Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ ôm nhau, nhiệt độ cơ thể của hai người ngày càng tăng cao, nhịp đập trái tim của hai người cũng ngày càng tăng nhanh và mạnh.
Thế nhưng cả hai đều không nỡ buông tay, không nỡ tách rời nhau ra vào giây phút này.
Tô Mộ Nghiên không biết tại sao mình lại không nỡ, nhưng cô thật sự luyến tiếc cái ôm của Thái Văn Kỳ.
Đột nhiên, cô nhớ đến kết cục của anh trong truyện, cả đời không có được tình yêu thật sự.
Đó là cái giá phải trả vì anh đã làm chuyện xấu, thế nhưng những tổn thương của anh trong quá khứ thì sao? Tại sao anh chỉ phải trả giá mà không được bù đắp?
Nam nữ chính là con cưng của tác giả, có cuộc đời tươi đẹp ngay từ khi còn bé. Sau này trưởng thành hai người gặp sóng gió trong chuyện tình cảm, nhưng cuối cùng thì họ cũng có kết cục viên mãn.
Còn Thái Văn Kỳ thì khác. Anh chưa từng nếm được vị ngọt của cuộc sống, cuộc đời của anh chưa bao giờ tươi đẹp cả.
Trước kia Tô Mộ Nghiên ghét Thái Văn Kỳ vì anh lừa gạt tình cảm của Hà Tuyết Sam, vậy nên có nhiều lúc cô đã quên mất rằng anh đáng thương thế nào.
Các độc giả của “tiểu thuyết gốc” cũng vậy, họ đã vì hành động xấu của anh mà lãng quên đi quá khứ đáng thương của anh. Họ cảm thấy kết cục của anh là đáng, nhưng họ lại quên rằng những tổn thương của anh chưa từng được bù đắp dù chỉ một lần.
Tô Mộ Nghiên không muốn Thái Văn Kỳ sẽ có kết cục như trong tiểu thuyết. Cô không muốn mỗi khi nhắc đến Thái Văn Kỳ, mọi người lại nhớ đến chuyện xấu của anh mà quên mất anh là một người đáng thương đến nhường nào.
Cô ôm chặt Thái Văn Kỳ, mặc dù nghĩ rằng anh sẽ không nghe theo mình, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí mà nói với anh: “Thái Văn Kỳ, cậu đừng làm chuyện xấu, được không? Cậu hãy trả thù những người làm cậu bị tổn thương, nhưng đừng khiến một người vô tội bị liên lụy. Cậu phải sống thật tốt, đừng làm những chuyện xấu để rồi phải trả giá. Cậu xứng đáng được yêu thương, xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Tô Mộ Nghiên nói xong những lời này thì sợ rằng Thái Văn Kỳ sẽ nghĩ cô giả tạo, cô sợ rằng anh sẽ cảm thấy những lời cô nói của cô thật ngớ ngẩn và thừa thãi.
Thế nhưng, anh lại gật đầu rồi dịu dàng nói: “Ừ, tôi sẽ không làm chuyện xấu nữa.” Anh nhắm mắt rồi khẽ cúi đầu, đôi môi anh khẽ chạm vào mái tóc Tô Mộ Nghiên rồi lại nhẹ nhàng nói: “Tôi thật sự rất sợ phải trả giá, tôi thật sự rất sợ bản thân phải cô đơn. Vì vậy… Tôi sẽ trở thành một người tốt.”
Tô Mộ Nghiên kinh ngạc, sững sờ trước lời nói của Thái Văn Kỳ. Cô lại hỏi anh: “Cậu có nói thật không?”
Anh liền đáp: “Tôi hứa với cậu.”
Nghe đến đây, Tô Mộ Nghiên thực sự vô cùng vui mừng. Cô bật cười, ngẩng đầu nhìn anh rồi vui vẻ nói: “Cậu hứa rồi đấy nhé! Không được nuốt lời đâu đấy!”
Thái Văn Kỳ đáp: “Tôi sẽ không nuốt lời.”
Không biết qua bao lâu, tài xế nhà họ Tô mới lái xe tới. Tô Mộ Nghiên chủ động kéo Thái Văn Kỳ lên xe, mặc dù lúc ở CLB cô đã từ chối lời nhờ vả đi nhờ xe của anh.
Đến lúc xe về tới biệt thự nhà Thái Văn Kỳ thì anh liền xuống xe. Nhưng trước khi đi vào biệt thự, anh lại đề nghị: “Tô Mộ Nghiên, ngày mai tôi đến đón cậu đi học nhé!”
Tô Mộ Nghiên hơi bối rối trước lời đề nghị của Thái Văn Kỳ. Thái Văn Kỳ lại nói: “Cậu về thì nói với ông nội cậu rằng từ mai cậu sẽ đi chung với tôi đi. Dù sao chúng ta học cùng lớp, lại tham gia chung một CLB nên về chung với nhau cho tiện.”
Nói dứt câu, Thái Văn Kỳ liền đi vào biệt thự để không cho Tô Mộ Nghiên có cơ hội từ chối.
Tô Mộ Nghiên vốn đang phân vân không biết có nên đi cùng với Thái Văn Kỳ hay không. Nhưng thấy Thái Văn Kỳ không cho cô cơ hội để từ chối, cô đành phải đồng ý thôi, dù sao đi chung xe với Thái Văn Kỳ thì cũng tiết kiệm tiền xăng cho nhà họ Tô mà.
Buổi tối, Thái Văn Kỳ hiếm khi có tâm trạng tốt nên đã đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Nhưng rồi, anh lại mơ một giấc mơ. Mà trong mơ thì hệ thống lại xuất hiện, cho anh hai sự lựa chọn:
[Một: Buông bỏ mọi hận thù và ác ý, sống hạnh phúc với người con gái mà mình yêu.]
[Hai: Làm nam nữ chính đau khổ, cuối cùng nhận lấy kết cục như trong tiểu thuyết: Mãi mãi không có được tình yêu.]
Hai lần trước, Thái Văn Kỳ đều chọn sự lựa chọn thứ hai. Nhưng lần này, hình ảnh của Tô Mộ Nghiên lại xuất hiện trong tâm trí anh, những lời anh đã hứa với Tô Mộ Nghiên chiều nay cũng nhanh chóng hiện lên trong trí nhớ.
Vì vậy, cuối cùng anh đã đưa ra quyết định: “Tôi chọn sự lựa chọn thứ nhất.”
Hệ thống im lặng.
Thái Văn Kỳ lại nói: “Từ nay không cần hiện ra rồi hỏi tôi về vấn đề lựa chọn này nữa, bởi vì lần này tôi đã quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Tôi sẽ không phá hoại tình cảm của nam nữ chính nữa.”
Tưởng rằng sau khi Thái Văn Kỳ nói vậy thì hệ thống lại im lặng, nhưng không ngờ một tiếng nói máy móc lại vang lên: [Đã muộn rồi.]
Thái Văn Kỳ nhíu mày, hỏi: “Muộn cái gì?”
[Lúc trước tôi đã cho ngài lựa chọn hai lần, nhưng cả hai lần ngài đều chọn sự lựa chọn thứ hai. Lần này ngài mới tỉnh ngộ mà chọn sự lựa chọn thứ nhất, đây là một sự tỉnh ngộ muộn màng.]
Đợi đến khi Tô Mộ Nghiên tỉnh táo một chút, hệ thống lại nhắc lại thông báo một lần nữa.
Lần này nghe được thông báo, Tô Mộ Nghiên vẫn không khỏi bất ngờ. Mặc dù chiều nay Thái Văn Kỳ đã hứa với Tô Mộ Nghiên, nhưng cô vẫn cảm thấy kích động khi nghe thấy hệ thống thông báo chuyện này.
Như vậy là anh đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch làm tổn thương nữ chính rồi. Vậy là anh sẽ không phải chịu kết cục như trong tiểu thuyết nữa.
Nhưng Tô Mộ Nghiên đột nhiên lại tò mò: “Tại sao Thái Văn Kỳ lại dễ dàng từ bỏ như vậy?” Rõ ràng trong tiểu thuyết, dù có phải chịu kết cục cô đơn nhưng cuối cùng Thái Văn Kỳ vẫn không hề hối hận. Anh còn nói rằng nếu có cơ hội chọn lại, anh vẫn sẽ lừa gạt nữ chính để làm cho nam chính đau khổ.
Vậy thì tại sao bây giờ anh lại từ bỏ nhanh đến vậy?
Hệ thống đáp: [Tạm thời chưa thể xác định chính xác 100% lý do tại sao Thái Văn Kỳ lại từ bỏ. Nhưng rất nhanh sẽ có kết quả chính xác, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô.]