Hệ thống không có ngăn cản Lạc Thanh Từ, mà là đạm thanh nói: “Thời cơ vừa vặn, lúc này nữ chủ xuống núi rèn luyện, cốt truyện quan trọng đã bắt đầu.”
Lạc Thanh Từ hiểu rõ ý tứ Hệ thống, nam nữ chủ lần thứ hai gặp mặt mau tới rồi, mà Ma tộc gây họa cũng sắp bắt đầu.
Vừa rồi nàng phát giác thần thức chính mình gửi trong Thiên Hạc bị hủy, một khắc hình ảnh truyền tới làm nàng có chút kinh hãi.
“Bóng trắng đánh lén A Ly, tựa hồ là ma vật.” Lạc Thanh Từ nói, từ trong không gian trữ vật lấy ra một bộ y phục xanh lam, còn có mặt nạ phía trước Trình Tố làm cho nàng.
“Đúng vậy.”
Lạc Thanh Từ nhíu mày, “Hệ thống, A Ly các nàng hiện tại ở thôn Tam Liễu sao?” Nghĩ đến cốt truyện quan trọng bắt đầu, nàng liền nhớ tới trong nguyên tác có nhắc qua tình tiết này. Đây chính là tác phẩm văn học tình yêu não tàn, cốt truyện chính dĩ nhiên không thể không nhắc tới nam nữ chủ tình cảm nảy sinh, mà thiên thời địa lợi nhân hòa đều được sắp xếp “tài tình”.
“Không sai.”
Lạc Thanh Từ nghe vậy, nàng ngưng lại sắp xếp hành lý, đơn giản túm thành một đoàn, “Sao ngươi không nhắc ta sớm hơn, chuyện quan trọng như vậy, ngươi đợi ta tỉnh mới nói?” Hệ thống hỗn đản này, nếu để cẩu nam nhân đem Tiểu Long Tử cấp chạy, ta nhất định hủy đi ngươi!
Hệ thống ngữ khí lãnh đạm, “Chỉ là gặp mặt, cũng không phải thành thân, ngươi thế nào giống như bị đoạt lão bà?”
Lạc Thanh Từ có chút sửng sốt, ngay sau đó bất khả tư nghị nói: “Ngươi còn nhớ rõ thân phận chính mình sao? Đây là lời ngươi có thể nói?”
Hệ thống ngừng nói, nó cũng đang suy nghĩ chính mình có phải mất trí rồi hay không, sao có thể nói ra lời không đứng đắn như vậy, thật là không còn mặt mũi.
Lạc Thanh Từ thành công đem hệ thống cấm thanh, nhưng nàng vẫn không ngừng lẩm bẩm, “Ta chỉ là lo lắng Rồng Con bị người xấu lừa gạt, cái gì lão bà, chúng ta đều là nữ tử được không? Huống hồ, nàng xinh đẹp như vậy, ta nuôi nàng từ khi còn là Rồng Sữa, đến bây giờ nàng đã duyên dáng yêu kiều, dựa vào cái gì một cẩu nam nhân muốn tổn thương nàng? Đây giống như chính mình dưỡng tốt cải thảo, dưỡng đến mọng nước tươi đẹp, sao có thể cho heo củng.”
“Còn có, cốt truyện không chỉ là gặp mặt, loại tình tiết vạn ác cẩu huyết này, một hai phải anh hùng cứu mỹ nhân. Ai quy định chỉ có nam chủ mới được phi thân lên ôm nữ chủ, một người đứng đắn ai sẽ tùy tiện ôm cô nương gia.” Nàng an tĩnh bế quan dưỡng thương một năm, vừa tỉnh dậy liền súng máy bắn liên thanh, Hệ thống nghe được chỉ biết thẳng đỡ trán.
Trên đời này làm sao có người nói nhiều như vậy, mệt nó còn lo lắng nàng tu Tuyệt Tình Kiếm Quyết sẽ vô cầu vô dục, tư thế này sợ rằng luyện đến tầng cuối vẫn là một người thích luyên thuyên.
Hệ thống trong lòng phun tào một trận, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình cũng dần bị nàng cảm nhiễm, biến thành một người thích phun tào, nó tức khắc ngừng lại, hơn nữa nói một câu khiến Lạc Thanh Từ im miệng ngay lập tức.
“Căn cứ hệ thống kiểm tra đo lường, ngươi còn chưa đi, anh hùng cứu mỹ nhân sẽ kết thúc.”
Lạc Thanh Từ cứng đờ, vội vàng mang lên mặt nạ, “Nhất định không thể, nàng là của ta.”
Bởi vì Thiên Diễn Tông có cấm chế, nàng muốn rời khỏi mà không ai hay biết, cần phải thông qua đáy U Đàm. Cũng may nàng trộm đi mấy lần, đối việc lặn xuống cũng khá quen thuộc.
Chỉ là hàn độc trên người chưa giải, còn muốn ngâm U Đàm lâu như vậy, nàng cảm thấy chính mình thật sự tạo nghiệt.
Bơi xuyên qua U Đàm, tới rồi Động Phủ quen thuộc, Lạc Thanh Từ nhìn bày trí trong động, nâng tay áo phất qua, tro bụi trong hang đều tan biến.
Làm tốt này đó, Lạc Thanh Từ cũng không trì hoãn, ngưng thần cảm nhận thông tin từ Thiên Hạc truyền về, ngự phong vội vã bay đi.
Tại thôn Tam Liễu, sau khi Nguyễn Ly diệt trừ Thận yêu, nàng cùng Tô Ngọc trở lại trên bờ, Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh vội vàng vây lại đây.
“Tô sư tỷ, Nguyễn sư muội, các ngươi thế nào? Có bị thương không?”
Tô Ngọc chạy nhanh nhìn Nguyễn Ly, Nguyễn Ly khẽ lắc đầu: “Đừng vội, ta không có việc gì.”
Hoa Nhứ Vãn vẻ mặt lo lắng, nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, nhẫn nhịn nói: “Nguyễn sư muội, ngươi vừa rồi sao có thể đẩy ta ra ngoài, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, ta biết ăn nói với Lạc tiên tôn thế nào đây.”
Nguyễn Ly nhìn nàng mỉm cười, lại liếc nhìn mặt nước: “Mọi chuyện đã xử lý xong, không sao. Hơn nữa nếu các ngươi đều xuống dưới, chỉ sợ cả nhóm chúng ta đều thua trong ảo cảnh Thận Yêu.”
“Đúng vậy, ta bị Thận Yêu mê hoặc, suýt nữa làm bị thương A Ly, may mắn trận pháp của Nhứ Vãn kịp thời đánh thức ta.” Tô Ngọc hồi tưởng một màn dưới đáy nước có chút nghĩ mà sợ, lại nhớ đến đoàn hắc ảnh kia, nàng sắc mặt nghiêm túc lên, “Các ngươi thấy được không, trong thân thể Thận yêu là thứ gì?”
Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh khẽ lắc đầu: “Chỉ thấy một cái bóng màu đen, nhìn có chút khiếp người, nó hẳn là mầm tai họa.”
“Sư tỷ, ngươi phát hiện cái gì?” Nguyễn Ly trong lòng hiểu rõ, nhưng nàng vẫn hỏi một câu.
“Tử Đàn Quân nói qua, gần đây phát hiện tung tích Ma tộc. Đoàn hắc ảnh trong cơ thể Thận Yêu uy lực kinh người, nếu không phải Thiên Hạc của sư tôn ngăn trở, còn không biết A Ly sẽ xảy ra chuyện gì. Đoàn hắc ảnh này nhất định có liên quan Ma tộc.”
“Ma, ngươi nói là ma vật sao?” Sắc mặt Hoa Nhứ Vãn biến đổi, “Đúng rồi, lần ấy Cù như chim bị thả ra, Tần sư bá phụ trách điều tra, cũng nói có hắc khí bám vào trên thân đệ tử trong môn.”
“Nếu thật là ma, tình thế có chút không xong rồi.” Tô Ngọc lẩm bẩm.
Nàng đang chuẩn bị nói tiếp, Bạch Tĩnh đột nhiên chỉ vào bờ sông, thất thanh nói: “Kia…. Là xác người sao?”
Ánh mắt Nguyễn Ly lướt qua, nàng nhanh chóng tiến lên trên.
Bốn người vừa nhìn, hai nam nhân mặc đạo bào màu trắng, tóc thúc thành búi đạo sĩ, nằm úp mặt xuống nước, nhìn dáng vẻ đã chết khá lâu.
Tô Ngọc sắc mặt phi thường khó coi, nàng nhận ra trang phục này, là đệ tử nội môn của Khôn Viện.
Lúc các nàng kéo thi thể lên bờ, phát hiện trái tim bọn họ đều bị đào rỗng.
“Thận Yêu này quả thực đáng giận đến cực điểm, vừa rồi giết nó như vậy, thật sự tiện nghi cho nó.” Bạch Tĩnh cắn răng, tuy hai nam nhân kia nàng cũng không quen biết, nhưng thân là đồng môn, không dễ dàng tu đến cảnh giới này, kết quả chết tại đây, lệnh người bóp cổ tay thương hại.
Nguyễn Ly không nói chuyện, nàng ngồi xuống quan sát tử trạng của hai người, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Tô Ngọc thấy nàng nhìn chằm chằm thi thể, vội hỏi: “A Ly, phát hiện chuyện gì sao?”
Nguyễn Ly thấp giọng đáp: “Chỉ có một vết thương.”
“Một vết thương?” Hoa Nhứ Vãn sửng sốt, cũng đi theo xem xét, “Một kích mất mạng, trực tiếp đào tim?”
Tô Ngọc ý thức được không đúng, “Thận Yêu tuy rằng lợi hại, nhưng nó chỉ có thể đánh lén, tu vi nhiều nhất Trúc Cơ. Hai người này đều Trúc Cơ sơ kỳ, đã trải qua một năm thí luyện, không đến nỗi bị một kích mất mạng.”
Nguyễn Ly ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, ngữ khí nghiêm túc: “Nơi này rất quỷ dị, Thận Yêu sẽ không vô duyên vô cớ bị nhiễm ma khí, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của nó, dường như cũng không đào được nhiều như vậy. Dựa theo tu vi của nó, nó không thể nào dễ dàng giết được hai người này. Sư tỷ, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, còn có thứ khác ở quanh đây.”
Mấy người Tô Ngọc đều gật đầu. Chỉ là nhìn thi thể hai đồng môn trước mắt, lại nghĩ đến thôn dân chết thảm trong làng, các nàng đều tâm tư nặng trĩu.
Sau một lúc lâu Tô Ngọc mở miệng nói: “Nhiều người vô tội chết thảm, còn bị đào tim, oán khí khẳng định thập phần nặng, chúng ta cần phải an táng bọn họ, siêu độ cho bọn họ nhập luân hồi. Nếu không nơi này tất sinh tà sát, các thôn dân chỉ sợ chết rồi cũng không thể an giấc ngàn thu.”
“Được.” Hoa Nhứ Vãn nhìn nhìn sắc trời, muốn thu dọn hết thi thể trong thôn, chỉ sợ mất rất nhiều thời gian, nàng lập tức bắt tay vào việc.
Bốn người đem thi thể từng nhà dọn ra ngoài, trên đất trống từng hàng thi thể nằm chồng chất, thực sự nhìn thấy ghê người, 96 nhân khẩu trong thôn đều chết thảm. Nghĩ đến chính mình tới muộn một đêm, ngăn không kịp thảm kịch này, Tô Ngọc các nàng tâm tình vô cùng trầm trọng.
“Nhiều người như vậy, chỉ có thể hỏa táng.” Tô Ngọc môi trắng bệch, gian nan nói.
Nguyễn Ly quay mặt đi, thấp giọng ứng.
Tô Ngọc nhẹ nhàng liêu vạt áo, ngồi xếp bằng xuống. Bạch Tĩnh cùng Hoa Nhứ Vãn cũng buông kiếm ngồi theo nàng, ba người bắt đầu niệm kinh văn, hóa giải oán hận của những thôn dân đáng thương kia.
Dần dần, màu trắng ánh huỳnh quang từ ba người Tô Ngọc bao phủ một mảnh xác chết, giúp bọn họ siêu độ.
Nguyễn Ly đứng một bên chăm chú nhìn xung quanh, nàng yên lặng lấy ra Thiên Hạc giấu trong ngực, nhìn mặt trên vết rạn.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Hạc đã theo chính mình hơn một năm trời, trong lòng chua xót lại bi thương.
Nàng bây giờ không có cách nào khổ sở, sự tình không giải quyết, nguy hiểm còn ở. Nếu không phải Thận Yêu đào tim người, nơi này tất còn yêu vật cực kỳ lợi hại. Người trong thôn chết chưa đến hai canh giờ, đào nhiều tim như vậy, nó không thể đi xa.
Hơn nữa các nàng vừa tiến đến, liền rơi vào Thận Yêu huyễn cảnh, khả năng đã kinh động yêu vật kia.
“Xem ra ngươi không phải ngu ngốc, đừng trách ta không nhắc nhở, ngươi tốt nhất nhanh rời đi. Nếu ngươi chết ở đây, ai sẽ thay ngươi báo thù? Chuyện không quan hệ, đừng dính vào nữa.”
Thanh âm khiến người chán ghét lại ra tới. Mấy năm nay ở Thiên Diễn Tông, số lần nàng gặp ác mộng giảm rất nhiều, nhưng sau khi xuống núi, những hình ảnh đời trước lại ùn ùn kéo tới, đem nàng vây nhốt trong tuyệt vọng.
Vì sợ kinh động tới Tô Ngọc các nàng, thế cho nên Nguyễn Ly rất ít ngủ.
Nàng cũng bắt đầu phát hiện mỗi khi chính mình cảm xúc dao động quá lớn, đặc biệt là trong lòng toát ra ý nghĩ âm u, Hồng Ảnh liền sẽ xuất hiện.
Nguyễn Ly tập trung vào việc cảnh giới xung quanh, hoàn toàn không để ý tới thanh âm tà ác tràn đầy mê hoặc kia.
“Ngươi cũng đừng quên, ngươi thù lớn chưa trả, ngươi vì những người này cố gắng có ý nghĩa gì? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ cảm kích ngươi sao? Ngươi tiếc nuối Thiên Hạc làm gì, nó đến từ kẻ thù của ngươi. Ngươi bị Tô Ngọc các nàng cảm động tới rồi sao, nếu một ngày họ phát hiện thân phận ngươi, họ sẽ đối xử ngươi như thế nào? Hay lại giống như Trì Thanh? Ngươi đừng nói bản thân chưa nhìn rõ ràng.”
Nguyễn Ly trong lòng càng thêm cảm thấy bực bội, Hồng Ảnh đang không ngừng nhắc nhở nàng, mà những hình ảnh trong mộng làm nàng thống khổ lại trào ra tới.
Nàng nhìn chằm chằm ba người Tô Ngọc, mắt trái lại một lần nóng lên, tay nắm kiếm cũng lửa đỏ lập lòe.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, nàng thật mau khôi phục bình tĩnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Người đáng thương, chính là ngươi thôi.”
Hồng Ảnh trong phút chốc ngậm miệng, sau đó cay đắng bật cười.
“Nguyễn Ly, ngươi cho rằng mình là ai? Nếu ta đáng thương, chỉ sợ ngươi càng đáng thương hơn.”
Nguyễn Ly cũng không muốn nghe nó lải nhải nữa, trong lòng niệm Thanh Tâm Quyết, làm chính mình bình tĩnh lại.
Theo ba người Tô Ngọc siêu độ, linh hồn thôn dân nguyên bản gương mặt dữ tợn dần dần hòa hoãn xuống. Từng sợi màu trắng linh quang bao phủ bọn họ, làm bọn họ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa.
Đúng lúc này, Nguyễn Ly ngửi thấy một luồng khí vị cổ quái, theo gió tây bắc thổi lại đây, trong tanh hôi mang theo mùi xạ hương, thật sự khó lòng chịu đựng. Nàng nhìn về hướng đó, ba cây liễu vừa vặn nằm ngay bờ sông phía tây bắc.
Một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên, Nguyễn Ly mơ hồ cảm thấy ba cây liễu không thích hợp, cây liễu vốn thuần âm, phía trước nàng không cảm thấy gì, nhưng giờ khắc này lại phát hiện âm khí nồng đậm.
Nàng liếc mắt một cái, ba người Tô Ngọc vẫn chưa kết thúc tràng siêu độ, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế nàng dõi mắt nhìn chằm chằm vào ba cây liễu kia.
Gió càng lúc càng lớn, mang theo mặt sông ướt lạnh đánh vào trên người Nguyễn Ly, thổi đến sợi tóc nàng bay múa.
Theo gió thổi mạnh, luồng khí vị tanh hôi càng thêm dày đặc.
Tô Ngọc đã nhận ra gió thổi mạnh bất thường, dư quang liếc nhìn Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly ra hiệu nàng yên tâm, “Sư tỷ, có ta ở đây, các ngươi tiếp tục.”
Nàng tạm thời không nói cây liễu có khác thường, sợ rút dây động rừng, nhưng kiếm trong tay đã vận sức chờ phát động.
Gió thổi phần phật, cành liễu bị thổi đến không ngừng lay động, đặc biệt là gốc liễu có cái động lớn trên thân, làm Nguyễn Ly cảm thấy thực không thoải mái.
Cái động này hướng về cửa thôn, Nguyễn Ly chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ, nhưng nàng phát hiện có một con mắt đang tỏa định chính mình, cảm giác này lưng như kim chích.
Ba người Tô Ngọc cũng cảm giác được, phía sau lưng dâng lên một cổ lạnh lẽo.
Mà nguyên bản hồn phách thôn dân đã được xoa dịu, đột nhiên bắt đầu xao động lên, những đốm trắng không ngừng va chạm trong trận pháp kinh văn, một vài cái đã lộ ra ngũ quan, tê thanh gào thét, dữ tợn phi thường.
Ba người Tô Ngọc bị gia tăng áp lực, lập tức tăng cường trận pháp, ánh sáng siêu độ tức khắc lại thịnh vài phần.
“Sư tỷ, vô dụng.” Nguyễn Ly cổ họng hoạt động vài cái, nhìn về phía cây liễu, “Kẻ địch tới rồi.”
Tô Ngọc trong lòng cả kinh, lao lực nhìn cây liễu, “Là thứ gì?”
Tô Ngọc vừa mới nói xong, một tiếng khóc trẻ con đột nhiên từ cây liễu truyền ra.
Nếu là tiếng khóc trẻ con bình thường dĩ nhiên chọc người trìu mến, nhưng một tiếng này lại mạc danh khiếp người, tràn đầy ác ý, không hề là trẻ con non nớt thiên chân.
Tiếng khóc này cũng đem hình ảnh rách nát trong tâm trí Nguyễn Ly câu ra tới, nàng thất thanh nói: “Là Bào Hào.”
Mấy người Tô Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, “Bào Hào?”
Các nàng cũng chưa có thời gian đi lý giải nó là thứ gì, lại một tiếng khóc trẻ con truyền đến, đồng thời một đạo hắc ảnh từ hốc cây liễu xông ra ngoài, nhắm thẳng mấy người Nguyễn Ly bay tới.
Nó tốc độ cực nhanh, Nguyễn Ly mới giơ lên kiếm, hắc ảnh đã gần trong gang tấc, nặng nề đánh vào trên thân kiếm.
Lực đạo này mạnh trên đáng sợ, tay phải Nguyễn Ly trong nháy mắt tê liệt, kiếm không đỡ nổi, thân thể cũng bị nó hất mạnh bay về phía sau, té ngã trên mặt đất.
Nàng còn chưa lấy lại bình tĩnh, hắc ảnh đã áp sát bên người. Nguyễn Ly lập tức một cái lật người nhảy lên tránh thoát, đồng thời phi kiếm xoay tròn mà ra, hiểm hiểm bức lui hắc ảnh.
Nàng nhìn tay cầm kiếm khóe tay rỉ máu, năm ngón tay buông ra nắm chặt, hơi hơi phát run, ngực cũng là huyết khí cuồn cuộn.
Trong nháy mắt nàng đã nhớ ra thân phận của nó.
Trong sách cổ viết, Bào Hào là một loài dị thú ăn thịt người, nó có ngoại hình mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc.
“Sư tỷ, đây là hung thú thời man hoang, nguyên bản đã bị phong vào ma giới, không biết vì sao xuất hiện tại đây, chúng ta không phải đối thủ của nó, các tỷ chạy nhanh đi.”
Nguyễn Ly trong lòng ảo não vạn phần, nàng nên sớm biết điều này, nhưng bởi vì nàng cố tình bài xích tà niệm nhắc nhở, cảnh trong mộng cũng phá vụn không rõ ràng, nàng lại quên mất Bào Hào là một cái đại nguy hiểm.
Nàng lập tức khai hỏa toàn bộ linh lực, dẫn đầu công đi lên, muốn giữ chân Bào Hào để ba người Tô Ngọc chạy thoát.
Tô Ngọc lúc này mới ý thức được Bào Hào là hung thú nàng từng nhìn thấy trong Bách Yêu Phổ, tức khắc trong lòng phát lạnh, “Nhứ Vãn, Bạch Tĩnh thông tri về tông môn, chạy nhanh đi!”
Nói xong nàng thả người mà lên, hướng Bào Hào liên tiếp bổ ra vô số kiếm chiêu, “A Ly, muội đã quên ta mới là sư tỷ, nào có chuyện sư muội cản cho sư tỷ chạy? Hôm nay, sư tỷ tuyệt không có khả năng lưu muội một người!”
Nguyễn Ly nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, ngay sau đó ánh mắt sắc bén lên, “Được, hôm nay chúng ta cùng nhau xử lý yêu vật này!”
Trước mắt Bào Hào đã tu thành nửa hình người, mặt người thân thú, tứ chi lại giống người, giờ khắc này trốn trong sương đen, tốc độ cực nhanh.
Tô Ngọc thế công tuy dũng mãnh, nhưng cơ hồ không thể chạm đến đối phương. Bào Hào lấy một địch hai, như cũ chiếm thượng phong.
Sau khi Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh truyền tin tức về, cũng không rời đi, lập tức theo sát tung người bay lên.
Bốn người liên thủ, trong lúc nhất thời đánh đến phong vân biến sắc, lại như cũ không thể chiếm ưu thế.
“Nhứ Vãn, Bạch Tĩnh, nắm chắc thời cơ, các ngươi đi trước. Chúng ta không thể đánh lại nó!”
“Tô sư tỷ, ngươi đang nói gì, chúng ta cùng nhau xuống núi, sư tôn đã dặn phải chiếu cố lẫn nhau. Hơn nữa Nguyễn sư muội đối ta có ân cứu mạng, muốn ta rời đi, tuyệt đối không thể!”
“Chúng ta cùng tiến cùng lùi, không thể sót một người!” Bạch Tĩnh tuổi nhỏ nhưng gan lớn, Vạn Kiếm Triều Tông dùng đến thuần thục, nhất thời hiện trường đều là đao quang kiếm ảnh, kiếm khí như sương.
Nhìn Bào Hào bị bóng kiếm mê mắt, Nguyễn Ly con ngươi ngưng tụ, con mắt chân chính của Bào Hào nằm dưới nách, đó mới là nó nhược điểm.
Đúng lúc này, nàng cố ý tấn công vội vàng, thế kiếm đi có chút nóng nảy, lộ ra vai trái sơ hở.
Bào Hào lập tức thay đổi phương hướng, trong một khắc thuấn di đến trước mặt Nguyễn Ly, cánh tay vươn dài, lợi trảo chụp vào bả vai nàng.
“A Ly!” Tô Ngọc thất thanh gọi một tiếng, dưới tình thế cấp bách nàng đồng tử co chặt, lạnh lùng nói: “Kiếm tới!”
Lạc Thanh Từ đem trúc tiên cho Nguyễn Ly, Nguyễn Ly đưa nó lại cho Tô Ngọc. Chỉ là ngày thường nó vẫn luôn không phản ứng, khiến Tô Ngọc thực ảo não.
Lúc này tính thế nguy cấp, nàng miễn cưỡng đem Trúc Tiên triệu hồi. Còn không đợi nó phản ứng lại đây, nàng đã nắm lấy thân roi, dùng hết toàn lực đan điền, mạnh mẽ quất đi qua.
Nàng vẫn luôn chưa đột phá được Hỗn Độn Cửu Quyết tầng thứ tư, nhất thời nó đã bị nàng dùng ra tới.
Nguyễn Ly kêu lên một tiếng, vai trái bị móng vuốt Bào Hào đâm trúng, nàng cấp tốc nghiêng người về bên phải, trường kiếm xoay một vòng đâm thẳng vào nách Bào Hào.
Hoa Nhứ Vãn kịp thời ném ra phù chú chặn đứng Bào Hào chộp lấy yết hầu Nguyễn Ly, mà Tô Ngọc một đạo roi trúc quất tới, đem da thịt cứng như thép của nó đều đánh vỡ.
Bào Hào rốt cuộc đã nhận ra nguy cơ, hóa thành một đoàn sương đen, lại bị Tô Ngọc roi trúc theo sát cắt đứt.
Đồng thời Nguyễn Ly trường kiếm cũng đâm xuyên mắt trái của nó.
Nó khóc thảm một tiếng, yêu lực trộn lẫn ma khí nổ tung, đem Nguyễn Ly đánh bay đi ra ngoài.
Ma khí trên thân Bào Hào mãnh liệt bốc lên, liên tiếp ba đạo ma khí giống như tia chớp thẳng hướng Nguyễn Ly đánh tới.
“Yêu vật, chớ có làm càn!' Đúng lúc này, một đạo giọng nam nghiêm nghị mười phần phá không mà đến.
Mắt thấy nam nhân kia muốn đem Nguyễn Ly ôm lấy, một đạo thân ảnh màu xanh lam nhanh chân đến trước, tay trái một chưởng mạnh mẽ cản phá ba đạo ma khí, tay phải vững vàng đem Nguyễn Ly ôm vào trong ngực.
Đồng thời nàng còn không quên một chân đá bay nam nhân, trong miệng đứng đắn nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
– ——————————-