Mục lục
Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe Lạc Thanh Từ nói xong, con mắt Thiên Cơ Tử co lại trong giây lát. Mà rất nhanh, linh kiếm băng lam trước người Lạc Thanh Từ một biến thành tám, đem nàng bao quanh chặt chẽ.

Hắn trợn to mắt, không thể tin được nói: “Ngươi đã đột phá tầng thứ tám?”

Nhưng đảo mắt sự kinh ngạc này liền hóa thành phẫn nộ tột cùng, Thiên Cơ Tử nâng tay, bầu trời phía trên Thiên Diễn Tông đột nhiên thay đổi, trời trong nắng ấm lập tức bị trừ khử không còn bóng dáng, thiên địa một mảnh tối trầm.

Linh lực mãnh liệt từ phía chân trời hội tụ mà đến, bao bọc trong mây đen trộn lẫn sấm vang chớp giật, nồng nặc hắc khí biến thành một quả cầu khổng lồ, không ngừng xoay quanh trên tay Thiên Cơ Tử. Hắn một đầu tóc hỗn loạn, trong mắt lệ khí dữ tợn, gằn từng chữ nói: “Ta có thể bồi dưỡng ngươi, liền có thể phế bỏ ngươi! Ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, ta sẽ đưa ngươi xuống đoàn tụ cùng nghĩa mẫu của ngươi!”

Vừa dứt lời, hắn tách hai tay ra, quả cầu đen đậm bị cắt thành hai nửa, sấm sét ầm ầm vang vọng, hắn lăng không ném tới, hai đoàn hắc khí giống như ám vân bọc lôi điện lao thẳng đến Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ trượt sang một bên, thân hình trên không trung liên tục xoay chuyển, hiểm hiểm tránh thoát hai đoàn hắc khí, trong khi nàng di chuyển, tám thanh băng lam kiếm đồng dạng tung bay theo sát bên cạnh nàng.

Ngay khi ổn định thân thể, Lạc Thanh Từ dùng mũi chân nhẹ đá, thanh kiếm thứ nhất bắn thẳng đến Thiên Cơ Tử, không chút lưu tình.

Bảy thanh kiếm còn lại theo sát phía sau, tốc độ càng lúc càng nhanh, lần lượt nhập vào thanh kiếm đầu tiên, ánh sáng xanh băng trên thân kiếm lập tức biến thành hỏa diễm, cắt qua không gian đâm thẳng vào mặt Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử ngửa đầu ra sau tránh né, bàn tay che ở trước mặt, linh lực ngưng tụ thành một đạo khiên chắn, đem mũi kiếm định trụ trước mắt.

Ngọn lửa băng lam không hề nhiệt độ, mang theo sát khí âm lãnh, thậm chí đóng băng và cắt rớt một mảnh tóc trước trán Thiên Cơ Tử.

Thanh kiếm vừa bắn ra, Lạc Thanh Từ theo sát mà tới. Nàng hợp lại đôi tay, linh quang màu xanh băng trong nháy mắt bao phủ toàn thân nàng.

Đôi tay nàng nhanh chóng kết ấn, tay phải song chỉ khép lại điểm vào hư không, trong phút chốc một luồng nước quấn quanh thân kiếm giống như dây thừng, tay trái của nàng ép xuống, luồng nước nhất thời như lũ quét dâng trào, thế không thể đỡ.

Hỏa lam kiếm thốt nhiên biến lớn, kiếm ý uy nghiêm đáng sợ. Thiên Cơ Tử vội vàng lùi lại, thân thể bị ép chìm xuống, gạch đá dưới chân hắn trong nháy mắt mắt vỡ vụn, hai chân cũng bị lún vào lòng đất một thước sâu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, ánh mắt nhìn Lạc Thanh Từ như ẩn dao găm, “Quả nhiên là đệ tử giỏi nhất của ta!”

“Ngươi có thể yên tâm xuống địa ngục rồi.” Lạc Thanh Từ nhếch môi cười, lạnh nhạt đáp một câu.

Thiên Cơ Tử nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái một luồng linh lực bàng bạc tầng tầng vỗ vào hỏa lam kiếm, trực tiếp ngăn chặn Lạc Thanh Từ truyền vào luồng nước, hắn cũng nhanh chóng từ dưới hố nhảy lên, liên tiếp hắc khí đánh ra, như lưỡi rắn thổi quét về phía Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ dựa vào phản lực cấp tốc lùi về, trằn trọc xoay người né tránh đám lưỡi rắn màu đen truy đuổi, rất nhanh bắt kịp thanh kiếm bị Thiên Cơ Tử đánh bay.

Thân ảnh màu trắng rơi vào trong mắt đám người ở nơi xa quan sát, dĩ nhiên chỉ là một vệt bạch quang, vô số bóng kiếm xanh lam vây quanh nàng, ánh sáng nhoáng lên liên tục, thật quá khó để nhìn kỹ.

Thiên Cơ Tử một thân áo bào xám rách nát, cùng Lạc Thanh Từ ở chân trời đánh tới thiên hôn địa ám.

Chín luồng kiếm khí băng lam liên tiếp hạ xuống, rơi thẳng vào sân diễn võ bên dưới, nơi đi đến băng tuyết bao trùm còn kèm theo liệt hỏa, khiến một đám người nhìn đến kinh hồn bạt vía.

Mà Thiên Cơ Tử không kiêng dè chút nào đem linh lực điên cuồng nện xuống đập phá, nơi đi đến đều là cát bay đá chảy, trời đất tối sầm.

Đám người Tiên môn không thể không tu tập cùng một chỗ, hợp lực đẩy lên kết giới phòng hộ, trốn đi thật xa.

“Hoài Trúc Quân có thể cùng Thiên Cơ Tử đánh đến bất phân thắng bại, quả nhiên không phải người thường, phải biết rằng Thiên Cơ Tử đã Đại Thừa trung kỳ.” Nam Cung Quyết trong mắt đều là ngưỡng mộ.

Người Tiên môn dốc cả đời theo đuổi tu vi cao nhất, mà sự tồn tại của Lạc Thanh Từ, không một người nào có thể sánh bằng. Loại người kinh tài tuyệt diễm, thiên phú trời ban, có thể vượt cấp thấu hiểu thiên đạo quy tắc, đạt tới đạo tâm vô thượng, không những làm ngươi ngưỡng mộ, còn khiến ngươi cả đời gặp ác mộng.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng mình là thiên chi kiêu tử, nhưng ở trước mặt Lạc Thanh Từ, hắn chỉ là bụi trần không đáng giá nhắc tới.

Thiên Cơ Tử đồng dạng càng đánh càng hoảng sợ, tâm thần càng là loạn thành một đoàn. Kinh ngạc, phẫn nộ, chán ghét, ngũ vị tạp trần trào dâng trong lòng.

Hắn thậm chí cảm thấy bị nàng sỉ nhục, hắn bỏ bao công sức tu Vô Tình Đạo, luyện Tuyệt Tình Kiếm Quyết, kết quả đạo tâm bị hủy, Tuyệt Tình Quyết chỉ mới đến tầng thứ tám, một cửa cuối cùng vô pháp vượt qua.

Mà trước mắt đồ đệ hắn từng xem như thanh kiếm bén, trong thời gian ngắn đã thấu đáo tầng bảy, tầng tám, hiện giờ ngược lại đem kiếm chỉ vào hắn.

Hắn kiêu ngạo mấy trăm năm, lại bị một tiểu bối đương trường cởi xuống mặt mũi, vượt cấp cùng hắn đánh tới khó xá khó phân. Hắn làm sao có thể chấp nhận được!

“Này lão già, ta có lời này muốn nói cho ngươi biết.” Lạc Thanh Từ đột nhiên truyền âm tới.

“Hài tử của Lạc Y cùng Hi Đan vẫn còn sống.”

“Năm đó ta mang nàng giấu đi, lại dùng linh lực căn nguyên mà Lạc Y cô cô để lại cho ta, giúp nàng phá xác mà ra, đưa nàng về Long tộc.”

Từng câu từng chữ như lợi kiếm cắt đứt hoàn toàn dây thần kinh cuối cùng trong đầu Thiên Cơ Tử, khiến cho hắn ngũ tạng như bị thiêu đốt.

Lạc Thanh Từ biết Thiên Cơ Tử đã chấp niệm thành ma, hắn vui sướng nhất chính là giết được Long Vương Hi Đan cùng Nguyễn Ly, hiện giờ nàng đem sự thật phơi bày, hắn nhất định sẽ phát điên.

Hắn rít gào một tiếng, linh lực xung quanh điên cuồng chui vào thân thể hắn. Dưới chân hắn cuồng phong gào thét, từng đoàn sương đen mãnh liệt bốc lên, nhập vào rồi lại phân tán.

Bên trong đoàn hắc vụ, Thiên Cơ Tử triệt để điên cuồng, hai tròng mắt đều bị hắc khí ăn mòn, dáng vẻ tựa như ác quỷ.

“Lạc Thanh Từ, ngươi đáng chết!” Tay phải hắn rung lên, một thanh kiếm ngăm đen xuất hiện tại. Lạc Thanh Từ liếc mắt nhìn, kia không phải bản mệnh linh kiếm, xem ra kiếm của hắn đã gãy khi trấn áp tâm ma rồi.

Sau một khắc Thiên Cơ Tử lăng không nhất kiếm chém xuống, Lạc Thanh Từ tức khắc nâng kiếm ngăn trở. Song phương va chạm dữ dội, linh lực nổ tung, dội thẳng vào bốn trụ đá trong sân, làm chúng ầm ầm sụp đổ. Tàn dư linh lực lan rộng, khiến đám người Hòa Quang đang trốn ở xa đều bị liên lụy, sôi nổi mà té ngã.

Lạc Thanh Từ thân thể căng thẳng, hai hàng lông mày nhíu chặt, thần lực rót mãn vào thân kiếm, mạnh mẽ cùng hắn giằng co.

Giây tiếp theo, Thiên Cơ Tử rung chuyển dữ dội, hắc kiếm lướt qua thân kiếm của Lạc Thanh Từ, tốc độ nhanh đến làm người không cách nào thấy rõ.

Lạc Thanh Từ buông tay, băng lam kiếm hóa thành nước tán lạc, lại lần nữa ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng, theo sát chặn lại kiếm thứ hai của đối phương. Một loạt thao tác này chỉ là trong mấy hơi thở, mượt mà như tơ lụa, tùy ý mà thoải mái.

Hai bên lần nữa trực tiếp va chạm, hắc khí cùng linh lực băng lam như tia chớp đan dệt, trong giây lát ở đông, trong giây lát ở tây.

Nhất thời người ở bên dưới ngoại trừ Cố Chi Triều đã Tiểu Thừa kỳ, còn lại đều nhìn đến hoa cả mắt, phảng phất có mười mấy Lạc Thanh Từ đang nhoáng lên khắp sân diễn võ.

Sân diễn võ chính là cấm chế do tổ sư gia cùng bốn vị đại trưởng lão đặt ra, có thể chống đỡ công kích của Đại Thừa kỳ, bằng không giờ khắc này hiện trường dĩ nhiên hóa thành phế tích.

“Hoài Trúc sư tỷ!”

“Sư tôn!'

Đột nhiên bên dưới vang lên một trận hít thở dồn dập, Giang Nguyệt Bạch cùng Tô Ngọc đều thất thanh hô lên.

Trên sân diễn võ, mấy chục đạo tàn ảnh đột nhiên hợp nhất, Lạc Thanh Từ cùng Thiên Cơ Tử lại lần nữa triền đấu kịch liệt, song phương tầng tầng giẫm mạnh xuống đất, Lạc Thanh Từ toàn thân bao phủ băng sương, mà Thiên Cơ Tử cả người hắc khí hừng hực.

Hai bên mạnh mẽ đối chưởng pháp, Thiên Cơ Tử hắc kiếm đâm vào vai trái Lạc Thanh Từ, mà Lạc Thanh Từ băng lam kiếm đâm xuyên cánh tay phải Thiên Cơ Tử, máu tươi đầm đìa rơi xuống, một bên máu hóa thành khí đen tiêu tán, một bên máu hóa thành băng bốc hơi.

Lạc Thanh Từ ánh mắt vừa chuyển, nhấc chân đá thật mạnh, lòng bàn tay dùng sức rút kiếm ra, thân thể cấp tốc lùi lại.

Thiên Cơ Tử lùi hai bước, Lạc Thanh Từ lùi năm bước, theo đó phun ra một ngụm máu.

Một vệt máu nằm tại đuôi mắt Lạc Thanh Từ, phảng phất ấn ký lửa đỏ, khóe môi vết máu uốn lượn, bên trong hư nhược lộ ra một luồng diễm lệ khó tả, còn mang theo tia nguy hiểm, làm nàng cả người khí chất mâu thuẫn vô cùng. Nàng xưa nay giống như tuyết phong trên đỉnh núi, lạnh lẽo cao ngạo, khó có thể thân cận. Mà lúc này băng tuyết kia đã vỡ vụn nhuốm máu, tựa như nhật chiếu kim sơn, lại đẹp tựa thần tích.

Bên kia Thiên Cơ Tử hắc khí như sóng thần trào dâng, điên cuồng hướng Lạc Thanh Từ mà đến, một đòn này hắn dùng hết mười phần công lực, đã là muốn một kích cuối cùng đoạt mạng Lạc Thanh Từ.

“Không xong, A Ly đang ở đây rồi, nàng đứng phía sau Văn Huyền Ca, sợ là nhịn không được.” Hệ thống vẫn luôn không dám quấy nhiễu Lạc Thanh Từ, thế nhưng phát hiện tung tích A Ly, nó không thể không khẩn cấp nhắc nhở.

Nguyễn Ly hiển nhiên không kiềm chế được, sợ là muốn động thủ.

Hệ thống vừa dứt lời, đoàn người tức khắc hỗn loạn tưng bừng, Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly không hẹn mà cùng xông tới, liền muốn trợ lực cho Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ một cái xoay người, ánh mắt trực tiếp đảo qua, trong tay một đạo linh tác cuốn lấy Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly, dứt khoát đem hai nàng ném về phía Giang Nguyệt Bạch.

Giang Nguyệt Bạch còn không kịp phản ứng từ đâu xuất hiện hai người Nguyễn Ly, vừa mới đỡ được các nàng, đã thấy Lạc Thanh Từ trong sân diễn võ toàn thân áo trắng phần phật tung bay.

Lạc Thanh Từ tay phải lướt qua lưỡi kiếm, máu tươi cấp tốc tuôn ra, thân kiếm một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên nổ tung, làm cho tất cả mọi người nhắm mắt lại tránh né, ngay cả Thiên Cơ Tử cũng bị choáng váng.

Trong khoảnh khắc này, Lạc Thanh Từ hai tay cầm kiếm tầng tầng đâm xuống, linh lực băng lam thâm nhập lòng đất, một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ lấy kiếm làm trung tâm lan tràn ra bốn phía, lại như đá tảng nhập hồ sâu, vô số linh lực như dòng nước tuôn ra, mà Lạc Thanh Từ giống như mắt trận đứng ở giữa.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một luồng linh lực có đường kính hai trượng như thác nước từ trên trời đập ầm ầm xuống, đánh mạnh vào Thiên Cơ Tử, áp chế toàn bộ hắc khí trên người hắn.

Lạc Thanh Từ ngước lên đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt mồ hôi lạnh tuôn xuống như mưa, nàng gắt gao đè lên kiếm, từng câu từng chữ nặng nề nói: “Tuyệt Tình Quyết thức thứ tám, kết hợp với Ngân Hà Cửu Thiên do ta ngộ ra, ngươi có thể hài lòng!”

Thiên Cơ Tử nâng kiếm dùng hết sức chống đỡ, trong nháy mắt quỳ rạp xuống đất, thân thể bị ép từng tấc từng tấc cúi xuống. Hắn muốn rách cả mí mắt, gào thét như một tên điên.

“Ha ha, ta ngược lại muốn nhìn xem, là ngươi tinh lực tiêu hao hết mà chết trước, hay là ta bị đè ép đến chết!”

Thiên Cơ Tử liếc nhìn cục diện không một người dám tiến lên, cuồng loạn mà cười.

Lạc Thanh Từ lại phun ra một búng máu, khó nhọc nói: “Hệ thống, ngươi có thể chống đỡ bao lâu?”

Hệ thống âm thanh đều run rẩy, “Không nổi nữa, nếu dùng chiêu thức cuối cùng này, ngươi nhất định sẽ chết!”

Bỗng nhiên một trận tiếng ong ong kiếm ra khỏi vỏ cắt ngang không khí, đem đám người thần hồn tán lạc kéo trở về, theo sát một tiếng Long ngâm vang vọng phía chân trời.

Nguyễn Ly vốn là bị linh tác cột chung với Tô Ngọc, lúc này một kiếm chém đứt trói buộc, xông thẳng lên trời cao, một thân hắc y bị chấn động đến mức nát tan, lộ ra hồng y đỏ như máu bên trong.

Nàng như tia chớp bay tới, cũng không để ý Lạc Thanh Từ đầy trời linh lực, Thanh Uyên Kiếm thế như sấm sét, đâm thẳng vào đan điền nơi bụng Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử hoàn toàn biến sắc, hắn liều mạng tìm đường sống, hắc khí điên cuồng trào ra, ngăn chặn Nguyễn Ly sát chiêu.

Mà Lạc Thanh Từ thực sự chịu không nổi nữa, một chiêu cuối cùng trong nháy mắt bị phá, nàng phun ra một ngụm máu tầng tầng bị phản phệ bay ra ngoài.

Tô Ngọc sớm liền vọt tới, đỡ lấy Lạc Thanh Từ, “Sư tôn!”

Cố Chi Triều đồng dạng một chưởng bức lui Giang Nguyệt Bạch, nâng kiếm lực tựa vạn cân hướng Nguyễn Ly chém tới.

Thiên Cơ Tử rốt cuộc tránh thoát một kiếm đâm thẳng vào đan điền, nhặt về một mạng, nhưng là bị Thanh Uyên đâm xuyên qua bụng trái.

Nguyễn Ly mãnh liệt kiếm ý cùng linh lực thổi quét mà tới, không thể nghi ngờ là lấy mạng của hắn. Hắn trừng lớn hai mắt, quanh thân hắc khí nổ tung, đánh úp về phía Nguyễn Ly.

Lạc Thanh Từ đã là nỏ mạnh hết đà, cả người choáng váng, nàng nhìn Tô Ngọc, ánh mắt miễn cưỡng liếc nhìn Nguyễn Ly, lại thấy Cố Chi Triều hướng Nguyễn Ly ra tay, nàng giãy giụa gọi một tiếng: “A Ly, phía sau…..” Lại một ngụm máu phun ra ngoài, lời đều bị ngăn chặn.

Tô Ngọc liều mạng truyền linh lực cho nàng, nhưng linh lực trong người Lạc Thanh Từ đã triệt để khô cạn, Tô Ngọc linh lực tràn vào đảo mắt liền bốc hơi.

Tô Ngọc gấp đến độ thần hồn đều loạn, lung tung lấy ra hồi nguyên đan đút cho Lạc Thanh Từ.

Bên kia Nguyễn Ly đã sớm phát hiện Cố Chi Triều đánh lén, nếu không phải thực lực của nàng chưa khôi phục, loại người như Cố Chi Triều căn bản không đáng giá nhắc tới. Thế nhưng Thiên Cơ Tử còn chưa chết, Cố Chi Triều đã là Tiểu Thừa trung kỳ, nàng hiện giờ vô pháp ứng phó. Hơn nữa thân phận nàng bại lộ, kẻ địch dĩ nhiên không chỉ có Cố Chi Triều.

“Đó là Nguyễn Ly, đồ đệ của Lạc Thanh Từ, nàng không phải rồng sao? Thế nào lại trà trộn vào Thiên Diễn Tông?”

Nguyễn Ly trong mắt tàn nhẫn thoáng hiện, Thiên Cơ Tử lúc này đã hoàn toàn phát cuồng.

Nàng rút ra Thanh Uyên từ bụng hắn, lại cùng hắn một chưởng cứng đối cứng, trở tay đem kiếm bổ về phía Cố Chi Triều, song phương linh lực va chạm, Nguyễn Ly lảo đảo lùi về sau.

Mắt thấy Cố Chi Triều sắp mang đi Thiên Cơ Tử, Nguyễn Ly phi thân mà lên, chân đạp mạnh vào vai Thiên Cơ Tử, đem hắn giẫm trên đất. Mắt Quỷ cùng tâm ma đều bị nàng hấp thu, mà ma khí trên người hắn lúc này, là nguồn bổ sung rất tốt cho nàng.

Sau một khắc, làn sương đen quỷ dị trên người Thiên Cơ Tử, cuồn cuộn không ngừng bị rút ra, tràn vào trong cơ thể Nguyễn Ly.

“Nàng nhập ma, nàng là Ma Long, mau mau động thủ, giết nàng!” Vân Hoa Tán Nhân lôi kéo đệ tử Nam Hoa Phái, xuất ra phất trần liền muốn xông lên gây khó dễ.

Tô Ngọc đỏ mắt tê thanh nói: “Sư tôn ta đã nói rồi, các ngươi vẫn còn ngu xuẩn mất khôn như vậy ư? Hôm nay các ngươi dám giết Nguyễn Ly, ngày mai Nam Hoa Phái sẽ thi thể chất đầy, Vân Hoa Tán Nhân, ngươi chính là tội nhân thiên cổ! Nguyễn Ly muốn cứu sư tôn, thay Long tộc báo thù, các ngươi mù rồi sao? Nếu muốn hai tộc Long Nhân trở lại hòa bình, chỉ Nguyễn Ly mới có thể làm được!”

“Thiên Cơ Tử đã tẩu hỏa nhập ma, nàng đang hấp thu ma khí của hắn, nàng sớm muộn cũng sẽ hóa ma!” Hòa Quang trầm giọng nói.

“Nguyễn Ly chính là nữ nhi của Long Vương và Lạc Y, nàng chính là Điện hạ Long tộc, là thủ lĩnh Long tộc!” Tô Ngọc được Lạc Thanh Từ ra hiệu, lập tức nhanh trí hét lớn.

Cố Chi Triều nghe xong đều ngây ngẩn cả người, Thiên Cơ Tử càng khó có thể tin nhìn chằm chằm Nguyễn Ly. Giờ khắc này hắn mới từ trong hỗn loạn nhìn rõ dung mạo của nàng, tuy rằng đôi mắt kia đỏ đậm tràn đầy sát khí, nhưng vẫn hòa tan không được một tia quen thuộc, quả nhiên, nàng giống hệt mẫu thân của nàng!

“Lạc Y, Lạc Y!” Hắn đờ đẫn kêu lên.

Ma khí vào cơ thể, lý trí của Nguyễn Ly sắp bị đánh nát, nàng hấp thu Mắt Quỷ, tâm ma, lại nuốt chửng ma khí, dĩ nhiên kề bên bờ vực nhập ma.

Thế nhưng trong đầu nàng vẫn nhớ tới một người, nàng quay đầu vội vã liếc nhìn, giữa một mảnh đỏ tươi, Lạc Thanh Từ được Tô Ngọc đỡ trong ngực, không hề nhúc nhích, an tĩnh đến không cảm nhận được một tia phập phồng, như thể nàng đã chìm vào trong biển.

Trong lòng Nguyễn Ly nôn nóng không thể tả, giơ tay một chưởng bức lui Cố Chi Triều, nhìn Thiên Cơ Tử càng là sát khí ngập trời.

Đặc biệt là khi nghe hắn mở miệng gọi Lạc Y, càng làm cho Nguyễn Ly kinh tởm buồn nôn đến cực điểm. Nàng giơ tay vung ra một đoàn linh lực, dứt khoát chém đứt hai mắt của hắn, Thiên Cơ Tử thảm thiết kêu lên một tiếng, hai tay lung tung quơ loạn, linh lực mất kiểm soát mà bắn ra xung quanh, ngay cả Cố Chi Triều cũng bị hắn đánh trúng.

Nguyễn Ly thần trí bị ma khí nhiễu loạn, thân hình bất ổn, sắc mặt cực kỳ thống khổ. Nàng nắm Thanh Uyên muốn công kích Thiên Cơ Tử, lại bị Cố Chi Triều theo sát không bỏ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Cố Chi Triều một bên kiềm chế Nguyễn Ly, một bên vội vàng nói: “Nàng nhập ma, nhanh bắt lấy nàng!”

“Nàng là Điện hạ Long tộc, bắt nàng, chúng ta mới có cơ hội đàm phán cùng Long tộc!” Vân Hoa Tán Nhân lập tức hiểu ý, vui mừng khôn xiết.

“Mau lấy ra dây trói rồng!” Lược Vân nhanh chóng tiến lên.

Tô Ngọc biến sắc mặt, mà Lạc Thanh Từ co quắp một hồi lại gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt nói: “A Ly, đi mau!”

“Sư muội, chạy đi! Ta sẽ chăm sóc sư tôn!” Tô Ngọc tim như bị đau cắt, trong lòng giận không thể át, đám người Tiên môn kia thật là hết thuốc chữa! Một cái đều không đáng sống!

“Không xong rồi, không xong rồi, Long tộc…. Long tộc trắng trợn tiến công, Sài Tang kết giới đều bị hủy!” Trong lúc hỗn loạn, một đệ tử giữ núi hốt hoảng chạy tới, khàn cả giọng nói.

Đám người lập tức một mảnh xôn xao.

“Nhanh lên, bắt lấy Nguyễn Ly, đó là cơ hội sống duy nhất của chúng ta!”

“Dừng tay hết cho ta! Lúc trước Nguyễn Ly vì cứu Hoài Trúc, đã đương trường trở mặt cùng Mặc Diễm, Long tộc sẽ không vì nàng mà thỏa hiệp!” Tần Nam Dương nhịn không được nữa, kiếm đều xuất khỏi vỏ, hướng về đám người Tiên môn náo động kia. Lại nhớ tới lần trước ở Nam Hải, bọn họ tham sống sợ chết mà để mặc Lạc Thanh Từ một mình nghiênh chiến Mặc Diễm, hắn càng là trong lòng lửa giận khó bình.

Sư tôn cố chấp phát rồ, sư huynh chỉ vì quyền thế tư lợi. Tiên môn tham lam thành tính, hèn nhát vô liêm sỉ, chỉ có hai sư đồ Lạc Thanh Từ dám lấy mạng ra đổi, chỉ vì muốn cứu vãn Tiên môn tồn vong. Không đáng, hoàn toàn không đáng!

Giang Nguyệt Bạch tâm loạn như ma, nàng cùng Tần Nam Dương xông lên, cản trước mặt Vân Hoa Tán Nhân, “Chuyện của Thiên Diễn Tông, không đến lượt Nam Hoa Phái các ngươi nhúng tay vào!”

“Rống!” Tà niệm trong lòng Nguyễn Ly càng ngày càng mạnh mẽ, bốn phía tầng tầng lớp lớp thanh âm không ngừng kích thích thần kinh của nàng, Long tộc tiến công, dây trói rồng, bắt nàng…. Nàng ngửa mặt lên trời phát sinh một tiếng Long ngâm đinh tai nhức óc, trong nháy mắt hóa thành cự long vàng óng ánh, màu đỏ trên thân hoàn toàn lu mờ, màu vàng chói lọi hiển lộ, làm sáng rực một mảnh chân trời.

“Nàng…. nàng là Kim Long sao?” Mạnh Thuyền nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, khó có thể tin.

Nhưng màu vàng sáng rỡ này đảo mắt đã bị sương đen xâm nhiễm, Nguyễn Ly cả người sát khí hừng hực, ma khí quanh quẩn, trông dáng vẻ không khác gì những xích long nhập ma trước đó.

Nàng lượn vòng giữa trời, sau đó từ trên cao đột ngột sà xuống, nơi nàng đi đến người ngã ngựa đổ, nàng bốn móng vuốt giẫm đạp, hất tung một đám người, đuôi rồng mạnh mẽ quất vào Cố Chi Triều, đem hắn đánh văng đi ra ngoài.

Nàng rất nhanh chộp lấy Thiên Cơ Tử, đem hắn nện mạnh trên đất, hai móng vuốt đâm khoét tiến sâu vào bụng hắn, hủy đi hắn đan điền, bóp nát hắn nội đan.

Nàng hình thể quá lớn, khi nàng đến trước mặt Tô Ngọc, đôi mắt rồng đỏ như đèn lồng không mang theo một tia cảm tình, nhìn chằm chằm Tô Ngọc.

Cho dù biết đây là Nguyễn Ly, Tô Ngọc cũng sợ đến mức ngã ngồi trên đất, chỉ là hai tay vẫn không chịu buông Lạc Thanh Từ.

Cự Long nhìn chằm chằm tay Tô Ngọc đang ôm Lạc Thanh Từ, trong mũi phun ra một luồng hơi thở nóng rực, ý tứ mười phần cảnh cáo.

– —————————————-

*Tác giả có lời muốn nói:

Tô Ngọc: sư muội, chạy đi, ta sẽ chiếu cố sư tôn

Tiểu Hắc Long: sư tỷ, mau buông vợ ta ra, nếu không thì đừng trách!

Tô Ngọc:…….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK