Tô Mộ Nghiên đã từng chết một lần, cô thật sự rất sợ chết.
Cô rất trân trọng sự sống, rất trân quý sinh mệnh của mình. Vì thế, khi hệ thống nói rằng nếu thích Thái Văn Kỳ thì có lẽ sẽ phải chết, cô thật sự rất sợ hãi.
Vì tình yêu mà phải chết liệu có đáng hay không?
Tô Mộ Nghiên cảm thấy sinh mạng vẫn là quan trọng nhất, nhưng tình yêu cũng rất quan trọng. Lúc đầu cô thật sự hoang mang giữa tình yêu và chuyện sống chết, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cuối cùng cô đã dần dần thông suốt.
Hệ thống nói rằng “có lẽ” chứ không phải “chắc chắn” là cô sẽ chết. Hơn nữa Thái Văn Kỳ còn chưa làm tổn thương được nam nữ chính, cho nên Tô Mộ Nghiên cảm thấy anh sẽ không phải chịu sự trừng phạt quá nặng, mà cô cũng không cần phải trả giá bằng cả tính mạng chỉ vì thích anh.
Chưa kể Tô Mộ Nghiên còn có công giúp đỡ nam nữ chính, vậy nên cô không tin hệ thống sẽ để cho mình chết.
Cô nói những suy nghĩ này của mình cho hệ thống, hệ thống liền nói với cô: [Dù không chết thì cũng phải trả giá đắt, ký chủ vẫn đừng nên thích Thái Văn Kỳ thì hơn.]
“Vậy trả giá đắt là đắt thế nào?” Tô Mộ Nghiên hỏi, hệ thống liền đáp: [Hiện tại chưa thể xác định chính xác cô phải trả giá những gì để ở bên Thái Văn Kỳ. Nhưng tôi đảm bảo rằng sự trừng phạt mà hệ thống đưa ra sẽ không hề nhẹ. Ký chủ vẫn nên cân nhắc.]
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì đương nhiên cảm thấy lo lắng. Thế nhưng, cô lại không do dự mà bảo: “Tôi vẫn sẽ thích Thái Văn Kỳ và ở bên cậu ấy dù có phải chịu trừng phạt, bởi vì dù sao tình cảm cũng không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng điều khiển được.”
Nếu ngay từ đầu hệ thống nhắc nhở Tô Mộ Nghiên rằng đừng thích Thái Văn Kỳ thì cô còn có thể khóa kỹ trái tim để không thích anh. Nhưng bây giờ thích anh rồi, bảo cô ngừng thích mà được à?
Hơn nữa Tô Mộ Nghiên cảm thấy nếu mình từ bỏ Thái Văn Kỳ thì mai sau chắc chắn sẽ hối hận. Mặc dù từ bỏ anh thì sẽ không phải chịu trừng phạt, nhưng trái tim cô sẽ day dứt mãi vì mối tình đầu chưa nở đã tàn của mình.
Rồi sẽ có nhiều lúc cô tự hỏi: Nếu năm đó mình quyết tâm ở bên anh thì sẽ thế nào? Liệu có hạnh phúc không?
Tô Mộ Nghiên nhất định sẽ cảm thấy luyến tiếc Thái Văn Kỳ. Sau đó dù có thích một người khác thì hình bóng anh vẫn sẽ tồn tại trong lòng cô, khiến cho cô không thể toàn tâm toàn ý dành trọn trái tim cho ai khác.
Vì vậy, Tô Mộ Nghiên nghĩ bản thân nên nghe theo trái tim thì hơn. Cô lựa chọn ở bên anh, thà phải chịu trừng phạt còn hơn là phải hối tiếc.
Hơn nữa chắc gì sự trừng phạt của hệ thống đã nặng? Lỡ như hệ thống chỉ phạt cô mấy hình phạt nhẹ nhàng, nhưng cô lại vì sợ hãi mà từ bỏ Thái Văn Kỳ thì không phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Tô Mộ Nghiên tự nói với mình như vậy.
Sáng hôm sau, cô lại đi học với Thái Văn Kỳ như bình thường.
Tuy nhiên, Thái Văn Kỳ lại bắt đầu có những hành động không bình thường.
Khi Tô Mộ Nghiên đeo cặp để chuẩn bị cùng Thái Văn Kỳ đến trường, Thái Văn Kỳ liền bảo cô đưa cặp cho anh để anh xách hộ cô. Đến lúc Tô Mộ Nghiên chuẩn bị lên xe, Thái Văn Kỳ lại ga lăng mở cửa xe giúp cô.
Đến lúc ngồi vào lớp học, Tô Mộ Nghiên lại phát hiện ra Thái Văn Kỳ ngồi gần mình hơn mọi ngày. Giáo viên bảo học sinh lấy sách ra học bài, Thái Văn Kỳ dù mang sách nhưng lại đòi xem chung với cô. Lý do của anh là vì bàn chật, đặt hai quyển sách rất chiếm diện tích nên xem chung cho thoải mái.
Tô Mộ Nghiên nghe lý do này thì cũng đồng ý để anh xem chung sách.
Đến giờ ra chơi, hai người lại cùng nhau ngồi học bài. Nhưng so với mọi ngày, hôm nay hai người ngồi sát nhau hơn, giống như sắp dính lấy nhau luôn rồi.
Mà nói đúng hơn là Thái Văn Kỳ ngồi sát Tô Mộ Nghiên, còn Tô Mộ Nghiên thì cứ kệ cho Thái Văn Kỳ ngồi sát bên mình, bởi vì thật ra cô cũng thích tiếp xúc gần với anh. Cô có tình cảm với anh mà, cho nên ở gần anh thì cô rất thoải mái.
Hứa Tông Dương ngồi ở bàn thứ hai thỉnh thoảng vẫn quay xuống nhìn lén Tô Mộ Nghiên. Nhưng khi thấy Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ gần gũi với nhau như vậy, anh ta lại không nhịn được mà quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Đến giờ ăn trưa, Thái Văn Kỳ lại ngồi ngay bên cạnh bàn của Tô Mộ Nghiên.
Lúc Tô Mộ Nghiên ăn được nửa phần cơm thì món mà cô yêu thích đã hết. Thái Văn Kỳ thấy vậy thì liền đi tới, gắp đồ ăn từ khay thức ăn của mình sang cho cô.
Mấy bạn nữ chứng kiến cảnh này thì đều nhìn Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ rồi nở nụ cười đầy ẩn ý. Tô Mộ Nghiên thì rất ngạc nhiên, nhưng đương nhiên cũng rất vui vẻ.
Lúc Tô Mộ nghiên ngồi xuống ghế đá, Thái Văn Kỳ liền phát hiện ra dây giày của cô bị lỏng. Nhưng lần này anh không nhắc cô mà chủ động ngồi xuống, cẩn thận thắt lại dây giày cho cô.
Lần thứ ba được Thái Văn Kỳ thắt hộ dây giày, Tô Mộ Nghiên vẫn có chút bất ngờ, chưa quen với hành động dịu dàng này của anh. Tuy nhiên cô vẫn rất hưởng thụ, môi còn khẽ cong lên, tay thì vỗ nhẹ vào vai Thái Văn Kỳ hai cái rồi nói: “Cảm ơn nha!”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì gật đầu, thắt dây giày cho Tô Mộ Nghiên xong thì liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngồi cạnh nhau, im lặng một hồi thì Thái Văn Kỳ lên tiếng trước, hỏi Tô Mộ Nghiên rằng: “Trước đây đã có người con trai nào thắt dây giày cho cậu chưa?”
“Chưa.” Tô Mộ Nghiên không cần suy nghĩ đã có thể trả lời. Sau đó cô lại hỏi: “Còn cậu? Cậu đã từng thắt dây giày cho người con gái nào chưa?”
Thái Văn Kỳ nhận được câu hỏi này thì khẽ cười, đáp: “Cậu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”