Ông Lý lúc này cũng đã đến, liền ở bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với ông Tô. Ông Tô nói với ông Lý tình hình của Tô Mộ Nghiên rồi kể về vụ tai nạn.
Người đâm vào xe của Tô Mộ Nghiên là một người đàn ông say rượu, hiện giờ ông ta cũng đang ở trong bệnh viện này. Lúc xảy ra va chạm, xe của ông ta đâm vào đuôi xe Tô Mộ Nghiên nên cô bị thương nặng, còn chú tài xế chở cô thì may mắn bị thương nhẹ hơn, bây giờ đã tỉnh lại rồi.
Nói chuyện một hồi, ông Tô và ông Lý vào phòng bệnh thì liền nhìn thấy Thái Văn Kỳ ngồi bên giường bệnh của Tô Mộ Nghiên, bàn tay đang nắm lấy bàn tay cô một cách dịu dàng.
Ông Tô nhìn đồng hồ, thấy đã rất muộn nên liền nói với Thái Văn Kỳ: “Cháu về nhà đi, sáng mai còn đi học, ngày mai là thứ hai rồi.”
Ngày mai… là thứ hai rồi.
Trái tim Thái Văn Kỳ đau đớn, vốn dĩ ngày mai anh và Tô Mộ Nghiên có thể gặp nhau, vậy mà…
Thái Văn Kỳ cắn chặt răng, đau khổ cúi gằm mặt. Giá như lúc xảy ra tai nạn anh ở bên cạnh cô thì đã có thể bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không để cô bị thương đến mức này. Đáng lẽ lúc cô muốn đi cùng Hà Tuyết Sam, anh phải kiên quyết giữ cô ở lại bên mình. Như vậy anh có thể bảo vệ được cô, hoặc ít nhất anh cũng có thể cùng cô chịu đựng đau đớn.
Thế nhưng trên đời này không có giá như. Thái Văn Kỳ dù có hối tiếc nhưng cũng chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi đây chờ đợi Tô Mộ Nghiên tỉnh lại.
Lần này anh sẽ không rời đi, anh tuyệt đối phải ở bên cạnh cô.
“Ông à.” Thái Văn Kỳ nói với ông Tô và ông Lý, “Cháu sẽ ở lại đây với Mộ Nghiên.”
“Nhưng ngày mai cháu còn phải đi học.” Ông Tô cảm động trước Thái Văn Kỳ nhưng vẫn phải khuyên anh đi học. Ông Lý lại nói: “Cứ kệ thằng bé đi, một khi nó đã quyết định việc gì thì không ai có thể thay đổi được.”
Ông Tô nghe vậy thì vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng ông Lý liền bảo ông về nhà nghỉ ngơi để mai còn có sức chăm sóc Tô Mộ Nghiên, tối hôm nay cứ để Thái Văn Kỳ ở cạnh Tô Mộ Nghiên là được rồi.
Ông Tô lúc đầu không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn bị ông Lý thuyết phục. Hai người sau đó liền dặn dò Thái Văn Kỳ vài câu rồi rời khỏi bệnh viện, còn Thái Văn Kỳ thì cứ ngồi bên giường bệnh chờ đợi Tô Mộ Nghiên.
Sáng hôm sau.
Ông Tô và ông Lý đến bệnh viện lúc bảy giờ, không ngờ rằng vừa vào phòng bệnh thì đã thấy Thái Văn Kỳ ngồi yên ở chỗ cũ, tay vẫn nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên.
Hỏi bác sĩ và y tá thì mới biết cả đêm hôm qua anh không hề ngả lưng nghỉ ngơi một chút nào, cứ ngồi bên cạnh Tô Mộ Nghiên không rời, thỉnh thoảng lại nói thầm với Tô Mộ Nghiên điều gì đó.
Ông Tô và ông Lý nghe xong thì liền bảo Thái Văn Kỳ ăn sáng rồi về nhà nghỉ ngơi, Thái Văn Kỳ lại nhất quyết không chịu, dù có nói thế nào cũng không chịu rời bệnh viện.
Cuối cùng ông Lý phải khuyên mãi thì anh mới chịu ăn một chút cháo, nhưng sau khi ăn xong thì anh lại ngồi vào chỗ cũ, yên lặng chờ Tô Mộ Nghiên tỉnh lại.
Ông Tô nhìn Thái Văn Kỳ như vậy mà cũng thấy xót, ông Lý thì dù có thương cháu trai đến mức nào nhưng vẫn bất lực, chỉ có thể để cho anh ở bên cạnh Tô Mộ Nghiên.
Buổi chiều, Tô Mộ Nghiên vẫn chưa tỉnh lại.
Đến hơn năm giờ chiều, thầy chủ nhiệm, Thái Ngạn Nhân, Hà Tuyết Sam và vài người bạn trong lớp 10-1 đến thăm Tô Mộ Nghiên. Hứa Tông Dương, chị chủ tịch và một vài thành viên trong CLB Kịch cũng đến.
Lúc vào phòng bệnh, thấy Thái Văn Kỳ ngồi bên cạnh giường bệnh của Tô Mộ Nghiên, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Sáng nay biết tin Tô Mộ Nghiên gặp tai nạn, Thái Văn Kỳ lại xin nghỉ, mọi người chỉ nghĩ là trùng hợp, không ngờ rằng anh lại ở đây thăm Tô Mộ Nghiên.
Đến gần sáu giờ, mọi người đã về gần hết, Hà Tuyết Sam liền hỏi Thái Văn Kỳ: “Cậu không về sao?”
Thái Văn Kỳ không trả lời, Hà Tuyết Sam cũng không hỏi nữa. Không lâu sau đó cô ấy cũng rời đi, trước khi đi có nói là ngày mai sẽ đến thăm.
Đến tối.
Thái Văn Kỳ ăn một chút cơm rồi lại ở bên cạnh Tô Mộ Nghiên. Sắc mặt anh lúc này đã tái nhợt, cơ thể bắt đầu mệt mỏi, cơn đau đầu thì lại ập đến. Thế nhưng anh không muốn nghỉ ngơi, anh chỉ muốn ở bên Tô Mộ Nghiên đợi cô tỉnh dậy.
Sáng hôm sau.
Tô Mộ Nghiên vẫn chưa tỉnh lại, Thái Văn Kỳ hoang mang tột độ, vội vàng hỏi bác sĩ rằng Tô Mộ Nghiên liệu có sao không, đến bao giờ cô mới có thể tỉnh.
Bác sĩ bảo rằng không cần lo lắng, thế nhưng Thái Văn Kỳ vẫn không thể nào yên tâm được.
Anh vô cùng sợ hãi, vô cùng hoảng loạn, hai mắt đã nổi đầy tơ máu.
Ngồi bên giường bệnh, anh nắm chặt lấy tay Tô Mộ Nghiên, khổ sở mà cầu xin: “Mộ Nghiên à, cậu tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ nữa, tớ thật sự không chịu nổi nữa rồi…”
Đến buổi chiều, Thái Ngạn Nhân, Hà Tuyết Sam, Hứa Tông Dương và chị chủ tịch đến thăm Tô Mộ Nghiên.
Lúc bốn người họ vào phòng bệnh thì vẫn thấy giống như hôm qua, Thái Văn Kỳ lại ngồi bên giường bệnh, ánh mắt da diết nhìn Tô Mộ Nghiên không rời.
Chỉ khác là hôm nay sắc mặt Thái Văn Kỳ trông cực kỳ tệ, hoàn chẳng có một chút sức sống. Chị chủ tịch nhìn mà thầm nghĩ: Nếu Mộ Nghiên mà có chuyện gì, không chừng Văn Kỳ cũng đi theo con bé luôn mất.
Tô Mộ Nghiên vì thích anh, vì đồng ý lời tỏ tình của anh nên phải chịu trừng phạt. Vậy vụ tai nạn đó… là sự trừng phạt dành cho cô sao?
“Không!” Thái Văn Kỳ gần như hóa điên: “Không được! Tại sao lại trừng phạt cậu ấy? Dù cậu ấy có thích tôi thì người chịu trừng phạt cũng phải là tôi. Cậu ấy chưa bao giờ làm chuyện xấu, các người không có quyền trừng phạt cậu ấy.”
“Các người nói tôi phải trả giá vì lừa dối tình cảm của nữ chính, các người nói cô ta vô tội nên việc tôi làm là sai trái, vậy mà tại sao các người lại làm hại Mộ Nghiên? Mộ Nghiên cũng là người vô tội!”
[Nhưng Tô Mộ Nghiên tự nguyện.]
Nghe đến đây, Thái Văn Kỳ sững sờ trong giây lát, cổ họng như bị thứ gì đó đè nghẹn. Khó khăn lắm, anh mới có thể lên tiếng, hỏi: “Tự nguyện cái gì?”
[Tô Mộ Nghiên tự nguyện chịu trừng phạt để được ở bên nam phụ Thái Văn Kỳ.]