• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Lý không cho Thái Văn Kỳ đến thăm Tô Mộ Nghiên, Thái Văn Kỳ đương nhiên không đồng ý.

Anh nhất quyết muốn chăm sóc cho Tô Mộ Nghiên, thế nhưng ông Lý lại giận dữ, quát: “Cháu tỉnh táo lại đi, cháu soi gương xem bây giờ cháu tàn tạ thế nào rồi! Khuôn mặt phờ phạc, cả người thiếu sức sống, giống như sắp ngã bệnh đến nơi mà vẫn còn muốn đi chăm sóc người khác?”

“Được chọn đi thi thì từ chối, vậy lúc đầu cháu cố gắng học hành để làm gì? Ông biết cháu thích Mộ Nghiên, vì con bé nên cháu sẵn sàng từ bỏ cả việc học việc thi, ông không thể ngăn cản, ông đồng ý cho cháu chăm sóc con bé. Nhưng bây giờ cháu xem lại cháu đi, lỡ cháu đổ bệnh ra đấy thì sao? Ai sẽ là người chăm sóc cho cháu?”

Thái Văn Kỳ nghe ông Lý nói vậy thì không thể phản bác. Ông Lý tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại rồi bảo: “Về nhà nghỉ ngơi, ngày mai tuyệt đối không được đến bệnh viện, đợi khi khỏe lại rồi hãy đến chăm sóc cho Mộ Nghiên.”

Ông Lý nói xong thì liền rời đi.

Thái Văn Kỳ sau đó suy nghĩ thông suốt, cuối cùng quyết định nghe theo lời ông nội mình nói.

Anh vào phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên chào ông Tô, sau đó đến nói với Tô Mộ Nghiên: “Ngày mai tớ không tới, nhưng ngày kia nhất định tớ sẽ trở lại thăm cậu.”

Câu nói này của Thái Văn Kỳ giống như một dòng nước ấm áp đổ vào trái tim Tô Mộ Nghiên, nhưng lý trí nhắc cho cô biết mình phải cẩn thận với Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ sau đó đã rời đi, ông Tô ở bên cạnh liền nói: “Thằng bé Văn Kỳ thật sự rất tốt, đối xử với cháu rất thật lòng, lúc cháu hôn mê bất tỉnh thằng bé luôn ở bên chăm sóc cháu. Cháu nhất định phải trân trọng thằng bé.”

Tô Mộ Nghiên có chút bất ngờ, Thái Văn Kỳ vẫn luôn ở bên chăm sóc “Tô Mộ Nghiên” sao? Là vì lý do gì chứ?

Tô Mộ Nghiên tạm thời chưa dám đưa ra kết luận gì cả.

Nhìn hộp cháo mà Thái Văn Kỳ mang đến, cô do dự một chút rồi cũng ăn thử, dù sao Thái Văn Kỳ cũng không ác đến nỗi hạ độc cô.

Sáng hôm sau.

Thái Văn Kỳ quả thật không đến. Tô Mộ Nghiên nhận ra dường như trong lòng mình có chút cảm giác mất mát, không vui.

Có lẽ là vì khi hôn mê, giọng nói của Thái Văn Kỳ đã gọi cô tỉnh lại. Cũng có lẽ khi mở mắt ra, người đầu tiên cô thấy là Thái Văn Kỳ nên cô có chút cảm tình với anh.

Tuy nhiên, lý trí mạnh mẽ của cô vẫn đang nhắc nhở: Thái Văn Kỳ không phải người tốt.

Vì vậy, Tộ Mộ Nghiên đang cố gắng đập tan cái thứ cảm xúc kỳ lạ dành cho Thái Văn Kỳ trong lòng mình.

Đến buổi chiều.

Thái Văn Kỳ vẫn không đến. Tới hơn năm giờ thì Thái Ngạn Nhân, Hà Tuyết Sam, Hứa Tông Dương và chị chủ tịch CLB đến thăm Tô Mộ Nghiên.

Họ kể cho Tô Mộ Nghiên rất nhiều chuyện đã qua, lạ là Tô Mộ Nghiên nghe xong thì trong đầu lại lờ mờ xuất hiện một số ký ức vụn vặt.

Tô Mộ Nghiên từng đọc nhiều tiểu thuyết xuyên sách, trong đó có tiểu thuyết kể rằng khi nữ chính xuyên vào cơ thể của nguyên chủ thì thỉnh thoảng sẽ nhớ ra những ký ức còn sót lại trong cơ thể của nguyên chủ.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy hiện tại mình cũng giống như vậy. Cô nghĩ rằng những gì mình nhớ ra đều là ký ức còn sót lại của “Tô Mộ Nghiên trước kia”.

Đến sáu giờ, Hà Tuyết Sam, Thái Ngạn Nhân và chị chủ tịch tạm biệt Tô Mộ Nghiên rồi ra về. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Mộ Nghiên và Hứa Tông Dương.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy Hứa Tông Dương rất nhiệt tình với mình. Cũng phải thôi, “Tô Mộ Nghiên trước kia” là một cô gái tốt nên Hứa Tông Dương có nhiệt tình với cô ấy cũng không có gì lạ.

Lúc này, Hứa Tông Dương bỗng nhiên lại hỏi: “Sao hôm nay không thấy Thái Văn Kỳ đâu nhỉ?”

“Hôm nay cậu ta không đến đây.” Tô Mộ Nghiên bình thản đáp, Hứa Tông Dương liền gật đầu, một lúc sau bỗng nhiên lại bảo: “Thái Văn Kỳ kỳ lạ thật đấy!”

Tô Mộ Nghiên tự nhiên thấy tò mò, liền hỏi: “Kỳ lạ như thế nào?”

Trong lòng Hứa Tông Dương lúc này có chút bồn chồn vì chuẩn bị làm chuyện xấu. Nhưng nhìn Tô Mộ Nghiên trước mắt, anh ta thầm nghĩ bản thân ích kỷ một chút cũng chẳng sao, trong tình yêu ai mà chẳng ích kỷ?

Hứa Tông Dương nghĩ như vậy thì liền trả lời: “Cậu ấy kỳ lạ ở cách đối xử với cậu đó, Mộ Nghiên. Tớ nghe nói trước kia cậu ấy ghét cậu lắm, còn xin đổi chỗ ngồi với cậu. Thái độ bài xích của cậu ấy đối với cậu hầu như cả lớp đều biết, các thành viên trong CLB Kịch cũng biết. Cậu ấy diễn chung cùng cậu thì cực kỳ khó chịu, trước khi lên sân khấu còn cãi nhau với cậu. Vậy mà bây giờ…”

Hứa Tông Dương nhìn Tô Mộ Nghiên rồi nói tiếp: “Bây giờ cậu ấy đột nhiên lại đối tốt với cậu.”

Tô Mộ Nghiên cảm thấy Hứa Tông Dương không hề đơn giản như trong tiểu thuyết. Tuy nhiên cũng có lẽ là cô quá đa nghi, bởi vì cô thiếu cảm giác an toàn khi ở thế giới này.

Sáng hôm sau.

Thái Văn Kỳ xuất hiện ở phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên lúc bảy giờ sáng.

Tô Mộ Nghiên lúc này mới ngủ dậy, thấy Thái Văn Kỳ thì có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng anh đến sớm như vậy.

Để lấy lòng cô tiểu thư nhà họ Tô, Thái Văn Kỳ có vẻ không ngại vất vả nhỉ.

Tô Mộ Nghiên cười nhạt, sau đó quay mặt đi, không thèm ngó ngàng đến Thái Văn Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK