• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Thái Văn Kỳ đảm bảo rằng mình “được”, Tô Mộ Nghiên liền xấu hổ một ngày một đêm.

Nhưng từ ngày hôm đó cho đến nay, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên vẫn chưa làm gì cả. Hành vi thân mật nhất giữa hai người vẫn chỉ dừng lại ở mức ôm hôn, cùng lắm thì Thái Văn Kỳ cũng chỉ động chạm vài nơi trên cơ thể Tô Mộ Nghiên mà thôi.

Anh mãi mà vẫn chưa chịu chứng minh cho Tô Mộ Nghiên biết rằng bản thân anh “được”. Tô Mộ Nghiên thì cũng không vội vã, trong chuyện này cô sẽ không phải người chủ động.

Sáng chủ nhật.

Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên đi hẹn hò.

Địa điểm hẹn hò đầu tiên là rạp chiếu phim, hai người chọn xem một bộ phim tình cảm.

Xem xong phim, hai người cùng nhau đi mua sắm, mua sắm xong thì cũng đến buổi trưa nên hai người chọn một nhà hàng để dùng bữa.

Ăn trưa xong hai người liền về nhà nghỉ ngơi, đến khoảng hai giờ chiều lại tiếp tục đi hẹn hò.

Địa điểm hẹn hò của buổi chiều là công viên giải trí.

Tô Mộ Nghiên rất thích kéo Thái Văn Kỳ đi chơi những trò chơi trong công viên. Thái Văn Kỳ không thích chơi, nhưng nếu là chơi cùng Tô Mộ Nghiên thì đương nhiên là anh thích.

Anh cùng cô chơi đến gần năm giờ thì liền rời khỏi công viên giải trí. Và trùng hợp là lần này, sau khi đi khỏi công viên giải trí được một đoạn thì anh và Tô Mộ Nghiên lại chạm mặt ông Thái.

Nhưng khác là lần này ông Thái không còn được phong độ như lần trước. Ông ta bây giờ so với trước kia như già hơn cả chục tuổi, khuôn mặt rám nắng chi chít nếp nhăn, tóc trên đầu đã chuyển thành màu trắng bạc, quần áo mặc trên người trông thật cũ kĩ, tay dắt theo một chiếc xe đạp màu đen vô cùng tồi tàn.

Thấy Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên, ông ta xấu hổ mà cúi đầu.

Thái Văn Kỳ không thèm liếc nhìn ông ta mà nắm tay Tô Mộ Nghiên rời đi.

Đến lúc anh đi cách ông ta được một đoạn, ông ta bỗng nhiên cất tiếng gọi anh: “Văn Kỳ!”

Anh không quay đầu nhìn lại, chỉ để mặc ông ta ở phía sau luôn miệng nói: “Xin lỗi con… Xin lỗi con…”

Ngày Valentine.

Thái Văn Kỳ nghỉ ở nhà, nhưng Tô Mộ Nghiên vẫn phải đến công ty làm việc.

Đến lúc năm rưỡi chiều, Tô Mộ Nghiên tan làm thì Thái Văn Kỳ đã đứng chờ cô dưới cổng công ty.

Hai người sau đó cùng nhau đi ăn tối, đi xem phim rồi về nhà.

Trên đường về, Tô Mộ Nghiên cảm thấy hơi hụt hẫng, bởi vì hôm nay là Valentine mà cô không nhận được hoa cũng chẳng nhận được quà.

Bình thường năm nào đến ngày Valentine cô cũng được Thái Văn Kỳ tặng hoa, tặng socola. Đương nhiên năm nào cô cũng có tặng anh quà, sáng nay cô cũng vừa tặng quà cho anh mà sao bây giờ anh vẫn chưa tặng cho cô nhỉ?

Chẳng lẽ hôm nay chỉ đi ăn với xem phim là xong sao?

Sao thiếu lãng mạn vậy?

Rất nhiều mối quan hệ dần dần mất đi sự lãng mạn, sau đó thì từ từ kết thúc. Tô Mộ Nghiên thật sự không thể không lo lắng rằng mối quan hệ giữa cô và Thái Văn Kỳ cũng sẽ như vậy.

Mà tặng quà vào ngày Valentine là một điều rất cần thiết. Tô Mộ Nghiên cần quà không phải là vì giá trị của món quà, mà là vì muốn cảm nhận được tình cảm và sự chân thành của Thái Văn Kỳ thông qua món quà ấy.

Hôm nay Thái Văn Kỳ không đi làm, vì vậy anh có khá nhiều thời gian để chuẩn bị quà. Cho nên nếu không có quà thì có nghĩa là anh đã không còn muốn tặng quà cho cô nữa rồi.

Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì tâm trạng liền nhanh chóng tuột dốc.

Đến khi về đến nhà, Thái Văn Kỳ vừa đỗ xe vào nơi để xe xong thì liền lôi điện thoại ra xem gì đó. Tô Mộ Nghiên thấy vậy thì không nói gì nhưng trong lòng thì cực kỳ không vui.

Cô hậm hực đi phía trước, Thái Văn Kỳ thì vừa cúi mặt nghịch điện thoại vừa bước đi phía sau.

Tô Mộ Nghiên lúc này thật sự đã giận dỗi rồi, cô mím chặt môi rồi mạnh tay mở toang cửa nhà ra.

Nhưng vào giây phút cánh cửa mở ra, Tô Mộ Nghiên liền sững người.

Những cánh hoa hồng được rải đầy dưới sàn, những hình trái tim được dán đầy trên tường, những quả bóng bay được thả bay đầy trong không khí…

Tô Mộ Nghiên còn đang ngây người thì Thái Văn Kỳ đã bước đến, từ phía sau dịu dàng ôm lấy eo cô rồi hỏi nhỏ: “Em có thích không?”

Tô Mộ Nghiên ngắm nhìn khung cảnh trong nhà, sau đó lại quay lại nhìn Thái Văn Kỳ rồi gật đầu nói: “Em thích.”

Thái Văn Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Mộ Nghiên một cái rồi dẫn cô vào trong nhà.

Đến lúc vào tới phòng khách, Tô Mộ Nghiên liền nhìn thấy tường trong phòng khách treo đầy ảnh của cô và Thái Văn Kỳ. Có nhiều bức ảnh được phóng to rồi đóng khung, có nhiều bức ảnh nhỏ thì được treo bằng dây treo ảnh.

Trên bàn lại có một bó hoa hồng rất đẹp, cạnh bó hoa hồng là một hộp Socola tinh xảo, trông vô cùng đẹp mắt.

Tô Mộ Nghiên mỉm cười hạnh phúc, “Đây là quà Valentine của em sao?”

Thái Văn Kỳ dịu dàng đáp: “Đúng. Nhưng vẫn còn món quà khác.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền quay lại nhìn Thái Văn Kỳ, hỏi: “Còn món quà nào nữa vậy?”

Không ngờ lúc này Thái Văn Kỳ lại quỳ một chân xuống, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp được mở ra, Tô Mộ Nghiên liền nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương ở bên trong chiếc hộp.

Cô kinh ngạc không thôi.

Thái Văn Kỳ lúc này lại dịu dàng nói: “Mộ Nghiên, anh yêu em. Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất bước vào trái tim của anh. Anh muốn được ở bên em mãi mãi, anh muốn được nghe em gọi anh là chồng.”

Bàn tay cầm hộp đựng nhẫn của Thái Văn Kỳ run run, anh vô cùng hồi hộp mà hỏi Tô Mộ Nghiên: “Liệu em có thể trở thành vợ của anh không?”

Tô Mộ Nghiên rất hạnh phúc, cô mỉm cười nhưng lại không sao kìm được nước mắt. Thái Văn Kỳ lại làm cô cảm động rồi.

Nhìn bàn tay run run của Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên liền biết anh đang căng thẳng. Anh đúng là ngốc mà, sao lại căng thẳng như vậy chứ, chẳng lẽ anh không đoán ra câu trả lời của cô sao?

Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, vì vậy nên cô đương nhiên là đồng ý rồi.

Tô Mộ Nghiên đưa tay trái ra trước mặt Thái Văn Kỳ, mỉm cười mà trả lời anh: “Em đồng ý làm vợ anh rồi đấy! Bây giờ đeo nhẫn cho em đi!”

Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì vui mừng đến suýt nữa đã nhảy cẫng lên.

Anh cười ngây ngô như một đứa trẻ, hạnh phúc mà đeo nhẫn lên tay cho Tô Mộ Nghiên, miệng khẽ thủ thỉ: “Mộ Nghiên, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ em. Em yên tâm, anh sẽ yêu em đến lúc trái tim anh ngừng đập. Nếu có kiếp sau, anh cũng nhất định sẽ yêu em.”

Tô Mộ Nghiên bị lời ngọt ngào của Thái Văn Kỳ làm cho trái tim mềm nhũn, nhưng cô lại chợt phát hiện ra vành mắt anh lúc này đã hơi đỏ.

Cô liền hỏi: “Sao mắt anh lại đỏ thế kia?”

Lúc này anh đã đeo xong nhẫn cho cô nên liền đứng dậy, ôm chầm lấy cô.

Tại sao mắt anh lại đỏ ư?

“Vì anh quá hạnh phúc, hạnh phúc đến sắp khóc rồi đây.” Thái Văn Kỳ ôm Tô Mộ Nghiên mà thủ thỉ, “Cô gái anh yêu đã đồng ý làm vợ anh rồi. Anh hạnh phúc lắm, vợ ơi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK