Mục lục
Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Từ trong lòng phát lạnh, lập tức đánh ra pháp quyết.

Lại nói, sau khi Nguyễn Ly trở về Thanh Hiên Các, nhìn Tố Linh Đan mà Giang Nguyệt Bạch đưa cho mình, nàng cũng không lập tức dùng, mà suy nghĩ thật lâu. Đan dược này xuất hiện ngoài dự đoán của nàng, thế cho nên nàng có chút do dự.

Con đường phía trước của nàng nhìn không tới cuối, đếm không hết nhấp nhô, vô luận nàng nghĩ như thế nào, đều sẽ bị bàn tay vô hình đẩy về phía trước.

Nàng vốn tưởng rằng lần này ông trời có mắt, cho nàng cơ hội làm lại, nhưng bây giờ xem ra vẫn là cảnh còn người mất.

Hiện tại nàng có hai nhiệm vụ phải làm, một là giết Lạc Thanh Từ báo thù rửa hận, hai là phá hủy Hàng Long Thần Mộc, thay Long tộc tìm đường sống. Đây là trách nhiệm nàng phải gánh vác.

Hai việc này đều khó hơn lên trời, cách duy nhất để đến gần mục đích, chính là mau chóng tăng lên tu vi.

Chỉ sau khi vững vàng chiếm cứ vị trí thiên tài, được các trưởng lão chú ý, nàng mới có thể tiếp tục được Lạc Thanh Từ và tông môn coi trọng, từ đó tìm cơ hội xâm nhập cấm địa, tiêu hủy Hàng Long Mộc.

“Lo trước lo sau, do dự không quyết đoán, cả đời ngươi cũng không có cơ hội báo thù.”

Trong đầu Nguyễn Ly lại vang lên âm thanh quấy nhiễu quen thuộc, khiến cho nàng rất khó chịu, đầu đau như búa bổ, con mắt trái cũng trở nên đỏ đậm.

“Ngươi, cút đi!” Nguyễn Ly che lại mắt trái, chịu đựng từng cơn thiêu đốt cuồn cuộn trong lòng.

“Không thể nào, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi bảo ta cút đi đâu?”

Giọng nói này giống hệt chính mình, nhưng lại lộ ra một luồng âm lãnh yêu mị.

“Ngươi câm miệng.” Nguyễn Ly không thể nhịn được nữa, nàng không rõ vì sao nó lại muốn tra tấn nàng.

Ta tới thay ngươi làm quyết định, nuốt vào đi, rồi ngươi sẽ không còn bị ai ức hiếp.”

Nguyễn Ly cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhìn Tố linh đan, cắn răng hạ quyết tâm, đem viên thuốc nhét vào trong miệng.

“Cút.”

“Sau này, ngươi sẽ cần ta.”

Khi Tố linh đan nhập cơ thể, sắc đỏ trong mắt Nguyễn Ly liền giảm xuống. Một hồi lâu sau, nàng cũng không cảm giác được bất luận cái gì biến hóa, nàng nhìn nhìn hộp thuốc, cười khổ một tiếng.

Cho dù vật này xuất hiện sớm, nhưng cũng không phát huy tác dụng.

Nàng đứng dậy đi ra Thanh Hiên Các, mới đi được vài bước, một cổ khí nóng bốc lên từ đan điền, thổi quét toàn thân.

Thực mau, khí nóng biến thành cơn đau âm ỉ, làm nàng tức khắc quỳ gối xuống.

Loại đau đớn này đến quá mức mãnh liệt, thậm chí vượt xa thống khổ lúc Lạc Thanh Từ lần đầu khơi thông kinh mạch cho nàng.

Lạc Thanh Từ không ở, Tô Ngọc bế quan luyện công, Thanh Hiên Các chỉ còn một mình nàng, nàng chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Dưới tác dụng của Tố linh đan, kinh mạch không ngừng được trọng tố, nơi héo rút bị mở rộng, loại cảm giác toàn thân bị kéo ra căng nứt, làm nàng đau đến không nói nên lời. Nguyễn Ly sắc mặt xanh trắng đan xen, gân xanh trên cổ bạo khởi, mồ hôi tuôn xuống như mưa.

Nàng đau đến tầm mắt mơ hồ, lại vẫn cắn răng điều tiết linh lực, mang theo Tố linh đan lưu chuyển quanh thân.

Linh lực từ nhỏ giọt biến thành dòng chảy hội nhập biển lớn, trào dâng trong kinh mạch vừa mới khai thông, làm Nguyễn Ly bất kham gánh nặng. Không xong chính là, nàng mơ hồ cảm giác chính mình lại sắp tiến cấp.

Điều này lại nằm ngoài dự liệu của nàng rồi.

Nàng chống thân thể ngồi xếp bằng xuống, áp chế linh lực đang cuồn cuộn trong người, còn đang giằng co, nàng lại nhận thấy một cỗ yêu lực nùng liệt, từ phía đông cuốn tới.

Luồng yêu lực này lôi cuốn sát khí nồng đậm, trong phút chốc gió lạnh gào thét, trời đất tối sầm.

Nguyễn Ly sắc mặt đại biến, tại sao nó lại xuất hiện ở Thiên Diễn Tông vào thời điểm này?

“Cù như!” Tiếng kêu chói tai xuyên thấu không gian, một bóng đen khổng lồ từ mây mù lao xuống, che khuất bầu trời.

Mặt người, ba chân, đôi cánh dài như tia chớp màu đen. Thật là Cù như chim!

Nguyễn Ly đồng tử co rút mạnh, thế gian này rất hiếm nhân loại có thể nhìn ra chân thân của nàng. Nhưng Yêu tộc, đặc biệt là yêu thú sống sót từ thuở Hồng Hoang, tuyệt đối có thể ngửi thấy Long tức giữa một mảnh linh lực hỗn loạn bất kham.

Cù như chim, chính là hướng nàng mà tới!

Nhịp tim của nàng trong nháy mắt kịch liệt tăng lên, nàng đang ở thời điểm khẩn cấp, đứng lên đều khó, căn bản vô pháp ứng đối. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, sao có thể vào lúc này?

Giữa lúc nàng cùng đường, một mạt đỏ sậm xuất hiện bên trái nàng, hồng quang càng lúc càng nùng.

“Ngươi quá yếu, nên giao cho ta.”

Thanh âm kia mang theo một cỗ dụ hoặc, phảng phất ác quỷ địa ngục, khiến người khó có thể chống đỡ. Ngay khi nàng muốn thả lỏng, phía chân trời một luồng kiếm khí sắc bén phá không mà đến, chém thẳng vào Cù như chim đang lao xuống người nàng.

Cù như chim con ngươi co rút hóa thành dựng đồng, móng vuốt hất lên, sợi xích sắt to lớn trói quanh cổ nó bị ném ra, đập vào trường kiếm, tức khắc tia lửa bắn ra bốn phía.

Nó vẫn không từ bỏ ý định, một đường lao xuống thế không thể cản, móng vuốt sắc nhọn muốn quắp lấy Nguyễn Ly.

Luồng kiếm khí kia vừa xuất hiện, vệt đỏ đậm sắp chiếm lấy thân thể Nguyễn Ly đột nhiên ngưng lại, sắc đỏ trong mắt nàng cũng biến mất.

Bởi vì phân tâm, linh lực bị áp chế trong người nàng đi ngược chiều, khiến nàng trực tiếp phun ra máu, ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt không thể động đậy.

Ngay khi móng vuốt Cù như chim gần trong gang tấc, đem Nguyễn Ly bao trùm trong bóng tối, thì một mạt bạch y bất thình lình xuất hiện giữa trời.

Người tới bắt được dây xích huyền thiết trói buộc nơi cổ Cù như chim, linh lực trong tay dâng trào, đem Cù như chim thân thể to lớn định ở giữa không trung.

“Yêu vật, chớ có làm càn!” Lạc Thanh Từ quát lạnh, ánh mắt khẩn trương nhìn xuống Nguyễn Ly bên dưới.

Trạng thái của Nguyễn Ly thật sự không xong, Lạc Thanh Từ cũng bấp chấp chuyện khác, đôi tay mạnh mẽ dùng sức xả, đem Cù như chim kéo ra thật xa.

Cù như chim bị ném qua một bên, nó còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lạc Thanh Từ nhất kiếm chém đi qua, đem thân thể nó đánh văng xa mấy chục trượng.

Lạc Thanh Từ ngực khí huyết cuồn cuộn, cũng lui lại mấy bước.

Cù như chim bị nhốt mấy trăm năm, theo lý thuyết hẳn là suy yếu bất kham, nhưng giờ phút này nó vô cùng cuồng bạo, thực không thích hợp.

Ngay cả khi Lạc Thanh Từ ở thời kỳ đỉnh cao, cùng Cù như chim đối chiến cũng khó phân thắng bại, nói gì hiện giờ nàng vừa luyện kiếm bị phản phệ, cùng nó cứng đối cứng không phải quyết định sáng suốt.

Nhưng Lạc Thanh Từ đã không còn lựa chọn, Rồng Con của nàng đang nguy cấp, nàng không thể đợi.

Vì thế vừa đánh bay Cù như chim, nàng lập tức đáp xuống bên cạnh Nguyễn Ly, tay trái nhanh chóng đem linh lực rót vào cơ thể nàng ấy.

Lần này sự tình quá mức nghiêm trọng, bởi vì uống bát phẩm Tố linh đan không hoàn thiện, Nguyễn Ly đã từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến lên trung kỳ, thế nhưng sau khi đột phá linh lực trong người nàng ấy vẫn như cũ cuồng bạo. Xem tình thế, không chỉ tiến Trúc Cơ trung kỳ, sợ rằng Rồng Con muốn vượt cấp nhập đỉnh phong.

May mắn nàng kịp thời đuổi tới, nếu chậm một bước, Nguyễn Ly chỉ sợ kinh mạch đứt đoạn.

“Sư tôn.” Nguyễn Ly vẫn còn ý thức, lẩm bẩm kêu Lạc Thanh Từ. Lúc này kinh mạch toàn thân nàng đều đang rỉ máu, một thân tố sắc y sam sắp hóa thành huyết y.

Lạc Thanh Từ trong lòng gấp đau, Rồng Con luôn gặp quá nhiều kiếp nạn.

Mà bên kia, Cù như chim bị Lạc Thanh Từ chọc giận, ra sức chấn hai cánh, lông vũ trên thân nổ tung, xích sắt toàn thân đều loảng xoảng rung động, bọc âm phong lao tới.

Nguyễn Ly đang ở thời điểm mấu chốt đột phá, nếu Lạc Thanh Từ gián đoạn truyền linh lực, tính mạng nàng ấy khó mà giữ được.

Lạc Thanh Từ sắc mặt ngưng trọng, hai ngón tay điểm vào giữa trán Nguyễn Ly, đem người vốn nằm trên đất ôm lên, kéo vào trong lòng, mang theo nàng ấy bay lên không trung.

Ở đầu ngón tay Lạc Thanh Từ, một cỗ linh lực màu lam nhạt cuồn cuộn không ngừng đi vào giữa mày Nguyễn Ly. Nhìn nàng ấy gương mặt thống khổ, Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy cay đắng tràn ngập cõi lòng. Thật không biết mình nợ nàng ấy, hay là nàng ấy nợ mình.

“Sư tôn, ta đau.” Nguyễn Ly nghẹn ngào kêu rên.

“Đồ nhi chớ sợ, có vi sư ở đây rồi.” Lạc Thanh Từ ôn thanh dỗ dành, linh lực tầng tầng bao lấy Nguyễn Ly, để nàng ấy vững vàng đứng phía sau.

Nàng tay phải chấp kiếm, nhanh chóng chém ngang trời, thức thứ bảy Tuyệt Tình Kiếm Quyết vừa khiến nàng bị phản phệ, lại lần nữa được triển khai.

Kiếm khí sắc bén mang theo hơi lạnh thấu xương hóa thành thủy long màu băng lam, nhắm thẳng vào Cù như chim.

Như rồng bay xuống biển, một cái xuyên phá bầu trời, một cái mãnh liệt lao xuống, mạnh mẽ nện vào nhau.

Ngay lập tức, một cơn bão linh lực nổ tung, thế như chẻ tre. Lạc Thanh Từ tay phải giữ vững trường kiếm, chặn lại tất cả tác động, tay trái duy trì truyền linh lực cho Nguyễn Ly, không hề nhúc nhích mảy may.

Linh lực nổ tung mang theo kình phong thổi đến Lạc Thanh Từ tóc dài tung bay, vạt áo rung động. Phản phệ mang đến nội thương đã hoàn toàn bị linh lực dâng trào kích phát, Lạc Thanh Từ khóe miệng lại bắt đầu tuôn ra máu.

Dòng máu chảy xuống bạch y quá mức rõ ràng, đâm vào đôi mắt Nguyễn Ly đau nhức, nàng mở to mắt nhìn Lạc Thanh Từ toàn thân dính đầy huyết, trái tim phảng phất bị người siết chặt.

Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, Lạc Thanh Từ vì sao phải làm thế. Đối phương tình nguyện chính mình bị thương, cũng muốn cứu nàng. Một đồ đệ kinh mạch phế đi như nàng, chẳng lẽ vẫn còn có giá trị sao?

Nguyễn Ly nói không nên lời, nàng nhìn chăm chú người đang đứng trước mặt mình, một bước cũng không nhường. Như vậy che chở không một khe hở, ngày trước là Trì Thanh, ngày hôm nay, chính là sư tôn.

Quần áo bị kình phong thổi dán sát vào người Lạc Thanh Từ, dưới ba tầng cẩm bào phiêu dật, thân hình mảnh khảnh lộ rõ. Cùng Cù như chim hình thể khổng lồ so sánh, nàng nhỏ bé như một cây tiểu thảo, nhưng khí thế của nàng, không người có thể xem nhẹ.

Cù như chim bị nàng ngăn trở, nhìn mồi ngon ở bên kia mà không thể với tới, nó dựng đứng con ngươi, khuôn mặt vặn vẹo, tiếng kêu càng thêm thê lương.

“Nghiệt súc! Chớ có càn rỡ!”

Giữa lúc hai bên giằng co, tiếng nói trang nghiêm từ chân trời truyền đến, pháp ảnh xuất hiện trong nháy mắt, một bàn tay to lớn hung hăng đập xuống Cù như chim.

Cù như chim kiêng kị chưởng ấn này, lập tức từ bỏ cùng Lạc Thanh Từ đối chiến, thân hình ở không trung quay cuồng, liền muốn chạy trốn.

Lạc Thanh Từ thấy nó muốn chạy, tay phải thu kiếm lấy đà, quát lạnh một tiếng, lăng không trảm xuống.

Một kiếm này thế như sấm sét, mục đích phi thường minh xác, thẳng đến đầu Cù như chim.

Để nó sống, Rồng Con ngày sau khó lòng yên ổn. Tất cả những gì cản trở Rồng Con, tất cả mầm họa, đều phải giết hết!

Có chưởng lực của Cố Chi Triều hỗ trợ, lại thêm thức thứ bảy Tuyệt Tình Quyết uy lực kinh người, Lạc Thanh Từ một kiếm chém qua, đem Cù như chim chẻ đôi, đầy trời lông vũ cùng huyết rơi xuống, giống như mưa máu. Cù như chim cũng nặng nề từ trên không rớt xuống, nện trên mặt đất.

Lúc Cố Chi Triều cùng Tần Nam Dương chạy tới Trạch Viện, nhìn thấy Lạc Thanh Từ nhất kiếm chém chết Cù như chim, đều kinh ngạc không thôi. Cho dù Cù như chim bị giam cầm mấy trăm năm, nhưng thực lực không thể khinh thường, ngay cả Thiên Cơ Tử cũng khó có thể đánh bại nó.

“Ngươi…… Ngươi giết nó?” Tần Nam Dương nghẹn họng nhìn trân trối.

Lạc Thanh Từ ánh mắt quét qua, trong đôi mắt u lam không một tia cảm xúc, lạnh lẽo đến khiến người sởn tóc gáy.

Tuyệt tình, lãnh huyết, tàn nhẫn, trong khoảnh khắc đều hiển lộ trên gương mặt nàng.

Tần Nam Dương vô thức lui về phía sau, “Lạc Thanh Từ? Ngươi bình tĩnh lại, nghe ta nói….”

Lạc Thanh Từ cũng không thèm nhìn tới hắn, nàng thu hồi linh kiếm, ánh mắt một mực nhìn về phía Nguyễn Ly. Đang gấp đi qua, thân thể lại một cái lảo đảo, đương trường nửa quỳ trên mặt đất, trong miệng phun ra một búng máu.

Cố Chi Triều sắc mặt biến đổi, thuấn di đỡ lấy Lạc Thanh Từ, điểm mấy cái huyệt đạo trên người nàng.

Theo sau lại nhìn Nguyễn Ly đã rơi vào hôn mê, trên mặt kinh ngạc khó nén: “Nàng… nàng thế nhưng vượt cấp tiến giai?”

Lạc Thanh Từ sắc mặt tái nhợt, đầy đầu mồ hôi lạnh, khóe môi, quần áo  đều loang lổ vết máu, nàng nhào đi qua ôm Nguyễn Ly vào lòng, nhìn người trong ngực đã hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc này mới thu hồi tay trái linh lực, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Ngươi làm sao bị thương nghiêm trọng thế này, Cù như chim cũng không thể đả thương ngươi thành như vậy.” Cố Chi Triều nhíu mày, linh lực trong người Lạc Thanh Từ loạn thành một đoạn, phế phủ bị thương không nói, đan điền càng là ứ trệ không thông, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Hắn vội vàng phong bế đại huyệt trên người nàng, lại nhìn Nguyễn Ly được nàng ôm chặt không buông, “Ngươi điên rồi, bị phản phệ thành như vậy, còn dám thay nàng áp chế linh lực, lại cùng Cù như chim cứng đối cứng.”

Lạc Thanh Từ chống thân thể, xoa xoa vết máu nơi khóe môi, điều chỉnh tư thế để Nguyễn Ly nằm thoải mái chút, “Nếu ta không cứu nàng, nàng liền đã chết. Ta thương, bất quá là luyện công lại khôi phục.”

Nói xong nàng ninh mi, “Tại sao Cù như chim lại thoát ra?”

Nhắc tới việc này, Cố Chi Triều cũng trầm sắc mặt.

“Có người xâm nhập cấm địa, phá trận pháp giam Cù như chim.” Yêu thú này đã giết không ít đệ tử canh giữ Thủy Lao, sau đó một đường lao đến Trạch Viện.

“Ai?” Lạc Thanh Từ trong lòng kinh ngạc. Trong nguyên tác, trận pháp Cù như chim bị đánh vỡ, là do tàn hồn Ma tộc bám vào Linh khí của nam chủ, đoạt xá đệ tử giữ lao, lúc này mới phóng thích Cù như chim. Tại sao lại nhanh như vậy?

“Còn cần tra xét. Bất quá thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, phải mau chóng dưỡng thương, bằng không tẩu hỏa nhập ma, cực kỳ nguy hiểm.”

Lạc Thanh Từ hiện tại thật không dễ chịu, tuy được Cố Chi Triều phong bế linh lực, nhưng Tuyệt Tình Kiếm Quyết phản phệ cộng thêm nội thương cũ, cũng đủ khiến nàng khó có thể chịu đựng.

Nhưng vừa rồi… thân thể giống như không cảm thấy đau đớn, chỉ khi ôm Rồng Con trong tay, mọi giác quan của nàng mới được kéo trở về.

“Tông chủ sư huynh, xảy ra chuyện gì?” Giang Nguyệt Bạch bởi vì luyện đan tới trễ, vừa tới liền nhìn thấy Lạc Thanh Từ cả người là huyết, mà Nguyễn Ly nằm trong lòng nàng ấy cũng không khá hơn, sắc mặt khẽ biến.

“Tử Đàn, ngươi tới vừa lúc, mau xem cho Hoài Trúc.”

Giang Nguyệt Bạch vội vã ngồi xuống, trên dưới bắt mạch cho Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly.

Nàng kinh ngạc nhìn Nguyễn Ly, lại nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.

Cho dù bị thương rất là chật vật, Lạc Thanh Từ như cũ sáng trong như tuyết, bình tĩnh cao lãnh. Nhưng khi nàng nhìn sang Giang Nguyệt Bạch, trong mắt hiện lên ý tứ dò hỏi, ánh mắt cũng hướng Nguyễn Ly nhìn kỹ, đầy mắt đều là quan tâm.

Giang Nguyệt Bạch đại khái hiểu được, Nguyễn Ly có thể còn sống, đều là Lạc Thanh Từ khuynh lực cứu giúp. Trong lòng nàng càng thêm cảm thấy vi diệu, Lạc Thanh Từ thế nhưng thật đổi tính, Vô Tình Đạo sợ rằng muốn hủy.

“Nàng không có việc gì, Nhứ Vãn.” Giang Nguyệt Bạch gọi một tiếng, không cần nàng nhiều lời, Hoa Nhữ Vãn lập tức đi tới, cúi người thay Lạc Thanh Từ đỡ Nguyễn Ly lên, đưa vào Thanh Hiên Các.

“Hoài trúc, ngươi cần thiết bế quan dưỡng thương, ngươi thân thể thực không thích hợp.”

Một câu nói của nàng, làm trái tim Lạc Thanh Từ trầm xuống.

– ——————————-

*Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn gần nhất xuất huyết có điểm nhiều.

Lại nói, Sư tôn sẽ không hắc hóa, sư tôn chỉ bị băng hóa.

Có tiểu khả ái nói rằng, Ma Tộc người đứng đầu chính là Ma Đế họ Tô nào đó, còn Yêu tộc thủ lĩnh chính là Yêu Đế họ Diệp nào đó (cười lớn).

[Bình luận khu]

*Nhiều năm sau, sư tôn với nhiều chiếc áo choàng lại bị mặc và bị lột.

Sư tôn (vẻ mặt suy sụp): A Ly… ta không muốn…. dừng lại….

Tiểu Long Tử (sâu kín mỉm cười): lần đầu tiên là Trì Thanh, lần thứ hai là A Linh, lần thứ ba là sư tôn, lần thứ tư….

Sư tôn (Khóc không ra nước mắt):……..

>Thật ma quỷ! Sư tôn của ta công khí ngời ngời!

>>Ta cũng đứng về phía sư tôn! Rồng con rất mềm mại và đáng yêu.

>>>Sư tôn rất được! Rất lợi hại. Sư tôn công mới là chính đạo, tà giáo ngươi ta không thể theo, xin cáo từ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK