Mục lục
Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đến Nguyễn Ly có chút không yên tâm mà đem người giấy phủng ở lòng bàn tay, người giấy mới lấy lại tinh thần, nàng chỉ vào thanh kiếm và khẽ gật đầu.

Nguyễn Ly trong mắt có ý cười, “Nàng cũng cảm thấy nó là thứ tốt sao?”

Lạc Thanh Từ nhẹ ho một tiếng, “Ta kể cho nàng nghe một chuyện xưa, năm ấy ở trên phố có người đàn ông nọ rao bán một con mèo sắt sơn mài đen, lại có người bỏ ra 20 lượng để mua đôi mắt mèo, kết quả phát hiện mắt mèo kia là đá quý….”

Lạc Thanh Từ đem câu chuyện nhỏ của Thẩm Vạn Tam kể cùng Nguyễn Ly, sau đó lại để lộ ra mánh khóe: “Nàng biết vì sao Thẩm Vạn Tam nhìn thấy người ta mua đôi mắt mèo, hắn liền đi mua con mèo sắt hỏng kia không?”

Nguyễn Ly nhíu mày suy tư, đột nhiên lại hỏi một câu, “Mèo sắt hỏng là mèo gì?”

Lạc Thanh Từ có chút nghẹn, “Chẳng lẽ không thể có mèo sắt hỏng hay sao?” Nàng trong lúc lơ đễnh đã quên mất, thế giới này cũng không có mèo sắt, nhưng đây cũng không phải trọng điểm có được hay không?

Nguyễn Ly xì cười ra tiếng, “Trêu nàng thôi.” Nàng biết Trì Thanh luôn thích nói những điều kỳ lạ, khi nàng ấy nhắc đến con mèo sắt hỏng, nàng chỉ là cảm thấy thú vị, cho nên mới mở miệng trêu đùa.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Từ bị Nguyễn Ly chọc ghẹo, trong lúc nhất thời nàng có chút mặt già đỏ lên. Người giấy cũng ngây dại, ngơ ngác nhìn Nguyễn Ly.

Thấy nàng sững sờ nhìn mình, Nguyễn Ly vội vàng dừng lại, chạy nhanh nói: “Ta hiểu ý nàng, nếu mắt mèo là đá quý, vậy đá quý làm sao sẽ khảm trên vật tầm thường, mèo sắt hỏng kia tất nhiên cũng giá trị liên thành. Giống như thanh kiếm này, trong một căn phòng tràn đầy bảo vật, làm sao sẽ có một thanh kiếm hỏng, ta nói có đúng không?”

Đương nhiên đúng rồi, Rồng Con của nàng từ nhỏ thông tuệ, lớn lên cũng không kém. Nhưng tiểu gia hỏa này ngày càng có tiền đồ, vừa rồi nhìn như nghiêm trang trả lời câu hỏi của nàng, lại cố tình học nàng nói ra ba chữ mèo sắt hỏng, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng.

Đại khái là đang trong hình thể người giấy, Lạc Thanh Từ cũng không cần mặt mũi nữa, nàng ngạo kiều mà quay đầu đi, không thèm nhìn Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó vẻ mặt lấy lòng, “Nàng giận ta sao?”

Lạc Thanh Từ vẫn không thèm để ý, Nguyễn Ly duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo nàng, “Ta sai rồi, không nên trêu nàng, không nên bắt chước cách nói của nàng.”

Người giấy giống như chơi xấu, trực tiếp nằm trên vai Nguyễn Ly, ồm ồm nói: “Chạy nhanh đi ra ngoài.”

Nguyễn Ly nén cười, theo sau nàng biểu tình nghiêm túc, duỗi tay đem linh lực rót vào trong kiếm. Tức khắc thân kiếm chấn động, dây cỏ đều bung ra rơi rụng xuống.

Nếu không phải sớm biết đây là Thần Khí, nàng thật cho rằng nó chỉ là thanh kiếm hỏng.

Nguyễn Ly suy nghĩ một lát, nàng đã luyện đến tầng thứ ba Cửu Long Quyết, cũng nên thử nghiệm một chút. Nàng nhắm mắt lại, quanh thân linh lực bao phủ, một luồng kim quang từ lòng bàn tay nàng truyền vào thân kiếm.

Trong giây lát, toàn bộ thanh kiếm kịch liệt rung lên, kim quang giống như tàng trong thân kiếm không cách nào phát tác, tạo thành những vết rạn kim sắc lộng lẫy, nổ tung xung quanh thân kiếm.

Người giấy tựa hồ bị kim quang làm bỏng rát, nâng tay lên bụm mặt. Nguyễn Ly mở mắt ra, trong mắt nổi lên một tia sáng vàng rực, nàng liếc nhìn trạng thái của người giấy, vội vàng đem người giấy che chắn thật kỹ.

Theo sau tay nàng vừa lật, tầng rỉ sét trên thân kiếm sôi nổi rơi xuống, lộ ra bên trong thân kiếm sáng bóng. Trên kiếm cách có hai con rồng vàng đan xen xoay tròn, chính diện nạm một viên ngọc lưu ly màu đỏ đậm, mặt trái là một viên ngọc bích xanh thẫm, toàn thân kiếm tản ra khí tức cổ xưa.

Khác với ngân quang trên những thanh kiếm bình thường, kiếm này có những ám văn hình thoi trải dài trên thân, dày ở giữa và mỏng ở hai bên sườn, cầm lên cực kỳ chắc tay.

Người giấy ló đầu ra khỏi vạt áo, mở to mắt nhìn thanh Thần Kiếm. Chỉ lấy Nguyễn Ly dựng thẳng kiếm lên, ở mặt trên rõ ràng khắc hai chữ, Thanh Uyên.

“Thanh Uyên.” Khi Nguyễn Ly niệm ra hai chữ này, ngón tay nàng đau xót, một đạo kiếm phong cực nhỏ quét qua, làm đầu ngón tay nàng chảy máu. Một giọt huyết tự động bay ra dừng trên thân kiếm, tức khắc thấm đi vào, kiếm lại một lần vù vù kêu lên.

Còn không đợi Nguyễn Ly phản ứng, một nữ nhân tóc bạc xuất hiện trước mắt nàng, nàng kia để chân trần, hai chân chưa từng rơi xuống đất, hướng Nguyễn Ly khom người thi lễ, “Kiếm linh Thanh Uyên, bái kiến chủ nhân.”

Nguyễn Ly theo bản năng nhìn người giấy, người giấy một cái nhảy vọt tới trên trán nàng, duỗi tay đẩy đẩy mặt nàng, để nàng nhìn kiếm linh.

Nguyễn Ly lúc này mới chính sắc mặt, ra hiệu Thanh Uyên đứng lên, “Không cần đa lễ, ta là Nguyễn Ly, sau này liền nhiều hơn chỉ giáo.”

Thật ra Nguyễn Ly cảm thấy khá bất ngờ, Lạc Thanh Từ đồng dạng cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì trong nguyên tác, Thanh Uyên ngay từ đầu cũng không nhận Nguyễn Ly là chủ. Kiếm linh này vẫn luôn chưa từng hiện thân, tình huống hiện giờ rõ ràng đã khác.

Đầu tiên là Nguyễn Ly được đến Cửu Long Quyết hoàn chỉnh, từ đó dẫn tới Thanh Uyên vừa gặp liền nhận chủ, sự tình lại một lần thoát ly nguyên tác.

Nguyễn Ly cùng Thanh Uyên đơn giản nói vài câu, Thanh Uyên liền quay về trong kiếm. Nâng niu thanh kiếm trong tay, Nguyễn Ly đầy mắt đều là vui sướng, nàng nhìn nhìn người giấy: “Ta có thể mang vật này đi không?”

Lạc Thanh Từ nhìn dáng vẻ cẩn thận lại chờ mong của nàng, có chút buồn cười, “Đây đều là Kim Long tiền bối để lại cho nàng, nàng lấy là được rồi, còn phải hỏi ý ta sao?”

Sắp xếp lại đồ vật trong phòng xong, Nguyễn Ly đi tới trước cửa đá, chỉ cần phá vỡ cánh cửa nàng, nàng liền có thể nhìn đến Trì Thanh.

“Trì Thanh, ta sắp đi ra ngoài, nàng tránh xa một chút.”

Lạc Thanh Từ mở mắt ra, nàng cũng muốn hỗ trợ, nhưng thời điểm này nên để Nguyễn Ly tự mình làm điều đó.

Nàng lui về phía sau vài bước, nhìn cánh cửa đá đóng chặt, có chút chờ mong.

Nguyễn Ly nắm kiếm, liếc nhìn người giấy trên vai, duỗi tay đến: “Nàng lại đây.”

Người giấy gật gù, ngoan ngoãn đứng trong lòng bàn tay nàng.

Sau khi đem người giấy nhét vào trong ngực chính mình, lại thấy nàng kia ló đầu ra ngoài, Nguyễn Ly nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lộn xộn, coi chừng đá vụn rơi trúng đầu nàng.” Liền mau mau đem người giấy nhét trở vào.

Được rồi, cho dù không bị đá vụn rơi trúng, thì ở trong ngực Nguyễn Ly lực sát thương còn hơn thế nữa. Lạc Thanh Từ đầu choáng váng, A Ly, này thật sự là không tốt lắm đâu.

Nàng còn đang hồ đồ loạn tưởng, bên tai đã truyền đến vài tiếng ầm ầm, mặt đất cũng rung chuyển, cửa đá bị ba đạo kiếm khí đánh xuyên qua, tức khắc nổ tung, bắn khởi đầy trời tro bụi.

Lạc Thanh Từ che giấu cái mũi, nhíu mày vung tay áo để ngăn chặn bụi bay tán loạn, giữa đầy trời bụi bặm còn chưa lắng xuống, một bóng người vội vã xuyên qua sương mù, bước nhanh tới trước mặt Lạc Thanh Từ.

Nguyễn Ly cứ như vậy gần gũi nhìn chằm chằm người nàng tưởng niệm đã lâu, mà người giấy trong ngực nàng cũng dùng sức nhô đầu ra bên ngoài.

Lạc Thanh Từ thật sự chịu đựng không nổi, nhanh chóng triệu hồi người giấy, rất nhanh mạt thần thức kia đã về tới trong người nàng.

Nàng đồng dạng nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, rồng con của nàng có chút gầy, nhưng tinh thần rất tốt.

“A Ly, hồi lâu không thấy.” Nàng hướng về Nguyễn Ly mỉm cười, ôn nhu nói.

Tuy rằng luôn nghe thấy thanh âm Lạc Thanh Từ ở bên tai, người giấy cũng luôn bồi nàng, nhưng Nguyễn Ly vẫn cảm thấy chính mình nhớ Trì Thanh đến phát điên, tưởng niệm không vì thế mà giảm bớt, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.

Giờ khắc này gặp được bản nhân ở trước mắt, Nguyễn Ly không thể nào kiềm được nữa, nàng nhào đi tới giơ tay ôm lấy Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ bị nàng ôm đầy cõi lòng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phóng mềm thân thể, đồng dạng ôm chặt Nguyễn Ly, thấp giọng nói: “Nàng biết không, nàng rất lợi hại, nàng làm rất tốt, không uổng phí ta chờ đợi nàng.”

Nguyễn Ly đôi mắt đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, “Ta một người làm không được, nếu không có nàng bên cạnh, ta khẳng định trôi qua thực khổ sở.” Hết thảy sự tình đều diễn ra giống như đời trước, nhưng bởi vì Trì Thanh xuất hiện, mọi thứ đều đã khác đi. Vận mệnh của nàng, bởi vì Trì Thanh mà đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lạc Thanh Từ tâm tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Ta chỉ là phụ trợ, nàng mới là quan trọng nhất.”

Nói xong nàng nhìn bên ngoài, “Chúng ta nên rời khỏi huyệt động, ở chỗ này lâu như vậy, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sư tỷ của nàng nhất định lo lắng muốn chết.”

Nguyễn Ly bình phục tâm tình, nàng cũng có chút sốt ruột, ngoài Trì Thanh thì Tô Ngọc là người đối tốt với nàng nhất, lúc nàng xảy ra chuyện Tô Ngọc đã liều mạng cứu nàng, không biết hiện tại thế nào rồi.

“Khi đó Địa Long phát cuồng, cũng không biết sư tỷ bọn họ có bình yên chạy thoát không.” Vừa rớt xuống vực các nàng gặp phải quá nhiều chuyện, hơn nữa tu hành vô năm tháng, đến bây giờ Nguyễn Ly mới nhớ tới việc này, không khỏi có chút ảo não.

“Nàng đừng vội, lúc ấy ta đã đưa mấy người Tô Ngọc tránh đi Địa Long, hơn nữa Địa Long cuồng bạo rất hiếm thấy, nó sẽ không cố chấp đi tổn thương tu sĩ, chúng ta chỉ là xúi quẩy mà thôi. Mà đệ tử Thiên Diễn Tông cũng không phải đèn cạn dầu, nếu bọn họ liên hợp chống đỡ, chút phong ba kia vẫn có thể chịu đựng được.” Lạc Thanh Từ đương nhiên biết Tô Ngọc bình an, chỉ là Nguyễn Ly đang rất lo lắng, vì vậy an ủi nói.

“Vậy chúng ta đi ra ngoài trước.” Nguyễn Ly bay một vòng quanh động phủ, nhưng không tìm thấy lối ra. Nơi này ở vào đáy vực, các nàng rơi xuống khe nứt, chính mình hóa hình rồng xuyên qua long viêm mới tới được, khẳng định cực kỳ xa mặt đất.

Nàng đáp xuống bên cạnh Lạc Thanh Từ, trầm mặc nói: “Đường lên đã bị phong kín, cùng mặt đất khoảng cách sâu không lường được, lấy tu vi của ta hiện giờ không thể phá khai.”

Lạc Thanh Từ đã là Phân Thần đỉnh phong, một tầng đất này nàng đi ra ngoài cũng không khó, thế nhưng….

Nguyễn Ly nhìn nàng một cái, “Trì Thanh nàng hẳn là có thể đi lên, nhưng truyền thừa nằm ở nơi này, không đạo lý không có đường ra, hẳn là ta đã bỏ sót cái gì.”

Nàng tự nhiên biết vẫn còn một thứ, đó là kỳ ngộ cuối cùng Kim Long để lại cho nàng, chính là sức mạnh Long Thần ngàn năm, đủ để nàng đột phá Kim Đan cảnh.

Lạc Thanh Từ không khỏi nhớ tới nghi vấn trước đó của mình, nàng khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ là yên lặng đi theo Nguyễn Ly đến trước di hài Kim Long.

Đầu rồng khổng lồ tuy chỉ còn lại khung xương, một bên còn bị đánh vỡ, nhưng cũng không che giấu được khí phách lúc sinh thời của hắn.

Nguyễn Ly đi tới trước mặt hắn, đoan chính quỳ xuống, “Tiền bối, Nguyễn Ly đã thành công bắt được đồ vật ngài để lại cho ta, ta phải đi rồi. Một khi ra ngoài, Thập Phương Bí Cảnh khép lại, chỉ sợ không còn cơ hội bái tế ngài. Cảm tạ ngài đã không tiếc chỉ giáo, khẳng khái dạy dỗ, Nguyễn Ly đời này nhớ mãi không quên.”

Nàng cung kính dập đầu mấy lần, lập tức bên trong Long cốt hiện lên một đoàn kim quang, một đường nhanh chóng chảy xuôi từ long cốt đến đầu rồng, dung nhập vào Nguyễn Ly thể nội.

Lần này vừa gấp lại mau, Nguyễn Ly tức khắc gánh chịu một đòn cực kỳ nghiêm trọng, thân thể bị đâm đến quay cuồng một vòng, chờ nàng ổn định lại, kịch liệt đau ý làm nàng thật mạnh quỳ gối xuống.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, cũng không cho Lạc Thanh Từ đứng phía sau có thời gian phản ứng, nàng hoảng sợ, vội vàng nhào đi qua đỡ Nguyễn Ly, vừa đụng tới nàng ấy, Lạc Thanh Từ liền cảm thấy đầu ngón tay bỏng rát, “A Ly?”

Nguyễn Ly sắc mặt đỏ bừng, ngay sau đó nàng ngã xuống đất, cả người cong lại, “Trì Thanh, đừng…… Đừng chạm vào ta.” Nàng phảng phất hóa thành một đoàn lửa, long viêm theo kinh mạch toàn thân tàn sát bừa bãi, làm nàng đau đến cả người căng nứt, vô pháp duy trì hình người, lại hóa thành tiểu long.

Lạc Thanh Từ hoảng loạn phát hiện, nguyên bản Rồng Con dài ba thước đã biến trường, nhìn qua dài hơn năm thước.

“A Ly, nàng sao rồi? Rất nóng có phải không?” Lạc Thanh Từ lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt hướng trên người Nguyễn Ly vừa nhìn, liền phát hiện nơi bụng nàng ấy thế nhưng lộ ra một luồng kim quang, có thứ gì như hạt châu đang phát sáng.

Nàng lại nhớ tới ánh sáng vàng kia dung nhập vào cơ thể Nguyễn Ly, “Thế nhưng là Long Châu! Kim Long đem toàn bộ sức mạnh cất chứa trong ngọc rồng, liền để lại cho A Ly!”

Lạc Thanh Từ tức khắc sắc mặt trắng bệch, Kim Long thật quá hồ đồ. A Ly mới Trúc Cơ hậu kỳ, kinh mạch lại héo rút, tình trạng này tiến vào Kim Đan cảnh đã làm nàng trong lòng run sợ, hiện giờ lại hấp thu linh lực khổng lồ từ Long Châu, không phải là sẽ mất mạng ngay sao?

“Hệ thống, làm sao bây giờ, A Ly có thể vượt qua không?” Lạc Thanh Từ gấp đến độ cái trán đầy mồ hôi, mà Nguyễn Ly đã thần chí không rõ, cả thân rồng cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất.

“Còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ kinh mạch đứt từng khúc.” Hệ thống cực kỳ nóng nảy, mọi việc đều diễn biến vượt qua dự đoán của nàng rồi.

Lạc Thanh Từ sắc mặt biến đổi, nàng mặt mày trầm xuống, lập tức vận chuyển linh lực không hề giữ lại toàn bộ đưa vào trong cơ thể Nguyễn Ly, linh lực lạnh lẽo của nàng vừa gặp được long tức nóng rực, trong nháy mắt làm dịu đi sự xao động bên trong.

Nàng không màng tất cả, mạnh mẽ kìm chế nguồn linh lực cực lớn của Kim Long, sau đó dẫn đường cho linh lực căn nguyên đang hỗn loạn bất kham trong người Nguyễn Ly chải vuốt chữa trị kinh mạch.

“A Ly, đừng loạn, nàng đi theo ta.” Nàng vừa nói, linh lực bàng bạc liền phóng thích ra, Nguyễn Ly phun một ngụm máu, sau đó không còn động đậy nữa.

Lạc Thanh Từ lần nữa dùng hết tinh thần lực truyền đi qua, sắc mặt tức khắc tái nhợt. Kim Long thật sự điên rồi, nàng đều áp không được, nếu nàng buông tay, A Ly lập tức sẽ mất mạng.

“Hệ thống, tạm thời che chắn đau đớn phản phệ, cho đến cực hạn mà ngươi có thể làm.” Hiện tại nàng nhất định phải đi sâu vào thân thể Nguyễn Ly, sớm hay muộn sẽ dẫn phát cấm chế, một khi nàng chịu không nổi, chỉ sợ A Ly tính mạng khó giữ được, đây thật sự là một lần đánh cuộc xa hoa, không thành công liền phải ngã xuống.

“Ta có thể che chắn tổn thương cho ngươi, nhưng giữ càng lâu, ngươi càng bị phản phệ tàn nhẫn.” Hệ thống có chút lo lắng.

“Nếu ta không thể kiên trì, nàng sẽ chết! Cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi không rõ sao!” Đây là Lạc Thanh Từ lần đầu cảm thấy hơi thở tử vong cách Nguyễn Ly gần như vậy, kinh mạch trên người nàng ấy đã đứt đoạn một nửa, nếu lại tiếp tục, cho dù là đại la kim tiên cũng cứu không được Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly con ngươi suy yếu nửa mở, tiêu cự đều tan, nghiêng đầu nằm, thân thể hơi hơi phập phồng. Người vừa ôm ấp chính mình, tràn đầy tinh lực, đảo mắt liền hơi thở thoi thóp, làm Lạc Thanh Từ khó có thể chịu đựng.

Nàng không nên tin tưởng nguyên tác, nên sớm vứt nó đi, nàng nên biết Nguyễn Ly trạng huống này tiến cấp cực kỳ nguy hiểm, lại còn để cho nàng ấy đi nếm thử.

Nàng hối hận vạn phần, “Là ta sai lầm, A Ly đã mất đi quang hoàn nữ chính, nàng sẽ biến thành thế nào, ta sao có thể không biết.”

“Nếu A Ly thật mất đi quang hoàn nữ chính, không còn là nữ chính nữa, có lẽ nhiệm vụ của ngươi liền kết thúc, coi như cũng không tệ.” Hệ thống đã gấp đến độ choáng váng đầu, lời nói ra hoàn toàn hồ đồ.

Lạc Thanh Từ hai tròng mắt sung huyết, “Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa! Cẩu hệ thống ngươi là đang nói tiếng người sao? Ban đầu là ngươi kéo ta vào thế giới này, bắt ta làm nhiệm vụ, đem ta cùng nàng cột vào nhau, bây giờ ngươi lại nói cái quỷ gì vậy? Ta mặc kệ nàng có phải nữ chính hay không, vứt cái quang hoàn nữ chính cùng nhiệm vụ chết tiệt của ngươi đi. Nàng là A Ly, là rồng sữa mà ta vất vả lắm mới nuôi lớn, ngươi một câu nàng không phải nữ chính, liền mặc kệ nàng chết sao?”

Nàng còn đang mắng hệ thống, lại cảm thấy yết hầu phát đổ, ho khan một tiếng phun ra một ngụm máu, linh lực vận chuyển quá độ, cấm chế hẳn là tàn nhẫn bộc phát rồi.

“A Ly, ta vì nàng mà phun nhiều máu như vậy, nàng phải cố lên. Nếu nàng bỏ cuộc, ta sẽ theo nàng xuống hoàng tuyền, xem nàng còn mặt mũi nhìn ta nữa không?” Lạc Thanh Từ cắn răng, thấp giọng nỉ non.

Nàng đã không cảm giác được đau, nhưng toàn thân mệt rã rời khiến nàng nhịn không được muốn buông xuôi. Nhưng nếu nàng buông tay, Rồng Con thật vất vả từ ba thước trưởng thành lên năm thước sẽ ngã xuống, nàng làm sao có thể chịu đựng. Khi tiến vào thế giới này, nàng đã sớm hình dung ra kết thúc của mình, nhưng nàng chưa bao giờ, chưa một lần nào nghĩ đến một ngày nàng sẽ nhìn Rồng Con chết, việc này vượt quá giới hạn chịu đựng của nàng, nàng sao có thể tiếp thu.

Mảnh nghịch lân nơi ngực nàng lập lòe phát sáng, nàng phun máu cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí đem thanh y đều nhuộm đỏ, nhưng nàng không quan tâm, sống chết mà kìm chế Long Châu, đem sức mạnh của nó từng chút hóa dụng.

Linh lực kim sắc chậm rãi tràn ra, hồng thủy hóa thành nước mùa xuân, nhẹ nhàng thấm vào từng tấc kinh mạch, ôn hòa cực kỳ. Kinh mạch đứt gãy bắt đầu được trọng tố, ngày càng vững chắc, trở nên mạnh mẽ và thông suốt.

Thẳng đến khi mất đi ý thức, Lạc Thanh Từ cũng không biết, Nguyễn Ly trên người rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.

Một tiếng Long ngâm xuyên phá bầu trời, từ dưới đáy vực mấy trăm trượng thẳng xông lên, ngay sau đó một cự long vàng óng ánh từ dưới ngầm bay lên giữa trời cao, kim quang tỏa ra bốn phía.

Trên thân rồng lộng lẫy thông thấu đẹp như ngọc lưu ly còn mang theo một nữ nhân, so với thân rồng hùng vĩ, dáng vẻ người kia có chút nhỏ bé, nhưng lại giống như viên ngọc trai khảm trên lưu ly, đẹp đến không sao tả siết, làm người khó có thể bỏ qua.

– ————————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK