Mục lục
Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tiểu Long Tử sáng lên, gật đầu liên tục. Ngay sau đó nàng lại cảm thấy việc này không có gì đáng giá hưng phấn, ánh sáng trong mắt lại mờ đi.

Lạc Thanh Từ thấy rõ, tiếp tục hỏi: “Ngươi phiền muộn vì bản thân không thể nói chuyện, đúng không?”

Tiểu Long Tử hài lòng bởi vì nàng hiểu chính mình, lại nản lòng bởi vì tình cảnh gian nan của bản thân, trong lúc nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.

Lạc Thanh Từ nhìn kỹ nàng, “Ngươi sinh ra chưa được một ngày, vẫn còn là rồng sữa, tại sao lại đòi hỏi bản thân cao như vậy. Hơn nữa, ngươi có thể nghe hiểu lời ta, sớm hay muộn cũng sẽ nói chuyện được, lại đây, gọi một tiếng….”

Nàng vốn là muốn để Tiểu Long Tử gọi mình một chút, thế nhưng lại phát hiện không biết nên để nữ chủ gọi mình là gì. Đánh chết nàng cũng không muốn bị gọi là A di, ừm, lúc này chiếm chút tiện nghi cũng không sao.

“Gọi một tiếng tỷ tỷ.”

Tiểu Long Tử trợn tròn mắt lắc đầu, nàng không có tỷ tỷ.

“Ta lớn hơn ngươi, lại cùng là nữ tử, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, có biết chưa?”

Tiểu Long Tử dĩ nhiên không thuận theo. Tuy rằng nàng nhìn không thấy vẻ mặt đối phương, nhưng nàng luôn cảm thấy giọng điệu này không có ý tốt.

“Ta đây dạy ngươi nói chuyện, nhìn miệng của ta, tỷ ~ tỷ.” Lạc Thanh Từ kéo dài âm tiết, ra hiệu Tiểu Long Tử gọi theo, vốn là tiếng nói thanh lãnh như nước, giờ phút này mạc danh lộ ra tia ác liệt.

Tiểu Long Tử vẫn không là không, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới nàng.

Mắt thấy lừa vô dụng, Lạc Thanh Từ đành phải cam chịu, nàng ngẫm nghĩ một chút: “Vậy gọi ta là… Trì Thanh đi.”

Nói đoạn, nàng giơ tay viết xuống đất hai chữ Trì Thanh. Nàng nhất thời cũng chưa nghĩ ra tên khác, đành phải dùng cái này.

Tiểu Long Tử nhìn, trong lòng yên lặng ghi nhớ, nàng thử phát ra hai âm tiết Trì ~ Thanh, thế nhưng vẫn là long ngâm đáng yêu, khiến cho nàng lập tức ngậm miệng.

Lạc Thanh Từ ở bên cố gắng nhịn cười.

“Còn nữa, ngươi không hề yếu, ngươi sẽ trở thành rồng lợi hại nhất.” Nàng biết nữ chủ đang nghĩ gì lúc này, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói.

Theo nàng biết, Long tộc chia thành năm đẳng cấp. Tư chất kém nhất chiếm đa số chính là Hỏa Long, sau đó là Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long cùng Ngũ Trảo Kim Long.

Long tộc đã ngàn năm qua không có Kim Long giáng thế.

Mà phụ thân của nữ chủ là Ngũ Trảo Hắc Long, một vị vua rồng chí cao vô thượng, Tiểu Long Tử là Điện Hạ của Long tộc, lại có hào quang nữ chính, nếu không phải Kim Long thì cũng thôi đi, như thế nào sẽ kém hơn phụ vương nàng?

Đôi mắt Tiểu Long Tử sáng rực lên, nhưng lại cụt hứng lắc lắc đầu.

“Ngươi mới ra đời, tương lai còn rất dài, sao có thể đem cảnh giới chính mình đóng ở hiện tại? Hơn nữa đường tu hành mênh mông diệu vợi, tư chất đích xác rất trọng yếu, nhưng nỗ lực cùng lựa chọn càng trọng yếu hơn. Ngươi là rồng, Long tộc xưa nay luôn đứng ở đỉnh cao Tu Chân giới, ngươi sao có thể kém hơn Nhân tộc. Ngươi xem, ta đều tu đến cảnh giới này, ngươi về sau nhất định lợi hại hơn ta.”

Lạc Thanh Từ chỉ chỉ chính mình, nàng tốt xấu cũng là cảnh giới Phân Thần. Lại nói, nguyên chủ khả năng không phải bị trọng thương mà rớt cảnh giới, rất có thể là do nàng xuyên vào nên mới thành ra thế này.

Tiểu Long Tử nhìn chằm chằm nữ tử mang mặt nạ bạc trước mắt, dù đối phương rất kỳ quái, nhưng hình như cũng khá lợi hại. Nàng có chút tự tin mà gật đầu, chính mình nhất định lợi hại hơn nàng ấy.

Lạc Thanh Từ xoa xoa đầu rồng con, “Ngươi đây là vẻ mặt gì, lại còn gật đầu vững chắc như vậy, xem thường ta phải không?”

Tiểu Long Tử vội vàng lắc đầu, móng vuốt nhỏ lấy lòng giẫm giẫm, còn kém rung đùi đắc ý.

Lạc Thanh Từ bị nàng chọc đến mức gần như bật cười, “Ngươi bây giờ xem ra…. ừm, thật đáng yêu.”

Một nàng rồng, khi tức giận làm sao giống như tiểu cẩu.

Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra đan dược đút cho Tiểu Long Tử, “Ngươi luyện hóa một chút, chờ hừng đông chúng ta sẽ ra ngoài.”

Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng lâm vào minh tưởng.

Tiểu Long Tử cũng không dời ổ, liền nằm nhoài trên đùi nàng, trong thân thể dần dần tuôn ra một luồng ánh sáng đỏ.

Thỉnh thoảng, vài sợi kim quang bọc lấy hồng quang đi vào thân rồng, rồi lại chậm rãi chảy xuôi.

Khi ánh ban mai xuyên qua khe hở trên đỉnh chiếu vào trong động, Lạc Thanh Từ mở mắt.

Luồng linh khí màu trắng ngà đang xoay chuyển quanh thân nàng trong nhát mắt đọng lại, rồi nhanh chóng hội tụ vào thân thể nàng.

Tiểu Long Tử giật giật, hồng quang cũng biến mất không còn bóng dáng.

Lạc Thanh Từ thích ứng với thân thể này nhanh hơn nàng dự liệu, giống như đây vốn thuộc về nàng. Trải qua một đêm nghỉ ngơi tịnh dưỡng, linh lực hỗn loạn trong cơ thể rốt cục bình ổn xuống.

Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Long Tử còn đang say ngủ, duỗi ngón tay sờ sờ bụng nàng ấy.

Tiểu Long Tử lắc lắc trở mình, có chút hung dữ hừ một tiếng.

“Ơ, ngươi vậy mà còn có khí rời giường? Tỉnh tỉnh, nên thức dậy.”

Nói xong Lạc Thanh Từ đứng lên, ánh mắt tuần tra xung quanh một vòng. Phía sau là một uông linh trì, dòng nước từ U Đàm chảy ra. Trong sách có nói, nữ chủ thông qua đáy U Đàm may mắn chạy thoát, còn ở tại động phủ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Nơi này cách biệt với Thiên Diễn Tông, không có dấu chân người, nuôi dưỡng Tiểu Long Tử ở đây hẳn là an toàn.

Lạc Thanh Từ có chút vui mừng vì bản thân nhớ kỹ tình tiết truyện. Nữ chủ tuy rằng lưng đeo huyết hải thâm thù, nhưng cũng không bị thù hận chi phối, lúc nàng ấy đến Thiên Diễn Tông bái sư, ước nguyện ban đầu chỉ là đi tìm kẻ sát hại phụ vương mình, ân đền oán trả. Nàng ấy cũng không muốn Long tộc cùng Nhân tộc chém giết lẫn nhau, càng không ghét bỏ nhân loại.

Không phải vậy với ký ức khi còn trong trứng, sợ rằng Tiểu Long Tử không có cách nào nhã nhặn ôn hòa cùng nàng nói chuyện.

Nữ chủ là người ân oán phân minh, oan có đầu nợ có chủ, nàng ấy muốn phá hủy Hàng Long Thần Mộc để cứu tộc nhân của mình, mưu cầu hòa bình cho hai tộc Long Nhân.

Chỉ là sau đó nàng ấy từng bước bị phá hủy, cuối cùng rơi vào sự thù hận vô biên.

Đương nhiên, nàng cũng cảm thấy nữ chủ được đắp nặn quá mức cao quang thần thánh, không hợp logic. Đổi thành ai gặp phải thảm kịch như vậy, đều phải đối kẻ thù không chết không thôi.

Bất quá trước mắt, chuyện trọng yếu là đi tìm thức ăn cho Tiểu Long Tử.

“Ta ra ngoài tìm xem có gì ăn không, ngươi muốn theo ta hay ở lại nơi này?”

Tiểu Long Tử quơ quơ đầu, cọ cọ vạt áo của nàng.

Lạc Thanh Từ đẩy ra ống tay áo, để rồng con bơi vào trong, sau đó dọc theo hang động đi ra ngoài.

Động phủ này càng đi phía ngoài càng rộng rãi, chỉ cần cải tạo lại một chút là có thể thành một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Từ suýt nữa bật cười. . 𝙽ha𝐧h mà khô𝐧g có q𝓾ả𝐧g cáo, chờ gì tìm 𝐧gay + T𝚁Ù𝑀 T𝚁𝖴YỆ𝙽.V𝙽 +

Trong tay áo của nàng cũng là ẩn giấu Càn Khôn, tựa như túi trữ vật nhưng rộng lớn hơn rất nhiều, xem như một phương thiên địa.

Đến Tu Chân giới mới mấy ngày, nàng thật sự là không thể tưởng tượng, tam quan đều sụp đổ.

Tiểu Long Tử sau khi bơi vào, ở bên trong loay hoay nửa ngày, rốt cục đã thích ứng. Lúc này nàng thò đầu ra ngoài, hừ hừ kêu hai tiếng.

“Xuỵt, ngươi yên tĩnh chút, chớ dọa chạy đồ ăn.” Lạc Thanh Từ liếc nhìn rồng con, giơ lên tay áo, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên đầu nàng ấy.

Hiện giờ các nàng đã đi ra cửa động, mới giật mình phát hiện hang động này dựa vực sâu mà thành.

Ở giữa dãy núi nguy nga cao ngất là một động phủ, tạo cảnh tinh mỹ tuyệt luân, khí thế rộng rãi, được trời cao ưu ái làm nơi sinh hoạt.

Cho dù là giữa sườn núi, mây trắng vẫn trôi nổi xung quanh các nàng, bồng bềnh như ống tay áo, núi cùng mây hòa lẫn, phi thường mỹ lệ.

Núi non trùng điệp che ngang hai bên trái phải, trước mắt có dòng sông uốn khúc, soi mình dưới ánh mặt trời trông như dãy ngân hà tinh quang lướt qua, sóng nước lấp loáng.

Hoa viên tươi tốt đẹp đẽ, sơn mạch kỳ tuấn quỷ quyệt, vân chưng vụ nhiễu, mông lung lại hư thực bất định, phảng phất tiên cảnh nhân gian.

Kể từ khi đến thế giới này, Lạc Thanh Từ đã ngất trong Long Cung, sau đó dưỡng thương tại Thiên Diễn Tông, bởi vì chưa quen thuộc nên nàng luôn thận trọng, vẫn chưa có thời gian nhìn kỹ cảnh sắc xung quanh.

Lúc nhìn thấy Thiên Diễn Tông khí thế uy nghiêm, nàng đã nhìn mà than thở, nhưng khi đến đây rồi nàng mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một trận tiếng kêu lảnh lót từ chân trời truyền đến, hai con Bạch Hạc một trước một sau lượn vòng truy đuổi, lướt trên mặt hồ ở độ cao thấp, gây nên một mảnh sóng gợn.

Ánh mắt Lạc Thanh Từ đều sáng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Hạc.

Tiểu Long Tử đã sớm thò đầu ra khỏi tay áo Lạc Thanh Từ, nàng ngưỡng đầu quan sát đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia, bên trong lóe tinh quang, ừm, giống như dòng sông ngoài kia, lấp lánh và đẹp không thể tả.

Nàng ngôn ngữ thiếu thốn, không biết phải hình dung đôi mắt ấy như thế nào, chỉ có thể bằng cảm giác miêu tả. Nàng không biết quá nhiều về cảm xúc phức tạp của nhân loại, nhưng nàng biết, Trì Thanh rất vui vẻ.

Nếu Trì Thanh đang hứng thú, vậy nàng tạm thời không ăn hai chỉ Bạch Hạc kia.

Tiểu Long Tử híp híp mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

Lạc Thanh Từ cũng không biết rồng con đang thèm nhỏ dãi hai chỉ Bạch Hạc kia, nàng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Linh khí tại mảnh địa vực này đặc biệt tinh thuần, quả nhiên là động phủ được trời cao quyến đãi.

Tuy rằng không sánh được linh khí trong U Đàm, nhưng cũng rất hữu ích đối với nội thương của nàng. Vậy đoạn thời gian này nàng liền tại đây dưỡng thương, sau đó âm thầm trở lại U Đàm, thần không biết quỷ không hay.

Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng càng ngày càng vui sướng, mở miệng nói: “Tiểu Long Tử, ta dẫn ngươi đi tìm thức ăn.”

Nói xong nàng vận dụng linh lực, nóng lòng muốn thử. Đây là lần thứ nhất nàng trải nghiệm bay lượn, ngẫm lại liền kích động. Thông thường mà nói, tu sĩ cấp thấp muốn ngự không nhất định phải dùng phi kiếm, Ngự Kiếm Phi Hành. Nhưng nàng đã cảnh giới Phân Thần, ý niệm tùy tâm, có thể khống chế vạn vật, ngự phong cũng không phải vấn đề.

Lạc Thanh Từ có linh kiếm bổn mạng của mình, nhưng hiện tại nàng phải che giấu thân phận, không thể tùy tiện dùng bản mệnh kiếm. Nếu không thể dùng kiếm, đương nhiên chỉ còn cách ngự phong.

Lạc Thanh Từ cảm thụ linh lực trong người, hít sâu mấy hơi thở, từng bước một đi tới bên vách núi. Vẻ mặt nàng trầm tĩnh như nước, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên lui về sau một bước.

Xong đời, nàng đã quên bản thân sợ độ cao. Cho dù đã là tu sĩ cảnh giới Phân Thần, bệnh sợ độ cao như cũ vẫn còn. Chuyện này mà lộ ra, phỏng chừng mặt mũi nàng đều mất hết.

Tiểu Long Tử có chút khó hiểu, theo tay áo bơi đến trước ngực Lạc Thanh Từ, sau đó nhẹ nhàng đi vào. Nàng thò đầu ra liếc nhìn vách núi bên dưới, cũng không có gì đặc biệt.

Xem xong nàng lại ngưỡng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, lấy đuôi đâm đâm nàng ấy.

Lạc Thanh Từ mặt có chút cương, giơ tay sờ sờ chóp mũi, ho khan một tiếng: “Ngươi biết bay đúng không?”

Tiểu Long Tử gật đầu, Rồng có thể lên trời xuống biển ngay khi được sinh ra.

“Nếu ngươi cảm thấy tư chất mình kém, có thể rèn luyện một chút, củng cố linh lực. Bữa trưa hôm nay liền giao cho ngươi, xuống kia bắt vài con cá nào. Ta sẽ ở đây nhìn, ngươi không cần sợ.” Càng nói nàng càng nghiêm túc, chính mình cũng tin là thật rồi.

Tiểu Long Tử cúi đầu ngẫm nghĩ, tuy rằng Trì Thanh nói có lý, nhưng nàng luôn thấy kỳ quái ở chỗ nào. Hơn nữa thân thể nàng quá bé, bắt bao nhiêu cá mới đủ hai người các nàng ăn đây?”

Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Tiểu Long Tử vẫn rất tự giác, nàng run lên lông bờm ánh mắt chìm xuống, một cái vẫy đuôi liền từ ngực Lạc Thanh Từ xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh.

Lạc Thanh Từ có chút hốt hoảng, lập tức phân ra một tia thần thức theo sát rồng con, miễn cho mất tung tích nàng ấy.

Nữ chủ không hổ là Rồng, cho dù thân thể nhỏ bé nhưng khí thế vẫn bạo hồng mạnh mẽ.

Nàng ấy cứ như vậy lao ra, chim chóc hai bên bờ sông sợ hãi bay lên một đám lớn. Hai con Bạch hạc đang trên mặt nước nghỉ ngơi càng là sợ đến run rẩy, vội vàng cất cánh chạy trốn.

Rồng đứng đầu Yêu Tộc, trời sinh ra khí thế áp bách những loài khác, khiến cho đám chim chóc kia trốn đến tan tác hỗn loạn.

Tiểu Long Tử vốn là chuẩn bị xuống nước bắt cá đột nhiên thay đổi mục tiêu, nàng xê dịch khắp chân trời, một móng vuốt bẻ gãy cổ một con chim, sau đó ném đến chỗ Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ không nhịn được cảm khái: “Không nghĩ rồng con như ngươi lại dữ dội như vậy, làm đến đẹp đẽ gọn gàng!”

Tiểu Long Từ lườm nàng một cái, bổ nhào chui vào trong nước.

Rồng con quá nhỏ, lặn xuống cũng không làm bắn lên bọt nước. Nếu như không dùng thần thức, Lạc Thanh Từ đều không cảm nhận được nàng ấy.

Nàng ngưng thần chuyên tâm theo dõi Tiểu Long Tử, không bao lâu một con cá lớn bỗng nhiên nhảy khỏi đáy nước.

Con cá này phải hơi hai mươi kí, màu vàng óng ánh, vây cá dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Đây là Cá Chép Rồng sao?

Lạc Thanh Từ sững sờ, trong đầu đột nhiên toát ra một tên gọi như vậy. Tuy rằng nàng đã dung hợp ký ức nguyên chủ, thế nhưng nhìn thấy sự vật đều cần chính nàng phân biệt. Có thể khiến cho nàng vừa nhìn liền nhận ra, khẳng định không phải phàm phẩm.

Cái gọi là cá chép vượt vũ môn hóa rồng, chính là thứ có thể gặp không thể cầu. Tuy rằng nó không thể hóa long, nhưng vẫn là linh vật có được thiên địa đại khí vận. Bất kể người hay yêu gặp được cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực khiến người ta có chút buồn cười, một nàng rồng sữa bé tí truy đuổi con cá chép rồng khổng lồ, khiến cho nó khắp nơi chạy loạn.

Thế nhưng chưa kịp bật cười, Lạc Thanh Từ bỗng nhiên biến sắc mặt.

“Tiểu Long Tử, đừng đuổi theo, mau trở lại!” Trái tim nàng lập tức treo lên.

Nữ chủ là Rồng, huyết thống trời sinh có thể trấn áp yêu vật, cá chép rồng kia cũng không dám đả thương nàng ấy.

Nhưng Cá chép Rồng biết mình dễ dàng bị người thèm nhỏ dãi, chắc chắn sẽ không tùy ý hiện thân ở nơi này, khả năng là có thứ khác đang truy bắt nó…. Như vậy Tiểu Long Tử sẽ gặp nguy hiểm!

– ————————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK