Nghe các đệ tử tu tiên thế gia dưới lầu đem mình thành đề tài câu chuyện, Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, buông tách trà trong tay xuống.
“Lạc chưởng quỹ, trà này không hợp khẩu vị của ngài sao?” Một giọng nữ thanh nhuận dễ nghe truyền đến, theo sát một bàn tay thon dài trắng nõn bưng một đĩa bánh ngọt đặt trước mặt Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn Trình Tố, trên gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ kia mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên một chút thăm dò. Nàng ấy cài trâm ngọc bích, váy lụa lam nhạt như ánh trăng mùa xuân, nhưng cũng rất đẹp mắt.
Chẳng qua Lạc Thanh Từ chỉ thoáng nhìn, lại gợn sóng bất kinh mà rũ xuống, “Không phải, linh trà của ngươi pha rất ngon.”
Ngữ khí không thiếu chân thành, nhưng lại thiếu đi quá vãng ý cười lười biếng.
Trình Tố nghe xong chớp mắt một cái, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, sau đó nhíu chặt mày.
Lạc Thanh Từ bị nàng nhìn chằm chằm, biểu tình như cũ không hề dao động, chỉ là hồ nghi hỏi: “Làm sao nhìn ta như vậy?”
Trình Tố vẫn không thả lỏng mày, có chút lo lắng nói: “Mấy năm nay tỷ gặp chuyện gì, ta cảm thấy tỷ càng ngày càng không có khói lửa nhân gian, trước kia tỷ nói rất nhiều, hôm nay như thế nào lại kiệm lời.”
Lạc Thanh Từ trong lòng ngẩn ra: “Ta đều che mặt, ngươi sao có thể nhìn ra ta càng ngày càng không khói lửa nhân gian?”
Lạc Thanh Từ một khi ra ngoài tất nhiên sẽ mang mặt nạ, như vậy nàng mới có thể làm chính mình. Tuy rằng trong mắt người khác thập phần quái dị, nhưng Trình Tố đã thấy nhiều không trách.
“Tỷ che mặt, nhưng vẫn lộ ra mắt và miệng.”
Mặt nạ Lạc Thanh Từ đang đeo là Trình Tố đưa cho nàng, chính là dùng Mộng Mô linh thảo quý hiếm luyện chế mà thành, khinh bạc dán mặt, hoa văn tinh xảo, chỉ lộ ra non nửa cằm. Nên che đều che khuất.
So với mặt nạ năm xưa nàng đeo xấu đến thiên nộ nhân oán, cái này đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là lười. Ngươi trước kia không phải còn chê ta dông dài, hiện giờ đã an tĩnh hơn chưa?” Nói xong nàng dắt khóe môi, lộ ra một mạt cười.
“Ân, này còn tính có chút hương vị, chỉ là vẫn thiếu.” Trình Tố thở dài.
Nói xong nàng nhìn dưới lầu, tiếp tục nói: “Năm nay các đại tông môn đều tuyển chọn đệ tử, nghe nói bất luận sinh ra, bất luận dòng họ, cũng không hỏi trước đây học ở đâu, chỉ trắc định linh căn thiên phú.”
“Thiên Diễn Tông còn hơn thế nữa, đưa ra phần thưởng rất hấp dẫn. Phàm là người tiến cử đệ tử vượt qua tuyển chọn, nếu trở thành đệ tử nội môn sẽ được thưởng mười viên trung phẩm linh thạch. Nếu có thể trở thành đệ tử nhập thất của các vị trưởng lão, thưởng 30 thượng phẩm linh thạch, còn có mười viên ngưng lộ đan.”
Trình Tố đang nói, phía dưới một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi cao hứng phấn chấn mà nhắc đến điều kiện của Thiên Diễn Tông.
Trình Tố nghe xong cười một tiếng, “Thật là tiêu phí lớn, mấy năm nay hiếm có người trẻ tuổi Tiên môn xuất chúng, xem ra các đại môn phái đều nóng vội.”
Lạc Thanh Từ gõ gõ ngón tay lên bàn, quay đầu nhìn về phía nàng, “Ngươi nhắc chuyện này là có ý gì?”
“Tán tu chung quy thế đơn lực mỏng, thiếu rất nhiều cơ hội.” Trình Tố bất đắc dĩ nói.
“Muốn cho bọn họ bái đỉnh núi?” Lạc Thanh Từ đạm cười nói.
“Đỉnh núi không phải bái ở nơi tỷ sao? Chỉ là thiên hạ tứ phương, địa mạch linh khí bị tông môn gia tộc chia cắt hầu như không còn, không có môn phái làm chỗ dựa, quá khó để tự mình bước đi.”
Mấy năm nay nhờ Lạc Thanh Từ che chở, tán tu các nàng đã có nơi ở ổn định, điều kiện tu luyện cũng tốt hơn trước mấy phần, nhưng so với thế gia tông môn trăm ngàn năm tích lũy, xa xa không đủ.
“Có thể, ta sẽ đưa thư tiến cử, nhưng thành bại thế nào đều phải tùy cơ duyên bọn họ. Ừm, ta đã lâu không tới đây, ngươi chỉ đãi trà thôi sao? Linh tửu cũng không có?”
“Như thế nào không có, ta chỉ là thấy dáng vẻ tỷ thanh tâm quả dục, còn tưởng rằng đổi tính.” Nói xong Trình Tố vung tay lên, hai bình sứ màu trắng lập tức bay tới, Lạc Thanh Từ giơ tay liền định chúng nó ở trước mặt nàng.
Ngón tay nàng hư không nhẹ câu, rượu trong bình giống như dây nhỏ bị nàng câu ra tới, chậm rãi rót vào trong miệng nàng.
“Không tồi, tay nghề lại tinh tiến. Bất quá đây là ngươi tặng ta, không được ghi sổ, ta linh thạch không nhiều lắm.” Nói xong nàng một khắc không ngừng, ôm theo rượu lập tức hóa thành một trận gió biến mất ở cửa sổ lầu hai.
Trình Tố hừ một tiếng, “Nói tới tiền, tỷ lại mười phần khói lửa rồi đấy.”
Nghĩ đến cái gì, nàng hướng bên ngoài cửa sổ nói một câu, “Lần sau khi nào tỷ lại đến?”
Lạc Thanh Từ thoáng xuất hiện bên cửa sổ, thăm dò tiến vào vẫy vẫy tay: “Đều nói lần sau, còn hỏi.”
Trình Tố bị nghẹn họng, chỉ có thể lắc đầu thở dài. “Sổ sách thu chi mấy năm nay, tỷ cũng không xem một chút sao?”
Lạc Thanh Từ cũng không quay đầu lại, “Ngươi làm việc ta yên tâm, có yêu cầu nói cho ta là được. À đúng rồi, nói lại lần nữa, rượu hôm nay không được ghi sổ.”
Trình Tố liếc nàng một cái, chính mình đây là mắt mù, kia không phải tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, mà chính là một nữ kinh thương già đời.
Làm buôn bán còn muốn làm một tay chưởng quỹ nhàn rỗi.
Nàng vốn tưởng mình gặp được quý nhân, hiện tại… người kia rõ ràng là cái quái nhân. Toàn bộ tửu lầu này là của nàng ấy, còn nói cái gì ghi sổ với không ghi chứ?
Lạc Thanh Từ thần không biết quỷ không hay về tới Thiên Diễn Tông, mới vừa đổi xong y phục, bên ngoài liền có người gõ cửa.
“Hoài Trúc Quân, tông chủ thỉnh ngài đến Cửu Khôn Đường nghị sự.”
Lạc Thanh Từ con ngươi rũ xuống, hồi ức cốt truyện một chút, sau đó sửa sang lại ống tay áo, tản bộ đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, đệ tử đứng ngoài vội khom lưng sát đất, đôi tay giao điệp thi lễ.
Lạc Thanh Từ đối dáng vẻ nơm nớp lo sợ của bọn họ đã thấy nhiều không trách, nàng hơi gật đầu, cái gì cũng chưa nói, liền đi thẳng về phía đại đường.
Cho đến khi thân ảnh nàng biến mất ở chỗ ngoặt ngoại viện, đệ tử kia mới dám đứng dậy, thở phào một hơi đi ra ngoài.
“Ngươi làm sao dám tiến Hàn Lộ Viện.” Thấy hắn từ tiểu viện của Hoài Trúc Quân đi ra, một đệ tử áo trắng khác cẩn thận hỏi.
Đệ tử kia sắc mặt trắng bệch, “Ta cũng không muốn, vừa đến Văn Tu Điện chuẩn bị lên lớp buổi sáng, liền nghe được tông chủ cùng vài vị trưởng lão nhắc đến chuyện tuyển chọn người mới lần này, sau đó tông chủ bảo ta đi thỉnh Hoài Trúc Quân tới dự.”
Hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, đệ tử này còn đầy mặt khiếp sợ.
Không phải bọn họ khoa trương, thật sự là Hoài Trúc Quân mấy năm nay ở Thiên Diễn Tông 'tiếng lành' bay xa, lại xứng với bộ dáng mặt than tê liệt, cả người tản ra hàn khí đông lạnh, đệ tử trẻ tuổi không ai có thể chịu nổi ba hơi thở thời gian.
Tuy rằng Lạc Thanh Từ không có đột phá Đại Thừa, nhưng cảnh giới càng thêm củng cố, nguyên chủ để lại cho nàng một thân tu vi, nàng cũng coi như dùng đến không sai biệt lắm. Vì vậy mấy lời hai đệ tử kia nói, rơi vào trong tai nàng không sót chữ nào.
Trên mặt nàng như cũ là biểu tình lạnh nhạt khiến người không dám nhìn thẳng, trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Trong sách, nguyên chủ vốn dĩ chính là ác danh bay xa.
Nàng chỉ một lòng chuyên tâm tu luyện, đối thứ khác lãnh tâm lãnh tình, hơn nữa về sau bị Thiên Cơ Tử dẫn vào Vô Tình Đạo, càng là tuyệt tình lãnh huyết. Nàng không thích cùng người kết giao, cũng không muốn tốn tâm tư hiểu người khác, còn được xưng tụng là cao lãnh chi hoa của Tu Chân giới.
Càng muốn mệnh chính là tuy ít lời, nhưng lực sát thương lại rất cường.
Nói trắng ra chính là EQ thấp.
Mà sau khi Lạc Thanh Từ xuyên qua, cẩn trọng sắm vai nguyên chủ, lấy lỗ mũi xem người, càng khiến người khó có thể tiếp cận.
Đương nhiên đệ tử Thiên Diễn Tông sợ nàng như vậy, đều là hiểu lầm.
Khi Cố Chi Triều tiếp nhận chức tông chủ, liền thu một nhóm đệ tử nhập thất.
Lạc Thanh Từ kế nhiệm trưởng lão chấp pháp, lại là thế hệ có thiên phú tối cao tại Thiên Diễn Tông, không thể mặc kệ các trưởng lão khác thu nhận đệ tử, chính mình lại không thu một ai.
Hơn nữa mấy năm trước tuyển đệ tử nhập thất, Cố Chi Triều một người đều không bỏ, bắt các trưởng lão đều phải thu nhận.
Trong số các trưởng lão, Lạc Thanh Từ tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng uy danh vang xa, thực lực càng khiến người trẻ tuổi ngưỡng mộ.
Mặt khác Lạc Thanh Từ trời sinh dung mạo tinh xảo khiến người cùng thần đều phải ghen tị, một bộ bạch y, dáng vẻ đoan trang, quả nhiên là phong thái thiên nhân, ánh mắt đầu tiên thấy nàng, đều bị gương mặt xinh đẹp của nàng lừa đến xoay quanh.
Vì thế có hai đệ tử nhập thất không rõ nội tình, không biết sống chết mà muốn bái nhập môn hạ của nàng.
Lạc Thanh Từ đùn đẩy không được, đành phải nói mình không có thời gian dạy dỗ, chỉ thu một người.
Kết quả hai người kia tuổi trẻ khí thịnh, vung tay đánh nhau trong Hàn Lộ Viện của nàng.
Lạc Thanh Từ bị bọn họ nháo đến đau đầu, liền vẫn luôn giả điếc không để ý tới. Nhưng hai cái nhãi ranh kia đánh đến thái quá, hủy hoại đi gốc Long Du Mai nàng trân quý nhất.
Nàng thật sự chịu không nổi, một cái phất tay đem hai người quăng ra ngoài, làm họ trực tiếp đâm xuyên qua ba phiến cửa, vừa lúc nện ở lan can Văn Tu Điện, nơi các đệ tử đang nghe thuyết pháp buổi sáng.
Lần này Lạc Thanh Từ khống chế không tốt lực đạo, mà hai đệ tử kia vốn đánh nhau tơi tả, sớm liền treo màu, lúc rơi xuống đất một người gãy chân, một người gãy tay, xương sườn đều gãy mấy cái, nằm liệt rất nhiều ngày.
“Ngươi không biết, Tô Ngọc sư tỷ gãy chân, gãy xương sườn chưa lành còn bị ép đi trồng hoa mai, chính là đem toàn bộ rừng mai trong viện Hoài Trúc Quân chỉnh đốn lại.”
“Đúng vậy đúng vậy. Còn có, thật vất vả bái sư, người khác đều nhận được không ít thứ tốt từ trưởng lão, phi kiếm đều Thiên Giai, còn tìm được bản mệnh linh kiếm chính mình. Chỉ có Tô Ngọc sư tỷ, Hoài Trúc Quân cũng không quản nàng, đến bây giờ liền cầm tạm thiết kiếm làm phi kiếm.”
“Phải biết rằng Tô Ngọc sư tỷ thiên phú xuất chúng, am hiểu nhất kiếm đạo, tông chủ đều khen không dứt miệng, nhưng hiện tại bản mệnh kiếm đều không có, tu vi đã không theo kịp các vị đệ tử nhập thất khác, thật là đáng thương.”
“Đáng sợ nhất chính là, Hoài Trúc Quân đặc biệt thích dùng roi đánh người, nghe nói Tô sư tỷ thường xuyên bị trách phạt, đệ tử trong môn nhiều lần nhìn thấy Tô sư tỷ đến chỗ Tử Đàn Quân chữa thương, cánh tay lộ ra đều là vết roi, trên mặt còn bị thấm máu. Tông chủ đều nhìn không nổi nữa, còn tự mình dò hỏi Hoài Trúc Quân, nhưng sau đó cũng không dám ý kiến gì.”
Lạc Thanh Từ: “……”
Nàng giật giật tay phải, bực bội mà đem những lời kia ném ra khỏi đầu. Trên mặt nàng không hề dao động, trong lòng lại yên lặng phun tào. Một đám người tu tiên làm sao thích bát quái như vậy, quả nhiên các diễn viên quần chúng trong phim truyền hình đều rất chân thật. Đem mấy đệ tử này đến kia đóng vai quần chúng, đảm bảo mười phần thích hợp.
Nàng thế nào lại thích dùng roi đánh người, đây hoàn toàn là tin đồn nhảm!
Suốt mười sáu năm nay, từ lúc chia ly Tiểu Long Tử, nàng luôn sẽ đến động phủ phía đông U Đàm, nơi gọi là Sài Tang để nhìn một chút. Trong lúc vô tình phát hiện được một cây Linh Khí cổ quái trong Bí Cảnh Sài Tang, hình như là Trúc Tiên, linh lực mạnh mẽ hơn nữa thế nhưng có khí linh.
Gốc Trúc Tiên này trong nguyên văn không hề nhắc đến, lai lịch không rõ.
Tô Ngọc coi trọng nó, lại thuần phục không được nó, còn thường xuyên cùng nó giao đấu, Lạc Thanh Từ nghĩ rằng để đồ đệ chính mình cùng Trúc Tiên rèn luyện mài giũa là chuyện tốt, xem như là kỳ ngộ của Tô Ngọc, cho nên liền không ngăn cản.
Vì vậy,Tô Ngọc thật là bị Roi kia quất bị thương. Nhưng hung thủ ra tay đánh người là Trúc Tiên, không phải Hoài Trúc Quân.
Đến nỗi bắt Tô Ngọc đang gãy chân cùng gãy xương sườn đi trồng hoa mai, kia càng là oan uổng, là Tô Ngọc một hai phải tới vườn mai làm việc. Cuối cùng người thua lỗ chính là nàng, vừa cho Tô Ngọc một đống linh dược, còn phải thu nàng ấy làm đồ đệ.
Lạc Thanh Từ vô ngữ cứng họng, liền như vậy lạnh lùng bước tới Cửu Khôn Đường, nhưng cũng đủ khiến người liên quan sợ đến run cầm cập.
“Sư tôn.” Tô Ngọc nhìn thấy Lạc Thanh Từ lập tức nghiêm trang hành lễ, cả người đều đĩnh đến thẳng tắp, sợ nơi nào làm không tốt.
Đối vị sư tôn này, nàng kỳ thật cũng là sợ nhiều hơn kính.
“Hoài Trúc Quân đã tới.” Cố Chi Triều ý bảo nàng ngồi xuống.
Lạc Thanh Từ quét mắt nhìn các trưởng lão xung quanh, nàng cũng không chào hỏi, trầm mặc ngồi xuống.
“Ba ngày sau chính là kỳ tuyển chọn đệ tử nhập thất năm nay, ta mời các vị trưởng lão đến nhìn xem, có hay không hạt giống tốt. Mặt khác, lần này tông môn tuyển chọn đệ tử theo phương thức mới, bọn họ cần thiết vượt qua Tam Sơn Cửu Phong thiết trí cửa ải, lại ở Lạc Nhật Giai hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định mới xong.”
Cố Chi Triều lời này vừa ra, Giang Nguyệt Bạch, Tần Nam Dương đều lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hình thức này đã được sư tôn dùng khi thu nhận chúng ta. Năm nay không chỉ tuyển chọn đệ tử nhập thất, đệ tử áo trắng và đệ tử áo xám cũng đều tham gia thí luyện sao?” Tần Nam Dương nhíu mày nói.
“Đúng vậy, nguyên nhân chính là như vậy, cho nên mới thỉnh các vị tới thương nghị. Thí luyện liên tục ba ngày, trong lúc đó các vị cần phải phụ trách cửa ải thí luyện, bảo đảm an toàn và công bằng. Đồng thời còn ghi nhớ biểu hiện của từng đệ tử, cuối cùng chọn mười người thích hợp nhất.” Cố Chi Triều nói rõ dụng ý của mình, lại nhìn Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ thấy thế trầm mặc suy tư, xem như cam chịu. Cốt truyện này, hết thảy đều diễn ra không sai biệt.
Tam Sơn Cửu Phong phụ trách toàn bộ Thiên Diễn Tông thí luyện cùng tuyển chọn đệ tử, bọn họ thiết trí cửa ải thiên kỳ bách quái, luận tra tấn người, nàng thân là trưởng lão chấp pháp đều hổ thẹn không bằng.
Sự tình liên quan đến đệ tử nhập thất, đám người Tam Sơn tự nhiên càng gây khó dễ. Chỉ khổ những đệ tử kia thôi.
Trận thí luyện này không chỉ muốn khảo nghiệm tu vi, còn cần kiểm tra dũng khí cùng nhạy bén của người mới. Quan trọng nhất chính là đạo tâm, tâm tính bất ổn, phẩm đức không hợp, thiên phú tốt cũng không thay đổi được gì.
Bởi vậy tuy rằng mỗi trận thử thách rất khó, nhưng đều có biện pháp bằng vào thực lực chính mình cùng đồng đạo vượt qua.
Lạc Thanh Từ vẫn luôn lẳng lặng nghe bọn họ thương thảo chi tiết, tinh thần lại có chút mờ mịt. Mười sáu năm qua rồi, Tiểu Long Tử của nàng rốt cuộc sẽ có dung mạo thế nào?
Đến nỗi lần này nhập Thiên Diễn Tông, từng cửa ải thí luyện đều được tiểu thuyết miêu tả kỹ càng tỉ mỉ. Nàng nhớ rõ nữ chủ biểu hiện phá lệ loá mắt, ngay từ đầu còn dẫn tới mấy vị trưởng lão tranh đoạt, chính là nàng ấy không theo ai hết, chỉ chọn Lạc Thanh Từ làm sư tôn.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lạc Thanh Từ có chút nôn nao, ngày ấy cũng nên tới rồi.
– ———————————-
* Tác giả có lời muốn nói:
Chương này không có Tiểu Long Tử, chỉ có Lạc sư tôn huyết lệ sử.
Lạc sư tôn tỏ vẻ: không tin lời đồn, không truyền lời đồn.