin.
Lạc Thanh Từ liếc nó một cái, “Ta chỉ sợ ngươi không xứng với nàng.”
Một câu này khiến Trúc Tiên giận đến oa oa kêu to, Ta đường đường là Thánh Giai linh khí…..
“Ngươi là Thánh Khí?”
Trúc Tiên vù một tiếng, biến mất không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ khẽ mỉm cười, “Việc này phải xem nàng có thích ngươi hay không.”
Đêm đến, Lạc Thanh Từ lại giở trò cũ, sau khi dùng pháp quyết làm Nguyễn Ly ngủ mê, nàng liền lật cửa sổ tiến vào phòng nàng ấy.
Nhìn Nguyễn Ly nằm trên giường bất động, trong lòng nàng có chút u oán, nhưng càng nhiều là đau lòng.
Lần này quy củ đi ngủ sớm, đoán chừng Rồng Con thực sự chịu không nổi.
“Ngươi thật vô lương tâm, ngoài mặt không nói gì, sau lưng lại tàn nhẫn trừ điểm thiện cảm dành cho ta, ngươi thế nào không cảm giác được vi sư rất tốt đây?” Lạc Thanh Từ nhìn sườn mặt điềm đạm ngoan ngoãn của nàng, nhịn không được nặn nặn gò má nàng một cái. Nếu bây giờ Rồng Con nhô ra hai cái sừng, sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là sờ lên rất tốt.
Nghĩ đến mục đích chính mình, Lạc Thanh Từ cũng không trễ nãi. Tiểu Long Tử mấy lần vắt kiệt thể năng, lại mạnh mẽ thôi thúc linh lực rèn luyện gân cốt, nếu đêm nay không có người chữa trị thương tổn cho nàng ấy, sợ rằng ngày mai nàng ấy không thể bước xuống giường.
Mặc dù Tiểu Long Tử đã tiến vào Luyện Thể tầng hai, nhưng Lạc Thanh Từ phát hiện, sự rèn luyện của nàng ấy giống như cưỡng ép phát triển theo nguyên tác. Nói cách khác, chỉ rèn luyện mà không kịp thời chữa trị, cho dù đạt đến hiệu quả, mầm họa cũng khôn lường.
“Ta không biết ngươi làm cách nào vượt qua, ngươi chỉ là đứa trẻ, tại sao một chút cũng không biết yêu quý chính mình. Nhìn tay chân của ngươi này, đều gầy như vậy, ngươi thật sự…. thật sự…..” Lạc Thanh Từ trong miệng liên miên cằn nhằn, vén lên tay áo cùng ống quần của Nguyễn Ly, nhất thời không nói nên lời.
Khắp nơi đều sưng đỏ, vừa nhìn liền khiến con mắt của nàng chua xót.
Cảm giác này có chút khó chịu, Lạc Thanh Từ sờ sờ con mắt, trong lòng nghi hoặc, đổi làm dĩ vãng nàng đã sớm lệ tuôn như mưa, tại sao bây giờ lại khóc không ra nước mắt?
Có điều nàng cũng không tâm tư nghĩ chuyện khác, hai ngón tay dẫn ra linh lực, cẩn thận vuốt ve từng tấc da thịt người trong lòng, từng chút khơi thông khí huyết, ôn dưỡng gân cốt. Bận rộn nửa ngày, lại đút cho nàng ấy mấy viên lục phẩm đan dược trị thương, nàng mới lặng lẽ rời đi.
Trước khi nàng đến, Nguyễn Ly nằm trên giường lông mày đều căng thẳng, biểu hiện bất an. Chờ nàng ôn tồn xong rồi, người ngủ trên giường cái trán giãn ra, khóe miệng hơi mỉm cười, tựa hồ lâm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau giờ Thìn ba khắc, Nguyễn Ly tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn trướng trên đỉnh đầu, sau đó đưa tay che lại hai mắt.
Đêm qua nàng vậy mà mơ thấy Trì Thanh, chính là cảnh tượng ở trong động phủ kia. Trong mộng nàng cũng không còn là rồng nhỏ, mà đã hóa nhân hình nằm ở trên đùi Trì Thanh. Trì Thanh cúi đầu liên miên cằn nhằn cái gì đó, còn nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn thân thể nàng, thỉnh thoảng gãi gãi cằm cho nàng, ôn nhu lười biếng giống hệt như năm đó.
Từ khi nàng dùng thuốc cấm để che giấu khí tức rồng, không có đêm nào nàng trôi qua yên bình. Nàng liên tục gặp ác mộng, cảnh tượng trong mộng chân thực lại đáng sợ, bên trong mỗi một lần đau đớn, mỗi một lần thương tổn đều khiến nàng choáng váng. Còn có giọng nói lạnh lẽo kia ngày cũng như đêm không ngừng tra tấn nàng, ép buộc nàng phải làm theo những gì nó đưa ra.
Đây là đêm thứ hai nàng không còn gặp ác mộng, cũng là lần đầu tiên mơ thấy Trì Thanh.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng ngồi dậy trong mắt tràn đầy cảnh giác. Nàng mau mau cử động khớp tay, giật giật chân, trước khi ngủ toàn thân gân cốt như bị nghiền nát, hiện giờ một chút đau nhức cũng không còn bóng dáng.
Không phải lần đầu tiên trải qua luyện thể, nàng biết rõ sau khi leo đỉnh Huyền Phong mình sẽ biến thành cái dạng gì. Cho dù nàng đã dẫn khí nhập thể, cũng không có lý nào một đêm liền khôi phục.
Nàng xuống giường hoạt động tay chân, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái, làm sao cảm giác trên người có một mùi thơm thoang thoảng, giống hương hoa mai trong Hàn Lộ Viện.
Nàng nhíu chặt lông mày, trong mắt nghi hoặc càng sâu. Chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra, rốt cuộc là nơi nào xuất hiện vấn đề?
– ——————————–