Có ba nhóm đệ tử ngự kiếm mà đến, bao gồm người quen cũ của các nàng, Nam Cung Quyết.
Nhìn thấy Lạc Thanh Từ, bốn người Nam Cung Quyết lập tức ngừng lại.
Ngoài ra, hai người khác đạp lên thanh kiếm nặng nhanh chóng lướt qua mấy người Lạc Thanh Từ, kiếm đột ngột dừng lại, mũi kiếm cắm xuống đất làm bắn lên đầy trời cành khô lá rụng.
Nam nhân trung niên mặc trường bào xanh đậm trượt đến trước mặt xích long, chiếc còi xương bên eo hắn rung nhẹ, vừa đến nơi không nói hai lời, lập tức vứt ra một tấm lưới phép.
Sau khi tấm lưới được tung ra, nó nhanh chóng mở rộng, mắt võng treo đầy móc câu chụp xuống đầu xích long.
Xích long bị Mắt Quỷ khống chế, sau khi ma khí bùng nổ đánh bay mấy người Lạc Thanh Từ, thân hình to lớn ban đầu cũng co rút lại, chỉ còn hơn một trượng.
Hắn cực kỳ thống khổ lăn lộn trên mặt đất, đầu rồng rũ xuống, máu tươi trộn lẫn hắc khí không ngừng tuôn ra từ mắt trái bị thương, thân rồng từng đợt run rẩy, phát ra từng trận long ngâm.
Hắn còn chưa kịp thở dốc, tấm lưới sắc nhọn đã nhấn chìm hắn hoàn toàn. Nam nhân kia bỗng nhiên siết chặt lưới phép, toàn bộ móc câu xuyên qua lân giáp đâm thẳng vào da thịt.
Xích long mở mắt phải đang nhắm nghiền, há mồm rít gào một tiếng, thanh âm tràn đầy thống khổ, thân thể bị lưới phép kéo về phía trước mấy thước xa.
Hai nam nhân kia hành động như thể không có ai xung quanh, xuống tay vừa nhanh lại tàn nhẫn, căn bản không để ý tới Lạc Thanh Từ các nàng.
Huyền Ảnh thấy xích long bị đối đãi như vậy, lập tức liền nhịn không được, hắn nhìn Nguyễn Ly, tay phải ngưng tụ ra một thanh trường đao, phi thân nhảy lên chém ra vô số đao ảnh, thẳng đến tấm lưới kia, muốn giải xích long khốn cảnh.
Nam nhân còn lại phản ứng thực mau, trọng kiếm trong tay xoay tròn mấy vòng, mượn lực nhảy lên chắn ở phía trên xích long, mạnh mẽ ngăn chặn Huyền Ảnh trường đao chém xuống, toàn bộ đẩy trở về.
Sau đó hắn nặng nề cắm thanh kiếm xuống mặt đất, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Huyền Ảnh, “Rồng này đã bị hai chúng ta bắt lấy, ngươi còn muốn cướp?”
Huyễn Ảnh không nói một lời, còn muốn ra tay, Lạc Thanh Từ lặng lẽ truyền âm cho hắn, “Bọn họ sẽ không bắt được xích long, vừa rồi ngươi cũng đã lĩnh hội uy lực Mắt Quỷ, cứ mặc kệ bọn họ, nhanh rời đi thôi.”
Huyền Ảnh thoáng nhìn Lạc Thanh Từ, chỉ thấy trong mắt nàng đều là lửa giận, không nói một lời gắt gao nhìn chằm chằm hai nam nhân kia.
Hắn có chút do dự, nhưng nơi này đều là người Tiên môn, hắn chỉ có thể chịu đựng, “Ngươi tốt nhất đừng gạt ta.”
Lạc Thanh Từ liếc hắn một cái, cũng không đáp lời.
Nam Cung Quyết rất nhanh đi qua chỗ Lạc Thanh Từ, hắn nhìn Nguyễn Ly đang chôn mặt trong ngực nàng, tay nắm chặt quần áo, nhíu mày hỏi: “Các vị có khỏe không? Nàng làm sao vậy?”
Lạc Thanh Từ lạnh lùng nhìn một đám khách không mời mà đến kia, lạnh giọng nói, “Nam Cung thiếu môn chủ biết rõ còn cố hỏi sao?”
Nam Cung Quyết chắp tay, vội vàng giải thích: “Trì tiền bối hiểu lầm, không phải Xung Hư Môn chúng ta ra tay, vừa rồi là hai vị kia hành sự, chúng ta không kịp ngăn cản.” Dứt lời hắn nhìn La Hoán.
La Hoán hiểu ý, tiến lên một bước nói: “Xin hỏi hai vị, có phải là ngự phong nhị sứ Tập Phong cùng Lược Vân của Nam Hoa Phái?”
Ngay khi đám người xuất hiện, hệ thống đã báo cho Lạc Thanh Từ thân phận bọn họ, rốt cuộc Phục Long Võng kia làm người ấn tượng quá mức khắc sâu.
Nam Hoa Tiên Tông vẫn luôn đi đầu trong việc săn giết rồng, bởi vì bọn họ có thù xưa oán cũ với Long tộc. Trước khi Tiên môn cùng Long tộc hoàn toàn xé rách mặt, con trai độc nhất của tông chủ bọn họ đã chết trong tay tộc rồng.
Trong trận chiến Đồ Long 20 năm trước, Nam Hoa Tiên Tông chiến đấu tàn nhẫn nhất, thế cho nên thiệt hại cũng vô cùng thảm trọng, hơn một nửa số đệ tử trong phái bị thương nặng, khiến sự thù hận này càng ngày càng nghiêm trọng.
Mấy năm nay bọn họ vì săn rồng, dốc hết mọi biện pháp, chỉ cần nơi nào có tin tức rồng, liền sẽ có bóng dáng đệ tử Nam Hoa Phái.
Mà hai người trước mắt được xưng là ngự phong nhị sứ, tu vi đều Kim Đan kỳ, tính tình cực đoan, mấy năm nay vì săn rồng không tiếc nổi lên xung đột cùng các môn phái khác, hành vi hết sức quái đản.
Không chút nào ngoài ý muốn, Lược Vân nghe xong, chân trái đá mạnh vào trọng kiếm, làm kiếm nghiêng đến bên người, liếc nhìn Nam Cung Quyết cùng La Hoán, cười nhạo một tiếng: “Chính là chúng ta, ngươi có ý kiến gì?”
“Chúng ta đều là người Tiên môn, nhị vị vừa xuất hiện liền ra đòn hiểm, không màng người khác an nguy, suýt nữa gây đại họa. Chẳng lẽ Nam Hoa Phái các vị không nói lý lẽ sao?” La Hoán thần sắc nghiêm túc, mở miệng chất vấn.
Lược Vân đánh giá La Hoán một chút, lại quét mắt nhìn nữ nhân đeo mặt nạ vẫn luôn trầm thấp quan sát hắn, không nhanh không chậm nói: “Tập Phong, chúng ta vừa gây ra đại họa ư?”
Tập Phong không nói gì, chỉ là nhếch mép cười.
“Chúng ta đánh từ xa, tránh không khỏi chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng các nàng không phải còn tốt đẹp sao? Lại nói, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của người tiên môn, huống chi đây là một ma long, ta nhìn thấy ma long làm bậy, sợ hắn hại vị cô nương kia, cho nên mới sốt ruột cứu người. Cũng may hữu kinh vô hiểm, chúng ta nhất định dốc sức bắt lấy nghiệp súc này, các vị có thể yên tâm.”
“Nam Hoa Tiên Tông tốt xấu là một trong sáu đại môn phái, lập phái mấy trăm năm có thừa, chẳng lẽ không biết bốn chữ mặt dày vô sỉ viết thế nào sao?” Nam Cung Quyết xưa nay chán ghét cách hành sự của Nam Hoa Phái, nghe được hai người bọn hắn ở kia nói hươu nói vượn, vì thế không chút khách khí tiếp một câu.
Nam Cung Quyết lời này không chút lưu tình, khiến hai người kia tức khắc lạnh mặt.
Tập Phong híp mắt lạnh nhạt nói: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
“Các ngươi thanh danh ta cũng không cần nhiều lời, lúc nào cũng chỉ muốn chơi tàn nhẫn cậy mạnh. Nếu các ngươi dám thừa nhận chỉ vì muốn tranh cướp rồng này, mới cố tình ra tay nhằm vào vị cô nương kia, ta còn có thể kính các ngươi một phân.” Nam Cung Quyết cũng không sợ bọn họ đe dọa, bình tĩnh nói.
Lạc Thanh Từ nghe Nam Cung Quyết nói lời này cũng không cảm thấy kỳ quái, nhân thiết của nam chính trong nguyên tác vốn nên như vậy.
Nhưng nàng cũng không tâm tư nghe hắn tại đây chủ trì công đạo, nàng mới vừa cùng xích long giao đấu, vạn nhất kích phát cấm chế, hậu quả sẽ rất tệ. Mà hiện giờ đôi mắt Nguyễn Ly đột nhiên đỏ đậm, Lạc Thanh Từ còn không biết rõ nguyên do, nhưng vết thương trên tay nàng ấy phải được trị liệu ngay, vì vậy nàng càng không muốn quá nhiều dây dưa.
Lược Vân tính tình nóng nảy, nghe Nam Cung Quyết mở miệng chế nhạo mình, lập tức trợn mắt nói: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.”
“Hắn có tìm chết hay không, ta không biết, nhưng các ngươi sợ là chết đến nơi rồi.” Lạc Thanh Từ lạnh lùng nói.
Trong lúc nói chuyện, nàng duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên sau cổ Nguyễn Ly, thân thể Nguyễn Ly vốn đang căng chặt đột nhiên mềm xuống.
“A Ly.” Tô ngọc vừa kinh nghi lại lo lắng, nhịn không được gọi nàng một tiếng.
Nam Cung Quyết lập tức nhìn đi qua.
Lạc Thanh Từ đem Nguyễn Ly giao cho Tô Ngọc, thấp giọng nói: “Ngươi trước đỡ nàng, gọi các sư muội ngươi qua đây.”
“Ngươi có ý gì?” Lược Vân biểu tình có chút khó coi, thập phần cảnh giác mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Kỳ thực từ đầu bọn hắn liền nhìn thấy Lạc Thanh Từ, rốt cuộc nàng có thể lăng không đứng vững trước đầu rồng, mạnh mẽ chế trụ nó, khí thế không tầm thường.
Hơn nữa bọn hắn nhìn không ra thực lực Lạc Thanh Từ, vậy thuyết minh, nàng tuyệt đối ở phía trên Kim Đan. Đáng tiếc bọn hắn ra tay đánh lén nàng lại bị người chặn đứng, bằng không rồng này liền là vật trong tay bọn hắn.
Lạc Thanh Từ liếc nhìn hắc khí đang dần dần nồng đậm trên thân xích long, linh lực trong tay lặng lẽ ngưng tụ.
“Ngươi biết vừa rồi ta đang làm gì sao?”
“Ồ, quá xa cũng không rõ ràng. Chỉ thấy các hạ đang giằng co với rồng này, tựa hồ bắt không được nó.” Lược Vân nhận thấy được Lạc Thanh Từ muốn động thủ, lập tức nắm lấy trọng kiếm, mà Tập Phong cũng âm thầm chuẩn bị một đạo linh phù.
“Ta nghĩ ngươi xem đến rất rõ ràng, bốn đạo linh lực, một đạo bắn vào mắt rồng cùng vảy ngược, một đạo thẳng đến đan điền khí hải của ta, vô cùng tinh chuẩn. Chỉ tiếc, các ngươi quá mức làm càn.”
Nàng híp mắt nhìn xích long từ thống khổ thở dốc đến tức giận quay cuồng, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Ngươi cho rằng một hắc long có thể dễ dàng bị đám người ngu xuẩn các ngươi bắt lấy? Hắn là xích long, bởi vì bị ma khí ăn mòn mới biến thành màu đen. Ta vừa rồi đang tìm cách lấy ra Mắt Quỷ đang muốn cắn nuốt long châu trong người hắn, vốn đã sắp thành công, lại bị các ngươi đánh gãy. Hiện giờ Mắt Quỷ đã nuốt chửng long châu, ta đành phải bất lực.”
Tập Phong cùng Lược Vân vừa kinh vừa giận, “Ma khí cắn nuốt long châu?”
Bọn hắn cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, long châu giống như đan điền khí hải của người tu tiên, là nơi mệnh môn. Có thể cắn nuốt long châu, đó là loại ma vật gì?
“Nam Cung thiếu môn chủ, các ngươi đã gặp qua, cho nên chuẩn bị tốt sao?”
Nam Cung Quyết con ngươi vừa chuyển, tức khắc nhanh chóng làm cái thủ thế.
Đám người Sở Tuân cùng La Hoán nhìn nhau, dứt khoát lưu loát mà đồng thời xoay người.
Bọn họ vừa xoay người, Lạc Thanh Từ lập tức ra tay, trường kiếm đâm thẳng mặt Lược Vân, ngay khi đối phương giơ trọng kiếm đánh tới, nàng thu kiếm xoay người mà lên.
Giữa không trung, linh kiếm trong tay nàng xẹt qua trời cao, tay trái song chỉ đánh ra một đạo băng sương, hoàn toàn đi vào đầu gối Lược Vân, khiến hắn cứng đờ mà ngã quỳ dưới chân Nguyễn Ly, mà kiếm khí bay xẹt qua người Tập Phong, thẳng đến phục long võng.
Lạc Thanh Từ nhìn cũng không nhìn đạo kiếm khí kia, nhanh chóng xoay người, tay phải dẫn theo Tô Ngọc đai lưng, tay trái kéo xuống chính mình đai lưng đem Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh bó lại, không hề báo trước, mang theo người liền phá không mà đi.
Đã có vết xe đổ, Huyền Ảnh lúc này cũng không nghĩ nhiều, đồng dạng phi thân không còn bóng dáng.
Mấy người Nam Cung Quyết hoảng đến không kịp nhìn đường, một cái so một cái chạy trốn càng mau, rõ ràng hiện trường vừa có mười mấy người, đảo mắt cũng chỉ còn Lược Vân cùng Tập Phong.
Như điện quang hỏa thạch, một lỗ hổng được phá khai trên phục long võng, bảo vật vốn được Nam Hoa Phái dệt bằng tơ tằm ngàn năm, cứ như vậy bị phá hủy.
Xích long lập tức cuộn người mà lên, bốn trảo phát lực, giống như lưỡi dao sắc bén đem phục long võng phá tan thành từng mảnh.
Hắn mắt phải màu đỏ tươi như đèn lồng, mắt trái ma khí tràn đầy, nửa người trên đứng thẳng, râu rồng đều dừng trên đỉnh đầu người, vô tận ma khí sục sôi quanh quẩn thân rồng. Theo sát một cái đáp xuống, đuôi rồng quất mạnh làm mặt đất nứt toạc ra.
Hết thảy phát sinh bất quá chỉ trong chớp mắt, Tập Phong nắm lấy phục long võng còn chưa kịp buông tay, đứng mũi chịu sào liền bị đánh sâu vào.
Nếu không phải tu vi hắn đã Kim Đan trung kỳ, trong nháy mắt kia dùng linh lực hộ thể nhanh chóng né tránh, chỉ sợ phải bị đuôi rồng quất đến thịt nát xương tan.
Nhưng cho dù né tránh, hắn cũng không dự đoán được một xích long trọng thương lại hung hãn như vậy, sau lưng hắn bị long trảo đào ra bốn đạo vết máu thật sâu, nặng nề quăng ngã xuống đất, mà trọng kiếm của Lược Vân cũng bị đuôi rồng đánh bay.
Bọn hắn chật vật bò dậy, sắc mặt trắng bệch, “Sao có thể, rốt cuộc rồng này….”
Nhìn thấy ma long lại xông qua, bọn hắn đồng thời phát lực, linh lực vừa tập kích đến lại bị hỏa diễm do xích long phun ra nuốt chửng, ngọn lửa tấc tấc tới gần, đầu tóc hai người chịu không nổi nhiệt độ cực nóng, bốc lên mùi khét.
Bọn hắn đều là Kim Đan kỳ, từ nhỏ cùng tu luyện, mười phần ăn ý. Ngày thường cho dù là Nguyên Anh chi cảnh cũng không có biện pháp chiếm ưu thế trước bọn hắn, hơn nữa Phục long võng này còn được ngâm qua chất dịch Hàng Long Thần Mộc, theo lý thuyết một khi tiến vào thân thể rồng, đối phương liền sẽ linh lực ứ trệ, thống khổ bất kham, căn bản không cách nào còn lực chiến đấu.
Đây là lần đầu bọn hắn gặp phải loại tình huống này.
Phát hiện đồng đạo xung quanh đều không còn bóng dáng, Lược Vân cũng bất chấp thu hồi linh kiếm, vội vã ném ra Truyền tống trục, kéo Tập Phong cùng nhau chạy thoát thân.
Bên kia Lạc Thanh Từ một hơi chạy thật xa, nguyên bản nàng muốn ném rớt đám người Nam Cung Quyết, nhưng nàng mơ hồ nhận thấy hàn độc trong cơ thể lại tái phát, chỉ có thể tạm thời áp chế xuống, giảm tốc độ.
Nàng vừa chậm lại, Huyền Ảnh liền đuổi kịp, theo sát là mấy người Nam Cung Quyết.
“Trì tiền bối, sắc mặt của ngài….” Tô Ngọc vừa đáp xuống đất, chạy nhanh đỡ Nguyễn Ly, quay đầu muốn nói cái gì, lại nhìn đến Lạc Thanh Từ sắc mặt trắng bệch, tức khắc có chút sốt ruột, nhưng còn chưa nói xong, Lạc Thanh Từ liền nắm cổ tay nàng, cực nhỏ lắc đầu.
Tô Ngọc lập tức hiểu ý, đem lời muốn nói đều nuốt xuống.
“Chúng ta đã thoát khỏi ma long kia chưa?” Tô Ngọc lòng còn sợ hãi, nàng không nghĩ tới cuộc đời lần đầu tiên gặp Long tộc lại trong tình huống này.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, “Trên người hắn có Mắt Quỷ, chúng ta không thể ở đây lâu. Hơn nữa A Ly bị ma khí gây thương tích, chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ ngơi chữa thương.”
Bốn người Nam Cung Quyết nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau.
La Hoán lập tức nói: “Hôm nay nếu không nhờ tiền bối, bốn người chúng ta chỉ sợ khó thoát vận rủi, hiện tại Nguyễn cô nương bị thương hôn mê, tiền bối cũng mới trải qua một hồi ác chiến, không nên bôn ba. Xung Hư Môn có cứ điểm tại Phù Phong, cách nơi này không xa, mời tiền bối cùng các vị sư muội trước tới đó nghỉ ngơi, an tâm dưỡng thương.”
Lạc Thanh Từ cũng không muốn liên quan đến nam chủ, nhưng cốt truyện sẽ luôn nghiêng về chủ tuyến.
Hơn nữa, nàng liếc nhìn Huyền Ảnh.
Hắn sẽ không dám phạm Nguyễn Ly nửa phần, nhưng mấy người Tô Ngọc dù sao cũng thuộc Tiên môn, nếu để hắn phát hiện nàng đang bị thương, không có gì đảm bảo rằng các nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng nàng lại có chút lo lắng, Nguyễn Ly tình huống không đúng, nếu vô ý bị người khác phát hiện, tuyệt đối sẽ gặp tai họa.
“Đa tạ các vị ý tốt, ta có vị bằng hữu ở thành Phù Phong, vừa lúc ta cũng cần đến đó làm việc, liền không quấy rầy.” Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Thanh Từ vẫn quyết tránh xa nam chủ.
Hơn nữa nàng cũng nên đi gặp lão bằng hữu.
La Hoán nhìn Nam Cung Quyết, hắn nghe vậy liền đối Lạc Thanh Từ chắp tay, “Nếu đã như vậy, ta cũng không cưỡng cầu, chư vị bảo trọng.”
“Vậy vị đạo hữu này thì sao?” La Hoán nhìn Huyền Ảnh cả người giấu trong áo choàng, rất là cổ quái.
“Ta vốn đến đây vì xích long kia, hiện giờ chỉ có thể bất lực trở về. Hôm nay đa tạ vị tiên trưởng đây ra tay trợ giúp, sau này còn gặp lại.” Huyền Ảnh nhìn Nguyễn Ly, sau đó không hề lưu lại, xoay người liền đi.
Lạc Thanh Từ đi đến trước mặt Tô Ngọc, thấp giọng nói: “Tô Ngọc, đem A Ly cho ta, các ngươi ngự kiếm theo sau.”
Tô Ngọc muốn nói lại thôi, nhưng vẫn gật gật đầu.
Chờ đoàn người rời khỏi rừng rậm, Lạc Thanh Từ mới dừng lại. Mà Tô Ngọc chạy nhanh đuổi kịp, “Tiền bối? Ngài….”
Tô Ngọc vừa chạm phải tay Lạc Thanh Từ, liền nhận thấy một cổ lạnh lẽo.
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng tránh đi Tô Ngọc, đem Nguyễn Ly giao cho nàng ấy, thấp giọng nói: “Ngươi mang theo nàng.”
“Hoa sư muội.”
Hoa Nhứ Vãn nghe Tô Ngọc gọi, lập tức ngự kiếm đi qua, “Trì tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Dứt lời nàng vội muốn đỡ Lạc Thanh Từ lên phi kiếm chính mình.
Lạc Thanh Từ khoác tay, “Không sao, là bệnh cũ, chạy nhanh đi Tố Linh tửu lâu trong thành.”
Mấy người Tô Ngọc trong lòng sốt ruột, nhanh hơn tốc độ thẳng đến thành Phù Phong.
– —————————-