Nam Cung Quyết trợn mắt nhìn mu bàn tay bị mổ máu chảy đầm đìa, mà Nguyễn Ly cũng đã cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Hắn lùi về sau tế ra linh kiếm, liên tiếp chém ra mấy đạo kiếm khí, ngăn chặn cuồng phong bão cát thổi quét tới, trong nháy mắt tách ra một mảnh thanh minh.
“Vừa rồi là chuyện khẩn cấp, ta sợ Nguyễn cô nương gặp nguy hiểm, cho nên mới vội vàng ra tay đỡ. Ta không hề có ý mạo phạm, xin cô nương lượng thứ.” Sắc mặt hắn trầm tĩnh như lúc ban đầu, bàn tay đau đớn giấu ở sau lưng, tựa hồ cũng không để ý vừa bị Thiên Hạc tàn nhẫn mổ xuống, quay đầu cùng Nguyễn Ly xin lỗi.
Tuy rằng Nguyễn Ly chán ghét hành vi của hắn, nhưng hắn cũng đã bị Thiên Hạc mổ một ngụm rồi, chuyện này xem như bỏ qua, vì thế nghiêm mặt nói: “Đa tạ thiếu môn chủ ra ta tương trợ, Thiên Hạc của ta không thích người lạ tới gần, mong công tử chớ trách.”
“Nguyễn cô nương quá lời rồi.” Nam Cung Quyết lắc đầu, hai người tuy rằng đang nói chuyện, nhưng vẫn luôn cảnh giác nhìn phía trước.
Cuồng phong này quá mức kỳ quặc, đột nhiên lại đem Nguyễn Ly cùng Nam Cung Quyết lôi kéo vào, hiện giờ gió cát tan đi, xung quanh lại một mảnh tĩnh mịch.
“Đồng môn đều biến mất.” Nguyễn Ly biểu tình có chút ngưng trọng, nhíu mày nói.
Trước đó nàng đang đi cùng mấy người Tô Ngọc, nhưng gió cát thổi qua, liền chỉ còn lại nàng cùng Nam Cung Quyết.
“Trong này có kỳ quặc, Nguyễn cô nương cẩn thận.” Nam Cung Quyết nắm kiếm, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
“Tiểu Hạc, có hay không cảm giác được những người khác?” Thiên Hạc vốn dùng để truyền tin, bởi vậy nó đối hơi thở con người rất nhạy bén, nếu Tô Ngọc bọn họ ở gần đây, Thiên Hạc chắc chắn sẽ phát hiện.
Thiên Hạc nhìn chằm chằm vào Nam Cung Quyết, trạng thái chính là đang giương cung bạc kiếm, thân thể đều cong lại, chỉ cần nam nhân kia tới gần, nó tùy thời đều có thể phóng ra. Nghe được Nguyễn Ly nói, Thiên Hạc lúc này mới khẽ lắc đầu.
Biết Nguyễn Ly tình huống không ổn, Thiên Hạc lại dùng cánh điểm điểm bả vai nàng, ra sức trấn an.
Nam Cung Quyết chú ý tới hành động nhỏ của Thiên Hạc, hắn nhìn quét một cái, hiếu kỳ nói: “Hạc giấy nhỏ này của cô nương, thật linh động.”
Thiên Hạc kiều lên mặt, đem cái mông hất về phía Nam Cung Quyết, không thèm để ý tới hắn.
Nguyễn Ly khóe miệng nhịn không được giương lên, sờ sờ đầu Thiên Hạc.
“Cuồng phong này có chút quỷ dị, kế tiếp khả năng phát sinh cái gì.” Nam Cung Quyết nhìn xung quanh, nhíu mày nói.
Lúc này hai người đang đứng trong một sơn cốc trống trải, trước mặt là khe núi, không có cỏ cây, chỉ có cát màu nâu sẫm cùng đá vụn trải rộng, sau khi gió ngừng, xung quanh không một tiếng động, hoàn toàn khác với lúc bọn họ tiến vào địa vực này.
“Đây chính là Quỷ Vực sao?” Nguyễn Ly có chút bất an, vô cớ nổi lên một trận gió, đem nàng chia tách cùng đoàn người, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, chỉ là đem nàng cùng Nam Cung Quyết biệt phái đến đây.
“Hẳn là nó.” Quỷ Vực là nơi hai tộc Long Nhân tử chiến cùng Ma tộc, trận chiến năm ấy khốc liệt đến mức thiên địa biến sắc, thập phương Quỷ Vực bị san thành bình địa, Ma tộc, Nhân tộc, Long tộc thương vong vô số, suốt mười năm Quỷ Vực huyết sát chi khí xung thiên, không người dám tới gần.
Mười năm sau, tà khí do tràng chém giết kia lưu lại dần dần lắng xuống, nhưng u hồn trong Quỷ Vực đầy rẫy, khắp nơi hoang tàn, trở thành mảnh đất chết, trăm ngàn năm qua không còn vật sống, bởi vậy được gọi là Quỷ Vực.
Nói là Quỷ Vực, nhưng nếu là quỷ cũng sẽ không nguyện ý đến đây. Thập Phương Bí Cảnh mở ra ở Quỷ Vực, chính là nghênh đón thêm một đám huyết nhục tươi mới, khó tránh khỏi sẽ có u hồn lệ quỷ nhịn không được đói khát, nhảy ra cắn xé.
Tại thời điểm này bị tách khỏi tông môn, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nam Cung Quyết là thiếu môn chủ Xung Hư Môn, địa vị tôn sùng, lại bởi vì thiên phú xuất chúng, từ nhỏ được vạn ngàn sủng ái. Cho nên trên người hắn có rất nhiều bảo vật, hắn biết rõ tình huống không đúng, cũng không hề keo kiệt, lập tức lấy ra Âm Dương Kính mà sư phụ để lại cho hắn, thử liên hệ cùng đám người La Hoán.
Nhưng mặt gương lập loè, chính là vô pháp liên lạc.
“Âm Dương Kính đều vô dụng, nơi này chắc chắn có cổ quái.”
Nguyễn Ly không nói chuyện, nàng thăm dò đi tới vài bước, muốn xem xét những gì đang xảy ra xung quanh. Thiên Hạc nửa bước không rời đi theo, vỗ vỗ cánh trên đầu vai nàng.
Nam Cung Quyết thu hồi gương, cũng khắp nơi đánh giá. Trong sơn cốc chỉ có một con đường, phía sau là mênh mông vô bờ hoang vu, mà phía trước lại một mảnh trống rỗng.
Nguyễn Ly xuất ra một chiếc la bàn, nhưng kim đồng hồ lung tung chuyển, vô pháp chỉ rõ phương hướng.
“Địa vực này quá mức khác thường, linh lực hướng đi như một cuộn chỉ rối, linh khí tầm thường căn bản không thể dùng, chỉ có thể sử dụng cách đặc thù.”
Dứt lời, Nam Cung Quyết thu hồi linh kiếm, trong tay linh lực dâng trào, ngón tay hư không kết ấn.
Theo động tác của hắn, một đám phù văn trào ra giữa không gian, “Càn khôn nhật nguyệt, vạn vật vô cực, truy linh đi tìm nguồn gốc!” Hắn vừa niệm xong pháp quyết, phù văn xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, sau đó hướng lối ra sơn cốc bay nhanh.
“Truy linh quyết?”
Bực này pháp quyết đòi hỏi trình độ khống chế linh lực rất cao, đệ tử Trúc Cơ kỳ căn bản vô pháp hoàn thành kết ấn, càng đừng nói truy tìm dấu vết linh lực, xem ra Nam Cung Quyết cũng có chút bản lĩnh.
Nếu đám người La Hoán ở gần đây, truy linh quyết chắc chắn sẽ tìm được họ.
“Không sai, Nguyễn cô nương, có muốn đi cùng ta?” Nam Cung Quyết thấy nàng có thể nhìn ra đó là Truy linh thuật, liền không giải thích nhiều, chỉ là mở miệng dò hỏi.
Nguyễn Ly nhìn Thiên Hạc, ngay từ đầu nó liền nhắc nhở nàng. Nàng là rồng, khả năng cảm nhận linh lực vượt trội hơn người thường rất nhiều, cho dù Nam Cung Quyết dùng truy linh thuật, cũng không so được sự nhạy bén của nàng.
“Hiện giờ đã không còn biện pháp tốt hơn.” Dứt lời, nàng lập tức đi theo hướng truy tinh thuật dẫn đường.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, bước chân không chút do dự, dứt khoát đến làm Nam Cung Quyết kinh ngạc.
“Cô nương tin ta sao?” Nam Cung Quyết đuổi kịp nàng, nhịn không được hỏi.
Nguyễn Ly có chút khó hiểu: “Vì sao lại không tin?”
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng hỏi lại, tiếp tục đi phía trước. Nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Nam Cung Quyết nhìn vị nữ tử thanh nhã như trúc trước mắt, tâm tình có chút vi diệu.
Tuy rằng vừa mới tao ngộ trận cuồng phong cổ quái, nhưng từ đầu tới cuối sắc mặt nàng đều không biến qua, phảng phất tất cả đều ở trong dự đoán của nàng. Hồi tưởng phía trước mấy lần tương ngộ, mỗi lần gặp nguy hiểm, nàng vẫn luôn bình tĩnh như vậy, hoàn toàn khác xa so với những nữ tử độ tuổi này.
Chỉ khi ở bên vị Trì tiền bối kỳ lạ kia, Nguyễn Ly biểu hiện mới giống một tiểu cô nương.
Tại Văn Uyên Các, Lạc Thanh Từ có chút tâm thần không an, Thiên Hạc có một tia hồn thức của nàng, tuy rằng cách quá xa nàng cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể phát hiện Nguyễn Ly đang không an toàn.
“A Ly thế nào rồi?” Lạc Thanh Từ nhịn không được hỏi hệ thống.
“Nàng ở Quỷ Vực gặp phải thi cốt, hiện đang chiến đấu cùng nam chính, tuy có nguy hiểm, nhưng vẫn có thể giải quyết được.” Hệ thống nói đến vân đạm phong khinh, nhưng Lạc Thanh Từ lại thẳng nhíu mày.
“Nhiều người như vậy, vì sao cố tình lại bắt A Ly ở bên nam chính, thật là loại cốt truyện phá nát.”
Hệ thống trầm mặc một lát, theo sau mới nói: “Ngươi đại khái đã quên, nàng cùng nam chính là trung tâm của thế giới này, cho nên cốt truyện đều sẽ xoay quanh bọn họ, mà những chuyện phải xảy ra, cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.”
Lạc Thanh Từ nghe xong tức khắc sững sờ ở tại chỗ, ngay sau đó thẳng đứng lên, hô hấp đều có chút dồn dập, “Ý ngươi là, mọi chuyện đều sẽ phát sinh? Bao gồm chuyện A Ly mất đi nghịch lân sao?”
Hệ thống thở dài, “Cốt truyện cũng không phải hoàn toàn thay đổi, ngươi ngăn được cảm tình tuyến giữa nữ chính và nam chính, nhưng chủ tuyến vẫn theo quỹ đạo vận hành. Tuy lựa chọn của A Ly thay đổi, nhưng chuyện dẫn tới nàng mất đi nghịch lân vẫn sẽ xuất hiện.”
Lạc Thanh Từ biến sắc mặt, lông mày nhăn thành một đoàn, trong mắt lạnh lẽo khó nén, “Sao ngươi không nói sớm?”
Hệ thống có chút vô tội, “Đây là con đường A Ly nhất định phải trải qua, cũng là bước ngoặt lớn của nàng, chúng ta không thể can dự. Huống hồ, nếu ngươi thật muốn tốt cho nàng, ưu tiên hàng đầu phải là tăng lên tu vi. Ngươi đừng quên, lão già Thiên Cơ Tử còn sống, một khi hắn xuất quan, A Ly tình cảnh sẽ càng nguy hiểm. Ngươi cũng biết sau khi A Ly từ bí cảnh trở về, nàng liền sẽ bị người vu hãm nghi ngờ, hắc khí trong người nàng chính là mầm tai họa khó lường. Đến lúc đó, ngươi muốn bảo vệ nàng cũng rất khó.”
Lạc Thanh Từ nhẫn nhịn xuống, hệ thống nói không sai, Thiên Cơ Tử là một nguy hiểm cực lớn. Nguyễn Ly giống hệt mẫu thân Lạc Y, nếu để Thiên Cơ Tử nhìn thấy, Rồng Con liền sẽ lành ít dữ nhiều.
Nàng nghĩ đến thân thể chính mình, “Hệ thống, ta nhất định phải ở nơi này sao? Cấm chế cùng hàn độc trong người ta, có biện pháp nào xử lý không?”
Hệ thống yên lặng thật lâu, thanh âm có chút xa xôi, “Hàn độc ta đã dự liệu trước, đau đớn nhưng không chết được, còn cấm chế, nguyên chủ đến chết cũng không thể giải trừ.”
Lời này khiến trái tim Lạc Thanh Từ như nhập động băng, “Ta đã làm đến bước này, vẫn sẽ chết sao?”
“Ta không có biện pháp nói cho ngươi, nếu dựa theo nguyên tác, ngươi nhất định phải chết. Nhưng kiếp này ngươi cùng A Ly gút mắt thâm hậu, nếu nàng thay đổi chủ ý, ngươi có lẽ sẽ thoát khỏi vận mệnh.” Hệ thống nghĩ đến trạng thái lúc Nguyễn Ly cùng nàng ở chung, âm thầm bỏ thêm một câu, “Theo ta thấy, liền dáng vẻ A Ly ở bên ngươi, mỗi ngày Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh, giống một đứa trẻ chưa cai sữa, nàng khẳng định luyến tiếc giết ngươi.”
Lạc Thanh Từ thiếu chút nữa khí cười, “Ngươi đang hình dung lung tung rối loạn cái gì, ngươi không biết rồi, hận thù trong tình yêu là điều đáng sợ nhất. Nàng hiện tại bị ta lừa đến xoay quanh, một khi ta thân phận bại lộ, nàng nhất định không thể chịu đựng nổi. Có lẽ là, dưới cơn thịnh nộ, nàng sẽ phế ta linh lực, đào ta tiên cốt, còn làm đến không chớp mắt.”
Nghĩ vậy Lạc Thanh Từ đều nhịn không được run lập cập. Nàng bỗng nhiên nhớ tới nguyên chủ, “Ngươi nói xem, nguyên chủ trước khi chết suy nghĩ cái gì? Nàng rõ ràng yêu thương và bảo hộ rồng con, rồi lại tránh không khỏi thân phận kẻ thù giết cha diệt tộc. Nàng cuối cùng chết trong tay A Ly, nàng có cảm thấy bi thương không?”
Hệ thống lần này không nói gì, hồi lâu sau mới thật nhỏ phát ra một âm thanh, tựa như nghẹn ngào.
Có lẽ, bi thương nhất chính là bị người mình để ý nhất chính tay giết chết, còn không lời để biện hộ cho mình, gánh lấy tội danh không thuộc về mình mà đến cõi hoàng tuyền, chôn sâu vĩnh viễn.
Lạc Thanh Từ không nghe được hệ thống hồi phục, cũng không truy vấn. Nàng phải nắm chặt thời gian chuyên tâm tu luyện, Thập Phương Bí Cảnh kéo dài mười năm, Tiểu Long Tử còn phải ở lại đó thật lâu.
Nàng lại nhớ tới Lạc Y, đoạn chân tướng kia đã hiện ra một nửa. Mẫu thân Nguyễn Ly là sư muội của Thiên Cơ Tử, Nguyễn Ly là con lai giữa người và rồng, chẳng trách nàng sinh ra liền kém hơn những con rồng bình thường khác, chỉ sợ tình huống như vậy cũng là lần đầu phát sinh ở Long tộc.
Mỗi lần nhắc tên Lạc Y, trong óc Lạc Thanh Từ liền hiện ra dáng vẻ của người kia. A Ly lớn lên rất giống mẫu thân, đặc biệt là đôi con ngươi màu mực, cực kỳ trong suốt đẹp đẽ. Trong những đoạn ký ức rải rác, Lạc Thanh Từ phát hiện nguyên chủ là do Lạc Y đem về nuôi dưỡng.
Từ bốn tuổi đến mười tuổi, tuy rằng nguyên chủ bái Thiên Cơ Tử làm vi sư, nhưng vẫn luôn sống bên cạnh Lạc Y. Tên gọi Lạc Thanh Từ, cũng là do Lạc Y đặt.
Một khi nhớ tới Lạc Y, trong lòng Lạc Thanh Từ liền mạc danh khổ sở, làm nàng căn bản không có biện pháp nghĩ nhiều. Cảm giác này liền giống như khi A Ly chọc trúng nàng tâm đau, chua xót khó nhịn.
Tuy rằng vẫn chưa rõ ràng nhớ lại đoạn ký ức kia, nhưng Lạc Thanh Từ biết, Lạc Y chiếm cứ một phần rất quan trọng trong trái tim nguyên chủ, đó chính là kính trọng cùng mang ơn, đến chết cũng không quên.
“Hệ thống, nguyên chủ cứu A Ly, là bởi vì Lạc Y phải không? Nếu Lạc Y là một tồn tại rất quan trọng trong lòng nguyên chủ, đến mức nguyên chủ sẵn sàng làm trái lệnh lão già kia để cứu A Ly, vậy tại sao nguyên chủ lại bị biến thành công cụ giết rồng, giết long vương? Điều này quá mức khó hiểu.”
Lạc Thanh Từ nhíu mày, nguyên chủ được Lạc Y chăm sóc, cũng là một người có tình, không lý nào lại biến thành loại máy móc máu lạnh kia được. Ngay từ đầu đã không nguyện ý, vì cái gì muốn đem bản thân đưa vào tình cảnh lưỡng nan như vậy, tội tình gì chứ?
Hoặc là nói, ở giữa đã phát sinh chuyện gì, dẫn tới nguyên chủ bị phong ấn ký ức, bản thân còn biến thành vũ khí diệt rồng, bị Thiên Cơ Tử thao túng.
“Đây là cốt truyện ẩn ngươi phải khám phá.” Hệ thống ảm đạm nói. Nó quyền năng rất có hạn, những gì nguyên chủ bị phong ấn, chính nó cũng không thể biết được.
Lạc Thanh Từ cũng không hỏi lại, nàng đại khái biết nơi này cũng không còn manh mối gì, vì thế đứng dậy rời đi.
Nàng cần phải bế quan, hiện tại nàng còn ở Phân Thần trung kỳ, vẫn luôn vô pháp đột phá, Tuyệt Tình Kiếm Quyết thức thứ bảy cũng mới tu luyện nửa đường, còn cần hoàn thiện. Sau này đối mặt Thiên Cơ Tử cảnh giới khủng bố như vậy, chút tu vi này của nàng liền không đáng giá nhắc tới, càng đừng nói gì tới việc bảo hộ Rồng Con.
“Hệ thống, ta muốn bế quan. Nếu cốt truyện quan trọng của A Ly mở ra, ngươi cần phải trước tiên báo cho ta.” Vấn đề nghịch lân của A Ly, nàng không thể không quản.
Hệ thống muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng nó chỉ nhẹ nhàng đáp ứng.
Trước khi Lạc Thanh Từ nhập cấm địa U Đàm, hệ thống chủ động nói: “A Ly cùng nam chính thành công thoát hiểm, trên người không có thương tổn, ngươi có thể yên tâm.”
Lạc Thanh Từ trái tim buông lỏng một chút, lộ ra một cái tươi cười, “Ta biết nàng rất lợi hại.”
Nguyễn Ly, người vừa được khen rất lợi hại, lúc này hai hàng lông mày nhíu chặt, linh kiếm trong tay bốc cháy lên ngọn lửa, thẳng đâm vào ngực thi cốt trước mặt, lưỡi kiếm xoay một vòng, chân phải nâng lên mạnh mẽ tung cước, đá bay đầu xương khô.
Trong phút chốc bộ xương cốt khổng lồ tứ chi gãy nát, lửa từ linh kiếm lan tràn, trong nháy mắt đem nó thiêu đốt thành than tro.
“A Ly, ngươi sao rồi?” Đoàn người Tô Ngọc đã cố gắng rất nhiều để thoát khỏi mê trận, cuối cùng tìm được Nguyễn Ly, lòng nóng như lửa đốt.
Nguyễn Ly lắc lắc đầu, “Sư tỷ, ta không có việc gì.”
Dứt lời nàng liếc nhìn Nam Cung Quyết sắc mặt tái nhợt, mà La Hoán bên kia đã sớm vọt qua đỡ lấy hắn.
“Ngươi không sao chứ?” Nàng nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Trên mặt đất tràn đầy xương cốt cháy đen, trong thung lũng kia chôn vùi tầng tầng xương khô, đều là năm đó đệ tử tiên môn cùng ma binh chết trận ngã xuống. Một khi kích phát, người trước ngã xuống, người sau tiến lên không chết không thôi, khó chơi đến cực điểm.
Nếu không phải Nam Cung Quyết dùng hết toàn lực lôi kéo sự chú ý của đám thi cốt kia, cấp thời gian cho Nguyễn Ly đốt lên hỏa diễm, nàng căn bản không thể nào tiêu diệt được chúng. Nàng không muốn thiếu đối phương ân tình, nhưng chuyện lại vượt qua nàng dự liệu, làm cho nàng phá lệ không thoải mái.
Nam Cung Quyết bên hông bị móng vuốt thi cốt cào trúng, chọc ra bốn cái huyết động, máu chảy đầm đìa.
Hắn nhìn Nguyễn Ly, “Không có việc gì, cô nương đừng nghĩ nhiều, cho dù là ai ta cũng sẽ hỗ trợ, huống chi không làm như vậy, chúng ta đều phải chôn thây ở đó.”
“Ngươi thật đúng là giúp ta, cảm ơn ngươi, đây là ta tạ lễ.” Nguyễn Ly thực dứt khoát, trực tiếp đưa cho Nam Cung Quyết một lọ lục giai đan dược, xem như trả đủ ân tình.
Nam Cung Quyết không tiếp, nàng liền đưa cho La Hoán, quay lưng lập tức cùng Tô Ngọc rời đi. Nàng chán ghét loại chuyện này, bằng cách nào đó Nam Cung Quyết luôn lắc lư ở xung quanh nàng, đi chỗ nào cũng gặp hắn.
“Ngươi chán ghét cùng hắn liên quan, ta thực vui vẻ, nhưng tại sao lúc nào ngươi cũng nghĩ đến Trì Thanh? Mỗi ngày Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh, người không biết còn tưởng ngươi đang gọi lang quân của mình.” Hồng Ảnh lại ló mặt ra tìm mắng.
“Ngươi quản được sao?”
Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm +5.
Hệ thống đang ở xa ngàn dặm nhận thấy được dị biến, chỉ là thở dài, này cũng thật thái quá.
– ——————————
*Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống cùng Hồng Ảnh trăm miệng một lời: không hiểu được mấy người yêu nhau, cả ngày ngươi nùng ta nùng, ngược chết cẩu độc thân rồi.
*Đây là Rồng Con vừa chui ra khỏi trứng, hãy xem nàng nghĩ gì: Trì Thanh
Đây là Nguyễn Ly, đây là sự thay đổi trong não nàng ấy sau 20 năm trưởng thành: Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh Trì Thanh………
*Hệ thống hẳn là sư tôn kiếp trước, vậy khi Lạc Lạc hỏi “Bị A Ly giết, nguyên chủ có bi thương không?” chẳng phải là xát muối vào vết thương lòng….chính mình.
Sư tôn xuyên sách và nguyên chủ là cùng một người, mốc thời gian ta có thể hiểu là [Kiếp trước – thế giới hiện đại – Kiếp này].
Ta muốn xem Hồng Ảnh sẽ nghĩ gì, khi biết đời trước vị sư tôn đã cứu mình và một mực yêu thương mình, bị mình hiểu lầm giết chết? Nàng sẽ khóc nấc lên sao? Nàng sẽ tan vỡ sao? Nàng sẽ nhào vào lòng sư tôn kiếp này sao? Ta muốn nhìn xem phản ứng của nàng. Dù nàng chỉ là một tàn niệm còn sót lại, nhưng ta vẫn muốn nàng phải hiểu được chân tướng, hay là cho nàng dung hợp cùng Long Long kiếp này? [Tình tay ba không có gì sai, haha!]