• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Văn Kỳ biết mình quả thật không thể đuổi kịp Tô Mộ Nghiên. Anh và Hứa Tông Dương cuối cùng vẫn phải lên phòng giáo viên, hai người sau đó phải viết bản tường trình, đến khi thầy chủ nhiệm xuống giải quyết sự việc này thì hai người mới được ra về.

Lúc rời khỏi phòng giáo viên, Thái Văn Kỳ muốn đi tìm Tô Mộ Nghiên thì lại tình cờ gặp Hà Tuyết Sam. Cô ấy nói với anh rằng Tô Mộ Nghiên đã về nhà rồi.

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền gọi điện thoại cho Tô Mộ Nghiên. Gọi năm, sáu cuộc cô đều không nghe, đến lúc nhắn tin thì Tô Mộ Nghiên chỉ đáp: [Ngày mai là bắt đầu nghỉ hè rồi. Trong kỳ nghỉ này đừng tìm tớ, đợi một thời gian nữa tớ sẽ chủ động liên lạc với cậu.]

Thái Văn Kỳ nhận được tin nhắn này thì vô cùng hoang mang. Tại sao anh và cô cứ phải như vậy? Anh thích cô, cô cũng thích anh, tại sao anh lại không thể tìm cô, không thể gặp cô?

Hôm nay rõ ràng là cô lo lắng cho anh nên mới mang thuốc lên lớp cho anh. Sau đó rõ ràng là cô vì thích anh, vì rung động khi ở cạnh anh nên mới hôn anh. Nhưng tại sao hôn xong cô lại xin lỗi, cô lại bỏ chạy, cô lại không cho anh tìm cô?

Tại sao chứ?

Thái Văn Kỳ không tài nào hiểu nổi.

Sau khi rời khỏi trường, anh liền bảo chú tài xế đưa mình đến nhà họ Tô.

Ông Tô thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ, liền mời anh vào nhà chơi. Nhưng khi anh hỏi đến Tô Mộ Nghiên thì sắc mặt ông Tô lại thay đổi.

Cuối cùng, ông Tô mới kể cho anh biết rằng gần đây tâm trạng của Tô Mộ Nghiên vẫn luôn không tốt. Vừa nãy về nhà, cô còn bảo với ông rằng tạm thời mình không muốn gặp Thái Văn Kỳ. Nếu Thái Văn Kỳ đến tìm thì ông hãy nói với cô, cô sẽ ở trong phòng, tuyệt đối không ra ngoài gặp anh.

Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì suy sụp, ông Tô bèn vội an ủi rằng không phải Tô Mộ Nghiên ghét anh, cô đã bảo rằng đợi một thời gian nữa sẽ chủ động tìm anh nói chuyện.

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì tâm trạng cũng chẳng tốt lên là bao.

Buổi tối.

Sau khi về nhà, Thái Văn Kỳ lại gửi tin nhắn cho Tô Mộ Nghiên nhưng cô không hề trả lời.

Một tháng sau.

Trong vòng một tháng này, Thái Văn Kỳ mỗi ngày đều gọi cho Tô Mộ Nghiên ít nhất hai cuộc điện thoại nhưng cô đều không bắt máy.

Mỗi sáng anh cũng đều gửi nhắn tin chào buổi sáng cho cô, đến tối lại là tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng không tin nhắn nào được cô trả lời.

Rồi đến một ngày Thái Văn Kỳ gửi đến tin nhắn: [Mộ Nghiên, trái tim cậu thật lạnh lùng, tớ phải làm sao mới có thể làm tan chảy được nó đây?]

Tô Mộ Nghiên vẫn không hồi đáp.

Thế nhưng, cô đã đọc tin nhắn đó. Mà nói đúng hơn là tin nhắn nào anh gửi tới cô cũng đều đọc, chỉ là không trả lời mà thôi.

Buổi tối của một ngày thứ sáu.

Trong lúc ăn tối, ông Tô liền bảo: “Mộ Nghiên, tuần sau tới sinh nhật cháu rồi, cháu mời bạn bè đến biệt thự nhé, ông sẽ tổ chức sinh nhật cho cháu.”

Tô Mộ Nghiên vốn muốn tổ chức sinh nhật, nhưng nghĩ lại thì đây là sinh nhật của “Tô Mộ Nghiên” nên cô không có quyền từ chối, hơn nữa cũng không muốn làm ông Tô mất hứng cho nên cô đã đồng ý.

Không ngờ rằng ông Tô lại hỏi: “Cháu có mời Văn Kỳ không?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngẩn người. Cuối cùng phải trầm mặc suy nghĩ mất một lúc thì cô mới đáp: “Cậu ấy cũng là bạn cùng lớp nên đương nhiên cũng sẽ mời ạ.”

Sau khi ăn tối xong, Tô Mộ Nghiên liền lên nhóm lớp viết một tin nhắn: [Thứ sáu tuần sau tớ tổ chức tiệc sinh nhật, hy vọng các cậu có thể tới tham gia.]

Sau đó, cô liền gửi địa chỉ biệt thự của nhà họ Tô lên nhóm lớp.

Có rất nhiều bạn đã nhanh chóng trả lời rằng mình nhất định sẽ đi, Tô Mộ Nghiên liền viết tin nhắn cảm ơn mọi người.

Không nghĩ rằng sau đó không lâu, một người lại gửi tin nhắn riêng cho cô: [Tớ có thể tham dự tiệc sinh nhật của cậu, được không?]

Người gửi là Thái Văn Kỳ.

Rất nhanh, Tô Mộ Nghiên liền nhắn lại một chữ: [Được.]

Cô cũng rất mong anh có thể tới, bởi vì…

Cô nhớ anh lắm rồi.

Một tuần sau, ngày sinh nhật của Tô Mộ Nghiên cuối cùng cũng tới.

Đến bốn giờ chiều, biệt thự nhà họ Tô đã được trang trí xong xuôi.

Trong phòng của Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên mặc một chiếc đầm tay ngắn màu trắng, dài qua đầu gối, có thắt một chiếc nơ xinh xắn ở phần eo.

Thợ làm tóc đang tạo kiểu tóc cho Tô Mộ Nghiên. Hôm nay cô chọn kiểu tóc uốn xoăn gợn sóng, sau khi làm xoăn xong thì liền cài thêm một chiếc kẹp tóc có hình bông hoa hồng màu hồng nhạt lên trên đầu.

Sau đó, nhân viên trang điểm bắt đầu trang điểm cho Tô Mộ Nghiên. Vì khuôn mặt cô gần như không có khuyết điểm, ngũ quan lại tinh tế nên nhân viên không cần trang điểm kỹ. Sau khi trang điểm xong khuôn mặt của cô cũng không khác trước là bao.

Đến hơn sáu giờ.

Gần một nửa thành viên trong lớp và một số thành viên trong CLB Kịch đã đến biệt thự nhà họ Tô. Đa số mọi người đều bất ngờ và trầm trồ trước căn biệt thự rộng lớn, xa hoa này.

Lúc này Tô Mộ Nghiên cũng đã chuẩn bị xong xuôi, liền rời khỏi phòng mình rồi xuống tầng.

Chỉ là không ngờ rằng mới bước xuống cầu thang tầng một, cô đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ đang ngồi nói chuyện với ông Tô trong phòng khách.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, đeo giày da, trông vừa trẻ trung nhiệt huyết, lại vừa trưởng thành chín chắn.

Tô Mộ Nghiên bị anh của ngày hôm nay làm cho ngay ngẩn trong giây lát, lại phát hiện xa cách bao ngày qua không hề khiến tình cảm của cô dành cho anh phai nhạt, ngược lại còn khiến sự rung động của cô càng thêm mãnh liệt.

Lúc này Thái Văn Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía cô. Bất giác, anh cũng bị cô của ngày hôm nay hớp hồn.

Cô thật sự rất đẹp, càng nhìn càng khiến anh xao xuyến. Tình cảm của anh dành cho cô cũng ngày một lớn dần, dẫu cho cô có lạnh nhạt hay giữ khoảng cách với anh.

Anh từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng bước về phía cô. Cô cũng từ từ bước xuống bậc thang rồi đi về phía anh.

Đến lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai bước chân, hai người liền dừng lại.

“Lâu rồi không gặp.” Hai người đồng thanh lên tiếng, sau đó lại cùng nhau im lặng.

Tô Mộ Nghiên không biết phải nói gì với Thái Văn Kỳ, còn Thái Văn Kỳ lại có rất nhiều điều muốn nói với Tô Mộ Nghiên.

Chỉ là anh không dám nói.

Hôm nay là sinh nhật cô, điều duy nhất anh dám nói với cô là: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Nói rồi anh đưa cho cô một túi quà.

Tô Mộ Nghiên liền nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó cuộc nói chuyện giữa hai người lại rơi vào im lặng.

Một hồi lâu sau, Thái Văn Kỳ mới mở lời: “Bây giờ chúng ta ra ngoài sân đi, rất nhiều bạn bè đã đến rồi.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nhìn túi quà mà Thái Văn Kỳ đưa cho mình rồi nói: “Để tớ lên tầng cất quà đã.” Nói dứt lời Tô Mộ Nghiên liền cầm túi quà chạy lên trên tầng.

Cô thật sự là muốn đi cất quà, nhưng Thái Văn Kỳ lại tưởng rằng cô không muốn cùng anh ra ngoài nên mới viện cớ.

Thế là vì không muốn làm cô khó xử, anh liền ra ngoài trước. Đến lúc cô cất quà xong rồi đi xuống thì lại không thấy anh chờ mình, trong lòng liền sinh ra chút cảm giác hụt hẫng.

Nhưng chính cảm giác hụt hẫng này lại nhắc nhở cô: Giữ khoảng cách với Thái Văn Kỳ một chút, cậu ấy là bạn trai của “Tô Mộ Nghiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK