Sau ngày Tô Mộ Nghiên nhớ lại, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên ngày nào cũng gặp nhau dù vẫn đang nghỉ hè.
Ngày ngày, Thái Văn Kỳ đều đến nhà Tô Mộ Nghiên rồi cùng cô học bài. Học bài xong hai người liền xin phép ông Tô rồi cùng nhau đi chơi.
Đến tối hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm. Lúc thì ăn cơm ở nhà họ Tô, lúc lại ăn cơm ở nhà ông Lý.
Chuyện hai người yêu nhau ông nội ông ngoại hai bên đều đã biết và rất ủng hộ.
Mặc dù ông Lý và ông Tô không muốn hai người yêu sớm, nhưng qua lần Tô Mộ Nghiên gặp tai nạn phải nhập viện, Thái Văn Kỳ vẫn luôn ở bên chăm sóc cô nên ông Lý và ông Tô cũng phải cảm động trước tình cảm của hai người.
Hơn nữa ông Tô rất quý Thái Văn Kỳ, ông Lý cũng rất quý Tô Mộ Nghiên, cho nên hai ông sớm đã coi hai người như cháu rể, cháu dâu của mình rồi.
Đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ lại cùng nhau đi học như trước kia.
Về chuyện hẹn hò, hai người đã bàn luận với nhau và quyết định hẹn hò bí mật chứ không công khai. Bởi vì năm nay hai người mới lên lớp 11, nếu hẹn hò công khai thì thỉnh thoảng sẽ bị thầy cô nói là yêu sớm, như vậy ở lớp cũng hay bị thầy cô chú ý đến hơn.
Hơn nữa Tô Mộ Nghiên nói với Thái Văn Kỳ rằng muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương bí mật, Thái Văn Kỳ nghe theo cô nên cũng đồng ý tạm thời không công khai.
Tuy nhiên Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân đã biết chuyện Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ yêu nhau rồi. Thái Ngạn Nhân thì vốn đã biết, còn Hà Tuyết Sam biết được chuyện này là vì Tô Mộ Nghiên nói cho cô ấy.
Dù sao hai người cũng là bạn thân, cho nên Tô Mộ Nghiên cũng không giấu giếm Hà Tuyết Sam chuyện này.
Thế nhưng, cô không biết rằng ngoài Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam thì vẫn còn một người nữa biết chuyện cô và Thái Văn Kỳ yêu nhau.
Đó là Hứa Tông Dương.
Bởi vì sau ngày Tô Mộ Nghiên nhớ lại, Thái Văn Kỳ đã gửi cho anh ta một tin nhắn: [Bạn gái tôi đã nhớ ra tất cả rồi, hiện tại chúng tôi ở bên nhau rất hạnh phúc. Vì thế cậu cũng nên biết điều mà giữ khoảng cách với bạn gái tôi, đừng có mơ tưởng đến bạn gái tôi nữa, nếu không thì đừng có trách tôi không lương thiện.]
Hứa Tông Dương nhận được tin nhắn này thì vừa căm tức, lại vừa không muốn tin rằng Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên đã quay lại.
Anh ta muốn nhắn tin hỏi Tô Mộ Nghiên để nhận được câu trả lời chính xác. Thế nhưng anh ta lại sợ, sợ rằng câu trả lời của cô sẽ là: “Đúng, tớ đã quay lại với Thái Văn Kỳ rồi.”
Vì thế anh ta không dám hỏi, anh ta tự lừa bản thân rằng Thái Văn Kỳ chỉ đang nói dối để khiêu khích anh ta. Sau đó anh ta lại nghĩ: Dù Thái Văn Kỳ nói thật thì có sao chứ? Quay lại rồi thì cũng có thể chia tay mà.
Cứ có suy nghĩ như vậy nên Hứa Tông Dương vẫn không chịu bỏ cuộc cho đến ngày khai giảng năm lớp 11, anh ta bắt gặp Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên cùng nhau đi đến trường.
Hai người cùng bước ra khỏi xe, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện, ánh mắt cả hai tràn ngập ý cười.
Vào giây phút đó, Hứa Tông Dương chợt có cảm giác mình sẽ không bao giờ có thể xen vào giữa hai người họ.
Thế nhưng anh ta vẫn cố chấp, lúc nào cũng tìm cách tiếp cận Tô Mộ Nghiên.
Chỉ tiếc là không thể nào tiếp cận được. Thái Văn Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh cô, mà cô cũng không cho bất cứ người con trai nào khác gần gũi với mình vượt mức bạn bè bình thường.
Ngoại lệ của cô chỉ có Thái Văn Kỳ mà thôi.
Rồi đến một ngày, trong giờ ra chơi, Hứa Tông Dương chợt đi đến hỏi Tô Mộ Nghiên, “Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu được không?”
Lúc này Tô Mộ Nghiên đang học bài với Thái Văn Kỳ. Nghe thấy Hứa Tông Dương muốn nói chuyện riêng với mình, Tô Mộ Nghiên quay lại hỏi bạn trai: “Hứa Tông Dương gọi tớ ra ngoài nói chuyện, tớ đi với cậu ta nhé!”
Mặc dù Thái Văn Kỳ bực bội khi Hứa Tông Dương tìm Tô Mộ Nghiên, nhưng Tô Mộ Nghiên lại hỏi ý kiến của anh nên anh rất vui vẻ, liền gật đầu bảo cô: “Cậu cứ đi đi.”
Nói xong, Thái Văn Kỳ liền tặng cho Hứa Tông Dương một ánh mắt cảnh cáo.
Hứa Tông Dương phớt lờ ánh mắt đó rồi liền rời khỏi lớp, Tô Mộ Nghiên nhanh chóng đi phía sau anh ta.
Đến lúc đi đến trước cửa của một phòng học trống, Hứa Tông Dương liền dừng lại rồi không dài dòng mà hỏi thẳng Tô Mộ Nghiên: “Cậu và Thái Văn Kỳ đã quay lại với nhau rồi sao?”
Tô Mộ Nghiên cũng thẳng thắn đáp: “Không hẳn là quay lại, bởi vì bọn tôi chưa bao giờ chia tay, chỉ là tôi mất trí nhớ rồi hiểu lầm một số việc nên đã lạnh nhạt với Văn Kỳ một thời gian mà thôi. Tôi và cậu ấy vẫn luôn yêu nhau, nói như vậy mới là chính xác.”
Nghe thấy vậy Hứa Tông Dương không khỏi thất vọng, nhưng anh ta vẫn cố chấp hỏi Tô Mộ Nghiên: “Cậu thích Thái Văn Kỳ vì cậu ta là người đến trước, đúng không? Nếu tớ xuất hiện trước cậu ta thì có lẽ cậu cũng sẽ thích tớ, phải không?”
Chỉ cần Tô Mộ Nghiên trả là là đúng, Hứa Tông Dương sẽ coi như đây là một tia hy vọng để anh ta tiếp tục chờ đợi cô. Thế nhưng tiếc rằng, Tô Mộ Nghiên lại kiên quyết dập tắt hết toàn bộ hy vọng, “Không. Dù cậu đến trước thì người tớ thích cũng chỉ có thể là Thái Văn Kỳ mà thôi.”
Hứa Tông Dương nghe vậy thì trong lòng chua chát, hỏi Tô Mộ Nghiên: “Sao cậu có thể chắc chắn như thế chứ? Lỡ như tớ gặp cậu trước cậu ta thì cậu thật sự thích tớ thì sao?”
“Không thể nào đâu.” Tô Mộ Nghiên cười cười: “Cậu cũng biết lúc tớ mất trí nhớ thì đã quên mất Thái Văn Kỳ, còn cậu thì thường xuyên ở bên cạnh tớ nói bóng nói gió rằng cậu ấy không tốt. Thế nhưng dù có hiểu lầm và lạnh nhạt với Thái Văn Kỳ thì tớ cũng đâu có thích cậu? Ngược lại, dù có quên mất cậu ấy rồi nghĩ cậu ấy là người xấu nhưng vẫn tớ thích cậu ấy. Như vậy có thể thấy người tớ thích chỉ có thể là cậu ấy mà thôi, không ai có thể thay thế cậu ấy được.”
Nghe đến đây Hứa Tông Dương siết chặt bàn tay, không thể không chấp nhận rằng mình đã thua. Đã vậy còn bị Tô Mộ Nghiên vạch trần chuyện nói bóng nói gió để chia rẽ tình cảm của cô và Thái Văn Kỳ nên anh ta vô cùng xấu mặt.
Nhưng sau đó anh ta lại lấy điện thoại trong túi rồi mở tin nhắn của Thái Văn Kỳ ra, đưa cho Tô Mộ Nghiên xem. “Cậu xem đi, Thái Văn Kỳ khiêu khích tớ, đe dọa tớ, rõ ràng cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành gì. Mặc dù tớ từng nói xấu cậu ta, nhưng những điều tớ nói là đúng.”
Tô Mộ Nghiên nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình. Thái Văn Kỳ bảo rằng cô và anh rất hạnh phúc rồi yêu cầu Hứa Tông Dương giữ khoảng cách với cô, nếu không thì đừng có trách anh không lương thiện.
Tô Mộ Nghiên đọc xong thì hỏi Hứa Tông Dương: “Chẳng lẽ cậu ấy viết không đúng sao?”
Hứa Tông Dương đơ người.
Tô Mộ Nghiên lại nói: “Nếu cậu ấy không gửi cho cậu tin nhắn này thì ngay bây giờ tớ cũng sẽ nói với cậu: “Cậu nên giữ khoảng cách với tớ, tớ không thích cậu, hơn nữa tớ cũng có bạn trai rồi.” Hy vọng cậu sẽ sớm quên tớ rồi tìm được một người thích hợp, vậy nhé!”
Nói xong Tô Mộ Nghiên liền quay người bước đi, không thèm nhìn khuôn mặt xám xịt của Hứa Tông Dương một cái.
Lúc này, Hứa Tông Dương đã hoàn toàn chết tâm rồi.