Trước sự kinh ngạc của hai người một rồng, Tô Ngọc vẫn điềm tĩnh duy trì tư thế khom lưng, thấy Vân Huyên còn chưa lên, nàng lại dùng ánh mắt ra hiệu.
Biểu hiện của Tô Ngọc hoàn toàn lơi lỏng bình thường, Vân Huyên yên lặng nhìn, nàng xác định Tô Ngọc đã nhìn thấy bản thể của mình và biết được nàng là rồng, cho nên hành động này thật sự không hợp lý.
Nàng cũng không kiên trì nữa, vết thương của Mạnh Thuyền không thể kéo dài.
Tô Ngọc đứng dậy, vững vàng đem Vân Huyên cõng ở trên lưng, Ngư Trầm đỡ Mạnh Thuyền, hai người nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Vừa ra ngoài, Tô Ngọc đã thấy Từ Mộ Sơn mắt trợn trắng nhìn mình, hắn há mồm nhưng không nói được câu nào.
Ngư Trầm liếc Từ Mộ Sơn một cái, tuy rằng Tiên môn cùng Long tộc thế bất lưỡng lập, nhưng Vân Huyên đã là linh thú của Mạnh Thuyền, về tình về lý hắn không nên đối các nàng ra tay. Huống hồ, người bị thương lại là Mạnh Thuyền.
“Mạnh cô nương, đây là linh đan cùng Tử Ngọc Cao do sư tôn ta luyện chế, rất hữu dụng trong việc trị ngoại thương. Ta biết các ngươi cũng có linh dược, nhưng vừa rồi là chúng ta lỗ mãng, ngộ thương đến ngươi rồi, thực xin lỗi, mong rằng ngươi không so đo hiềm khích, xin mời nhận lấy.”
Mạnh Thuyền tinh thần có chút uể oải, tùy thân lấy ra linh đan ăn một viên, cũng không hề nhận thuốc do Ngư Trầm đưa qua.
Ngư Trầm nhìn Tô Ngọc, cũng không nói gì, chỉ là yên lặng đứng ở một bên.
Dùng xong linh đan, Mạnh Thuyền cảm giác hảo chút, hướng Ngư Trầm cùng Tô Ngọc chắp tay, “Nhị vị đã cứu ta cùng A Huyên, đối với ta có đại ân, nơi nào có lỗi. Linh đan ta không thể thu, nhưng Tử Ngọc Cao ta đã sớm nghe qua, là thánh dược do Tử Đàn Quân luyện chế, A Huyên thương thế nghiêm trọng, Mạnh Thuyền liền mặt dày tiếp nhận.”
Ngư Trầm lập tức đưa qua Tử Ngọc Cao, “Mạnh cô nương khách khí, là chúng ta có lỗi, thay các ngươi trị thương là việc đương nhiên.”
Mạnh Thuyền sắc mặt tái nhợt, nhàn nhạt đáp: “Ta xem cách làm người của nhị vị, thật sự không phải kẻ hồ đồ lỗ mãng, cho nên ta liền biết, nhất kiếm kia cũng không phải hai người ra tay.”
Nói đến đây, ánh mắt Mạnh Thuyền càng thêm lạnh lẽo, không hề che giấu chán ghét mà liếc nhìn Từ Mộ Sơn.
Từ Mộ Sơn lông mày nhíu chặt, lại không lên tiếng, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.
Mạnh Thuyền rất nhạy cảm với thái độ của người khác, theo lý Ngư Trầm cùng Tô Ngọc cứu nàng, chút thương tích này cũng không đáng giá nhắc đến, Nhưng một kiếm vừa rồi rõ ràng hướng Vân Huyên mà tới, nếu không phải nàng kịp thời duỗi tay che chắn, Vân Huyên khả năng sẽ bị thương rất nặng.
“Cho nên có kẻ chỉ biết đánh lén, gây ra chuyện lại để người khác thay mình xin lỗi, thật sự hèn hạ.”
Lời này của nàng mười phần bén nhọn, khiến Từ Mộ Sơn sắc mặt xanh trắng đan xen, rồi lại phát tác không được. Hắn đối Vân Huyên hạ sát chiêu, bởi vì nàng là rồng, người Tiên môn đối rồng không đội trời chung, hắn cũng không nghĩ mình sai. Nhưng đả thương Mạnh Thuyền người của Lục Kỳ Các, là hắn sai lầm rồi.
Vì thế hắn miễn cưỡng chắp tay, đối Mạnh Thuyền nói: “Vừa rồi là ta sơ ý đả thương ngươi, ta xin bồi tội, đây là nội đan yêu thú 500 năm, xem như đền bù một vài.”
Mạnh Thuyền cười lạnh một tiếng, “Tuy ngươi làm ta bị thương, nhưng một kiếm kia rõ ràng nhắm vào A Huyên, ngươi muốn bồi tội, cũng nên hướng nàng bồi tội.”
Từ Mộ Sơn ban đầu còn có chút thành khẩn, nhưng vừa nghe phải hướng Vân Huyên tạ lỗi, hắn sắc mặt đều tái xanh: “Nhưng nàng là linh thú của ngươi….”
“Từ sư đệ!” Tô Ngọc đột nhiên quát một tiếng, ngăn cản Từ Mộ Sơn nói tiếp, nhưng hai chữ kia vẫn bị hắn nói ra miệng.
Vân Huyên đang bôi thuốc cho Mạnh Thuyền, hoàn toàn không để ý Từ Mộ Sơn hồ ngôn loạn ngữ, phảng phất râu ria, nhưng Mạnh Thuyền biểu tình lại một mảnh lạnh băng, “Giữ lại nội đan của ngươi rồi cút đi! Chuyện hôm nay, Mạnh Thuyền ta sẽ nhớ rõ ràng, sớm hay muộn sẽ tìm ngươi đòi lại công đạo!”
Từ Mộ Sơn nhíu mày, ra vẻ không hiểu: “Ta đã nói sai điều gì?”
Tô Ngọc phát giác bầu không khí giữa Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên rất vi diệu, Mạnh Thuyền thập phần để ý người khác đối Vân Huyên vô lễ, chuyện hôm nay sợ rằng nàng ấy sẽ không bỏ qua cho Từ Mộ Sơn, vì vậy dứt khoát lưu loát đánh ra cấm thanh quyết, làm Từ Mộ Sơn im miệng.
Ngư Trầm liếc hắn một cái, “Trước bình tĩnh, chớ có tạo thêm tranh chấp.”
Từ Mộ Sơn bị cấm thanh, có chút buồn bực mà ném nội đan cho Tô Ngọc, sau đó quay người rời đi.
Tô Ngọc liếc nhìn nội đan, nhất thời không biết xử lý ra sao. Nàng đại khái minh bạch nguyên do Từ Mộ Sơn sẽ đối Vân Huyên gây khó dễ, một khi thành kiến đã ăn sâu bén rễ, rất khó thay đổi.
“Mạnh cô nương, xin ngươi chớ trách. Hắn chỉ là một tên mãng phu, ngày thường cũng không phải xấu tính. Chúng ta trước tìm nơi an toàn nghỉ ngơi trị thương, ngươi xem được không?” Ngư Trầm đứng ra giảng hòa, mở miệng nói.
Đoàn người tìm nơi nghỉ tạm, Tô Ngọc giúp hai người Mạnh Thuyền xử lý vết thương, mà Từ Mộ Sơn ở phía xa canh giữ, sắc mặt vẫn luôn ám trầm.
Tô Ngọc lấy một phần thức ăn chia cho hai người Mạnh Thuyền, “Ăn một chút gì đi.”
Vân Huyên sững sờ, “Ta không cần ăn.”
Tô Ngọc mỉm cười, “Ta nhận thức một vị tiền bối, đều cảnh giới Phân Thần, nhưng vẫn thích ăn điểm tâm cùng quà vặt. Người còn nói, thưởng thức cảnh đẹp, phẩm trà ăn món ngon chính là lẽ tự nhiên, nếu bỏ qua sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú, các ngươi nói đúng không?”
Vân Huyên nghe xong có chút kinh ngạc, nàng vốn là người không dễ thân cận, lúc này cư nhiên nhấp miệng cười, ngũ quan thoạt nhìn sắc bén cũng nhu hòa xuống, “Vị tiền bối mà ngươi nói, hẳn là sư tôn của ngươi, Hoài Trúc Quân đi?”
Tô Ngọc bất cẩn bị vạch trần, mặt có chút nóng lên, “Không…… Không phải.”
“Cao thủ Phân Thần trong Tiên môn rất hiếm, người mà Tô cô nương có thể nhận thức, phỏng chừng chỉ có sư tôn của cô nương.” Mạnh Thuyền hoàn toàn tán đồng lời Vân Huyên.
Tô Ngọc ho nhẹ một tiếng, “Ta thật sự đang nói về một vị tiền bối khác.” Có thể dùng Vạn kiếm triều tông thuần thục như vậy, tu vi của Trì Thanh tiền bối hẳn là không kém sư tôn.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc thoáng giật mình, như thế nào cũng cảm thấy Trì tiền bối cùng sư tôn giống nhau như đúc.
Bất quá sư tôn đoan chính quy phạm, xa cách lạnh lùng, ngôn ngữ có nề nếp, ngày thường vô cùng kiệm lời, hoàn toàn khác với Trì tiền bối thích nói nhiều lại dí dỏm.
Nếu hai người họ là một, sư tôn nàng còn không phải tâm thần phân liệt?
“Tô cô nương, ta kỳ thật rất hiếu kỳ, người Tiên môn đa phần đối Long tộc rất có thành kiến, tựa như ngự phong nhị sứ và nam nhân kia, vô cùng gàn bướng hồ đồ. Người giống như cô nương, thật sự hiếm thấy.” Mạnh Thuyền nhìn Tô Ngọc, nhịn không được hỏi.
Tô Ngọc trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu: “Trước đây ta cũng giống như bọn họ, nhưng vị tiền bối kia nói với ta rằng, có một số chuyện đừng chỉ dùng đôi mắt xem, mà phải dùng tâm cảm thụ. Tuy Vân Huyên cô nương khác chúng ta, nhưng giống nhau đều có sinh mệnh cùng máu thịt, đồng dạng có ngũ cảm thất khiếu. Cô nương chưa từng đối ta làm chuyện xấu, ta sao có thể đem những lời ác ý kia đặt vào cô nương chứ? Hơn nữa….” Nàng thoáng ngưng lại, liếc nhìn Mạnh Thuyền.
Mạnh Thuyền trong mắt tràn đầy xúc động, nghiêm túc hướng Tô Ngọc chắp tay: “Tô Ngọc cô nương, ta là Mạnh Thuyền, nàng là Vân Huyên, chúng ta Lục Kỳ Các vinh hạnh nhận thức ngươi.”
Tô Ngọc có chút sững sờ, ngay sau đó cũng nghiêm túc nói: “Thiên Diễn Tông, Tô Ngọc, may mắn nhận thức nhị vị.”
Một bên Vân Huyên nhìn Mạnh Thuyền, cúi đầu khẽ mỉm cười, không nghĩ tới đời này nàng có thể gặp được người thứ hai, đối Long tộc không hề ác ý.
Hoài Trúc Quân vốn được xưng tụng đồ long sát thần, thế nhưng dưỡng ra được một đồ đệ lương thiện như vậy, thật khiến người khó có thể tưởng tượng.
Tô Ngọc đưa nội đan cho Mạnh Thuyền, “Cái này khá tốt, ngươi lưu lại đi. Vừa rồi cũng đã bị thương, bỏ qua như vậy không phải rất lãng phí sao?”
Nàng rất đoan chính mà nói ra câu này, chọc đến Mạnh Thuyền khẽ bật cười, vui vẻ nhận lấy.
Tô Ngọc muốn nhìn một chút có tin tức nào khác hay không, nàng chuẩn bị đi tìm Ngư Trầm, mới đi không xa, đã nghe Mạnh Thuyền bất mãn nói một câu, “Vừa rồi ta phát hiện nàng cười nha, còn không phải cười với ta, ta rất không vui đấy.”
Tô Ngọc nhịn không được dư quang nhìn thoáng qua, sắc mặt Vân Huyên rõ ràng mềm xuống, thấp giọng cùng Mạnh Thuyền nói gì đó.
Tô Ngọc mạc danh cảm thấy mình không nên tiếp tục hiếu kỳ, bầu không khí giữa hai người kia chính là không dung người khác quấy rầy, vì vậy nàng chạy nhanh rời đi.
“Ta cười, là bởi vì Tô cô nương nói lời kia, làm ta nhớ tới lần đầu gặp nàng. Ta không ngờ trên đời còn có người tính cách giống như nàng.”
Mạnh Thuyền tức khắc ngưng lại, nhìn chằm chằm Vân Huyên. Hồi lâu sau, nàng nhẹ nhàng nằm xuống, đầu gác ở trên đùi Vân Huyên, lẩm bẩm nói: “Ta tạm thời bỏ qua cho nàng.”
Một lát sau, Mạnh Thuyền lại bổ sung một câu: “Tuy rằng ta không muốn nàng cười với người khác, nhưng ta càng hy vọng sẽ có nhiều người giống như Tô Ngọc, đối xử tốt với nàng, như vậy nàng sẽ càng vui vẻ.”
Vân Huyên nghe xong, thần sắc trong mắt mạc danh phức tạp.
Qua mấy ngày, Tô Ngọc liền nhận được Thiên Diễn Tông hồi đáp tin tức, mặc dù đèn sinh mệnh của mọi người đều chưa tắt, nhưng đèn của Nguyễn Ly ánh sáng ảm đạm, tình huống không tốt lắm.
Mà trong bí cảnh truyền thừa, tuy Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly ở chung một chỗ, nhưng các nàng không thể gặp mặt nhau. Lạc Thanh Từ thường xuyên ở ngoài cửa đá nói chuyện, nhưng chưa từng nhận được hồi đáp từ Nguyễn Ly, làm nàng có chút uể oải. Chỉ sợ, Nguyễn Ly đã chìm vào minh tưởng, cũng không nghe được động tĩnh nào khác.
“Ngươi biết hiện tại ngươi rất giống oán phụ nơi khuê phòng hay không”
Hệ thống phun tào càng ngày càng lưu loát, Lạc Thanh Từ nghe được trợn trắng mắt, “Ngươi biết hiện tại ngươi càng ngày ngày giống ta hay không?”
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Giống ngươi cũng khá tốt.”
Lời này hoàn toàn không phải trêu chọc, mà là mang theo một chút thẫn thờ tiếc nuối, Lạc Thanh Từ nghe được trái tim bỗng nhiên hụt hẫng.
“A Ly trong nguyên tác, vẫn luôn hận sư tôn của nàng sao? Nàng chung quy không biết sư tôn cứu mình, cũng không biết người kia trước sau đối nàng tâm tồn thiện ý?” Lạc Thanh Từ nhịn không được hỏi.
Hệ thống cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
“Ta cảm thấy nguyên chủ là một người chí tình chí nghĩa, nàng không thích hợp tu luyện Vô Tình Đạo, ta bây giờ miễn cưỡng đột phá tầng thứ bảy cũng liền vô lực tiếp tục, ta đây quá nhiều cảm xúc, làm không được tuyệt tình. Ta thậm chí nghĩ rằng, tính cách này của ta có thể luyện thành Tuyệt Tình Kiếm Quyết, quả thật là kỳ tích. Tại sao nhiều đệ tử như vậy, lão già kia lại chọn nguyên chủ?”
Lạc Thanh Từ nghĩ trăm lần không ra, nếu luận về thiên phú, Cố Chi Triều cũng không tệ, vì sao nhất định phải là nguyên chủ?
“Hệ thống, Thiên Cơ Tử thích Lạc Y đúng không?”
Hệ thống khẽ gật đầu, lần này nó cũng không giấu giếm, làm Lạc Thanh Từ minh bạch một số chuyện.
“Thì ra nguyên chủ cũng xui xẻo không kém ta, đại khái là do nàng họ Lạc, lại từng được Lạc Y dưỡng dục, cho nên Thiên Cơ Tử liền đem nàng làm người thay thế. Lạc Y không tiếc tính mạng sinh ra hài tử cho Long Vương, vứt bỏ người làm sư huynh như hắn, khiến hắn tâm lý vặn vẹo rồi đi? Hắn không muốn nguyên chủ giẫm lên vết xe đổ, vì vậy ép nàng tu Vô Tình Đạo, đơn giản rũ bỏ mọi tình ái, có đúng không?” Lạc Thanh Từ phỏng đoán hoàn toàn chính xác, làm hệ thống không lời có thể nói, chỉ biết thở dài.
Nhưng vấn đề kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Lạc Thanh Từ, nguyên chủ là người có tình, vậy nàng ấy đã trải qua cái gì mới có thể tu Vô Tình Đạo? Nàng luôn cảm thấy Thiên Cơ Tử đã dùng bí thuật gì đó lên người nguyên chủ, khiến mỗi lần nàng động tình liền bị phản phệ.
Hoặc là nói, trước khi gặp được Long Vương và cứu A Ly, nguyên chủ vẫn luôn bị Thiên Cơ Tử khống chế đi? Thậm chí là bị biến thành một cỗ máy giết rồng lãnh huyết vô tình?
Chuyện này đợi nàng trở về Thiên Diễn Tông mới có thể kiểm chứng, hiện giờ quan trọng nhất chính là Nguyễn Ly. Nàng nhìn chăm chú vào cửa đá, trong lòng chờ mong lại thấp thỏm.
Theo nguyên tác, trải qua một trận khảo nghiệm, A Ly liền nhận được linh kiếm trong Long tộc truyền thừa, thoạt nhìn như sắt vụn đồng nát, kỳ thật lại chính là Thần Khí. Hơn nữa, sau khi thành công nhận lấy truyền thừa, Nguyễn Ly linh lực đại trướng, một đường tiến vào Kim Đan kỳ.
Hết thảy đau khổ mà nàng phải gánh chịu, đều sẽ được đền bù xứng đáng.
Biết như vậy, nhưng trái tim Lạc Thanh Từ vẫn không kìm được lo lắng, nàng lấy ra một trương giấy gấp hạc từ trong túi trữ vật, suy nghĩ trong đầu bay nhanh, nhất định phải tìm được cách đi vào gặp Rồng Con của nàng.
Nàng cân nhắc một chút, ngón tay chuyển động tạo ra một cái người giấy, dùng bút chu sa vẽ mắt điểm rồng, lại truyền vào linh lực cùng thần thức. Người giấy nhỏ trong nháy mắt trở nên sống động, nó liếc nhìn thân thể chính mình, hoạt động tay chân, tung tăng nhảy nhót mà đi đến trước cửa đá.
Người giấy nhỏ giống như đang suy tư gì, nó trước duỗi chân nhét đi vào, liều mạng đem thân thể chui qua cửa đá, từng chút một. Lạc Thanh Từ gắt gao nhìn chằm chằm nó, cuối cùng người giấy nhỏ đã thành công trượt vào.
Lạc Thanh Từ vui vẻ, nàng nhắm hai mắt, hoàn toàn đem ngũ cảm đặt trên người giấy nhỏ. Người giấy vào được bên trong liền mừng rỡ chạy về phía trước, khắp nơi ngắm nghía. Trong động phủ quả nhiên còn có không gian khác, cũng không đơn sơ như bên ngoài, bày trí khá độc đáo, chẳng những có kệ sách còn có thư án cùng đệm hương bồ.
Lúc này Nguyễn Ly đang quỳ trên đệm hương bồ, mắt nhìn chăm chú vào bức bích họa trên tường, sống lưng thẳng tắp, tư thái đoan trang, bóng dáng thanh tuyển tú mỹ, mái tóc đen buông xuống, mười phần trang nghiêm, rất giống tư thái ngày thường của Lạc Thanh Từ.
Rốt cuộc nhìn đến nữ tử mình ngày nhớ đêm mong, người giấy nhỏ giang rộng đôi tay, nhảy nhót lao về phía Nguyễn Ly. Kết quả còn chưa kịp chạm tới nàng, một đạo linh lực từ vách tường bắn ra, bất thình lình đánh nát người giấy nhỏ.
Cơn đau truyền vào trong não, khiến Lạc Thanh Từ kêu lên một tiếng: “Làm sao vậy, ta còn chưa kịp ôm A Ly của ta mà!”
– —————————–