“Nàng linh lực cũng không mạnh, ở tuổi này chỉ mới dẫn khí nhập thể, rất khó trở thành đệ tử nhập thất. Tông chủ, cho nàng đến Trích Tinh Phong đi, ta sẽ thu nàng làm đệ tử nội môn.” Vạn Triệt nghe vậy vội vã phụ họa.
“Ngươi đang nói nhảm cái gì, lần thí luyện này đánh giá dựa trên biểu hiện cuối cùng, không phải chỉ xét linh lực mạnh yếu. Nha đầu kia trí tuệ sáng sủa, thân thủ nhanh nhẹn, thể phách cứng cỏi, nói không chừng sẽ là cái sau vượt cái trước, Vạn Triệt ngươi không thể mở miệng liền cướp người.” Tần Nam Dương lập tức phản bác, ai cũng có lòng mến tài, dĩ nhiên không thể bỏ qua một hạt giống ưu tú như vậy.
Lạc Thanh Từ yên tĩnh nghe bọn họ cãi vã, trong lòng hơi có chút tự đắc, các ngươi tranh giành cái gì? Đây chính là đồ đệ cưng của ta.
Nhưng sau khi tự đắc qua đi, nàng nhìn Nguyễn Ly cùng Hoa Nhứ Vãn kề vai chiến đấu, lại có chút đau dạ dày. Trong nguyên tác, hai người này đều là nghiệt đồ.
Chỉ hy vọng Tô Ngọc không bị nuôi sai lệch, về sau có thể đối với sư tôn đây tốt một chút.
Dù sao cũng là những thiếu niên mới tiếp xúc tu hành, trận thí luyện này cũng không diễn ra quá mức. Theo phương pháp của Nguyễn Ly, nhóm người lần lượt hạ gục rất nhiều quạ ba chân, mắt thấy tình huống đã nghịch chuyển, Tiết Thành liếc nhìn hai vị phong chủ khác, ba người cùng nhau thôi thúc linh lực.
Chỉ thấy một luồng sóng linh lực lặng yên đẩy ra, khiến cho quạ ba chân vốn đang điên cuồng lao xuống lập tức đình chỉ công kích, sợ hãi vạn phần lùi về, nhao nhao chui vào khe nứt.
Nhìn thấy tình cảnh này, một đám người vốn sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập như được đại xá, lảo đảo ngồi phịch xuống đất, không ngừng thở hổn hển.
Chỉ có Nguyễn Ly vẫn vững vàng đứng ở tại chỗ. Mặc dù nàng không so được Hoa Nhứ Vãn, Từ Mộ Sơn linh lực dồi dào, nhưng nàng bằng vào thể lực vượt trội cùng thân thủ linh hoạt, giết được không ít quạ ba chân.
Giờ khắc này trên y phục màu xám của nàng loang lổ dấu vết, gương mặt trắng nõn bị một đạo vết máu hẹp dài phất qua, trường kiếm trong tay cũng nhuộm đầy huyết, nàng đứng đó, xung quanh chồng chất vô số thi thể quạ ba chân, tình cảnh này không diễn tả được chấn động cùng nguy hiểm.
Đây không phải lần đầu Thiên Diễn Tông bố trí cửa ải như vậy, nhưng Tiết Thành vẫn là lần đầu sau mấy trăm năm chứng kiến cảnh này, đệ tử còn chưa chính thức nhập môn đã giết đỏ cả mắt, người duy nhất từng làm được chỉ có thể là vị tổ tông băng sơn ở kế bên.
“Nhìn nàng ấy, ta chợt nhớ đến ngươi.” Không chỉ Tiết Thành, Cố Chi Triều cũng tràn đầy cảm khái, không nhịn được hướng Lạc Thanh Từ nói.
Lạc Thanh Từ ánh mắt hơi đổi, lạnh nhạt đáp: “Không giống, nàng ấy cả người đều là máu.”
Cố Chi Triều nhất thời có chút vô ngữ, năm đó Lạc Thanh Từ cũng không tốt hơn bao nhiêu, so Nguyễn Ly càng giống Huyết La Sát.
Lạc Thanh Từ nói xong cũng mặc kệ bọn hắn, nàng đăm chiêu theo dõi màn hình, con mắt lại giương lên.
Nguyễn Ly đã thu liễm một thân sát khí, nàng chống kiếm, chậm rãi đi tới trước thi thể quạ ba chân. Thừa dịp nội đan vẫn còn chưa tán, nàng lấy liên tiếp ba viên ra ngoài. Quạ đen chỉ là yêu thú tầm thường, nội đan khá nhỏ, ngăm đen như mực, không sáng bóng cho lắm.
Nàng chỉ lấy đúng ba viên, sau đó tìm gốc cây ngồi dựa vào nghỉ ngơi, cúi đầu dùng vạt áo lau chùi nội đan.
Ánh mắt Lạc Thanh Từ vẫn dõi theo nàng, sau khi Nguyễn Ly ngồi xuống cũng không quản khắp nơi đều là xác quạ, nàng chỉ chăm chú thưởng thức ba viên nội đan trong tay.
Trên mặt nàng lộ ra tia mệt mỏi, tinh thần có chút tan rã, lại phối hợp một thân huyết y, có một loại mỹ cảm thất thần.
Lạc Thanh Từ rất tinh tế bắt được một tia cảm xúc quen thuộc trên gương mặt ấy. Không quá nổi bật, chỉ một thoáng liền qua, giống hệt dáng dấp Tiểu Long Tử khi chơi hạt châu. Này bĩu môi rồi nhíu mày, sau đó không nhanh không chậm gảy nội đan, rõ ràng có chút yêu thích nhưng lại ghét bỏ chúng nó không đủ đẹp đẽ.
Dù nàng trưởng thành rồi, từ rồng sữa biến thành thiếu nữ, điểm ấy cũng không thay đổi.
Lạc Thanh Từ bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng như bị người chạm, mau mau dời đi tâm tư.
Mà Nguyễn Ly sở dĩ tinh thần tan rã, là bởi vì trong lòng nàng có một tia nghi hoặc. Vừa rồi Diệp Không dùng linh lực công kích nàng, nàng tuyệt đối không nhìn lầm, chiêu thức kia nhắm thẳng yết hầu nàng, thế không thể cản, làm cho nàng trong lòng phát lạnh.
Nhưng đột nhiên sau một khắc, đạo linh lực kia liền lệch rồi. Hơn nữa, khứu giác của nàng đặc biệt nhạy bén, mơ hồ ngửi được một cỗ hương thơm dìu dịu, giống như sương mai lạnh lẽo trong tuyết khiến người không thể nắm bắt, như là ảo mộng.
Hương thơm này suốt mười mấy năm qua vẫn luôn khắc sâu trong ký ức nàng, là độc hữu thuộc về Trì Thanh.
Thế nhưng…. nàng ngước mắt nhìn về phía không trung, nàng biết đó không phải ảo giác. Có người của Thiên Diễn Tông ra tay can thiệp rồi. Phải chăng….
Lạc Thanh Từ khẽ cau mày, vừa rồi Nguyễn Ly ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt tuyệt nhiên không giống với ngày xưa, cảm xúc bên trong hoàn toàn không thể nắm bắt. Nàng chăm chú nhìn kỹ, chỉ một thoáng, đôi mắt kia lại như cũ trong suốt sạch sẽ độc thuộc về thiếu nữ non nớt hồn nhiên.
Mấy người Diệp Không cùng Hoa Nhứ Vãn sôi nổi nhìn Nguyễn Ly, phát hiện nàng chỉ lấy vẻn vẹn ba viên nội đan, liền ở kia nhắm mắt dưỡng thần, làm cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Nhóm người nhanh chóng lấy lại tinh thần, lũ lượt ngồi dậy đi lấy nội đan.
Ở vòng thi này, bởi vì Nguyễn Ly không tranh không cướp, cho nên xếp hạng cũng không cao. Thế nhưng trong mắt các vị trưởng lão phong chủ, nàng dĩ nhiên bộc lộ tài năng.
“Khi nào thì vòng thí luyện thứ ba bắt đầu?” Giang Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm vào đám đông biểu hiện mệt mỏi trong màn hình, mở miệng hỏi Tiết Thành.
Tiết Thành thoáng trầm ngâm, vuốt vuốt râu mép, “Ngày mai đi, hôm nay tới đây thôi, để cho bọn họ nghỉ ngơi một hồi. Nhưng là cứ ở đó, ngày mai trực tiếp lên đỉnh núi, đến lúc đó nhìn xem ai mới là hạt giống tốt.” Hắn hy vọng Nguyễn Ly biểu hiện tốt chút, linh lực yếu cũng không sao, hắn chính là nhìn trúng tiểu cô nương này.
Trước khi nhập đạo đã chọn cách luyện thể, nha đầu này kiếm tẩu thiên phong không theo lẽ thường làm hắn rất thích thú.
Ngày hôm sau, Lạc Thanh Từ hiếm thấy đến Cửu Khôn Đường đúng giờ.
Giang Nguyệt Bạch cùng Tần Nam Dương đều một mặt kinh ngạc, Tần Nam Dương trong lòng không thoải mái, mở miệng đâm chọt Lạc Thanh Từ mấy câu, Lạc Thanh Từ chỉ làm như không nghe thấy, ngồi vững như tháp chuông, khiến đối phương tức giận đến thổi râu trừng mắt.
“Tử Đàn Quân, Nam Dương Quân, các ngài đoán thử xem, người giỏi nhất trong số họ sẽ đi được bao nhiêu bậc thiên giai?” Tiết Thành thấy bầu không khí không đúng, vội vã nói sang chuyện khác.
Lời này vừa ra, vài người không nhịn được nổi lên hứng thú, liền ngay cả Cố Chi Triều vốn trầm ổn nghiêm túc cũng mở miệng nói: “Thiên Diễn Tông thành lập gần trăm năm, Thiên Giai này là do đệ nhất tông chủ lúc phi thăng để lại, tám trăm năm qua nghênh đón vô số đệ tử, một khi trận pháp mở ra, sẽ không ai có thể chân chính đi hết Tam Thiên Trường Giai. Theo ghi chép, người đi xa nhất cũng chỉ được 947 bậc, còn kém 53 bậc.”
Ngọn núi kia có tổng cộng ba ngàn bậc thang, nhưng chỉ có một ngàn bậc được thiết trí trận pháp.
Nghe vậy trên mặt Tần Nam Dương lộ ra vẻ tự hào, “Người đi xa nhất, chính là sư tôn Thiên Cơ Tử.”
“Lão tông chủ năm đó chính là kỳ tài trăm năm hiếm thấy. Ta nhớ rõ tông chủ Cố Chi Triều cũng đi được 920 bước, mà Hoài Trúc Quân liền theo sát phía sau, miễn cưỡng chỉ kém nửa bước mà thôi. Liền ngay cả Nam Dương Quân cũng Tử Đàn Quân cũng vượt hơn 900 bậc, phóng tầm mắt đều đứng hàng thượng vị tại Thiên Diễn Tông.” Tiết Thành không khỏi cảm khái.
Tam Thiên Trường Giai dùng thử thách trái tim cùng ý chí của người tu đạo, người đi lên nhất định phải giữ tâm vô tạp niệm, đồng thời phải lĩnh ngộ được cấm chế cùng pháp tắc còn sót lại trên mỗi bậc thang.
Càng về sau càng nửa bước khó đi, mà muốn vượt qua, cũng không phải đơn giản dựa vào linh lực cùng cảnh giới, mà hoàn toàn dựa vào thiên phú cá nhân. Vì lẽ đó, đây chính là một kim thạch sắt thép dùng để thí luyện.
Nhắc tới việc này, mọi người tại đây đều nhìn về Cố Chi Triều cùng Lạc Thanh Từ.
“Đại sư huynh có thể đi 920 bước không có gì lạ, phóng tầm mắt khắp Tu Chân Giới, không ai có thể so cùng sư huynh. Đáng tiếc, Hoài Trúc ngươi cũng từng là kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng….” Tần Nam Dương nghe vậy lắc đầu, bày ra dáng vẻ tiếc hận.
Chỉ có Cố Chi Triều mặt không biến sắc nhìn Lạc Thanh Từ, lúc đó thật ra hắn chỉ đi được 919 bước rưỡi, nửa bước cuối cùng hắn đem hết toàn lực, liều mạng thổ huyết leo lên, bò đến một nửa triệt để ngất đi, may nhờ có sư tôn cứu mang về.
Hắn vẫn còn nhớ, Lạc Thanh Từ ở phía sau tuy rằng mệt mỏi không thể tả, nhưng nàng đứng rất vững vàng, nếu không phải nàng từ bỏ việc đi tiếp, nàng sẽ còn tiến rất xa.
Lạc Thanh Từ đương nhiên không biết Cố Chi Triều đang nghĩ gì, cũng không để mắt tới Tần Nam Dương. Những chuyện kia cũng không liên quan gì đến nàng, từng là bạch nguyệt quang thì đã sao? Nàng đây không cần. Trước mắt nàng chỉ cần Tiểu Long Tử mà thôi.
Thế giới này quá hỗn loạn rối ren, nếu có thể mang theo Tiểu Long Tử về nơi kia của nàng thì tốt biết mấy.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt Lạc Thanh Từ trôi nổi, trên gương mặt như khắc tạc từ băng giờ đây càng lộ vẻ lạnh lùng.
Trận thí luyện thứ ba, đã bắt đầu rồi.
Một nhóm người tranh nhau chen lấn trèo lên đỉnh núi, chỉ sợ bị tụt lại phía sau.
Ba ngàn bậc thang dài, không thể nhìn thấy phần cuối, chót vót trong mây, như một thanh trường kiếm đâm xuyên bầu trời, khí thế bàng bạc.
Xa xa nhìn tới, phía trên từng thiếu niên hăng hái trèo lên giống như những con kiến trên sợi dây dài, treo mình trên những bậc thang kéo về phía mây.
Các đại lão ánh mắt sáng quắc nhìn những đệ tử trẻ tuổi kia, theo thời gian chuyển dời, đám người đông đúc dần trở nên thưa thớt, giống như đã lọt qua một cái sàng, rõ ràng phân biệt trước sau.
Qua 100 bước, đã có người nửa tấc khó đi, vốn mấy trăm người đột nhiên giảm thiểu.
“300 chính là ranh giới, phàm là vượt qua 300 bậc liền đủ tư cách làm đệ tử áo xám.” Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, nhìn người càng ngày càng ít, không nhanh không chậm nói.
Nàng vẫn rất hài lòng, nhóm thiếu niên đứng đầu bảng xếp hạng vẫn luôn đi ở phía trước, lần này có hy vọng tuyển được đệ tử nhập thất rồi.
Vòng thí luyện này vừa khô khan vừa nóng nảy, từ đầu tới cuối không có biến hóa gì lớn, mọi người đều đang ngóng trông xem ai có thể vượt qua trình độ mà cường giả đời này đã từng đạt được.
Qua 500 lại là một ngưỡng cửa, đi tới có thể thành đệ tử áo xanh, vượt 600 chính là đệ tử áo trắng.
Trong nhóm người trước mắt, người sau tiếp người trước dừng lại, chỉ còn không tới trăm người đang miễn cưỡng bước đi.
Nhóm dẫn đầu không ngoài dự liệu, có Từ Mộ Sơn, Hoa Nhứ Vãn, Diệp Không, còn có một thiếu niên tóc trắng kỳ quái, theo sau là một nữ đệ tử tên gọi Bạch Tĩnh, cùng với Nguyễn Ly đi tách biệt hoàn toàn.
Ngoại trừ Nguyễn Ly, năm người phía trước tranh giành rất sôi nổi, không ai chịu nhượng bộ, tuy rằng có khoảng cách nhưng cũng không vượt quá mười bậc thang, duy nhất Nguyễn Ly một mình cách Bạch Tĩnh 70 bước.
“Nguyễn Ly tựa hồ không đuổi kịp, sợ rằng đi không quá 700 bậc.” Tần Nam Dương có chút đáng tiếc lắc đầu.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn Từ Mộ Sơn đang đi ở trước nhất, phảng phất thấy được bảo bối, “Sư huynh, Từ Mộ Sơn công pháp đều hệ Thổ, ta nghĩ hắn là Thổ linh căn, vậy tốt nhất nên bái ta làm thầy, vừa vặn công pháp của ta có thể truyền cho hắn.”
“Nam Dương, ngươi thật không phúc hậu, gọi tông chủ một tiếng sư huynh thì có thể cướp người sao? Ngươi đã có hai đệ tử nhập thất, còn chưa vừa lòng?” Giang Nguyệt Bạch bất mãn liếc hắn.
“Tử Đàn, ngươi theo luyện đan, hệ hỏa hệ mộc thích hợp ngươi nhất, Từ Mộ Sơn kia không ổn đâu. Nhìn xem, Diệp Không cũng khá đấy, còn có Bạch Tĩnh cũng tạm được.”
Giang Nguyệt Bạch nhịn không được cười lên, chỉ chỉ Lạc Thanh Từ, “Ngươi không nể mặt Hoài Trúc sao?”
Tần Nam Dương sửa sang vạt áo, liếc nhìn Lạc Thanh Từ: “Hoài Trúc không thích giao du, thân là Trưởng lão chấp pháp cũng không nhiều để ý đại sự trong môn, là một người thích nhàn rỗi. Hơn nữa, tuy nàng có thiên phú tu hành, nhưng dạy đồ đệ thì khác. Nhìn Tô Ngọc thì biết, các ngươi đừng đem con người ta đẩy vào hầm băng nữa. Mà đám đệ tử kia cũng không thể lọt vào mắt Hoài Trúc được, ta hà tất hỏi ý nàng?”
Lạc Thanh Từ nghe Tần Nam Dương âm dương quái khí, trong lòng một trận buồn cười. Đám người ở Thiên Diễn Tông này đều rất thú vị, Giang Nguyệt Bạch mạnh miệng mềm lòng, Tần Nam Dương miệng độc nhưng thẳng thắn, cũng không phải loại tiểu nhân rắp tâm hại người.
Nàng rất muốn gia nhập cùng bọn họ, đồng thời từng cái từng cái nói cho bọn họ biết: Các ngươi đều sai rồi, mặt các ngươi đều sẽ bị đánh sưng! Kỷ lục đi bậc thang của Cố Chi Triều, chẳng mấy chốc sẽ bị phá!
Thế nhưng phần tâm tình này, nàng chỉ có thể một mình lặng yên tiêu hóa, cuối cùng buông ra bốn chữ lạnh lẽo: “Ta muốn một người.”
Vốn là thấy Lạc Thanh Từ mặt không đổi sắc nhìn hình ảnh, bọn họ đều cho rằng nàng sẽ lại làm tượng phật sống, nhưng không ngờ nàng lại mở miệng nói muốn người.
Tất cả người ở đây đều sững sờ, dồn dập quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ.
“Ai xui xẻo như vậy?” Câu này nói cực nhỏ, như tiếng lầm bầm theo bản năng, người nói ra cũng không ngờ mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
Nhưng các đại lão đều cảnh giới Nguyên Anh trở lên, một câu như vậy hoàn toàn chạy không thoát lỗ tai bọn họ.
Lạc Thanh Từ biết rõ, trong hàng ngũ đệ tử xem náo nhiệt xung quanh, có một quần chúng ăn dưa đã nhất thời lộ ra 'lời nói ngoài ý muốn'.
“Ha ha, đúng, ai xui xẻo như vậy.” Tần Nam Dương không chê chuyện lớn, cười đến đắc ý dạt dào.
Lạc Thanh Từ sóng gợn bất kinh nói: “Từ Mộ Sơn, có thể hay không?”
Trong lòng nàng lại đang vạn mã bôn đằng, ngươi mới xui xẻo, cả nhà ngươi đều xui xẻo, đây là người nói hay sao?
Nàng nhìn Cố Chi Triều, những năm qua nàng đều không chủ động nhận đồ đệ, hơn nữa nàng chỉ có một đồ đệ. Lần đầu tiên nàng mở miệng đòi người, Cố Chi Triều sao dám cự tuyệt.
Tần Nam Dương tức giận đến mặt đều tái xanh.
“Ngươi tu Tuyệt Tình Kiếm Quyết, lại là Băng linh căn, nhận đệ tử hệ Thổ làm gì? Ngươi đây là muốn phá hủy hắn sao?”
Lạc Thanh Từ đương nhiên cố ý chọc giận Tần Nam Dương, Từ Mộ Sơn đời nào có thể lọt mắt nàng? Dựa theo nội dung vở kịch, bất luận nàng có muốn hay không, Nguyễn Ly nhất định sẽ bái nàng làm sư tôn.
Nghĩ đến đây, tâm tình nàng liền biến vui sướng, lập tức bỏ qua Tần Nam Dương, chỉ là chăm chú nhìn theo Nguyễn Ly trong màn ảnh.
– —————————–