Mục lục
Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến rồi ban đêm, Lạc Thanh Từ cùng Trình Tố ngồi uống trà trên gác xếp.

Trình Tố liếc Lạc Thanh Từ một chút, “Mấy năm nay tỷ đã làm gì? Ta luôn cảm thấy tỷ quá mức thần bí, vì sao phải giữ kín như vậy?” Ở tuổi này đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, chỉ có thể là trưởng lão trong Lục Đại Tiên Môn, tán tu lang bạt thiếu thốn tài nguyên, rất khó tu luyện đến ngưỡng cao như vậy.

Lạc Thanh Từ đặt tách trà xuống, cam chịu nói: “Nếu có thể, ai lại muốn giấu đầu lòi đuôi, nhưng có một số việc nhất định phải làm, có một số bí mật nhất định phải giữ kín.”

“Tiểu cô nương đã nhìn thấy gương mặt thật của tỷ chưa?” Trình Tố kiềm chế hỏi.

Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu.

“Chậc, tỷ vậy mà có thể giấu, gương mặt cao quý đến bực nào, không thể cho người ta nhìn trộm một chút sao?” Trình Tố nghe vậy trêu chọc nàng, dung mạo của nàng dù cho bị mặt nạ che khuất hai phần ba, nhưng từ đôi mắt ấy và đường quai hàm thanh tú kia, cũng có thể nhận ra nàng rất ưa nhìn.

Trong lòng Trình Tố thoáng cân bằng, xem ra Lạc Thanh cũng chưa từng lộ mặt trước bất kỳ ai. Cũng không biết trong tương lai người nào sẽ may mắn như vậy, có thể khiến Lạc Thanh Từ chính tay gỡ xuống mặt nạ kia và đối xử với nhau bằng gương mặt thật của mình.

“Các nàng là đệ tử Thiên Diễn Tông, tỷ làm sao lại cùng các nàng kết giao? Đúng rồi, tiểu cô nương mà tỷ nuôi, tỷ từng nói đã đưa nàng ấy trở về nhà, chẳng lẽ chính là ở Thiên Diễn Tông?” Trình Tố nghĩ đến mấy người Nguyễn Ly, có chút hiếu kỳ hỏi Lạc Thanh Từ.

“Chỉ là trùng hợp, ta gặp các nàng trên đường. A Ly bây giờ là đệ tử của Lạc Thanh Từ, trưởng lão Thiên Diễn Tông, các nàng xuống núi lịch luyện gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể trước mang các nàng đến chỗ ngươi dưỡng thương.”

Nói đến đây, Lạc Thanh Từ không khỏi nhíu mày, “Trình Tố, ngươi tin tức xưa nay thông linh, khoảng thời gian này Tiên môn có xảy ra chuyện gì khác thường không?”

“Chuyện khác thường?” Trình Tố trầm ngâm, “Đúng là có, gần đây Long tộc hoạt động thường xuyên hơn. Sau đại chiến Nhân Long, tộc rồng cơ hồ biến mất, nhưng hai tháng nay đã có bốn năm trường hợp rồng hại người, đang bị các đệ tử Tiên môn xung quanh, đặc biệt là Xung Hư Môn cùng Nam Hoa Tiên Tông truy bắt. Thậm chí, ta còn nghe đồn rằng, Ma tộc tựa hồ tro tàn lại cháy.”

Rồng xuất hiện cũng không kỳ quái, năm đó tuy Long cung bị hủy diệt nhưng Long tộc chạy thoát rất nhiều, mấy năm này tuy rằng Tiên môn gặp một lần giết một lần, nhưng vô pháp đoạn tuyệt. Mà chuyện Ma tộc lại liên quan trực tiếp đến tất cả mọi người, một khi Ma tộc quay trở lại, Tu Chân giới liền sẽ đất rung núi chuyển.

“Quả nhiên.” Lạc Thanh Từ thở dài.

“Làm sao, tỷ cũng gặp phải ma tộc?”

“Đúng vậy, lúc ta gặp A Ly các nàng, chính là cứu các nàng từ trong tay Bào Hào.”

“Bào Hào?” Trình Tố thất thanh nói. Phải biết Bào Hào là hung thú thuộc về ma tộc, mấy trăm năm trước Long tộc cùng Tiên môn đã liên thủ phong ấn lối vào Ma giới, những hung thú này đều bị nhốt trong đó. Bây giờ Bào Hào lại xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì không cần nhiều lời.

“Không chỉ vậy, ta còn phát hiện một chuyện kinh khủng hơn. Mắt Quỷ bản mệnh pháp khí của Ma Đế tiền nhiệm, đã mượn tay Bào Hào hiến tế tim người, lập trận pháp muốn khôi phục chính mình. Sau khi bị chúng ta chặn đứng, nó đã chạy trốn khỏi thôn Tam Liễu, rồi lại xuất hiện trong thân thể xích long.”

Trình Tố kinh ngạc không thôi, “Mắt Quỷ! Chuyện này…. chuyện này liên quan tồn vong thiên hạ, Tiên môn đã biết chưa?”

“Xung Hư Môn cùng Thiên Diễn Tông đã biết, còn Nam Hoa Phái…. nếu hai tiểu tử kia còn sống trở về, phỏng chừng cũng nên biết.” Lạc Thanh Từ cười lạnh một tiếng, hai tên trứng thối dám làm bị thương Rồng Con của nàng, lần sau gặp lại nàng nhất định không hạ thủ lưu tình.

“Giọng điệu này của tỷ, là đám người Nam Hoa Phái chọc tức tỷ rồi?” Trình Tố hiếm khi thấy Lạc Thanh Từ lộ ra biểu tình căm ghét mà không hề che giấu như vậy.

Lạc Thanh Từ đem hết thảy phát sinh kể rõ một lần, Trình Tố nghe xong vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, “Sự tình càng ngày càng phiền phức rồi.”

Đang nói, Xuân Mính đột nhiên gõ gõ cửa gác xếp.

“Chủ nhân, chưởng quầy, mấy vị cô nương kia ở bên ngoài, muốn….”

Trình Tố giận liếc Xuân Mính một cái, “Ngươi cẩn thận như vậy làm gì, nhanh mời các nàng đi vào.”

Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn sang, Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc bốn người đều tới.

Bốn người vừa tiến vào liền hướng Trình Tố thi lễ, Tô Ngọc mở miệng nói: “Đa tạ chưởng quầy đã đưa thuốc quý trị thương cho sư tỷ muội chúng ta, quấy rầy ngài rồi.”

Trình Tố nhìn chằm chằm Tô Ngọc, ánh mắt lại đảo qua Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, lúc này mới hướng Trình Tố nói: “Hôm qua là Nguyễn Ly lỗ mãng, mạo phạm rồi, còn thỉnh chưởng quầy cùng Xuân cô nương thứ lỗi.”

Trình Tố cười như không cười mà nhìn Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, đành phải ho khan vài tiếng.

Trình Tố thấy thế mới xua xua tay, “Các vị cô nương làm sao khách khí như vậy, đều là bằng hữu của Trì Thanh, cũng chính là bằng hữu của ta, không có chuyện gì rồi, mời ngồi xuống uống chút linh trà.”

Nguyễn Ly lại chắp tay hướng Xuân Mính tạ lỗi, Xuân Mính có chút xấu hổ: “Chưởng quầy đều nói không có chuyện gì, ta biết là cô nương sốt ruột lo lắng nên mới thế, chưa từng trách cô nương.”

Nguyễn Ly nói lời cảm tạ, liền đi tới ngồi ở bên cạnh Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ hướng nàng chớp chớp mắt, sau đó mới ngồi nghiêm chỉnh, thay các nàng châm trà, “Đều đến đây, nếm thử Trình Tố trà nghệ.”

Nguyễn Ly vốn là có chút gò bó, nhưng phát hiện Lạc Thanh Từ nháy mắt với mình, nàng lại cúi đầu nhẫn nhịn ý cười, bé ngoan bưng trà uống.

Trình Tố ở một bên chứng kiến cảnh này, có chút ghét bỏ quay đầu, nhưng nhìn thấy Tô Ngọc cũng đang nhìn chằm chằm hai người kia, lập tức cười nói: “Vị cô nương này, đang nhìn gì đó?'

Tô Ngọc náo loạn đến mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân bưng tách trà uống một ngụm: 'Không….. ta chỉ là cảm thấy bộ tách trà này rất độc đáo, linh trà cũng rất ngon.”

“Ồ, nơi nào độc đáo?” Đại khái là vừa xem qua Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly mặt mày đưa tình, Trình Tố lại bắt được Tô Ngọc, liền nổi lên tâm tư trêu đùa nàng.

Tô Ngọc chỉ là thuận miệng nói ra, nào biết phân biệt dụng cụ pha trà, nàng nhìn chiếc cốc tráng men trong suốt trong tay, lắp bắp nói: “Màu sắc, màu sắc đẹp đẽ.”

Lạc Thanh Từ phát hiện đồ đệ ngốc nhà mình đang bị người ức hiếp, vội vã giải vây: “Các ngươi lại đây là có chuyện gì muốn nói?”

Tô Ngọc cảm kích nhìn Lạc Thanh Từ, vẻ mặt đoan chính nói: “Chính là vì chuyện Mắt Quỷ, chúng ta đã bẩm báo tông môn, thế nhưng xích long kia….có phải là đã dung hợp cùng Mắt Quỷ?”

Tô Ngọc có chút lo lắng, tuy nàng không biết Mắt Quỷ lợi hại đến bực nào, nhưng nghe Lạc Thanh Từ nói, cảm giác nó thật sự đáng sợ.

Lạc Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, nàng đang sắp xếp lại nội dung vở kịch, dựa theo nguyên tác, Long tộc xác thực sẽ dính dáng cùng Ma tộc, nhưng điều này xảy ra ở giai đoạn sau. Khi đó nguyên chủ đã chết, nữ chính đang bị nam chính lừa gạt để lấy thông tin về Long tộc.

Rất nhiều tộc nhân Long tộc cho rằng Điện hạ của họ do dự thiếu quyết đoán, không chịu đối Nam Cung Quyết hạ sát chiêu, nhưng Nguyễn Ly thực lực tăng mạnh, lại gánh vác Long tộc cừu hận, việc nàng tiến lên vương vị là điều hiển nhiên, ngay cả Mặc Diễm cũng không thể làm gì.

Mâu thuẫn nội bộ không cách nào giải quyết, Long tộc dần dần phân hóa thành hai phe, một phe chủ trương mở rộng dần dần, tách biệt lãnh thổ với Nhân tộc, không can thiệt lẫn nhau. Một phe khác quyết định phá phủ trầm chu, quyết một trận tử chiến.

Tuy Lạc Thanh Từ ngã xuống làm cho phe Tiên môn thực lực giảm mạnh, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn còn đó, sau khi bế quan hắn đã khôi phục Đại Thừa đỉnh phong, chỉ còn nửa bước phi thăng, cho dù Nguyễn Ly đã hóa thần cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa Nguyễn Ly chỉ kịp phá hủy nửa cây Hàng Long Thần Mộc tại Thiên Diễn Tông, nửa cây còn lại ở Xung Hư Môn vẫn đủ uy hiếp toàn bộ Long tộc.

Kết quả là, phe Long tộc khao khát trả thù bắt đầu kiếm tẩu thiên phong, tìm đường tắt để nhanh chóng tăng thực lực, bọn họ quyết định liên kết cùng Ma tộc.

Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Từ nhịn không được nhìn tiểu cô nương bên cạnh. Kiếp trước Nam Cung Quyết đủ các loại lừa lọc phản bội, còn trộn lẫn Long tộc lấy thông tin bán đứng Nguyễn Ly, làm Nguyễn Ly hai mặt thụ địch, cuối cùng bị hai tộc Long Nhân truy sát, không chốn dung thân.

Phát hiện Lạc Thanh Từ nhìn qua, Nguyễn Ly liền bé ngoan nhìn lại nàng, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, mang theo một tia dò hỏi.

Tiểu cô nương ngoan như vậy, thứ trứng ung Nam Cung Quyết kia sao có thể nhẫn tâm bức nàng đi vào con đường triệt để hắc hóa, cam nguyện rơi vào Ma tộc, cuối cùng lựa chọn hủy thiên diệt địa đây?

Mà nàng bây giờ, liệu có biến thành Nam Cung Quyết thứ hai không? Ngỡ rằng đã hoàn toàn loại bỏ được thương tổn, không ngờ lại mang đến thương tổn gấp bội cho Rồng Con.

Lạc Thanh Từ trong lòng thở dài, chuyện này làm sao càng ngày càng khó chơi, đến cùng nơi nào xảy ra vấn đề, khiến cho cốt truyện bị đẩy nhanh như vậy? Mắt Quỷ vì sao lại nhìn chằm chằm Tiểu Long Tử đây?

Cho dù nàng mang mặt nạ, Nguyễn Ly vẫn cảm giác được tâm tình nàng suy sụp, lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy, chuyện này rất khó xử lý sao?”

Lạc Thanh Từ nhẹ gật đầu, “Hiện tại có hai vấn đề cần giải quyết, một là phải nhanh tìm ra xích long kia, Mắt Quỷ đã bị tổn hại khi Ma Đế ngã xuống, nhưng bây giờ nó đang tìm cách khôi phục sức mạnh. Nó điều khiển Bào Hào và chiếm đoạt tâm trí xích long cũng vì điều này. Xích long kia đã cam nguyện chấp nhận nó, như vậy liền biến thành con rối của nó, mặc cho nó lợi dụng, vì vậy xích long hiện tại rất nguy hiểm.”

Mấy người Tô Ngọc nghe xong gật đầu liên tục: “Trì tiền bối nói không sai, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra xích long, xử lý nó trước khi nó hoàn toàn phát cuồng.”

“Vấn đề thứ hai…. ” Lạc Thanh Từ nhìn về phía Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly nhìn thấy những gì trong mắt Lạc Thanh Từ, cũng đã biết người kia định nói gì, nàng nhẹ giọng tiếp lời: “Thứ hai, chính là xích long kia vì sao lại nhập ma. Lúc giao thủ với nó, ta phát hiện nó chỉ bị ma khí ăn mòn, mà sau đó nó lại hoàn toàn nhập ma.”

“Nhập ma?” Mấy người Tô Ngọc nghe được đều sững sờ.

Khiếp sợ qua đi, Bạch Tĩnh nhíu mày nói: “Tiên môn coi Ma tộc là điều cấm kỵ, nếu có người dám to gan tu luyện ma công, cấu kết cùng ma tộc, đều sẽ bị nghiêm trị. Nhưng Long tộc thì khác, hiện giờ bọn họ thế lực mỏng yếu, cùng đường mạt lộ, liên kết với ma tộc cũng có khả năng.”

Bạch Tĩnh chỉ nói theo những gì nàng nghe được từ các trưởng lão Tiên môn, Tô Ngọc cùng Hoa Nhứ Vãn cũng tỏ vẻ đồng tình.

“Tiền bối lo lắng Long tộc cùng Ma tộc đạt thành hiệp nghị sao?” Tô Ngọc hỏi.

Nguyễn Ly cúi đầu, không nói lời nào.

Sự trầm mặc cùng dáng vẻ ủ rũ của nàng, Lạc Thanh Từ thấy rất rõ ràng.

Lúc này Lạc Thanh Từ ngồi ở cuối bàn, Nguyễn Ly ngồi bên trái nàng, tay phải đặt trên đùi, ngón tay siết lấy quần áo.

Lạc Thanh Từ không tiếng động duỗi tay qua, ở dưới bàn thần không biết quỷ không hay, áp lên tay Nguyễn ly, nhè nhẹ vỗ về.

Nguyễn Ly nhịn không được quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, người kia vẫn làm như như không có chuyện gì, một phen vuốt ve liền chậm rãi thu hồi tay.

Thế nhưng một cái vỗ về nhẹ nhàng này, trong đó an ủi cùng hiểu thấu, đủ để Nguyễn Ly không còn cảm thấy uất ức nữa.

“Không hẳn như vậy, đó chỉ là những thông tin bề mặt, có chuẩn xác hay không cần phải xem lại. Các ngươi có thể không đồng tình với những gì ta sắp nói, nhưng ta vẫn phải nói, Long tộc cùng Nhân tộc, chưa chắc bên nào nguyện ý muốn nhập ma hơn.”

“Hai tộc Long Nhân bản chất không có gì khác biệt, huống hồ Long tộc năm ấy đã nỗ lực rất nhiều để đẩy lùi ma tộc. Cho dù người Tiên môn có muốn phủ nhận, thì việc Long tộc cùng bọn họ liên thủ phong ấn Ma tộc, là sự thật hiển nhiên, 300 năm qua đi cũng không xóa bỏ được. Hơn nữa Long tộc rơi vào cảnh ngộ hôm nay cũng không phải ngày một ngày hai, nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua người tộc rồng nào nhập ma, mà Mắt Quỷ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đằng sau nhất định có nguyên nhân khác.”

Lạc Thanh Từ một phen lời nói làm mấy người Tô Ngọc hai mặt nhìn nhau, vừa khiếp sợ lại vừa khó hiểu.

“Trì tiền bối tựa hồ đối Long tộc rất có hảo cảm, còn thay bọn họ hướng Tiên môn bất bình?” Hoa Nhứ Vãn nghe ra được Lạc Thanh Từ ý tại ngôn ngoại, kinh ngạc hỏi.

Tô Ngọc cùng Bạch Tĩnh hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc nhìn Lạc Thanh Từ, Bạch Tĩnh hít một hơi thật sâu, tráng lá gan phản bác: “Sư tôn ta nói, năm đó Long tộc cùng Tiên môn ký kết minh ước, cùng nhau đẩy lùi ma tộc, nhưng vừa lâm trận Long tộc đã rút hết, dẫn đến Tiên môn hơn một nửa đệ tử ngã xuống, nhiều môn phái toàn diệt. Cũng nhờ các vị đại năng sau đó không ngừng cố gắng, mới có thể hình thành Lục Đại Tiên Môn như bây giờ. Trong 300 năm qua, các cao thủ Tiên môn đều thay phiên nhau trấn giữ tại Kết Giới ma tộc, nhiều người dành hết cả đời ở đó, trăm năm chưa từng trở về, nhưng Long tộc lại không bỏ ra một người nào. Tiền bối nói như vậy, giống như Long tộc đã hy sinh rất nhiều?”

Ánh mắt Lạc Thanh Từ quét qua Bạch Tĩnh, mi tâm hơi nhíu lại, trong bình tĩnh lộ ra một tia lạnh lẽo, cứ như vậy nhìn Bạch Tĩnh.

Đây là lần thứ nhất Nguyễn Ly nhìn thấy Trì Thanh lộ ra vẻ mặt này, sự lạnh lẽo kia đem ôn hòa triệt tiêu sạch sẽ, đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài cởi mở tùy tính của nàng.

Phảng phất rất giống sư tôn….. Đột nhiên nhớ đến vị kia ở Thiên Diễn Tông, Nguyễn Ly nhất thời trong lòng tự mắng chính mình, nhớ ai không nhớ lại đi nhớ Lạc Thanh Từ làm gì?

Trong lúc Nguyễn Ly bối rối, thì ba người Bạch Tĩnh bị Lạc Thanh Từ nhìn quét qua, đều như đứng đống lửa như ngồi đống than.

“Ta nói sai rồi sao?” Bạch Tĩnh có chút chột dạ, vội vàng nhìn hai người Tô Ngọc cầu cứu.

Lạc Thanh Từ lắc đầu: “Ngươi không chỉ nói sai, mà còn rất hồ đồ. Ngươi chỉ là nghe sư tôn ngươi nói, có đúng không?”

“Không chỉ sư tôn ta, mà khắp Tiên môn đều nói như vậy, lẽ nào lại không đúng? Trong Tông môn ký lục đều có viết lại.” Hoa Nhứ Vãn tiếp lời.

“Bởi vì khắp Tiên môn đều nói, liền là sự thật sao? Lịch sử được viết bởi người chiến thắng, hiện giờ Long tộc cùng Nhân tộc trở mặt, Long tộc gặp khốn cảnh, người Tiên môn muốn nói gì mà chẳng được.”

“Tiền bối, ngài có quan điểm riêng, chúng ta cũng không dám ý kiến, nhưng ngài nói như vậy, là đang ám chỉ sư tôn chúng ta ác ý bịa đặt, bóp méo sự thật sao?” Tô Ngọc vẫn không nói lời nào, nghe thế nhịn không được mở miệng.

Lạc Thanh Từ nghiêm nghị nhìn Tô Ngọc, lạnh nhạt nói: “Sư tôn ngươi cũng nói như vậy sao?”

Tô Ngọc sững sốt một lúc, nàng phát hiện sư tôn chưa bao giờ nhắc qua chuyện Long tộc ở trước mặt nàng, càng đừng nói những gút mắt quá khứ xa xăm kia.

“Sư tôn ta không có nói, nhưng các trưởng lão khác đều nói vậy. Huống hồ sư tôn ta ở trận chiến Đồ Long năm đó thành tích lẫy lừng, chiến công nhiều vô số kể, sự thật thắng hùng biện, việc này so với lời giải thích càng có sức thuyết phục, không phải sao?”

Lạc Thanh Từ trong lòng mắt trợn trắng, chỉ hận không thể một chưởng vỗ chết nghịch đồ này.

Trở về nàng nhất định sẽ để Trúc Tiên hảo hảo giáo huấn Tô Ngọc một trận!

“Hắt xì!” Tô Ngọc đột nhiên cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, nàng nhảy mũi một cái, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ.

– ———————————–

*Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn: Tô Ngọc, ngươi là sợ sư tôn chết không đủ nhanh sao?

Trình Tố: tỷ tự làm tự chịu, không nghe qua sao, tú ân ái liền sẽ chết nhanh

Tô Ngọc: Trình tỷ tỷ nói đúng

Sư tôn: ngươi dám trọng sắc khinh sư?

Nguyễn Ly: sư tôn đừng giận, ta đây cũng có thể trọng sư khinh thiên hạ, vì sư tôn ta sẵn sàng hủy đi thế giới này!

Trình Tố, Tô Ngọc, Bạch Tĩnh, Hoa Nhứ Vãn:…. Tại sao hai người lại lừa cẩu vào miệng cá mập?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK