Thái Văn Kỳ ôm Tô Mộ Nghiên rất chặt, giống như đang giam cô vào trong lồng ngực mình. Anh vẫn đang mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ mà hỏi: “Mộ Nghiên, cậu đã nhớ ra những gì rồi? Những chuyện của chúng ta cậu đã nhớ được bao nhiêu rồi?”
Thái Văn Kỳ vui mừng khôn xiết, tưởng rằng sự trừng phạt của anh cuối cùng đã kết thúc. Thế nhưng lúc này, Tô Mộ Nghiên lại nghẹn ngào nói: “Xin lỗi… Tớ vẫn chưa nhớ ra gì cả… Chuyện chúng ta là người yêu là Thái Ngạn Nhân nói… Tớ không hề nhớ ra…”
Thái Văn Kỳ nghe đến đây thì hụt hẫng, cánh tay đang ôm Tô Mộ Nghiên từ từ nới lỏng.
Tô Mộ Nghiên cảm giác được điều này, cô biết Thái Văn Kỳ đang rất thất vọng. Vậy nhưng Thái Văn Kỳ vẫn gượng cười. Anh chỉ hụt hẫng trong giây lát, sau đó lại vẫn dịu dàng mà nói với cô: “Không sao, cậu không hề có lỗi, người có lỗi là tớ. Vừa rồi là tớ quá kích động, cậu mới xuất viện, vốn dĩ không thể nhớ lại nhanh như vậy được. Cậu chỉ cần từ từ nhớ lại thôi, không cần gấp.”
Vừa nói, Thái Văn Kỳ lại vừa vỗ lưng cô giống như để trấn an.
Tô Mộ Nghiên lúc này giơ tay, khẽ lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt. Đến khi chắc chắn khuôn mặt của bản thân không còn để lộ cảm xúc, cô mới từ từ đẩy Thái Văn Kỳ ra.
Lúc này Thái Văn Kỳ mới nhìn thấy khuôn mặt của Tô Mộ Nghiên. Mặc dù cô đã lau sạch nước mắt, nhưng chóp mũi và đôi mắt của cô vẫn còn hơi đỏ nên Thái Văn Kỳ đã nhanh chóng phát hiện ra: “Cậu vừa khóc?”
Tô Mộ Nghiên lắc đầu phủ định. Nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không lừa được Thái Văn Kỳ nên cô lại gật đầu.
Thái Văn Kỳ nhìn Tô Mộ Nghiên như vậy thì trong lòng xót xa, liền hỏi: “Tại sao lại khóc?”
“À…” Tô Mộ Nghiên né tránh ánh mắt của Thái Văn Kỳ, “Chỉ là… tớ cảm thấy xúc động. Xúc động vì phát hiện ra… Phát hiện ra cậu và tớ đã từng là người yêu.”
Nghe thấy vậy, Thái Văn Kỳ mỉm cười dịu dàng.
Tô Mộ Nghiên lại nói: “Nhưng hiện tại tớ chưa nhớ ra gì cả, cho nên tớ và cậu… không thể thân thiết như trước được.”
Nghe đến đây, nụ cười trên môi Thái Văn Kỳ vẫn còn, nhưng ý cười trong mắt anh đã nhanh chóng vụt tắt.
Còn Tô Mộ Nghiên thích Thái Văn Kỳ, nhưng cô không thể gần gũi với anh, bởi vì cô nghĩ mình không phải “Tô Mộ Nghiên” mà anh thích. Cô không thể giả làm “Tô Mộ Nghiên trước kia” để ở bên anh, vì như vậy là lừa gạt anh.
Thế nhưng sợ anh đau lòng, Tô Mộ Nghiên liền vội an ủi: “Nhưng cậu đừng lo, tớ nhất định sẽ sớm nhớ lại. Bằng mọi giá tớ sẽ nhớ lại những ký ức trước đây, tớ sẽ không để cậu phải chờ lâu đâu.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì vừa xót xa lại vừa vui mừng, bởi vì Tô Mộ Nghiên đã không còn ghét anh như trước nữa. Cô nói muốn nhớ lại những ký ức trước đây, cô muốn nhớ lại những kỷ niệm của anh và cô.
Tuy nhiên, Thái Văn Kỳ lại không biết rằng thật ra Tô Mộ Nghiên không phải muốn nhớ lại. Điều cô thật sự muốn làm là tìm cách khiến Tô Mộ Nghiên trước đây quay lại.
Tối hôm đó về nhà, tâm trạng của Tô Mộ Nghiên trở nên vô cùng tồi tệ. Cô điên cuồng lên mạng tìm đọc những cuốn tiểu thuyết xuyên sách, hy vọng tìm ra trong cuốn tiểu thuyết nào đó có tình tiết trả lại thân xác cho chủ nhân cũ.
Sau đó cô lại vào group [Những người yêu thích tiểu thuyết xuyên sách], viết một bài viết: [A1 xuyên sách nhập vào thân xác của A. Sau một vụ tai nạn, A2 lại xuyên sách nhập vào thân xác của A, còn A1 thì biến mất. Như vậy liệu có cách nào để A2 trả lại thân xác cho A1 không?]
A là Tô Mộ Nghiên trong tiểu thuyết (nguyên chủ).
A1 là Tô Mộ Nghiên mà Thái Văn Kỳ thích.
A2 là Tô Mộ Nghiên của hiện tại.
Tô Mộ Nghiên đương nhiên không biết mình vừa là A1 vừa là A2, cho nên bây giờ cô rất gấp gáp muốn trả lại thân xác cho A1.
Tuy nhiên, những bình luận trả lời câu hỏi của cô lại khiến cho cô thất vọng.
[A1 vì tai nạn mà biến mất, vậy A2 mà bị tai nạn thì A1 chắc sẽ quay lại nhỉ.]
Tô Mộ Nghiên không phải chưa nghĩ đến cách này, nhưng cách này rất nguy hiểm. Lỡ như không những không khiến “Tô Mộ Nghiên trước kia” quay lại mà chính cô cũng mất luôn mạng thì sao.
[A1 gặp tai nạn nên A2 xuyên vào, như vậy rất có thể linh hồn của A1 đã tiêu tan rồi, không thể trở về được đâu.]
Khi đọc bình luận này Tô Mộ Nghiên rất đau lòng, đau lòng cho tình yêu giữa “Tô Mộ Nghiên trước kia” và Thái Văn Kỳ. Nhưng cô vẫn muốn tin là “Tô Mộ Nghiên trước kia” còn tồn tại nên cô vẫn không bỏ cuộc.
Thế là cả đêm Tô Mộ Nghiên đọc hết cuốn tiểu thuyết này đến cuốn tiểu thuyết khác, sau đó lại cùng thảo luận với mấy người bạn thích đọc tiểu thuyết xuyên sách về chuyện trả lại thân xác cho chủ cũ.
Đến ba giờ sáng, cuối cùng Tô Mộ Nghiên không chịu được nữa nên đã ngủ thiếp đi. Nhưng dù có đi ngủ, trái tim cô vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề.
Thật ra vào cái ngày Thái Văn Kỳ bảo vệ cô, cô đã quyết định sẽ không kìm nén tình cảm dành cho anh nữa. Cô vì thích anh mà lần đầu tiên ích kỷ, muốn buông bỏ ý định trả lại thân xác cho “Tô Mộ Nghiên trước kia”.
Cô nghĩ dù sao mình cũng không có cách để cô ấy quay lại, hơn nữa rất có thể cô ấy đã chết rồi. Cô cảm thấy mình xuyên đến đây cũng là ý trời, có lẽ ông trời muốn để cô sống thay cho cô ấy.
Thế nhưng, ngày hôm nay biết được trước kia Thái Văn Kỳ và cô ấy đã là người yêu, cô chợt tỉnh ngộ. Cô biết mình không thể thay thế cô ấy được, mình không thể lừa gạt Thái Văn Kỳ và người thân, bạn bè của cô ấy.
Tình cảm của họ là dành cho “Tô Mộ Nghiên trước kia” chứ không phải cho cô, cô không có tư cách thay cô ấy nhận lấy.
Thái Văn Kỳ thích cô ấy đến như vậy, làm sao cô có thể lừa dối anh.
Hiện tại Thái Văn Kỳ không giống như trong nguyên tác, Tô Mộ Nghiên liền đoán ra sự thay đổi của anh là nhờ có Tô Mộ Nghiên trước kia. Cô ấy nhất định đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện, cho nên anh mới có thể vì cô ấy mà trở nên tốt đẹp như bây giờ.
Còn cô – Tô Mộ Nghiên của hiện tại dù có thích anh thì cũng chỉ là người đến sau. Cô chưa hề làm được gì cho anh, cho nên cô không thể vì mình thích anh mà trở nên ích kỷ được.
Cô phải tìm cách rời đi để “Tô Mộ Nghiên trước kia” quay lại.
Mặc dù trái tim cô rất đau.
Mặc dù sau khi trả lại thân xác cho “Tô Mộ Nghiên trước kia”, cô có lẽ sẽ phải chết.
Thế nhưng, cô vẫn quyết định làm như vậy.
Cô hy vọng Thái Văn Kỳ – người mà cô thích sẽ được hạnh phúc bên người mình yêu.